[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 82-2: (B)



Vương Linh Kiều bị xách mang theo từ Vân Mộng tới Kỳ Sơn, trên đường đi bị dằn xóc tỉnh lại, kêu một tiếng liền ăn một chưởng, rốt cuộc đến Kỳ Sơn càng hôn mê trầm trọng hơn, rồi bị bắt tỉnh lại để chỉ đường, khi bị ném ra đất dường như lại ngất xỉu, nhưng vẫn không thể ngất xỉu. Trên mặt đầy máu, nhìn cái gì cũng màu đỏ, bị đánh đến mức hoảng sợ cực điểm, căn bản không dám kêu la nữa.

Giọng nói của Ôn Trục Lưu lúc này hiếm khi hoảng loạn như vậy vì không gọi được A Thanh, ả hiện giờ đã biết Ôn Trục Lưu gọi A Thanh là ai, rốt cuộc ả cũng nhớ ra, ả đã làm những gì với thiếu niên này.

Ôn Trục Lưu mà biết ra mấy việc này thì.....

Càng nghĩ càng hoảng sợ, cố gắng chống chọi bò ra ngoài, thoát được càng xa càng tốt, chỉ cần đến được nơi có môn sinh Ôn gia khác, ả có thể cầu cứu, là có thể thoát khỏi tay của Ôn Trục Lưu.

Bàn tay đau điếng, Ôn Trục Lưu dùng lực nghiến bàn tay phải của Vương Linh Kiều đến vỡ nát, ả kêu la thảm thiết, ngay sau đó da đầu muốn rách ra vì quá đau, Ôn Trục Lưu túm tóc ả nhấc lên, để ả đối diện với người trên giường, lạnh giọng hỏi: "Hắn tại sao lại thế này?"

Vương Linh Kiều thét lên chói tai: "Ta không biết!"

Lại một chưởng: 『Bốp! 』

"Nói! Sao lại thế này!"

"Ta không biết! Ta không biết __"

Cứ kêu không biết là lại ăn một chưởng, ả tiếp tục la hét chói tai, Ôn Trục Lưu lại đánh ả một chưởng, càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng mặt mũi của Vương Linh Kiều dường như biến dạng, âm thanh thê lương: "Tha cho ta! Đừng đánh, đừng đánh ô ô ô... Tha cho ta! Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Ta không có! Ta không có a a a a __ Ta sai rồi, là ta sai rồi __!"

Chỗ ở của nam tử Khôn Trạch cách chỗ ở Ôn Triều rất là xa, cũng nằm trong thành Bất Dạ Thiên nhưng vị trí phải nói là hẻo lánh.

Vì sao Vương Linh Kiều biết, chỉ vì ghen ghét những nam tử Khôn Trạch đó có khả năng mang thai huyết mạch ưu tú của Ôn gia, dựa vào đó để bò lên địa vị cao, ả đây đang lọt vào mắt của Ôn Triều, lại biết được chỗ giam giữ nam tử Khôn Trạch, Ôn Triều không ở đó, liền tới đây, mở miệng sỉ nhục, thậm chí phát hiện thấy người Ôn gia cũng không quá để ý, bèn sai gia phó động thủ.

Triệu gia tam tử là người đầu tiên bị cưỡng ép vơ vét sau khi Ôn Nhược Hàn tuyên bố bách gia phải đem nộp nam tử Khôn Trạch, ả ghét hắn nhất, số lần nhục nhã cũng nhiều nhất.

Lại bị Ôn Trục Lưu đá cho một cú, Vương Linh Kiều ngã ra đất, người đã không còn tỉnh táo, nói năng lộn xộn, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu: "Ô ô ô đừng đánh, đừng đánh..... Ta không biết, ta không có __ Ta không có! Là Ôn công tử, đúng... là Ôn công tử! Ôn công tử nói hắn không thích nam nhân...."

Vừa dập đầu, vừa chảy máu từ thất khiếu (mắt, mũi, tai, miệng), Ôn Trục Lưu càng tăng thêm lực đạo, khiến cho kinh mạch trong người Vương Linh Kiều đứt hết, nội tạng chấn thương, đau đơn muốn phát điên, bỗng nhiên cười ha hả: "Ôn tông chủ ra lệnh cho Ôn công tử phải ăn nằm với tên nam tử Khôn Trạch này... Ôn công tử than phiền với ta là đã thử qua vài lần với hắn nhưng không thích... Ha ha ha.... Là ta, ta đề nghị Ôn công tử đi tìm những người khác tới... Ha ha.... Ta nói với Ôn công tử.... Chỉ cần hắn mang thai, thì Ôn tông chủ sẽ không nói gì nữa... không cần biết trong bụng có phải con của Ôn gia hay không... Nếu có trách, thì trách những tên Khôn Trạch hạ tiện đó... thấy ai cũng dụ dỗ... Ha...."

"Tiện nhân! Điều là một lũ tiện nhân... cái gì mà nam tử Khôn Trạch có thể mang thai huyết mạch ưu tú gì.... Bất quá chỉ là một lũ thấy ai cũng đều động dục chơi đùa đê tiện... Ha ha.... Nam nhân rồi còn là Khôn Trạch cái gì... Cả ngày động dục như chó, ai cũng đều có thể thao (làm).... Dâm loạn ghê tởm đến cực điểm... Ha ha ha.... Ha ha ha ha ha....."

Càng cười càng điên cuồng, với gương mặt đã biến dạng, làm như hồi phục lại sau khi bị đánh nát mặt, cả người khắp mặt đều là máu, Vương Linh Kiều nằm sấp trên mặt đất mà cười như điên, lời nói càng lúc càng khó nghe, Ôn Trục Lưu rốt cuộc ra một chưởng không hề nương tay, đánh chết nữ nhân này tại chỗ.

Sau đó chính là mang theo Triệu Thanh bỏ trốn, nhưng tình trạng của Triệu Thanh vốn đã rất kém, đi theo y bôn ba mấy ngày, chẳng phân biệt ngày đêm, không có chỗ nghỉ ngơi, đút cái gì ăn cũng ói, uống nước cũng ói, mới hôm trước hình như bắt đầu miễn cưỡng nhận ra y, nhưng không có tí sức nào để nói chuyện, mấy ngày sau thần trí mơ hồ, cuối cùng lâm vào hôn mê.

Lúc này Ôn Trục Lưu căn bản không tìm được y sư trị bệnh cho Triệu Thanh, ngay cả biết chỗ có y sư, thì cũng sợ sau đó người ta sẽ thông báo cho Ôn gia tới đuổi bắt.

Một liều ba bảy cũng liều, mới tìm đến Liên Hoa Ổ cầu xin.

Giọng điệu kể chuyện của Ôn Trục Lưu khô khan và đều đều, bỏ qua phần lớn câu chuyện, nhưng cho dù chỉ kể một phần, rồi nhìn bộ dạng của Triệu Thanh....

Sắc mặt của những người ở đây không ai bình thường, tất cả đều xanh mặt.

Hồi lâu Giang Trừng mới mắng: "Ôn cẩu sao lại như thế! Phát điên à! Vương Linh Kiều thật là con đàn bà ác độc!"

Nguỵ Vô Tiện xưa nay vẫn luôn tiếp lời Giang Trừng, giờ một câu cũng không thấy nói.

Phát hiện thấy không đúng, Giang Phong Miên nói: "A Anh, đi nghỉ ngơi đi"

"Nguỵ Vô Tiện! Sao ngươi còn ở đây!" Giang Trừng lúc này mới phát hiện hắn vẫn chưa đi, vừa thấy Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, liền nổi giận nói: "Lam Vong Cơ, ngươi để cho hắn đứng đây nghe à?!"

Nguỵ Vô Tiện đã lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Là ta không muốn đi, không sao, đừng lo cho ta".

Căn bản là ở đây không ai có thể kịp phản ứng, nếu không nghe Ôn Trục Lưu nói xong, không ai có thể đoán được Ôn gia thế mà lại làm như vậy, nói gì đến Lam Vong Cơ sinh ra ở Cô Tô Lam thị, hai năm trước cùng Nguỵ Vô Tiện đến Đại Phật Sơn, ngay cả việc giàu nghèo cũng không biết, thì làm có sao có thể nghĩ được có người có thể làm ra việc ghê tởm như vậy, lúc này mới định kéo Nguỵ Vô Tiện đi, thì Ôn Trục Lưu cũng đã nói xong.

Nghe cũng đã nghe rồi, Nguỵ Vô Tiện đem ánh mắt nhìn qua: "Hắn... thế nào?" đây chính là hỏi Triệu Thanh đã được chuyển lên giường nằm, y sư chẩn trị cho hắn đã đứng lên.

Thấy vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện vẫn bình thường, Giang Phong Miên lúc này mới dời sự chú ý ra khỏi người hắn, quan tâm hỏi: "Triệu tam công tử như thế nào?"

Y sư Giang gia giải thích ngắn gọn về tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng và các tình trạng khác, sau đó ngừng một chút mới nói tiếp: "Những vấn đề đã nói, đều có thể lần lượt giải quyết tốt, chỉ cần điều dưỡng, nhưng tất cả những việc đó không phải là nguyên nhân... Nếu không lấy thai nhi trong bụng ra, thì e là, thời gian sẽ không còn nhiều".

Chưa từng nghe qua có Khôn Trạch đã lập khế ước lại mang thai của người khác, không nói quá trình nhận thụ tinh ít nhiều bị tra tấn, mà khi bị cưỡng bức mang thai, thì thai nhi trong bụng kia, chắc chắn sẽ bị cơ thể kịch liệt bài xích, Triệu Thanh đã có thai hơn bốn tháng, hẳn là bụng mới lộ rõ đây thôi, do gần như không thể ăn uống được nên quá gầy khiến cho cái bụng mới nổi rõ lên.

Ôn Trục Lưu vội la lên: "Vậy thì nhanh lấy ra ___"

Y sư Giang gia lắc đầu nói: "Đã hơn bốn tháng, không kể thai nhi đã hình thành, mà cũng khó có thể... Cậu nhóc này, nếu làm, sợ là tình trạng cơ thể của hắn chịu không nổi."

Y sư Giang gia là một trung niên khoảng 50 tuổi, nhìn Triệu Thanh, cũng cỡ mười bảy mười tám tuổi như Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện, nói là thiếu niên, trong mắt ông thật sự chỉ như một đứa bé, chính là muốn cứu, cũng....

"Ta đã châm cứu cho hắn, cho hắn uống đan dược, nếu hắn có thể tỉnh, nói không chừng...." Nói chưa hết câu, y sư Giang gia đã thở dài một tiếng.

"Bốn tháng?" nghe thấy thời gian rõ ràng, Ôn Trục Lưu gần như ngây người, khi đó y đang làm gì? Bảo vệ cho Ôn Triều, còn Triệu Thanh ở trong thành Bất Dạ Thiên gánh chịu hết....

Người nằm ở trên giường lúc này thoáng động đậy.

Ôn Trục Lưu xông tới phía trước: "A Thanh!"

Triệu Thanh mở to mắt, mới đầu biểu tình hoảng hốt, hồi lâu ánh mắt mới dần dần ngưng lại trên mặt Ôn Trục Lưu, rồi nhìn mọi người xung quanh..... Bỗng nhiên cả người run rẩy kịch liệt, lên tiếng thét to: "Đừng __ đừng lại đây __"

Gương mặt nhăn nhó đầy vẻ cực kỳ sợ hãi, làm như nhìn thấy một việc gì đó rất khủng khiếp: "Tha cho ta! Hãy buông tha ta! Cầu xin các ngươi! Buông tha cho ta __ cứu mạng với, đại ca, nhị ca __ cứu mạng __ cứu ta với... Cha ơi! Mẹ ơi ___"

Ôn Trục Lưu chụp lấy hắn, mạnh mẽ đè lại: "A Thanh! Là ta! Ta là đại ca đây! A Thanh!"

Bị giữ lấy, phản ứng của Triệu Thanh càng thêm kịch liệt: "Đừng! Đừng chạm vào ta __ dừng tay lại! Dừng tay lại! Hãy bỏ qua cho ta, ta đã mang thai, các người còn muốn như thế nào nữa __ đừng! Buông tha cho ta đi, đừng thao (làm) ta nữa ___"

Mọi người đồng thời biến sắc, lời này quả thực là.....

"A Thanh! Nhìn kỹ đi, ta là đại ca của ngươi!"

Triệu Thanh bị lay mạnh hơn, rốt cuộc bình tĩnh lại, nhưng giống như sợ hãi đến mức không thể nói ra lời, cả gương mặt trắng bệch đều là nước mắt, đôi môi run rẩy, hoảng sợ mà bị Ôn Trục Lưu cưỡng bách nhìn thẳng vào y.

Ôn Trục Lưu vội la lên: "A Thanh.... A Thanh....."

Đôi mắt kia trước sau đều là vẻ kinh sợ.

Qua quãng thời gian không biết bao lâu, tựa như mới thật sự dần dần nhận ra người trước mặt.

"Đại... ca?"

"Là ta! A Thanh! Ngươi...." Ôn Trục Lưu kêu hắn, còn chưa kịp nói gì tiếp theo, thì một trận cười điên cuồng đã chặn lời y.

"Ha ha ha ha ha ha...."

Thần sắc Triệu Thanh cuồng loạn, cười đến mức Ôn Trục Lưu chết lặng, cười đến mức mọi người đoán rằng do chịu nhiều nhục nhã từ Ôn gia nên thần trí hắn không còn tỉnh táo nữa, phát điên rồi.

Ôn Trục Lưu đau khổ kêu tên hắn: "A Thanh!"

Triệu Thanh tiếp tục cười to, vừa cười vừa không ngừng rơi lệ: "Đại ca? Ngươi là đại ca? Đại ca ngươi tới cứu ta ư? Người tới cứu ta làm gì, người nói xem __"

Ôn Trục Lưu giữ vai hắn, sốt ruột giải thích: "Ta ngay khi biết ngươi ở..."

"Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi! Bây giờ ngươi tới thì có ích lợi gì? Cha mẹ, nhị ca đều bị Ôn gia giết, ngươi trở về không trả thù cho họ lại còn làm chó săn của Ôn gia! Đại ca, ngươi đổi họ! Ngươi có nghĩ tới cha và mẹ không? Ta muốn chết! Nữ nhân của Ôn Triều suốt ngày nói bên tai ta, ngươi làm chó săn của Ôn gia, ta muốn tìm cái chết, nhưng nếu làm bị thương thai nhi Ôn cẩu trong bụng, thì ngươi cũng sẽ bị giết ___"

"Nhưng trong bụng ta có phải là thai nhi của Ôn cẩu hay không? Đại ca ngươi có biết không? Ta bị bắt đưa đến Ôn gia, mẹ không chịu, kéo dài mấy ngày liền bị Ôn cầu tiêu diệt toàn tộc chúng ta, ta bị giam giữ ở Ôn gia, mấy hôm trước căn bản không có ai để ý tới, nhưng ta là Khôn Trạch! Ta có kỳ mưa móc mà!"

"Đại ca ngươi biết không? Ngày đó ta bị kỳ mưa móc, Ôn cẩu liền đem ta trói lên giường Ôn Húc, Ôn Húc kết khế với ta! Hắn nói ta chính là vừa thấy hắn liền trương thân đòi hỏi, làm xong một lần nói không thú vị nên ném ta ra, nhưng kỳ mưa móc của ta tới năm ngày! Năm ngày lận! Ta gần như chết rồi mới có người tới, ngươi đoán xem là ai? Không phải Ôn Húc! Là Ôn Triều ___"

"Ôn Triều nói __ hắn phải thử một chút xem Khôn Trạch đã lập khế ước còn có thể mang thai của người khác không!"

"Rồi còn mắng ta hạ tiện không biết liêm sỉ.... Ngươi có biết, đại ca ngươi có biết cái thai trong bụng ta là của ai không? Ta còn không biết thì làm sao ngươi biết được, sau Ôn Triều, còn có những người khác nữa ___"

Triệu Thanh vừa khóc vừa la hét chói tai, rồi lớn tiếng cười, không có ai ngăn cản hắn, tất cả đều khiếp sợ đến mức không thể phản ứng, Ôn Trục Lưu càng choáng váng hơn.

Triệu Thanh nói tới đó, bò đến mép giường bắt đầu ói, ói sạch sẽ tất cả thuốc và nước mà y sư mới vừa cho hắn uống, ói đến mức không còn sức, nôn khan không ngừng.

Lúc này mới từ trong cơn mê loạn hơi tỉnh táo một chút, cất giọng buồn thảm nói: "Đại ca, bây giờ ngươi tới cứu ta có ích gì nữa? Ngươi cần gì phải tới cứu ta ___"

"Ta đã sớm muốn chết, nhưng bọn chúng nói, ngươi đang làm việc cho Ôn gia, ta muốn chết cũng phải sinh xong cái thai trong bụng không biết của tên Ôn cẩu nào!"

Vừa khóc vừa cười nói: "Ta nhất định phải sinh ra đứa con vốn không biết là của tên Ôn cẩu nào này! Ngươi hãy để cho ta chết đi!"

"Đại ca, ngươi hãy để cho ta chết!"

Trên đường Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cưỡng ép kéo ra ngoài, mỗi một câu nói của Triệu Thanh còn ghê tởm hơn lời kể của Ôn Trục Lưu nhiều lần, những sự thật kế tiếp đó chỉ sợ càng làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, Lam Vong Cơ không muốn Nguỵ Vô Tiện nghe tiếp nữa.

"Nguỵ Anh, đừng nghe nữa!"

Nguỵ Vô Tiện lúc đầu còn phản đối, bị giữ chặt lấy, căn bản không ai ngăn cản Lam Vong Cơ, không ai muốn cho một nam tử Khôn Trạch như hắn ở lại đây, rốt cuộc nếu thật sự không lập khế ước, nếu Ôn gia vẫn để bụng chuyện này, cưỡng ép bắt đi, mọi chuyện hắn phải trải qua, chỉ sợ không kém gì Triệu Thanh.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn là đã nghe thấy được một phần.

Bị nửa ôm nửa kéo ra ngoài cửa, hắn cũng không giãy giụa, cơ hồ muốn nôn ở ngay cửa.

Lam Vong Cơ đưa hắn tới một nơi không còn nghe tiếng kêu khóc của Triệu Thanh nữa, đỡ lấy hắn, một tay vỗ lưng: "Nguỵ Anh, đừng nghĩ ngợi, không cần nghĩ gì cả"

Cảm giác ghê tởm không ngừng tăng lên, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện cực kỳ khó coi, đẩy Lam Vong Cơ ra, bịt miệng quay đầu sang bên kia, chỉ sợ ói lên người Lam Vong Cơ, làm dơ bộ quần áo sạch sẽ trắng như tuyết kia.

Cố nén một hồi lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Vốn dĩ cũng không phản ứng kịch liệt như thế, nhưng dù sao cũng là, suýt chút nữa thì.....

Sau một lúc lâu Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng nói: "Không sao, ta thật sự không sao... ta chỉ muốn hỏi, Lam Trạm, ngươi nói xem... tại sao Ôn gia lại làm cái việc ghê tởm như vậy..."

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ".

- -----------------------------

Chương này đọc quá là đau lòng, vừa đau lòng cho Triệu Thanh, vừa thương cho cảm xúc của Nguỵ Anh lúc đó, chắc hẳn là phải liên tưởng đến bản thân mình..... Công nhận thiết lập Khôn Trạch phụ thuộc như thế thật là quá bất công!!!