[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 91



Lúc cảm tạ quan khách Nguỵ Vô Tiện đi theo bên cạnh Lam Vong Cơ, quãng thời gian biến mất kia, ai biết hắn thì chắc chắn đều rõ là hắn chạy đi tìm Lam Vong Cơ rồi.

Bình thường đều là đi song song, nhưng lúc này vì Lam Vong Cơ là nhân vật chính của buổi lễ, tuy nói là không gây trở ngại gì, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn chủ động lui lại nửa bước, mỗi lần Lam Vong Cơ dừng bước liền cũng dừng theo, hơi rũ mi mắt đứng chờ, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng những người quen biết đều hiểu tính hắn không phải như vậy, chẳng qua là gặp trường hợp cần phải như vậy thôi.

Nhưng trong mắt vài người không thân thiết, thì đây là chuyện đương nhiên, một Khôn Trạch đương nhiên phải là như thế.

Lại có người cảm thán, sự áp chế bẩm sinh của Càn Nguyên đối với Khôn Trạch thực sự rất khủng khiếp, cần biết rằng Nguỵ Vô Tiện đã phô bày thực lực kinh người trong Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng chỉ vì là Khôn Trạch, nên dù mạnh hơn rất nhiều Càn Nguyên mà vẫn phải phục tùng Càn Nguyên lập khế ước với hắn.

Nghe đồn là cam tâm tình nguyện để mà thay đổi phân hoá gì đó, chưa tận mắt thấy nên có rất nhiều người nửa tin nửa ngờ, huống hồ hai nhà Lam Giang cũng không lan truyền việc này, chỉ là đa số vẫn cảm thấy tiếc nuối vì Nguỵ Vô Tiện phân hoá sai giới tính, việc thay đổi phân hoá này quá mức sai lệch khiến người ta khó có thể tin.

Nhìn theo hai vị tiểu bối trẻ tuổi rời đi.

"Đáng tiếc". Có một gia chủ cầm ly rượu đã hết, rung đùi đắc ý.

Người khác nghe vậy hiếu kỳ hỏi: "Tại sao đáng tiếc?"

Nếu không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, chiêu đãi khách toàn là trà ngon, thì đã tưởng tên gia chủ này uống rượu nhiều rồi nói lung tung, nhưng ít ra cuối cùng không dám nói gì trong bữa tiệc của Cô Tô Lam thị, chỉ làm ra vẻ thâm trầm, rồi than một câu đáng tiếc.

Nhưng hắn không nói, cũng không biết là chính mình đang bị lợi dụng, miệng quản không được lại còn đắc chí muốn khoe mình là người "biết nhiều".

Những người khác đều hiểu, nhịn không được phải lén nhìn nhiều lần người đi bên cạnh nhân vật chính hôm nay, chính là bóng dáng thiếu niên áo tím kia.

Cực kỳ nhỏ giọng mà bàn tán.

Không dễ tham dự lễ đội mũ của đệ tử được 20 tuổi, người tham dự đều phải do gia tộc cử hành quan lễ bói toán chọn ra rồi mới được mời tới, nếu không chấp nhận lời mời, thì không cần đến, dù sao thì tiểu bối thiếu niên cũng đâu có muốn mấy người đó? Chỉ cần người thân và gia tộc quen biết cử người tới tham dự là được rồi.

Nhưng từ sau Xạ Nhật Chi Chinh, Cô Tô Lam thị cực kỳ hưng thịnh, bao nhiêu người muốn lấy lòng, tuy không biết hiệu quả thế nào, nhưng thái độ tuyệt đối phải đầy đủ, huống hồ đây là lễ thành nhân của "Hàm Quang Quân", người của thế gia nào dám coi như chỉ là một tiểu bối bình thường đến tặng lễ thôi?

Chắc chắn là phải phái người tới, hầu hết là các gia chủ đích thân đến đây dự lễ, trong bữa tiệc phải khen ngợi không ngớt.

Nhưng nội tâm suy nghĩ lung tung.

Rốt cuộc vẫn là đáng tiếc cho Nguỵ Vô Tiện, người đáng lẽ là Càn Nguyên lại bị phân hoá thành Khôn Trạch, hoặc là đáng tiếc vì đã bị chiếm đoạt sớm như vậy.... Hoặc là không phải không có ác ý mà nghĩ rằng, nếu lúc trước quả thật bị Ôn gia cướp đi thì....

Tất cả đều biết Lam gia tất nhiên cường thịnh, sau khi liên hôn còn phát triển cao hơn một bậc, không ai có thể ngăn cản, tại sao cái gì tốt cũng đều bị Lam gia chiếm hết? Giống như Nguỵ Vô Tiện này chỉ là bị Giang gia đưa tới đây học, phân hoá xong là bị lập khế ước luôn, thế mà hai nhà Lam Giang làm thế nào mà Ôn gia không tới tính sổ.

Thật là may!

Chỉ đi khác một bước thôi, thì sợ là hôm nay hai nhà Lam Giang nói không chừng không được huy hoàng như vầy....

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên dừng bước, Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu, tựa như là nghe hắn mỉm cười nói cái gì đó.

Lát sau hai người tiếp tục đi tới, cũng không biết vì sao Lam Vong Cơ lại mang Nguỵ Vô Tiện lên phía trước một chút, sóng vai nhau, sau đó Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại liếc mắt một cái.

Hai mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.

Mấy người làm bộ làm tịch lắc đầu thở dài ngay lập tức im bặt, lúng túng hoang mang mà dời đi tầm mắt.

Thật ra là không nghe thấy, người nói xấu đó không dám đắc tội với Lam gia, cũng đủ cẩn thận, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, chỉ là vì trong lúc thổi sáo điều khiển người sống, cảm giác đối với thiện ý và ác ý trở nên nhạy cảm hơn, với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng những người hồi nãy thực sự có ác ý quá mức, đương nhiên hắn phải quay đầu nhìn xem rốt cuộc là nhà nào.

Không nhìn ra, rõ ràng chỉ là một gia tộc nhỏ, còn ác ý từ đâu ra....

Cũng không quan trọng lắm.

Lam Vong Cơ nói: "Đang nhìn cái gì?"

"Không có gì" Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, cười nhẹ: "Lam Trạm, đã nói ngươi cứ đi tới đi, đừng chờ ta, hay ngươi muốn ta đi theo để nói lời cảm tạ?"

Lam Vong Cơ nói: "Không cần, nếu ngươi mệt thì nghỉ ngơi đi"

"Không mệt, không mệt! Cả ngày hôm nay ta không làm gì, ngươi mới là người lăn lộn từ sáng tới giờ...."

Xong hết là đã hơi muộn, các nhà cáo từ, rốt cuộc hôm nay đã kết thúc.

Vài ngày sau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lại cử hành quan lễ cho vài đệ tử dòng thứ của bổn gia, từ chối khéo những khách hôm nay tham gia quan lễ nhưng không có tên trong danh sách bói toán chọn ra cho buổi lễ sau, các nhà đều vui vẻ đồng ý, tuy rằng cũng là những tiểu bối đầy hứa hẹn, nhưng thứ bậc thấp hơn nhiều, đủ lễ nghi là được.

Những việc này đều được ghi nhớ, đến lúc đó đáp lễ.

Còn hơn một tháng nữa mới tới phiên Nguỵ Vô Tiện chịu quan lễ, việc này đã có Giang Phong Miên lo, Nguỵ Vô Tiện chỉ cần nhớ rõ thời gian để trở về là được, hắn không nhớ rõ thì còn có Lam Vong Cơ giúp hắn nhớ -- đương nhiên vẫn còn những việc khác phải làm.

Trong lúc chinh chiến có rất nhiều yêu ma tà ám lui tới, tiên môn bách gia không rảnh mà để ý, càng thêm lộng hành, những dân thường không bị chiến tranh ảnh hưởng thì cũng bị những tà vật đó làm hại, sau chiến tranh mới có người tu tiên ra tay thu phục, nhưng vẫn rất là thiếu người.

Trong thời điểm đặc biệt này, trưởng bối còn có nhiều việc cần làm hơn, bọn họ là tiểu bối, nói đúng ra thì đã tròn hai mươi tuổi rồi, không còn là đệ tử thiếu niên gì nữa, tất nhiên dư sức để đảm nhận chuyện này.

Phạm vi quản lý của Cô Tô Lam thị trở nên rộng lớn hơn, rất nhiều tình huống phức tạp do Ôn gia để lại cần phải chỉnh đốn, số lượng yêu cầu thu phục tà ám trong hai tháng còn nhiều hơn số lượng từng được yêu cầu trong suốt một năm thời gian trước, nhưng vẫn ít hơn nhiều so với việc chém giết tu sĩ Ôn gia trong trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh.

Cũng không biết nên cảm thấy thế nào.

May mắn là tuy nhiều việc phức tạp, nhưng mọi thứ đều đang biến chuyển tốt đẹp, tất cả đều dần dần khôi phục lại trật tự lúc trước.

Đường sông ở Thải Y trấn và Bích Linh hồ sau khi Lam Vong Cơ quan lễ sẽ lại dẫn nước vô.

Năm đó Kỳ Sơn Ôn thị đuổi thuỷ hành uyên đến Cô Tô, chính là lúc Nguỵ Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, vừa vặn gặp lần đó đi ra ngoài, xác nhận là có thuỷ hành uyên ở đây, vì thuỷ hành uyên này, mà việc dạy học của Lam Khải Nhân phải giảm bớt nhiều.

Cô Tô Lam thị đã thử tìm cách diệt trừ nó sao cho không ảnh hưởng đến cư dân Thải Y trấn, đó là phong ấn thuỷ hành uyên, nhưng đúng như dự đoán là không thể không áp dụng phương thức do sách cổ ghi lại là phải cố sức rút hết nước ra, vớt những thi thể và đồ vật bị chìm dưới đáy hồ lên, bắt đầu đi thuyết phục dân ở Thải Y trấn, cuối cùng tiến hành, mọi việc đều đã hoàn thành... Sau khi Nguỵ Vô Tiện phân hoá rồi lập khế ước, Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn, trở về Vân Mộng phát hiện mạch tượng bị suy yếu, đến Ôn Tình tìm ra phương án đối phó chính xác, triệu chứng ổn định, mọi thứ êm xuôi.

Buổi phong ấn cuối cùng cũng có tham dự.

Theo tính toán hiện giờ thực sự đã phơi nắng được dăm ba năm, xác nhận nhiều lần, thuỷ hành uyên đúng là đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Đường sông muốn khôi phục lại quả nhiên là có vấn đề phát sinh, là việc mà khi đó Nguỵ Vô Tiện đã dự đoán. Có thời kỳ Kỳ Sơn Ôn thị cưỡng đoạt địa bàn săn đêm, không cho phép các thế gia nhúng tay vào tất cả những việc diệt trừ tà tuý, hắn vẫn lặng lẽ động thủ, cùng Lam Vong Cơ xuống núi đến các thị trấn nhỏ, bao gồm cả Thải Y trấn, đi dạo một chút nhìn giống như là ra ngoài bình thường, thật ra là cẩn thận tiêu diệt những bất thường nhỏ có khả năng trở thành mối hoạ.

Nhìn thấy lòng sông bị rút cạn đều đã bị tận dụng, đến lúc muốn đổ nước vào lần nữa, thì dân chúng đã quen với kiểu sinh hoạt này, những cư dân "thổ địa" sẽ không vui vẻ từ bỏ thói quen này và phản đối.

Hướng xử lý của Cô Tô Lam thị đối với việc này nói chung là bình thản, nếu có những lời lẽ không hay cũng không mạnh mẽ ra tay, một vài môn sinh đến các hộ dân để nhắc nhở yêu cầu dọn dẹp đồ đạc đang để ở lòng sông mới đúng là bị khó xử.

Tất nhiên khi đối mặt cũng không nhiều người dân tỏ ra bất kính, nhưng cứ lần lữa, trưởng bối còn có chuyện quan trọng, chút việc nhỏ thuyết phục người dân này sẽ không đích thân tới đây làm, chỉ đợi môn sinh được phái đến có thể nói chuyện được với dân trong trấn, rồi mới ra tay mở đập chắn nước, có vài đệ tử trẻ tuổi gặp người dân khiếu nại thì không biết nên làm gì.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở về sau một chuyến săn đêm nữa, tiêu diệt tai hoạ lớn nhất trên địa bàn mới nhập vào Cô Tô Lam thị, trong mấy năm qua đã ăn thịt không ít người, một con quái vật mà Ôn gia xưa nay không quan tâm đến.

Vốn định nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày trước khi đến địa điểm tiếp theo, sau khi nghe tin này, tất nhiên Nguỵ Vô Tiện, người trước đó đã có thể thuyết phục những cư dân cứng đầu đó, muốn ra tay giúp đỡ.

Hình như cũng vẫn là mấy hộ dân đó, phản ứng dữ dội nhất, nghe nói cũng là cùng một người.

Không quá quan tâm, trên đường đi Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, đến lúc đó hãy xem ta nói".

Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự không thể thuyết phục, thì báo thời hạn cuối cùng, đến lúc đó phái người canh chừng đường sông, không để cho ai rơi xuống nước khi mở đập."

Những chuyện đó môn sinh không dám quyết định, lại không dám làm phiền trưởng bối vì chuyện nhỏ thế này, Lam Vong Cơ có thể trực tiếp làm chủ.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng nghĩ như thế, hệ thống sông ngòi ngang dọc ở Thải Y trấn từ trước đến nay giống như mạch máu, sao có thể vì mấy hộ dân trồng trọt một chút ở lòng sông khô cạn, hay là chất đống đồ đạc thì không thể khôi phục như cũ được?

Sẵn sàng cho người ta một chút thời gian để dọn dẹp, lại tốn thêm một ít linh lực để duy trì trận pháp, nhưng không có nghĩa là có người chơi xấu thì sẽ nhân nhượng.

Nhưng vẫn là quen giải quyết vấn đề theo cách ít tranh cãi nhất.

Nhưng cái người làm ầm ĩ dữ dội nhất, vừa thấy bọn họ xuất hiện cùng nhau liền sửng sốt, người đàn ông cường tráng đang đỏ mặt tía tai với những người dân đến thuyết phục, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện thì kêu a một tiếng.

Nhưng thật ra trong tiếng kêu đó không hề có tí ác ý nào, Lam Vong Cơ cũng chỉ là lẳng lặng nhìn qua.

"Ân nhân!" người đàn ông kêu câu này xong làm như muốn nhào tới cầm tay hắn, nhưng rõ ràng cảm thấy tay mình dơ, chùi vài cái lên quần áo của mình, nhìn lại thấy hai vị tiên nhân trước mặt quần áo sạch sẽ, cuối cùng tự cảm thấy không ổn, không tiến về phía trước, mà cung cung kính kính nói: "Đa tạ hai vị ân nhân"

Nói rồi liền quỳ xuống đất lạy một lạy, tay Nguỵ Vô Tiện đang buông thõng chỉ khẽ nhúc nhích, thì đầu gối người nọ không cong xuống được nữa.

Người đàn ông có chút hoảng hốt nhìn qua, hai vị "ân nhân" đều còn nhìn ông ta, các môn sinh Lam gia khác cùng cư dân trong trấn vây quanh cũng đều nhìn, rõ ràng không ai làm gì, mà lại như có một sức mạnh vô hình ngăn cản ông ta lại.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Muốn nói cái gì, thì đứng nói đi"

Nghe xong mới biết ra, những đạo bùa cổ xưa được cố tình tạo ra, có dán lên cánh cửa nhà này một tấm.

Loại chuyện này làm rất nhiều, giúp ai xong liền quên, lúc đó người Ôn gia tới cũng chỉ có Ôn Tình phát hiện bọn họ lén lút ở đây giúp trừ tà ma, không ngờ lại có người dân trong trấn nhìn thấy, còn biết là bọn họ đã giúp đỡ.

Tuy rằng người đàn ông này không biết rõ lắm tại sao lại bị vậy, nhưng khi đó có thứ gì trong nhà quậy phá đến mức suýt làm chết con gái của ông ta, cầu thần xem bói cũng không trừ được tà vật quỷ dị, bỗng nhiên đến một hôm vật đó đã bị trấn giữ.

Tìm hồi lâu mới thấy trên cánh cửa có dán tấm bùa kia, thật sự ông cũng vừa nhìn thấy từ xa một thiếu niên mặc y và một thiếu niên mặc áo tím cùng nhau đi ngang qua đây, khi đó thiếu niên mặc áo tím bỗng nhiên sờ tay lên cánh cửa nhà ông ta, bởi vì tà ám quậy phá rất hung dữ, tâm tình đang rất bực bội, thiếu chút nữa định xông tới trước mắng vài câu vì chạm vào cánh cửa nhà ông ta nhưng hai vị thiếu niên đi cực nhanh, lại thấy rõ là người tu tiên, không dám đụng vào, nên thôi.

Cho đến khi tà vật không quậy phá nữa, tìm ra tấm bùa mới biết được đó là ân nhân.

Nghe nhắc với việc mà bản thân mình cũng đã quên, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ biết cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt và cười.

Người đàn ông muốn dẫn con gái ra cảm tạ ân nhân, Nguỵ Vô Tiện không muốn bị quỳ lạy, lại áp dụng chiêu lúc nãy, nói rõ ràng mục đích của chuyến đi này là gì, người đàn ông liên tục gật đầu, bảo đảm trong hôm nay sẽ dọn sạch mọi thứ đang để ở lòng sông, còn quay đầu khiển trách những cư dân khác trong trấn chưa chịu phối hợp để đổ nước trở lại vào những con sông.

Sự việc được giải quyết quá đơn giản so với tưởng tượng, không cần tốn công nói nhiều gì cả.

Ba ngày sau giải phong ấn, Bích Linh hồ lại đầy nước, vùng sông nước Thải Y trấn được khôi phục nguyên trạng.

Mọi thứ đều ổn định thuận lợi, người dân trên trấn chỉ là 5 năm không đi thuyền trên sông, vốn vẫn còn nhớ kỹ, không vì 5 năm này mà quên được.

Đường thuỷ thông suốt, trong mấy ngày ngắn ngủi, mạng lưới sông ngòi chằng chịt của thị trấn nhỏ lại một lần nữa như một mạng nhện dính liền với khu dân cư, với những dãy tường trắng ngói xám, những con sông một lần nữa lại đầy tàu thuyền cùng với sọt sọt giỏ giỏ, nam nam nữ nữ. Hoa cỏ rau quả, điểm tâm trên rổ tre, đậu trà gấm vóc, buôn bán dọc hai bên bờ sông.

Bọn họ lại quay trở lại đây, ở bến đò tự lên thuyền đi một chuyến, muốn xác nhận sau này thật sự không còn gì đáng ngại nữa.

Lọt vào tai là tiếng nói nhẹ nhàng, không biết có phải tại mới trở lại đường thuỷ, nên người điều khiển thuyền khó tránh còn chưa quen, Nguỵ Vô Tiện lại nhìn thấy hai chiếc thuyền đụng vào nhau, thấy mấy vò rượu nếp nghiêng qua, kêu một tiếng, hai nhà đò tranh cãi phảng phất nghe líu lo véo von.

Ở Cô Tô đã lâu, nghe nhiều thấy nhiều nên từ lâu đã không còn thấy lạ, chỉ nhớ rõ trả tiền mua hai vò rượu, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Người Cô Tô nói chuyện vẫn là nhẹ nhàng, có thấy cãi nhau gì đâu? Ta nói thật, nếu mà xem người Vân Mộng cãi nhau, có thể doạ chết bọn họ á..... Nào nào Lam Trạm! Giúp ta cầm với!"

Lam Vong Cơ cầm lấy: "Hai vò, có đủ cho ngươi không?"

"Đủ! Không đủ lại đến đây mua là được"

Tiếp tục chèo thuyền đi vào chỗ dân cư đông đúc trong trấn, ngang qua bên dưới một vòm cầu, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt thấy một phụ nữ đang phe phẩy chiếc mũ rơm, động tác rất là quen thuộc, khuôn mặt dưới chiếc mũ cũng giống như đã từng quen biết.

Hắn sực nhớ ra, thần thái vui vẻ cười hỏi: "Tỉ tỉ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"

Người phụ nữ không phải là người tu tiên, nhưng 5 năm trôi qua dung mạo cũng không thay đổi nhiều, nghe câu nói quen thuộc, ngẩng đầu thấy Nguỵ Vô Tiện, bên cạnh còn có một nam tử mặc bạch y, một thân khí phái, từng gặp qua một lần sẽ khó mà quên, quần áo phục sức và vẻ ngoài tuy hơi khác, nhưng chẳng qua là trưởng thành, càng thêm đẹp trai, sao lại không nhận ra.

Dường như nhớ lại lúc ấy, chị ta ngước lên và mỉm cười nói: "Tiểu lang quân, không cần trả tiền, tặng thêm cho ngươi một trái nhé?"

Giọng nói vùng quê mềm mại, ngọt ngào trong trẻo. Người nói mà môi răng dính vào nhau, nghe đến tai thật ngọt thơm. Nguỵ Vô Tiện chắp tay nói: "Lấy, tỉ tỉ đưa thì đương nhiên là muốn, nhưng ta...."

Một nữ tử khác chống thuyền đi đối diện lại, vang giọng lanh lảnh: "Còn không lo đi về, coi chừng vị kia của nhà ngươi cho nhà ngươi ăn dấm đó, phải không?"

Tất cả đều nhìn ra hai tiểu thiếu niên lúc trước sớm đã lập khế ước.

Cũng không biết có phải đúng lúc nhà đò trên toàn bộ đường sông đều là những nhà đò năm đó hay không, mà tất cả đều nhớ rõ cảnh này vào năm đó, thế là xôn xao một trận cười nói.

"Chị gái nói đúng rồi!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta lần này tới mua, dẫn y cùng tới mua, mua cả sọt luôn!"

Mua sơn trà, chất hai sọt đầy lên trên thuyền, nhiều như vậy hai người ăn không hết, đương nhiên là muốn mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ chia cho mọi người.

Nguỵ Vô Tiện cầm một trái sơn trà màu vàng tròn xoe đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, chớp mắt nhìn y: "Muốn hay không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng: "Muốn"

Nguỵ Vô Tiện để sơn trà vào trong tay y, bị y nắm lấy tay: "Biết là ngươi chắc chắn sẽ muốn mà, hai sọt có đủ không?"

"Đủ" dừng một chút, Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào hắn nói: "Không đủ có thể lại đến mua"

Nguỵ Vô Tiện cười lớn ôm lấy cổ y: "Ngươi làm thế nào lại bắt chước câu ta vừa nói thế? Được nha.... không đủ lại đến mua!"