[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 97



Mùa thu, khu vực săn bắn ở Bách Phượng Sơn.

Sau Xạ Nhật Chi Chinh chúng gia đã hoàn toàn phân chia xong những địa bàn vốn thuộc về Kỳ Sơn Ôn thị, trong quá trình phân chia có tranh cãi, nhưng kết quả không có gì thay đổi, hơn phân nửa rơi vào tay bốn đại gia lãnh đạo cuộc chiến ngay từ đầu. Không chỉ địa bàn, mà tất cả những gì tốt đẹp đều như thế, rất nhiều món đồ chỉ được chưng ra cho những nhà khác thấy rồi cuối cùng đều được chia vào bốn nhà đó mà thôi.

Khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn này, nay đã thuộc về Thanh Hà Nhiếp Thị.

Cho nên khi mọi thứ đã ổn định, một cuộc săn bắn quy mô lớn lần đầu tiên được tổ chức lại, do Thanh Hà Nhiếp Thị làm chủ nhà.

Lan Lăng Kim thị từ đầu có ý định tranh chấp, nơi đây có địa hình núi kéo dài qua mấy dặm, nhiều con mồi, chính là một trong ba khu vực săn bắn nổi tiếng nhất, Kỳ Sơn Ôn thị từng ở đây tổ chức không ít lần các cuộc săn bắn lớn, từ trước đến nay các thế gia lớn nhỏ cùng nhau tham dự, để phô trương thực lực, cũng là để mời chào nhân tài, có ý dựa vào những người tu tiên của các thế gia có mặt tại trường săn để nghe ngóng tin tức.

Nắm giữ được Bách Phượng Sơn, có nghĩa là sẽ có được rất nhiều lợi ích từ đó.

Các trưởng lão của Kim gia quyết tâm giành được, nhưng ở hội nghị phân chia nơi này, Cô Tô Lam thị tung ra chuyện lén chiếm giữ tù binh, có thái độ cứng rắn đòi phải giải thích, không chỉ chi họ Ôn Ninh Ôn Tình này, mà còn rất nhiều tu sĩ Ôn gia bị Lan Lăng Kim thị ra tay chiếm đoạt, thấy Cô Tô Lam thị tỏ thái độ, các thế gia khác tranh thủ yêu cầu "trách nhiệm giải trình", nên không thể không nhả ra những thứ đã chiếm đoạt đó, lần hội nghị này Kim gia không có cơ hội đòi hỏi được cái gì hết, kết quả cuối cùng, miễn cưỡng chịu mất khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn. Lam gia và Giang gia đã có hai nơi khác trong ba khu vực săn bắn lớn, nên Bách Phượng Sơn này, đương nhiên thuộc về Nhiếp gia.

Trưởng bối Kim gia tức giận đến mức giậm chân đấm ngực, suýt nữa hộc máu chết ngay tại chỗ, nhưng biểu hiện của tông chủ Kim Tử Hiên lại hết sức bình tĩnh, tỏ vẻ xin lỗi những sai lầm trước đây, mà những lúc đấy, căn bản không có Kim Tử Huân tham dự.

Nguỵ Vô Tiện nghe kể những chuyện này, ngạc nhiên vì Kim Tử Hiên càng ngày càng trầm ổn, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến hắn, sau chuyện xảy ra ở Cùng Kỳ Đạo, cứu người xong hắn cũng lười đến mấy cái hội nghị, sau này, Lam Vong Cơ và hắn chỉ tiếp tục đi dọn dẹp những tà tuý ở các vùng địa bàn mới của Lam gia, trên đường đi còn thuận tiện du sơn ngoạn thuỷ.

Nếu không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghỉ ngơi chỉnh đốn, thì chỉ những ngày quan trọng như quan lễ, hay việc trọng đại như cuộc đi săn hôm nay, mới nhớ tham gia.

Hôm nay tham dự cuộc đi săn, là lần cuối cùng hắn lấy thân phận đệ tử Giang gia để tham dự. Hơn mười ngày trước, Liên Hoa Ổ đã tổ chức quan lễ cho những đệ tử tròn hai mươi tuổi mà do mấy năm chiến tranh chưa làm được, những đệ tử sắp thoát khỏi thân phận thiếu niên đều có người làm chủ của riêng mình, của Nguỵ Vô Tiện đúng thật là Lam Vong Cơ, không phải do bói toán chọn ra, mà sau này mới biết, đối với Khôn Trạch đã có chủ, Càn Nguyên tương ứng sẽ phải tự mình thực hiện rất nhiều sự việc mà vốn dĩ là để người khác làm.

Bao gồm cả lễ đội mũ – do ham muốn chiếm hữu của Càn Nguyên có hơi quá mức độc đoán, nên việc đội mũ lên đầu như vậy, sẽ không muốn người khác nhúng tay. Chỉ là trong giới tiên môn, hiếm khi có Khôn Trạch lập khế ước với Càn Nguyên sớm như vậy, nên không có nhiều tiền lệ, nhất thời không nhớ ra mà thôi.

Mà tuy rằng Lam Vong Cơ không hề tỏ vẻ gì khi được thông báo chuyện đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện thật sự sâu trong lòng có nghi ngờ rằng, người này sợ là cũng nằm trong số những người nhắc đến chuyện này.

Số lần đội mũ trong nghi thức quan lễ của Vân Mộng Giang thị ít hơn Cô Tô Lam thị một lần, chỉ có ba lần, trong lần đội mũ cuối cùng, mang ý nghĩa hắn thực sự thành niên, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được trộm nhìn Lam Vong Cơ chớp chớp mắt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lẳng lặng tiếp tục điều chỉnh mũ cho hắn, che ánh mắt của người khác, không để ai thấy Nguỵ Vô Tiện trong tình cảnh này lại có chút hành động không quy củ như vậy, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên ý cười rất nhỏ khó mà phát hiện, chỉ có Nguỵ Vô Tiện đối mặt với y mới có thể nhìn thấy.

Nguỵ Vô Tiện chính thức được tuyên bố thành niên, hai nhà cuối cùng đã định ra ngày cử hành đạo lữ đại điển, là sau hai tháng nữa.

Lúc này mặc giáo phục Giang gia, Nguỵ Vô Tiện cưỡi con ngựa màu đen bóng loáng, cùng Giang Trừng ăn mặc giống vậy đi phía sau Giang Phong Miên. Tuy nhiên, chưa đầy hai tháng sau, hắn sẽ cởi bộ áo tím xuống, đổi thành một bộ quần áo trắng như tuyết, ở bên trên thêu hình hoa văn mây cuốn cùng vị trí giống như của Lam Vong Cơ, có lẽ chỉ còn lại chiếc chuông bạc khắc hình hoa sen chín cánh kia vẫn đeo bên hông, tỏ rõ hắn từng là đệ tử Vân Mộng Giang thị.

Trên quảng trường lại một lần nữa vang lên giọng của Mạnh Dao, chính là: "Kỵ quân Cô Tô Lam thị vào sân"

Vốn đang cùng Giang Trừng cãi nhau, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chợt sáng lên, bỏ Giang Trừng ở đó mà nhìn qua. Bốn nhà được xếp cuối, chờ hồi lâu cuối cùng cũng đã đến lượt.

Hàng chục khán đài ở hai bên quảng trường từ đầu đã hừng hực khí thế, khi kỵ quân của nhà mình đi ngang qua sân khấu thì chắc chắn sẽ có người của gia tộc đó cao giọng hoan hô, người nổi tiếng một chút, cho dù về tài năng hay dung mạo, thì cũng sẽ có cơ hội được tặng hoa. Theo tập tục của tiên gia, nhìn thấy nam nữ có phong thái xinh đẹp, sẽ lấy hoa ném vào để biểu đạt lòng hâm mộ.

Toàn bộ quá trình đi vào sân, thỉnh thoảng sẽ có những trận mưa hoa rải rác, nhưng với những đoàn kỵ quân đi trước đó, chỗ khán đài có tầm nhìn đẹp nhất vẫn luôn giữ yên lặng, không kể các danh sĩ lớn tuổi, là những người luôn điềm tĩnh, mà gia quyến các đại thế gia có ánh mắt cực cao, không dễ dàng ném ra những đoá hoa đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi kỵ quân của Cô Tô Lam thị bước lên sân khấu, thì không còn ai có thể giữ được chút cẩn trọng này nữa.

Lam thị song bích cưỡi hai con tuấn mã màu trắng cao lớn, dẫn đầu đội kỵ quân chậm rãi đi phía trước, cũng không cố ý phô trương kỹ thuật cưỡi ngựa như một vài thế gia, nhưng lại chỉ càng mang lại ấn tượng đáng kinh ngạc hơn nữa. Bộ quần áo trắng như tuyết cộng thêm mạt ngạch bay bay, dung mạo tuấn mỹ, cùng một vẻ bề ngoài, nhưng là hai phong thái. Cũng đều mang cung mang kiếm, Lam Hi Thần thì ấm áp và dịu dàng, mang vẻ hoà nhã; còn khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc bằng băng của Lam Vong Cơ thì lạnh lùng và uy nghiêm, nhưng lúc này cũng không cố tình phủi đi cơn mưa hoa mãnh liệt, nữ quyến ngồi trên khán đài đều đã xếp quạt lại, vội vàng lén nhìn, vài người đã sớm rời chỗ ngồi, chạy tới lan can để ném hoa. Chỉ tiếc là hai người chỉ hướng về lễ đài hơi gật đầu cảm tạ, không dừng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ đi về phía trước.

Đột nhiên Lam Vong Cơ giơ tay, đón lấy một đoá hoa thược dược màu hồng nở to rực rỡ.

Cơn mưa hoa dường như ngừng lại một chút, vì đoá hoa kia được đón lấy khiến người ta quá mức để ý, lại không biết có phải ảo giác hay không, mà trong nháy mắt, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm, hiện lên vẻ nhu hoà khó phát hiện.

Kỵ quân của Vân Mộng Giang thị chưa xuất trận cũng nổi lên một trận xôn xao, tất cả đều nhìn thấy động tác của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng không kiên nhẫn mà giục ngựa chạy cách ra xa một khoảng, làm như muốn phủi sạch mọi quan hệ với hắn, Giang Phong Miên mỉm cười nhìn.

Lam Vong Cơ quay đầu lại, cùng đối mắt với Nguỵ Vô Tiện đang cười mỉm mỉm.

Y kêu: "Nguỵ Anh". Hơi hơi cúi đầu, trước mặt mọi người đem đoá hoa toả hương thơm cài lên ngực. Lúc này mới cùng Lam Hi Thần đang dừng lại mỉm cười chờ hắn tiếp tục đi tới trước.

Môn nhân Lam gia, cũng không ai ngạc nhiên.

Một biển lụa đầy màu sắc vẫy gọi từ trên khán đài đã lắng xuống, hai nhà Lam Giang liên hôn đã sớm công bố với chúng gia, vai chính trong chuyện này, cho dù là Lam Vong Cơ hay Nguỵ Vô Tiện đều đã cực kỳ nổi danh ở Xạ Nhật Chi Chinh, vì năng lực thực sự kia, vì dung mạo kia, cũng có vì chuyện lén lập khế ước từng gây ồn ào huyên náo dưới thời Ôn vương còn mạnh, không ai lạ cả, thấy hai người giống như trong lời đồn như thế, còn có ý khâm phục.

Đến phiên Vân Mộng Giang thị giục ngựa lên sân khấu, lại thêm một trận mưa hoa đổ xuống, Nguỵ Vô Tiện tắm chìm trong đó, rất là vui thích, quay đầu nói với Giang Trừng: "Úi chà, lúc nãy ta ném hoa cho Lam Trạm, Lam Trạm cũng đã nhận, giờ sao còn ném hoa cho ta nhiều như vậy?"

Đúng lúc Giang Trừng bị một đoá hoa ném trúng mặt, cả mặt đều đen xì, hừ một tiếng nói: "Hoa này là ném cho ta, chỉ là không chính xác thôi, ngươi đừng có hiểu lầm".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nếu không phải ném cho ta, thì khẳng định là cũng không phải ném cho ngươi. Ngươi làm cái mặt gì thế kia? Ngươi khác tặng hoa mà còn đưa vẻ mặt đó, đen như đít nồi, coi chừng cả đời tìm không thấy Khôn Trạch của ngươi đó!" Dừng một chút nói: "Hơn nữa ai nói không có ai ném hoa cho ta?". Hắn và Giang Trừng vươn tay ra cùng lúc, mỗi người bắt được một đoá hoa màu tím nhạt, ngẩng đầu nhìn lên hướng khán đài, Giang Yếm Ly đang ngồi bên cạnh Ngu phu nhân đứng dậy, đi tới bên hàng rào, hai đoá hoa vừa rồi, là nàng dùng hết sức ném lại đây.

Ném hai đoá hoá đã là hết sức rồi, Giang Phong Miên vì thế cũng không có, các sư đệ khác cũng không có, mấy sư đệ rên rỉ kêu ca, nhìn Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đem hoa cài trước ngực, hướng về khán đài vẫy tay, Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn theo bọn họ đi tới trước.

Trước khi nàng ném hoa, Nguỵ Vô Tiện thật sự có thoáng nhìn thấy nàng với Ngu phu nhân nói với nhau vài câu, nhưng dường như nàng không thuyết phục được Ngu phu nhân... Có phải đó là lý do, mà Giang Phong Miên không nhận được hoa?

Hắn đến nay vẫn không thể xác định được là vì hắn đã phân hoá thành Khôn Trạch, không có khả năng uy hiếp việc Giang Trừng tiếp nhận vị trí tông chủ tương lai, hay là do nguyên nhân khác, mà có thể thấy bầu không khí giữa hai vợ chồng Giang thị đã nhẹ nhàng hơn, nhưng lại có cảm giác lờ mờ rằng, đại để chuyện hai vợ chồng họ đã từng gút mắc, không phải hoàn toàn do sự tồn tại của hắn, hay bởi vì mẫu thân Tàng Sắc Tán Nhân từng bị đồn sẽ là nữ chủ nhân tương lai của Liên Hoa Ổ.

Nhưng dù quan hệ đã hoà hoãn hơn, giữa phu thê tương tác với nhau nhiều hơn, cũng không khiến Ngu phu nhân làm được hành động kiểu như tặng hoa này. Không biết Giang Yếm Ly nghĩ thế nào, đương nhiên là có ý thuyết phục mẫu thân nàng, có lẽ lần này không được, nhưng một ngày nào đó biết đâu Ngu phu nhân sẽ tặng cho Giang Phong Miên một đoá hoa.

Kỵ quân Vân Mộng Giang thị đến, Nguỵ Vô Tiện không kịp chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ, liền thấy Kim phu nhân ngồi bên cạnh Ngu phu nhân ra hiệu cho Giang Yếm Ly ngồi xuống đợi chút nữa xem.

Sau Giang gia, là tới kỵ quân của Kim gia đi vào, dẫn đầu là tông chủ đương nhiệm Kim gia, Kim Tử Hiên, ống tay áo thêu hoa văn vàng trắng tung bay, thân khoác áo giáp nhẹ, ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu đầy khí thế. Cũng lựa chọn ngựa trắng như Cô Tô Lam thị, nhưng con ngựa này thỉnh thoảng lại hí lên, mũi phun phì phì, khiến người ta chú ý, con ngựa bị kích động có thể bởi vì bầu không khí nóng rực của cả sân săn bắn, hoặc là do tâm trạng của người ngồi trên ngựa.

Kim Tử Hiên từ khi làm gia chủ đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, trong vòng mấy tháng gặp nhiều chuyện nên không thể không học được cách tự kềm chế, có biểu hiện khác với những lần đi săn trước, hắn không khoe khoang tỏ vẻ gì cả, nhưng vẫn là ngẩng đầu, khoé mắt đuôi mày vẫn không giấu được sự kiêu hãnh.

Nghe nói sau khi trải qua chuyện ở Cùng Kỳ Đạo, vị gia chủ trẻ tuổi đột nhiên phải nắm chức vụ sau khi Kim Quang Thiện bất ngờ qua đời, bắt đầu từ từ giữ chặt được Kim gia, những nỗi lo lắng mơ hồ của thời hậu chiến dần dần biến mất.

Dáng người thoải mái, nốt chu sa ngay giữa trán càng làm cho khuôn mặt thêm sáng sủa đẹp trai, những người ngồi xem trên khán đài lại tiếp tục dâng lên như thuỷ triều, Kim phu nhân chính là ra hiệu cho Giang Yếm Ly nhìn hắn, mà thái độ Ngu phu nhân vẫn không mặn không nhạt.

Nguỵ Vô Tiện đối với Kim Tử Hiên có ấn tượng sâu sắc, vẫn luôn dừng ở việc hắn chưa từng thích nhan sắc của Giang Yếm Ly, rồi xảy ra việc liên quan tới đưa canh ở Lang Tà, Giang Trừng trở về Vân Mộng lập tức kể cho vợ chồng Giang thị nghe, Ngu phu nhân nghe Kim phu nhân nhắc lại việc liên hôn tỏ ra lãnh đạm hơn rất nhiều, Giang Yếm Ly thoạt nhìn cũng là chết ở trong lòng, cho dù sau Xạ Nhật Chi Chinh Kim Tử Hiên là gia chủ tốt, thì với nàng cũng không có bất kỳ sự gặp gỡ nào – Nguỵ Vô Tiện xem ra, việc liên hôn giữa hai nhà, chỉ còn lại có Kim phu nhân là chưa từ bỏ ý định mà thôi.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ, chẳng lẽ là vì để giữ vững địa vị tông chủ của Kim Tử Hiên, hay nói đúng hơn là để củng cố Kim gia hiện giờ đang ở thế yếu nhất trong bốn đại thế gia, mà Kim phu nhân mới kiên trì tác hợp cho bọn họ?

Ngu phu nhân không làm Kim phu nhân mất mặt, đồng ý lời mời của bà, ngồi chung một chỗ ở vị trí đẹp trên khán đài, để Giang Yếm Ly ngồi cạnh mình thay vì ngồi cạnh Kim phu nhân, cũng coi như là bày tỏ thái độ.

Cảm thấy có thể yên tâm, Nguỵ Vô Tiện liền mặc kệ, ngầm liếc mắt một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vì thế bỏ lỡ dáng vẻ Kim Tử Hiên vô tình hữu ý đảo mắt nhìn qua chỗ đó trên khán đài.