[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 95



Có Lam Hi Thần ở đó, khẩn cấp xử lý xong vết thương, bọn họ không cần phải ở lại, có thể mau chóng mang Ôn Ninh đi. Không trở lại Kim Lân Đài, mà tới một toà nhà gần đó nhất thuộc Cô Tô Lam thị, một toà tiểu trúc thanh nhã ở bên trong thành Lan Lăng, đổi sang môi trường thích hợp để tiếp tục chữa trị cho Ôn Ninh.

Các tu sĩ khác phụ trách việc rửa sạch vết thương, để tránh bị nhiễm trùng khiến cho tình hình tệ hơn. Sau khi Lam Vong Cơ sắp xếp xong, tự mình đi truyền tin về Vân Thâm Bất Tri Xứ để báo cáo tình huống, Nguỵ Vô Tiện thấy không đủ người, nên ra ngoài một lát, mua chút thức ăn trở về kêu Ôn Tình ăn trước, muốn làm gì, thì cũng phải sau khi bồi dưỡng thể lực lại cho tốt rồi mới nói.

Ôn Tình đã bình tĩnh lại, Lam Vong Cơ sau khi sơ cứu cho Ôn Ninh xong thì tránh ra, để nàng tới bắt mạch, xác nhận Ôn Ninh thật sự không nguy hiểm tới tính mạng, thì khóc oà lên.

Chỉ mấy canh giờ mà thấy lâu như đã qua một kiếp, lúc nghe thấy tin tức đó, trong lòng hoảng sợ tột độ một khắc cũng không thể thả lỏng, vừa hoảng vừa sợ muốn phát cuồng, sợ lúc nhìn thấy, thì đệ đệ đã trở thành một khối thi thể lạnh giá từ lâu rồi. Vừa nói vừa khóc to, nàng vẫn giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Ninh.

Cơn mưa thế mà bỗng nhiên to lên, nước mưa hoà lẫn với nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt nàng, rửa sạch gương mặt vốn xinh đẹp ngọt ngào vì khóc mà xấu xí đi, tiếng khóc cũng đã ngừng bớt.

Mới vừa rồi chạy tới, vì vướng víu nên đã bỏ mất cây dù, mấy người đều đang dầm mưa.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình không sao cả, nhưng vết thương của Ôn Ninh không thể bị ướt như vậy, thân thể Ôn Tình lúc này cũng yếu, mắc mưa có thể bị nhiễm phong hàn, tạm thời chỉ có thể di chuyển Ôn Ninh, Lam Vong Cơ báo với Lam Hi Thần, dẫn theo một số người rút lui khỏi đây trước.

Ngay cả tu sĩ Kim gia và những tu sĩ Lam gia còn ở lại cũng phải tạm tránh đến một chỗ khác, muốn nói chuyện thì dù sao cũng phải đi chỗ khác, không cần thiết phải dầm mưa thế này.

Ôn Tình khóc một hồi, cảm xúc bùng nổ gần như đã ổn định lại, nữ tu sĩ bên trong tiểu trúc dẫn nàng đi tắm, thay bộ quần áo ướt đẫm, bị bắt ăn cơm xong, rồi mới đồng ý cho đến phòng Ôn Ninh. Tình trạng Ôn Ninh lúc này đã tốt hơn rất nhiều, máu dính trên mặt trên người đã rửa sạch, quần áo dính đầy máu cũng đã thay ra, các vết thương đều đã được bó thuốc thoả đáng.

Tay Ôn Tình đưa ra đã không còn run rẩy, cẩn thận kiểm tra, thấy rằng người Lam gia đã hoàn toàn xử lý tốt.

"Thuốc thoa bên ngoài, là dùng chính loại mà trước đó ngươi đã giúp cải tiến á" Nguỵ Vô Tiện đứng ở cửa, nói: "Nếu đã an tâm rồi, ta đề nghị ngươi trước hết nên đi ngủ một giấc".

Ôn Tình nói: "Ta muốn chăm sóc Ôn Ninh"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Đừng, ngươi hẳn là biết trạng thái của mình không tốt, chúng ta có thể coi chừng, ngươi muốn tự mình trông coi, thì cũng chờ đến lúc ngủ xong một giấc hẵng nói tiếp". Dừng một chút lại nói tiếp, "Tình trạng hiện giờ của ngươi đừng nói chăm sóc tốt cho Ôn Ninh, nếu không nghỉ ngơi, thì chính ngươi cũng sẽ đổ bệnh đó".

Lúc này nữ tu sĩ xuất hiện, ở ngoài cửa chờ chỉ thị của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện gật đầu, nàng liền tiến vào nhẹ nhàng nói với Ôn Tình: "Ôn cô nương, mời theo ta, phòng ngủ sát bên đã sửa soạn xong rồi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ở sát vách thôi, rất gần. Cứ tin tưởng chúng ta, ta đảm bảo Ôn Ninh sẽ không gặp chuyện gì nữa đâu".

Ôn Tình lại nhìn Ôn Ninh một hồi lâu, rồi mới lưu luyến bước theo nữ tu sĩ đi ra ngoài, y sư Lam gia phụ trách chăm sóc đi vào, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên tránh ra, vừa ra đến bên ngoài, thì gặp Lam Vong Cơ đã truyền xong tin tức.

Thấy y đến, cả người Nguỵ Vô Tiện thả lỏng ra, thở phào một hơi nói: "Cũng may là đến kịp"

Tinh thần căng thẳng lại ngự kiếm qua lại bôn ba cả một ngày, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, nhưng chút mệt này không là gì so với may mắn đến cứu kịp Ôn Ninh.

Lam Vong Cơ đưa tay đỡ hắn, Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ định nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn rất là hưởng thụ dựa người vào, chủ động để cho người ta ôm.

Hắn nhào vào trong ngực, tay Lam Vong Cơ thuận thế ôm lấy bên hông.

Một lát, Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại nói: "Ở bên Cùng Kỳ Đạo... chúng ta thật sự không cần quay trở về chứ?"

Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng sẽ xử lý".

Gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện không nói nữa.

Quần áo vẫn đang ướt, ngoan ngoãn ôm người ta một hồi, bàn tay vuốt từ trên xuống, trong lòng bàn tay thấy toàn nước, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra bọn họ vừa trải qua một đêm binh hoang mã loạn, còn chưa kịp thay quần áo bị ướt nước mưa. Cử động không thoải mái, Lam Vong Cơ dẫn hắn đến phòng nghỉ của bọn họ trong đêm nay, một hồi có người tới gõ cửa, đưa nước ấm.

Tắm gội lau mình, xác nhận mọi thứ không còn gì đáng lo nữa, đêm đã qua giờ sửu, cuối cùng mới nghỉ ngơi.

Đêm đó sau khi Lam Hi Thần ở lại nói chuyện gì với Kim Tử Hiên, nội dung cụ thể Nguỵ Vô Tiện không biết, nhưng thủ hạ của Ôn Ninh đều được Lam gia mang đi, thu xếp ở trong một toà nhà lớn hơn một chút, mấy tu sĩ Lam gia hỗ trợ trị thương, ngoài ra Kim Tử Hiên còn phái vài y sư Kim gia cùng gia phó gia nô tới đây chăm sóc.

Thuốc và đan dược cũng tặng không ít.

Có vài người được mang trực tiếp từ trong sơn đạo ra, do phải khiêng vác nặng, nên dù đã chặt đứt gông xiềng, cũng không còn mấy người có thể đi nổi, linh lực bị áp chế một thời gian dài nên suy yếu, cần thời gian hồi phục, cũng ảnh hưởng đến tốc độ phục hồi của các vết thương.

Được chỉ dẫn, tìm thấy thêm vài người nữa trong một cái lều đơn sơ dựng tạm ở một chỗ trong sơn cốc, những căn lều này đều không giống như những căn lều dành cho tù binh nghỉ ngơi buổi tối ở bên ngoài sơn cốc, mà là chỗ để thực hiện các hình thức tra tấn trừng phạt, chỉ cần phạm sai gì đó là bị kéo tới đây, những người trong đó mặt mũi bị bầm dập, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, nếu không được tìm thấy, thì chắc đã là một cỗ thi thể. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tu sĩ thủ hạ của Ôn Ninh đã chết đi gần mười người.

Đốc công đang bị nghiêm trị khai là do Kim Tử Huân bày mưu tính kế, bất mãn việc con dơi chúa đã trốn thoát, bắt ép những người đó tới đây, còn muốn đốc công "chiếu cố" nhiều hơn.

Trong đó còn có một đứa trẻ ngây thơ và một bà lão, có thể sống sót được thật không dễ dàng gì.

Sau khi những người còn sống đã bình phục hoàn toàn, Ôn Tình liền chủ động nói chuyện với bọn họ, mong muốn có một chỗ ẩn nấp để sinh sống.

Khuyên bảo rằng có thể chờ đến khi tất cả khoẻ hẳn rồi hãy quyết định, nhưng Ôn Tình vẫn kiên trì đòi đi: "Không cần một nơi quá tốt, chỉ cần có thể ở được, có một chỗ để chúng tôi có thể sắp xếp ổn định".

Không thể trở về Kỳ Sơn, dù cho thế gia ngoài mặt đồng ý cấp cho tàn quân Ôn thị một nơi để sống, nhưng không có gì bảo đảm cả, Cô Tô Lam thị không thể lúc nào cũng phái người đến ở tại Kỳ Sơn, địa bàn gần đó thuộc sở hữu của thế gia khác, tình lý đều không hợp. Nếu chọn một nơi trong địa bàn Cô Tô Lam thị, tuy rằng có thể che chở, nhưng lúc này tiên môn bách gia vẫn có nhiều người oán hận dư đảng của Ôn thị, làm thế nào để chiếu cố, khó mà tránh những việc bất ngờ xảy ra như trước, Ôn Tình cũng không muốn phải lo lắng.

Tốt nhất là trốn ở một nơi mà người ngoài không biết.

Ôn Tình kiên quyết, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên tôn trọng quyết định của nàng.

Nội bộ Cô Tô Lam thị suy nghĩ tìm kiếm một hồi, tìm ra một sơn thôn nhỏ hoang phế rất thích hợp để bày trận giấu người nằm trong một địa bàn mới sát nhập, xung quanh không có bóng người, lại thuộc về địa bàn săn đêm của Cô Tô Lam thị, các gia tộc khác không thể dễ dàng đến đây.

Sơn thôn sở dĩ hoang phế, không phải là do đất đai cằn cỗi hay do những nguyên nhân hoàn cảnh khắc nghiệt khác, chẳng qua là bởi vì nơi này từng có yêu vật quấy phá, nơi này xa xôi lại thêm săn yêu vật này coi như không có thanh danh gì, nên Ôn gia lúc trước bỏ mặc, khi Cô Tô Lam thị tiếp nhận nơi này mới tiêu diệt yêu vật, nhưng cũng chưa có ai tới ở, với những ngôi nhà bị bỏ hoang ở đây, không nghĩ là sẽ đủ chỗ để trú ngụ, nhưng đám người Ôn Tình có thể tận dụng để sửa sang thêm lên.

50 người được lặng lẽ đưa tới chỗ này, để giảm khả năng tin tức bị lộ, trước khi mọi thứ trở lại ổn định, sẽ không thường xuyên quay lại đây, những đồ dùng sinh hoạt để có thể sống tạm trong mấy tháng đã được đưa tới trước đó.

Hơn hai tháng thu xếp, nơi này trước sau không thấy đưa ra thêm bất kỳ yêu cầu gì, Nguỵ Vô Tiện bí mật lại đây, thấy được hình cảnh các tu sĩ Ôn gia đã quen với việc sinh sống ở nơi này.

Những người bị thương trước đó đều đã khoẻ mạnh.

Đất đã được xới lên, Nguỵ Vô Tiện còn tiện thể mang theo mấy thứ, cảm thấy nhóm người Ôn Tình không tiện việc thường xuyên xuống núi đặt mua, nên lương thực có thể sẽ không đủ. Nhìn những đồng ruộng đã được chuẩn bị tươm tất thực sự có chút ngạc nhiên: "Các ngươi thật sự định tự trồng trọt à?"

Ôn Tình liếc hắn một cái: "Không thì thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, có vẻ như không có vấn đề gì thật.

Nếu đổi lại là hắn, đột nhiên bắt hắn phải lăn lộn ở nơi này thì chắc chắn sẽ không biết làm gì, mặc dù đói thì đầu gối cũng phải bò thôi ___ nhưng xưa kia thế lực của Kỳ Sơn Ôn thị rất lớn, tàn quân của Ôn gia lúc trước tuyệt đối không kém gì các huyền môn bách gia khác, đa số huyền môn bách gia sẽ khoán đất cho người ta trồng trọt, hoặc là trực tiếp đi mua, chứ không tự tay làm cái việc tự sản xuất lương thực như thế này....

Cuối cùng thì nay đã khác xưa rồi.

Ôn Tình không muốn làm phiền người khác quá nhiều, những ân tình này, dường như cảm thấy chỉ cần cứu đám người Ôn Ninh đã là đủ rồi, nếu như không cần phải ở lại Cô Tô Lam thị để được chăm sóc, thì đã muốn ở chỗ khác nhưng có hơi khó mở miệng, nghĩ đến sau này chỉ cần có thể tự giải quyết mọi việc, thì quyết sẽ không dễ dàng xin giúp đỡ.

Chỉ việc trồng trọt trên một mảnh đất, có là gì đâu, có thể tự cấp tự túc, tạm thời không ra khỏi sơn thôn, cũng tốt.

Nghĩ kỹ, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói nhiều, để túi càn khôn lên bàn: "Vậy hay là đợi lát nữa ta xuống núi mua chút hạt giống trở về, khoai tây được không?"

Ôn Tình nói: "Không, củ cải là tốt rồi, củ cải là giống cây tốt, không dễ chết, khoai tây khó trồng".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi đã trồng qua rồi hả? Thử một chút đi, có muốn hạt giống khác không? Củ cải khó ăn lắm"

Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi bên cạnh liếc hắn một cái. Khi cùng nhau ăn cơm mà đồ ăn có củ cải, Nguỵ Vô Tiện thật đúng là thường hay lấy ra, hầm với thịt cũng không ăn, những thứ khác có thể nuốt sau khi lầm bầm vài tiếng, nhưng củ cải vẫn là đặc biệt không thích.

Nhưng khi đút củ cải cho thỏ ăn, thì Nguỵ Vô Tiện sẽ cắn mấy miếng rồi mới đưa cho thỏ ăn.

Lam Vong Cơ vẫn trầm mặc: "......"

"Ngươi quan tâm củ cải khó ăn hay không làm gì, có phải trồng cho ngươi ăn đâu". Ôn Tình nói: "Nhưng lần trước đưa vật dụng lên núi đều có hạt giống hai loại này rồi, không cần ngươi mua nữa".

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: "Trong đồ dùng có hả?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Có"

Nguỵ Vô Tiện nói: "....Ai dà, ai chuẩn bị vậy, thật là chu đáo". Hắn lúc trước không nghĩ tới để hạt giống vào trong đó, không, là hắn không nghĩ tới nhóm người Ôn Tình sẽ trồng trọt, cho dù thoạt nhìn thì người phụ trách việc này cũng không phải là Ôn Tình.

Hỏi như vậy nhưng cũng không cần nghe câu trả lời, cẩn thận nhớ lại, lúc trước đưa bọn họ lại đây hình như có ai đó nói đất ở đây khá thích hợp để trồng trọt này nọ, người chuẩn bị đồ dùng thật là tỉ mỉ, cho dù có dùng hay không thì đều có sẵn đó, chứ không như hắn chỉ nghĩ có một mặt thôi.

Đi dạo một vòng nhỏ bên ngoài, rồi vào trong nhà ngồi. Nhà ở thực sạch sẽ, không hề nhìn ra đây là nơi cách đây không tới hai tháng còn bỏ hoang không biết đã bao lâu, hơn 50 người, sử dụng hết tất cả mấy gian nhà có sẵn, đợi sau này mọi người khoẻ hẳn sẽ lên kế hoạch xây dựng thêm, như vậy mới đủ sống được.

Những tàn tích trước kia Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẫn cứ để nguyên đó không đụng tới, ẩn nấp càng thêm kín đáo, như vậy sẽ càng an toàn hơn trong giai đoạn này.

Hôm nay cách nói chuyện của Ôn Tình với hắn đã giống như xưa, tuy rằng cảm tạ, nhưng cũng không quá mức khách sáo, ngoại trừ lúc ban đầu gọi là công tử, cuối cùng vẫn là gọi như lúc trước. Ôn Ninh thì ít khi chủ động mở miệng, thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện hỏi thì hắn mới lắp bắp trả lời.

Chủ yếu là Nguỵ Vô Tiện nói chuyện với Ôn Tình, kể một ít tình hình gần đây, nắm rõ tình hình sinh hoạt của nhóm người Ôn Tình ở chỗ này, hỏi có cần gì không thì Ôn Tình đều nói không cần, nên cũng không hỏi nữa, dù sao Ôn Tình cũng không làm ra vẻ khách sáo khi nhận những thứ bọn họ mang tới, chắc là đã đủ rồi. Đề tài lại thay đổi, nói chuyện ở dưới chân núi, khi kể không rõ hoặc bỏ sót chi tiết, thì Lam Vong Cơ mới mở miệng bổ sung.

Ôn Tình nghe xong một loạt, hơi nhắm mắt, vài việc nàng cũng không quá quan tâm, trước kia có thể cần phải biết, nhưng hiện tại....

Tạm thời yên bình sinh sống, che tai không nghe chuyện tiên môn, có thể không bị cuốn vào, là đã đủ rồi.