[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 89



Mở to đôi mắt, chỉ còn lại mình hắn trong căn phòng ngủ dành riêng, nơi đây cũng không phải là Tĩnh Thất, trong không khí cũng không có mùi đàn hương thanh lãnh kia.

Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích, ánh mắt tập trung trên trần nhà, cứ như vậy nhìn chăm chú.

Sau khi lập khế ước, rất hiếm khi hắn tách ra khỏi Lam Vong Cơ, thời gian tách ra cũng không dài, ban đêm vẫn luôn luôn ngủ cùng một giường, dường như không khi nào tỉnh lại mà không nhìn thấy người, cho dù Lam Vong Cơ luôn luôn đúng giờ mẹo tỉnh giấc, nếu không đánh thức Nguỵ Vô Tiện, tất nhiên cũng sẽ ở gần đó, có thể là trước án thư ở Tĩnh Thất, hoặc bên cạnh hắn, chờ đến lúc hắn tỉnh dậy.

Đều đã... thành thói quen một cách tự nhiên.

Hồi lâu hơi hơi nghiêng đầu, lớp giấy trên khung cửa sổ gỗ in một bóng người.

Hít một hơi, thong thả ngồi dậy, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận vết thương ở bụng, tuy hơi hơi đau, nhưng so với lần trước tỉnh lại thì đã đỡ hơn nhiều, thậm chí có thể không cần để ý tới nữa.

Đồng thời cảm giác đầu váng mắt hoa cũng giảm đi vài phần.

Vậy thì, hắn ngủ đã bao lâu rồi?

Lam Vong Cơ để cho hắn ngủ bao lâu....

Nguỵ Vô Tiện đứng dậy sửa sang lại quần áo bị xộc xệch trong khi ngủ, rồi đi đến trước cánh cửa gỗ, duỗi tay chạm vào, bị nảy ra một chút.

Người canh chừng bên ngoài lập tức phát hiện động tĩnh: "Nguỵ công tử, ngài tỉnh rồi hả?". Tiếng nói không phải quá quen thuộc, nhưng cũng không tính là xa lạ, là một môn sinh Lam gia.

Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nói: "Ta có thể đi ra ngoài không?"

Người nọ hình như do dự, cẩn thận lựa lời, rồi đáp lại: "Hàm Quang Quân có dặn qua, mời ngài ở trong phòng dưỡng thương".

"......" Nguỵ Vô Tiện tiếp tục chạm vào cấm chế vô hình theo chiều ngang cửa sổ, rồi chuyển tay chạm vào tường, cũng vẫn bị cấm chế bao phủ, rõ ràng cả toà nhà đều đã bị cấm chế bao quanh.

Rũ mi mắt xuống, đánh giá một chút, tuy phức tạp, nhưng có thể giải trừ.

Hắn không nói lời nào, người bên ngoài làm như sốt ruột hẳn lên, hiển nhiên là có thể đoán ra Nguỵ Vô Tiện đang ở trong thử cấm chế, nên không dám cả thở mạnh.

Sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện thu hồi tay, bình tĩnh nói: "Ta đói bụng".

Người bên ngoài lập tức nói: "Sẽ mang tới ngay cho ngài! Mời Nguỵ công tử đợi một chút".

Có thể đi ra ngoài.

Kiểu cấm chế này, hắn chỉ cần tốn chút công sức là có thể giải trừ, sau đó sẽ không ai có thể ngăn hắn lại.

Nguỵ Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ cũng biết.

Nhưng cái chính là muốn truyền đạt một ý: Không hy vọng hắn đi ra ngoài.

Nhưng hắn không thể ở lại, cho rằng vết thương đã hoàn toàn không đáng ngại nữa, tất nhiên sẽ không làm vướng chân người khác, chắc chắn là muốn xông tới Vân Mộng. Nhưng mà, trong quá trình kiểm tra nhận thấy, cấm chế này do Lam Vong Cơ tự mình bày ra, lấy máu của y làm chất dẫn, tăng cao cấp độ.

Linh lực của hai người tương đương nhau, nếu ở tình huống bình thường, tuy rằng thực lực ngang nhau nhưng muốn giải trừ cấm chế do người kia bày ra thì phải tốn nhiều thời gian hơn, quá trình cũng phức tạp, nhưng hắn chỉ cần biết cách giải, thì việc đi ra ngoài, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng cố tình dùng máu làm chất dẫn, nếu bị người khác thi thuật để giải trừ sẽ dẫn đến phản phệ __ Lam Vong Cơ đang ở trên chiến trường giết địch, không cần phải nói phản phệ sẽ gây tổn hại cho y như thế nào, mà trên chiến trường nếu có bất kỳ cái gì khác thường, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Sau khi xác nhận, cho dù thế nào cũng không thể động thủ.

Suy nghĩ tiếp, bị bắt hôn mê ba ngày, Lam Vong Cơ sớm đã đi Vân Mộng, dựa theo tình báo, thì Ôn Nhược Hàn cũng đã tới Vân Mộng.

Siết chặt nắm tay, rồi buông lỏng ra khi có ai đó ở ngoài cửa thận trọng gọi hắn.

Nguỵ Vô Tiện bắt đầu dưỡng thương, thời gian tỉnh táo đều an tĩnh ngồi trên giường điều hoà hơi thở, toàn tâm toàn ý phục hồi thể trạng.

Hai tu sĩ môn sinh Lam gia thay nhau chăm sóc hắn, ngày ba bữa cơm và đưa thuốc, thậm chí Nguỵ Vô Tiện mở miệng muốn thứ gì sẽ đưa đến thứ đó, cánh cửa gỗ có thể mở từ bên ngoài, vật phẩm đều có thể thông qua cấm chế đưa vào bên trong, không bị một chút phản ứng nào, làm như không có gì ngăn cản vậy, nhưng là người, cho dù chỉ là đầu ngón tay mà chạm đến đều sẽ bị văng ra.

Người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được, nói chuyện đối diện với nhau thì lại không có vấn đề gì.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện không hề nói chuyện với bất kỳ ai, không mở miệng, khi cửa mở ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.

Sau này chỉ là những môn sinh Lam gia chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thiếu niên Trung Dung nhỏ tuổi hơn so với hắn, căn bản không giống như là đến trông giữ hắn, cũng chỉ là bị điều từ chiến trường tới, luân phiên nghe lệnh ở nơi này chăm sóc cho Nguỵ Vô Tiện.

Có một ngày do do dự dự, khi đưa cơm nhỏ giọng nói một câu: "Hàm Quang Quân sẽ không bị sao đâu".

Chắc là muốn thầm an ủi, khuyên răn.

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện cách một tầng cấm chế lẳng lặng nhìn môn sinh đó, ánh mắt không hề gợn sóng, tĩnh như nước lặng.

Bảy ngày sau, thương thế của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, hoạt động không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa, ánh mắt nhìn qua, sáo ngọc và Tuỳ Tiện thế mà vẫn được đặt trên bàn.

Nếu Lam Vong Cơ không cho hắn đến Vân Mộng là bởi vì hắn bị thương, thì nếu đã không thể lên chiến trường chiến đấu, lại càng không thể tự bảo vệ mình.

Như vậy giờ phút này hắn đã khoẻ hoàn toàn... thật không thể, để cho hắn ra ngoài sao?

Mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hắn đã hình thành thói quen xác nhận tình trạng cấm chế để có thể thoát ra ngoài, lại đi tới gần, tay vừa chạm vào, cấm chế vô hình bỗng nhiên loé lên một chút, rồi tan biến mất.

Nguỵ Vô Tiện không thể tin tưởng mà nhìn bàn tay mình chuyên qua chỗ vốn có cấm chế, đụng phải cánh cửa gỗ, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.

Sở dĩ hắn có thể bình tĩnh, cũng là vì cấm chế do Lam Vong Cơ thiết lập, cấm chế còn, nghĩa là Lam Vong Cơ còn. Ngược lại một khi cấm chế không ở đó nữa, nếu không phải do ngoại lực can thiệp, trừ khi là do hắn dùng phép giải trừ, nếu không....

Trái tim chợt ngăn không được mà kinh hoàng lên, Nguỵ Vô Tiện liền duỗi tay đẩy cửa, ngay sau đó, bước một bước tới mở cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chói mắt.

Ánh sáng xuyên qua lớp giấy cửa sổ luôn yếu hơn rất nhiều, cả một thời gian dài nằm trong phòng, ánh nắng ngoài trời trong phút chốc làm hắn đau mắt, Nguỵ Vô Tiện ra sức chớp chớp mắt, chớp đến rơi cả nước mắt, lúc này mắt mới nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.

Người tới một bộ bạch y, đứng lặng dưới ánh mặt trời ấm áp, phảng phất như có vầng hào quang nhàn nhạt bao phủ, mặc dù không che được vết máu khô dính trên quần áo, nhưng không phải của người đó, rõ ràng chỉ là chưa kịp thay ra, không rảnh để ý tới bề ngoài. Mà cùng với chút vẻ vội vàng hiếm thấy đó, vẫn là thần thái cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn về phía hắn, trong đôi mắt cực nhạt màu tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của hắn.

Nguỵ Vô Tiện trợn to mắt, trong cảnh mùa xuân tuyết tan bên ngoài, vốn đã là đầu xuân, ngày xuân tươi đẹp rực rỡ, còn có một Lam Vong Cơ hoàn hảo không bị sứt mẻ gì.

"......."

"......."

Cũng không rõ là cuối cùng ai lao tới trước, khi Nguỵ Vô Tiện nhào vào lòng người ấy, thì cả người đều bị ôm chặt.

Dùng hết sức lực để ôm nhau, nhìn không thấy mặt nhau, Nguỵ Vô Tiện lại nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng không ngừng, lồng ngực Lam Vong Cơ ấm áp, trái tim bên trong mạnh mẽ nảy lên, thùng thùng, thùng thùng, có chút hơi nhanh, sống động đến mức làm cho lệ nóng tràn bờ mi.

Nhắm mắt lại, trong hơi thở, quẩn quanh mùi đàn hương sâu kín, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.

Tiếng nói có chút nghẹn, vẫn kêu: "Lam Trạm...."

Đôi tay Lam Vong Cơ càng thêm siết chặt hơn: "Nguỵ Anh"

"Ta đã trở về".

Nếu có oán giận gì đi nữa, thì giờ phút này cũng đều tan biến hết.

Tình báo bị cố tình đánh lừa, chiến tuyến Ôn thị đúng thật là đẩy mạnh về hướng Đông Nam, tập kết lượng binh lực khổng lồ để tiếp cận một trong bốn nhà dẫn đầu Xạ Nhật Chi Chinh, chính là trận địa ở Vân Mộng Giang thị, hai bên giao nhau bùng nổ đại chiến, tiếng chém giết rung trời, nhưng Ôn Nhược Hàn lại không có ở đó.

Tuy Ôn Nhược Hàn chưa đến, nhưng lần này phái đến số lượng người đối phó chúng gia, phải nói là cực kỳ khủng bố, chém giết suốt bảy ngày, hai bên đều tử thương nghiêm trọng, thương vong khó đếm hết.

Nhưng cuối cùng Liên Hoa Ổ vẫn giữ vững được, miễn cưỡng chống đỡ thế tấn công mãnh liệt của Ôn gia, thế mà lại thắng nhiều hơn.

Các thế gia khác phải đánh giá lại thực lực của Vân Mộng Giang thị, đồng thời cũng kinh ngạc với lực lượng tinh nhuệ do Cô Tô Lam thị phái đến, một trong Lam thị song bích, Lam Vong Cơ dẫn đầu tu sĩ Lam gia, hoàn toàn bổ sung được những chỗ khuyết mà Vân Mộng Giang thị không thể lo tới

Trong hai song bích, một người lớn tuổi hơn, danh tiếng của Lam Hi Thần - Trạch Vu Quân từ lâu đã được lan truyền, nổi tiếng từ rất sớm, sau khi tình thế Cô Tô đã ổn định, càng thường xuyên ra ngoài chi viện, cứu người trong cơn nguy cấp, thu lại những đất đai đã mất, giành lại người từ trong miệng cọp. Cho nên đi đến đâu, thì gia tộc được viện trợ ở nơi đó mừng rỡ vô cùng, làm như là một con át chủ bài bảo mệnh, sẽ có nhiều cơ hội sống sót.

Danh hiệu Hàm Quang Quân vốn là để tán dương phẩm chất cao quý, trong khi chiến đấu, năng lực của Lam Vong Cơ thực sự làm người khác phải công nhận, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, lúc trước bị phái đi chi viện chiến đấu ở những trận chiến có quy mô nhỏ hơn của huynh trưởng một chút, chủ yếu là thường xuyên chịu trách nhiệm hộ vệ Nguỵ Vô Tiện, với lại cũng chưa bao giờ công khai chiến tích, cho nên so giữa hai người, thì danh tiếng của y hơi yếu hơn.

Trải qua trận chiến này, mới khiến người ta phát hiện ra khi hành động quả thực như danh tiếng, đa phần có kềm chế, mục tiêu phát lực là binh lực của kẻ thù, chứ không thích giết chóc tàn nhẫn, xác nhận kẻ địch đã đầu hàng là thu tay lại. Lúc này đối mặt đại quân cả trăm vạn người, thì không hạn chế nữa, thực sự phô bày năng lực mạnh mẽ này.

Nhiều người chưa gặp mặt, nhưng đã nghe phong thái.

Nhưng Ôn Nhược Hàn thực sự đã đi phương nào, không lâu sau đã biết.

Chiến đấu với Vân Mộng một thời gian, hắn phát động một trận tấn công bất ngờ vào Nhiếp Minh Quyết ở Dương Tuyền, tất cả ánh mắt của chúng gia đều tập trung vào vùng Vân Mộng, hoàn toàn không ngờ Ôn Nhược Hàn lại chuyển hướng sang nơi này.

Xích Phong Tôn mà chủ động xuất kích thì thường là bách chiến bách thắng, lần này tin tức rõ ràng là sai, tính toán lực lượng bị sai, khiến cho Kỳ Sơn Ôn thị đảo khách thành chủ, tu sĩ Nhiếp gia một mẻ bị bắt hết, thi thể ở lại, người sống đem đi, trong đó có cả gia chủ Lan Lăng Kim thị Kim Quang Thiện.

Kim Quang Thiện vốn đáng lẽ không bị bắt tại đây, các nhà vì hướng đi của Ôn Nhược Hàn nên liên tục phái tu sĩ chi viện cho Vân Mộng, Lan Lăng Kim thị lại không biết vì sao cùng Nhiếp thị đi tấn công Dương Tuyền.

Dương Tuyền là gần Thanh Hà nhất, muốn chiếm làm cứ điểm trọng yếu, Nhiếp Minh Quyết từ lâu đã chờ đợi thời cơ, nhận tin tức liền suất binh tiến đến.

Không vì lý do gì lại đi cầu viện nhà lão, thế nhưng Kim Quang Thiện lại "đáp ứng lời mời" đi đến nơi này.

Một trận chiến ở Dương Tuyền, Ôn Nhược Hàn giết không ít người, hai vị gia chủ đương nhiên trở thành tù binh bị bắt về Kỳ Sơn.

Sau trận đó, chúng gia phán đoán, Ôn gia ban đầu chắc là định chia binh làm hai đường, một lần muốn bắt cả Vân Mộng Giang thị và Thanh Hà Nhiếp Thị, không ngờ Vân Mộng Giang thị chiến thắng, hắn thân chinh ở Dương Tuyền, lại bất ngờ bắt được gia chủ hai nhà Nhiếp Kim.

Nhưng cuối cùng..... khi Nhiếp Minh Quyết hấp hối trong điện Viêm Dương, Mạnh Dao – mọi người đều biết là đầu quân cho Ôn gia – đã phản bội, trong lúc đang chuyện trò vui vẻ với Ôn Nhược Hàn, bỗng nhiên ra tay, một dao ám sát Ôn Nhược Hàn – thân phận Mạnh Dao ngay từ đầu, là nằm vùng.

Tuy nhiên Mạnh Dao đã cứu gia chủ Nhiếp gia Nhiếp Minh Quyết, người có ơn tri ngộ với hắn, vì cha ruột của hắn, gia chủ Kim gia Kim Quang Thiện, đã đột ngột chết trước đó.

Lam Hi Thần đến nơi, nhìn thấy trong đám thi thể nằm trên đất có Kim Quang Thiện, nhìn vọng qua, Mạnh Dao đã hoàn thành nhiệm vụ đứng trong điện Viêm Dương, mặt đầy nước mắt.

Bị cấm chế giam trong phòng mười ngày, những sự thật đã xảy ra quá khó mà tiếp nhận hết, nghe xong, Nguỵ Vô Tiện dường như có chút ngây người.

Lời kể của Lam Vong Cơ luôn luôn ngắn gọn và súc tích, mở miệng ra là nói thẳng Ôn Nhược Hàn không có đến Vân Mộng, vì sao y mất nhiều ngày để quay trở lại, đó là bởi vì số lượng tu sĩ Ôn gia đến Vân Mộng quá lớn xưa nay chưa từng có, cho nên trận chiến ở Liên Hoa Ổ mới kéo dài lâu như vậy.

Tiếp theo là báo, Ôn Nhược Hàn đã chết.

Sau khi Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc rồi mới nghe Lam Vong Cơ kể chi tiết, nói là chi tiết, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không kể nhiều lắm những việc ở Vân Mộng, đơn giản chỉ kể lại một ít quá trình, kết quả, việc Ôn Nhược Hàn bị giết chết cũng chỉ nghe kể một ít mà thôi.

Cuối cùng phải nghe người khác kể lại mới rõ tường tận nội dung, mới biết chính xác trận chiến ở Vân Mộng bi thảm như thế nào __ đa số những người mà hắn biết, đều đã chết trong trận chiến này.

Lam Vong Cơ không sao, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân, Giang Yếm Ly, Giang Trừng đều không sao, các sư đệ Liên Hoa Ổ, vì còn nhỏ, hầu hết đều được bảo vệ không ra chiến trường, nhưng vẫn là có những người không thể không cầm kiếm đi chiến đấu, cũng vẫn là có người phải vùi thân trong đó....

Không thể nào có tất cả, mà không phải hy sinh một thứ gì.

Cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.

Nhưng dù cho nói thế nào, Ôn Nhược Hàn đã chết, đối với chúng gia, chắc chắn vẫn là một việc vui mừng to lớn hơn ngay cả khi so với việc Liên Hoa Ổ được giữ vững.

Kỳ Sơn Ôn thị tuy có dư đảng, nhưng cũng không làm nên trò trống gì, thất bại đã định.

Vết thương của Nguỵ Vô Tiện lành hẳn, lại một lần nữa cùng Lam Vong Cơ ra chiến trường, Xạ Nhật Chi Chinh vẫn chưa kết thúc, mặc dù những tu sĩ Ôn gia đang chống cự đều không có đường lui, nhưng không có cách nào xoá bỏ danh nghĩa người Ôn thị, hầu hết các cứ điểm chống đỡ không được lâu, nhanh chóng bị san bằng, thậm chí chưa chiến đấu đã đầu hàng.

Những gia tộc lúc đầu đã chọn ở dưới trướng Ôn thị thì ra sức xin tha tội, cũng có gia chủ giải thích tại sao phải bất đắc dĩ làm việc cho Ôn gia, nhất thời có cách gì thoát được đều đem ra dùng hết.

Lúc các thế gia đi trừng phạt, có khi nếu đối phương có tin tức, đồ vật hữu dụng, sẽ tiếp nhận sau khi đạt được thoả thuận để giảm bớt thương vong, nhưng có một số gia tộc làm ác quá lâu, thì sẽ xử lý như dư đảng của Ôn thị, đặc biệt là những gia tộc từng gây oán thù, thì kiểu gì cũng không thể bỏ qua.

Cũng có gia tộc nhận lễ vật của gia tộc khác, hứa rằng sẽ nói giúp, sau khi phản bội Ôn gia, gia tộc đó tưởng rằng sẽ yên ổn nhưng trong nháy mắt đã bị diệt môn bởi những người mang lòng thù hận.

Những người họ Ôn, thì chỉ có hai con đường, bị giết, hoặc là sau khi đầu hàng sẽ bị bắt giữ, bị đánh dấu là "dư đảng của Ôn cẩu", rồi bị giam giữ, rất nhiều thế gia nhẫn nại không được, bắt đầu chia rẽ.

Xạ Nhật Chi Chinh kéo dài hơn hai năm, cái gọi là kết thúc, chỉ trong vòng một tháng cực kỳ ngắn ngủi.

Quét sạch xong những thế lực cuối cùng còn sót lại, Nguỵ Vô Tiện buông sáo ngọc, thu hồi ánh mắt xoay người lại.

Một tháng qua, Lam Vong Cơ đều ở bên cạnh hắn, hoặc là cùng nhau chiến đấu, hoặc là bảo vệ hắn chu toàn.

Kỳ thật sau này cũng không cần ai phải bảo vệ, thế phản công của Ôn gia ngày càng yếu đi, có vài trận gọi là, không cam lòng chịu chết cũng không cách nào đầu hàng nên mới chống cự kịch liệt, nhưng toàn là đã không còn cột chống, nên mau chóng bị tiêu diệt hết.

Mỗi một ngày trôi qua, dường như đều đã có thể tuyên bố là ngày kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh.

Chiến tranh từ dày đặc tới thưa dần, càng có nhiều thời gian để trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉnh đốn, ra ngoài ngăn địch, cũng tương đối nhẹ nhàng hơn trước, ba bốn ngày mới có nhiều chiến dịch có quy mô nhỏ.

Khi mọi người nhận được, tin tức Xạ Nhật Chi Chinh đã thực sự hoàn toàn kết thúc, có người cười to cũng có người khóc thảm thiết.

Trận chiến này dù sao cũng diễn ra quá gian nan, hy sinh biết bao nhiêu nhân tài mới hy vọng bách gia liên kết lại; rồi khi kết thúc cũng quá gian nan, thương vong vô số, quá nhiều người có ý chí không kiên định nên đào tẩu, hai năm nghĩ thì ngắn, nhưng lại quá dài, có rất nhiều người không tìm được một chút thi thể xương cốt gì, chỉ còn có cái tên, để khắc lên từ đường.

Lá cờ bị xé rách ở đằng xa gãy ngang rơi xuống, gia văn mặt trời của Kỳ Sơn Ôn thị trên lá cờ đã bị hư hại đến mức khó nhìn ra, bị thiêu đốt trong đống lửa, khói đen bốc lên cuồn cuộn.

Nguỵ Vô Tiện chỉ là nhìn Lam Vong Cơ, hai người vừa trải qua cuộc chiến cuối cùng, quần áo trên người vẫn sạch sẽ, không dính nửa giọt máu, đều đã nghe thông báo, chinh chiến kết thúc.

Những tu sĩ đi theo đang dọn dẹp chiến trường, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ dặn dò xong, rồi dẫn hắn rời khỏi nơi đó.

Bây giờ trở về Vân Thâm, không còn phải đi chi viện hay chiến đấu gì nữa.

Mưa bỗng nhiên đổ xuống, cơn mưa xuân nhẹ hạt rơi ào xuống, phủ kín lên những hạt cát, những vết máu nhạt dần, rồi trôi đi mất, tí tách mà dập tắt những đám lửa còn sót lại của cuộc chiến.

Sắc màu cây cỏ hoa lá ở xa xa đã rõ ràng hơn rất nhiều, dường như nhờ cơn mưa này lại nở rộ hơn.

Chỉ một cơn mưa ào qua, nhanh chóng mây tan lại thấy mặt trời.

Bọn họ không ngự kiếm, bước chân vững vàng, có chút vui thích, đi thật thong thả. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Hôm nay sẽ trở về đúng không?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Hôm nay sẽ trở về"

Nguỵ Vô Tiện quay sang mỉm cười, kêu: "Lam Trạm"

"Chuyện gì"

"Chiến tranh... đã kết thúc rồi". Xạ Nhật Chi Chinh đã kết thúc rồi.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt nhu hoà, trong ánh mắt dường như có ý cười gợn sóng lan ra: "Đúng vậy"

"Đều đã kết thúc"