[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 99



Hôn nhau không rời một hồi lâu, bất tri bất giác cả người Nguỵ Vô Tiện đã bị ôm ngồi dậy, kéo vào lòng ngực, một tay Lam Vong Cơ giữ chặt trên eo hắn, một tay khác giữ lấy đầu hắn, hôn thật mãnh liệt. Nguỵ Vô Tiện hai tay ôm sau cổ Lam Vong Cơ, nồng nhiệt hôn trả, môi răng triền miên, ngẫu nhiên lộ ra một chút tiếng nước quyến rũ thật nhỏ.

Trong hơi thở đều là mùi hương rượu ngọt lành quấn quýt với mùi đàn hương ngào ngạt.

Vùng bụng dưới dần dần có cảm giác ấm áp khác thường, vẻ mặt của Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt, vô thức thở hổn hển, cho đến khi một luồng điện tê rần truyền từ dưới xương cùng lên trên, hắn thoáng rùng mình rồi bừng tỉnh lại, đưa tay đẩy đẩy Lam Vong Cơ, lắc đầu rất nhẹ, ý bảo không thể tiếp tục.

Lam Vong Cơ hơi hơi khựng lại, nhưng không chịu dừng lại ngay, lại cọ xát một hồi, cắn vào môi dưới của hắn một cái rồi mới tách ra, còn có vài phần lưu luyến.

Chỉ có môi tách ra, chứ người vẫn còn ngồi trên đùi.

Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến nhũn cả người, Lam Vong Cơ buông hắn ra một lúc sau vẫn không đứng nổi, lại phải tựa người qua.

Nhận ra sự lưu luyến quá mức đó, hắn thực sự nhịn không được phải hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao vậy...."

Giọng nói ướt mềm đến mức có thể vắt ra nước, Lam Vong Cơ không đáp, chỉ ôm hắn sát thêm một chút.

"......." Không nghe trả lời, Nguỵ Vô Tiện cũng thôi không hỏi nữa, mặt dựa vào ngực Lam Vong Cơ, chờ cho cơn tình nhiệt cũng may không hoàn toàn dâng trào kia từ từ tan đi.

Cảm giác bọn họ đã dừng lại chỗ này khá lâu, nên tiếp tục đi tiếp, Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống khỏi nhánh cây, nhưng hai chân yếu hẳn đi, nhờ Lam Vong Cơ giữ lại mới không ngã quỵ xuống, trong lòng nghi hoặc, tại sao đã cùng Lam Vong Cơ hôn nhiều như vậy rồi mà làm như sức chống đỡ của hắn ngày càng kém đi ấy nhỉ?

Giọng nói nhẹ nhàng không khác gì bình thường của y kêu lên: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện xua xua tay "Không việc gì, không việc gì". Lam Vong Cơ đỡ hắn, từ từ, có thể đứng vững được.

Hai người cọ xát lâu như thế, càng không tìm thêm ra thứ gì ở Bách Phượng Sơn này, hoặc nói đúng hơn vùng này từ đầu đã thấy hình như sạch sẽ thật sự, vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy có ai truy kích con mồi tới gần chỗ này.

Nếu không thì hôn một chút đã tách ra rồi, làm gì cho chuyện khúc sau kêu ngừng lại.

Sau khi hồi phục hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu không chịu đi đứng cho đàng hoàng, quay lại chủ đề cũ hỏi: "Lam Trạm, cuộc đi săn hôm nay có nói khi nào kết thúc không?"

Lam Vong Cơ đáp: "Con mồi cuối cùng bị giết chết, thì sẽ phóng tín hiệu pháo hoa"

"Vậy ha?" Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, nói: "Chúng ta vào đây được bao lâu rồi?"

Lam Vong Cơ nói: "Một canh giờ"

"Một canh giờ? Còn chưa kết thúc nữa, vậy chắc là lần này con mồi chắc trốn kỹ hết rồi". Nguỵ Vô Tiện dừng một chút, bỗng nhiên nhớ ra gì đó cười nói: "Dùng Phong tà bàn được không?"

Sau khi Kỳ Sơn Ôn thị chiếm đoạt các địa bàn săn đêm, có một khoảng thời gian không có dịp sử dụng thứ này, mà không dùng, thì cũng không có cách nào thí nghiệm để cải tiến, trong hai năm dài Xạ Nhật Chi Chinh chỉ lo vội vàng đánh giặc, tính tới tính lui khoảng ba năm bị bỏ xó lăn lóc.

Mấy tháng nay mới miễn cưỡng dùng lại, hiện giờ....

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Bách Phượng Sơn này quá lớn, con mồi có sẵn không tới mấy trăm con đâu, lại có tới mấy ngàn người cùng săn, như vậy tìm sao mà ra, không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, ta thấy rằng, chúng ta giúp một chút đi, để mọi người nghỉ ngơi sớm một chút về nhà ăn cơm, ngươi thấy thế nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Rất tốt". Không chút nào thèm để ý đến giọng điệu có phần giỡn hớt không đứng đắn của hắn.

Nguỵ Vô Tiện móc Phong tà bàn từ trong tay áo ra, kim đồng hồ nhảy, mắt cong lên dẫn Lam Vong Cơ đi theo hướng kim đồng hồ chỉ.

Thật ra tốn chút công sức thì cũng có thể không cần dùng tới vật hỗ trợ, nhưng đã có, thì sao lại không xài?

Như vậy giết tà ám cũng nhanh hơn nhiều, không cần phải tập trung, núi rừng rộng lớn vốn đã trống rỗng, đã bị từ từ mò ra tung tích, quá nhiều tu sĩ vào cùng một lúc, những yêu vật có đầu óc một chút đương nhiên là sẽ cực kỳ cẩn thận, sẽ không giống như những con tẩu thi cấp thấp không có năng lực suy nghĩ chỉ biết ngu ngốc chui đầu vào lưới.

Phía trước phân tán, phía sau phát lực, hai người thay phiên nhau ra tay, chiến tích đóng góp cho gia tộc tăng dần tăng dần trên mặt đất.

Liên tiếp giải quyết xong được mười con, kim đồng hồ lại chỉ một điểm khác, vừa đi qua đó Nguỵ Vô Tiện vừa nói: "Quên đưa cho Giang thúc thúc một cái đã cải tiến, không thì hôm nay tốc độ của bọn họ sẽ nhanh hơn một chút".

Lam Vong Cơ nói: "Gặp rồi có thể đưa"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nhắc ta nha, nếu không lát nữa thế nào ta cũng quên đưa"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Được"

Sau đó một bàn tay bịt lấy miệng y, ra hiệu im lặng: "Suỵt..."

Cũng nghe thấy nơi xa xa có người đang đi tới, Lam Vong Cơ bị kéo tay áo trốn vào trong lùm cây, cũng không hỏi nhiều, chỉ phối hợp cùng nhau trốn kỹ.

Trong tán lá um tùm, theo tầm mắt của Nguỵ Vô Tiện nhìn tới, lát sau, có bóng người từ từ đi ra dưới những đám mây xanh.

Người đi tới là Giang Yếm Ly, mặc bộ váy tím, đầu cúi xuống, bước đi chậm rãi, không tham dự săn bắn, đáng lẽ đang ở trên khán đài xem mà giờ này lại xuất hiện ở đây hơi có chút kỳ lạ, nhưng thấy người đi theo nàng, Nguỵ Vô Tiện không thấy kỳ lạ nữa.

Nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với Lam Vong Cơ: "Kim phu nhân kêu Kim Tử Hiên đi cùng sư tỉ một mình ra ngoài sao?" thế mà Ngu phu nhân lại không ngăn cản à?

Giọng điệu đặc biệt bất mãn, Lam Vong Cơ không cần hắn phải giải thích, cũng biết tại sao Nguỵ Vô Tiện lại có thái độ như vậy.

Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ và chiến trường Lang Tà, Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Hiên hai lần đánh nhau đều có y ở đó, lần đầu tiên bị y ngăn cản, lần sau đến trễ, chỉ có thể tới lôi về người đang còn không chịu bỏ qua, nguyên nhân của hai lần xung đột, Nguỵ Vô Tiện đều kể cho y nghe sau khi xong việc.

Biết được hai nhà Kim Giang từng có hôn ước, nhưng hôn ước là do phu nhân hai bên làm chủ, Kim Tử Hiên bất mãn chuyện này, hai lần ngang nhiên nổi giận, tiểu bối gây rắc rối khiến cho mọi việc càng không vui hơn, vốn dĩ tính cách cũng không hợp, hố ngăn cách ngày càng sâu hơn.

Cho đến khi chiến dịch Lang Tà kết thúc, Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly hoàn toàn không gặp lại, bởi vì Kim Tử Hiên sau khi kế vị tông chủ đã kềm chế thái độ kiêu ngạo rất nhiều, hiện nay ác cảm của Nguỵ Vô Tiện đối với hắn không còn mãnh liệt như trước, trước mặt người khác, khi gặp nhau miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể thi lễ chào hỏi, nhưng mà lúc này vừa nhìn thấy hắn đi cùng Giang Yếm Ly, là mặt lập tức tối sầm lại.

Vẫn chưa nghĩ gì về Kim Tử Hiên, cho rằng đây là do Kim phu nhân một tay sắp xếp, chỉ là nghĩ không ra, thái độ Ngu phu nhân quá cự tuyệt, Giang Yếm Ly cũng đã hết hy vọng, Kim Tử Hiên lại không thích Giang Yếm Ly, thì Kim phu nhân làm thế nào có thể khuyến khích được hai người đi cùng nhau?

Không nhảy ra ngay khỏi chỗ trốn, là bởi vì hắn hiện giờ vẫn thấy tình huống lẫn lộn, quyết định quan sát một lúc rồi mới tính.

Lam Vong Cơ chỉ có thể cùng hắn trốn thôi.

Hai người phía bên này yên tĩnh, hai người phía bên kia cũng không biết đã im lặng suốt đường đi trong bao lâu, chậm rãi đi gần đến chỗ núp của bọn họ thì dừng lại, Kim Tử Hiên gạt bụi cỏ, thấy rõ ràng một thi thể của xà quái trong đó, nói: "là Lượng nhân xà"

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: cái này sư tỉ biết rồi.

Giang Yếm Ly gật gật đầu.

Kim Tử Hiên nói: "Đã chết"

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: có mắt là thấy ngay mà.

"......" Giang Yếm Ly lại gật gật đầu.

Nói xong hai câu, khu vực này lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Nguỵ Vô Tiện núp sau lùm cây nhìn lén: "......."

Ngay sau hai câu này, hắn phát hiện thấy bầu không khí khác với suy nghĩ của hắn, Kim Tử Hiên không nhìn sắc mặt Giang Yếm Ly, xem ra là có ý muốn nói, chỉ tiếc là nói cũng như không nói, toàn những câu khiến người ta không thế tiếp lời, Giang Yếm Ly càng không biết làm sao, càng cúi đầu hơn, chỉ biết gật đầu ở mỗi câu nói của Kim Tử Hiên.

Nguỵ Vô Tiện đoán suốt đoạn đường chắc nàng đều làm như thế này.

Dừng một chút, Kim Tử Hiên rốt cuộc lại mở miệng: "Lượng nhân xà là yêu vật của xứ Nam Man truyền tới đây, đơn giản khi gặp con người sẽ vươn thẳng lên so chiều cao với người đó, một khi thấy mình dài hơn đối phương thì sẽ cắn nuốt người đó. Còn không thì, chỉ nhìn doạ người thôi".

Nội tâm Nguỵ Vô Tiện cuối cùng lại tiếp tục hoạt động, vội thầm nghĩ: Vô nghĩa!

Bỗng nhiên phát hiện thấy ánh mắt, quay đầu lại, Lam Vong Cơ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện ra chính mình sơ ý nói ra suy nghĩ, ngầm liếc mắt sang bên kia, xác nhận Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên đều chưa nghe thấy, hạ giọng nói: "Lam Trạm, mấy chuyện này ta và sư tỉ đều biết rồi".

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Giang Yếm Ly ở bên cạnh Kim Tử Hiên, không biết gật đầu lần thứ mấy trên suốt đoạn đường đi.

Kế tiếp lại là một khoảng thời gian dài yên tĩnh, bầu không khí ngại ngùng lan thẳng đến chỗ lùm cây hai người đang trốn, nhưng Lam Vong Cơ xưa nay vẻ mặt vẫn luôn bất biến, Nguỵ Vô Tiện nhìn chăm chú, cũng không định ngại ngùng thay cho Kim Tử Hiên.

Hắn chỉ nghĩ, nếu Kim Tử Hiên cứ duy trì như vậy, đến lúc đưa Giang Yếm Ly quay trở về, hắn cũng có thể không ra mặt, đỡ làm cho sư tỉ khó xử.

Kim Tử Hiên đứng ngẩn ra thật lâu, rốt cuộc như Nguỵ Vô Tiện mong đợi, hắn dẫn Giang Yếm Ly đi vòng trở về.

Thấy vậy nhưng vẫn không cảm thấy yên tâm, Nguỵ Vô Tiện hạ thấp người xuống, lén lút nằm sấp, ra vẻ muốn trườn theo bụi cỏ để theo đuôi.

Lam Vong Cơ: "......"

Không thể không do dự, nên làm theo, hay không nên làm theo?

May mà Nguỵ Vô Tiện rề rà không trườn về phía trước, Kim Tử Hiên không hiểu sao đi rất chậm, không cần đuổi theo cũng có thể nghe hắn nói: "Con Lượng nhân xà này có vảy lân, răng nanh dài ở hàm dưới, chắc là biển chủng, người thường mà gặp sẽ khó đối phó". Dừng một chút, "Nhưng cũng không sao, lần này bách gia săn bắn các con mồi có sẵn đều không như thế này, căn bản không thể làm bị thương người Lan Lăng chúng ta".

Giọng điệu thản nhiên, bật ra cái vẻ kiêu căng ngạo nghễ quen thuộc từ trong xương cốt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất ngứa tay, nhặt một cành cây trên mặt đất, xoắn lại và ném xuống.

Quả nhiên cho dù kềm chế ra sao, thì tính cách của một người như thế nào sẽ là như thế ấy, Nguỵ Vô Tiện vẫn đặc biệt muốn đánh người, cơ hội lúc này thật tốt, thiên thời địa lợi nhân hoà, trong tay chỉ cần có cái túi, khẳng định ném ra một cái là chính xác – tuy rằng lần trước Lam Vong Cơ từ chối đề nghị này, nhưng nếu hắn cứ xông lên, thì chắc chắn sẽ làm cùng hắn.

Nghĩ đến thấy cao hứng lại liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, đôi mắt màu cực nhạt kia lại nhìn chằm chằm về phía trước, tuy mặt vô biểu tình, nhưng lại giống như rõ ràng đang chú ý cái gì đó, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi kỳ quái, nghiêm túc quan sát Kim Tử Hiên lại một lần nữa, nhất thời cạn lời: thằng nhãi Kim Tử Hiên này từ lúc nào đi đường lại phối hợp tay chân đều như vậy?

Giang Yếm Ly rốt cuộc mở miệng tiếp lời, nhẹ nhàng nói: "Săn bắn có thể không đả thương ai là tốt nhất".

Kim Tử Hiên nói: "Không làm bị thương con mồi thì còn ý nghĩa gì nữa, săn được cũng không có giá trị gì, nếu nàng đến khu vực săn bắn riêng của Lan Lăng, sẽ thấy rất nhiều con mồi không tầm thường".

Nói xong câu này, hắn liền đưa ra đề nghị luôn: "Vừa vặn tháng sau ta rảnh, có thể dẫn nàng đi".

Giang Yếm Ly nhỏ giọng nói: "Đa tạ ý tốt của Kim tông chủ, nhưng không cần...."

Kim Tử Hiên nói: "Nàng không thích xem săn bắn à?"

Giang Yếm Ly gật gật đầu.

Kim Tử Hiên nói: "Vậy nàng muốn xem cái gì?"

Giang Yếm Ly ngẩng đầu, tựa như bỗng nhiên không hiểu nổi hắn đang nói cái gì.

Nguỵ Vô Tiện cũng có chút ngớ người, suy nghĩ coi không đúng chỗ nào, vốn là nghe lời Kim phu nhân nên mới đi cùng Giang Yếm Ly, câu chuyện tiếp theo của Kim Tử Hiên sao lại thành ra thế này?

"Nàng không muốn xem săn bắn, nhưng Vân Mộng Giang thị mà tham dự, thì nàng đương nhiên cũng muốn đi, nhưng nếu nàng không thích xem, ta có thể dẫn nàng đi xem cái khác".

Giang Yếm Ly ngạc nhiên, hồi lâu, vẫn là lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thật sự không muốn làm phiền".

Câu nói nhẹ như tờ giấy Tuyên Thành, theo gió bay lên, nhưng cuối cùng vẫn là rơi xuống đất.

Đó chính là từ chối.

Bị hai lần từ chối, Kim Tử Hiên khựng lại một lát, khuôn mặt hết đỏ lại trắng, dường như đang mạnh mẽ kềm chế cái gì đó, không nhịn được, giọng điệu bỗng nhiên cứng lại: "Nàng không phải là không thích xem săn bắn, mà là không muốn ở cùng với ta đúng không?"

Hai người đều dừng lại, bầu không khí đột ngột thay đổi.

Nguỵ Vô Tiện dường như không nghe rõ giọng nói của Giang Yếm Ly: "Không phải....."

Kim Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Nói thẳng ra là như vậy!"

Đôi môi Giang Yếm Ly run rẩy, Nguỵ Vô Tiện biết Giang Yếm Ly không phải ý như vậy, chỉ là lo lắng Kim Tử Hiên vì nghe lời Kim phu nhân nên không thể không đi cùng nàng, không muốn Kim Tử Hiên miễn cưỡng, hoặc có thể là, hôm nay đối xử với nàng như thế, có thể chỉ vì Kim gia yêu cầu Giang gia liên hôn, để củng cố địa vị, lúc này mới có thể làm cho người trước nay không thích nhan sắc của nàng lại chịu dành ra chút nhẫn nại như vậy?

Với mối liên hệ này, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng có thể giải thích được lý do cho hành động khác thường của Kim Tử Hiên hôm nay, mặt tỏ ra vẻ khinh thường. Con chim khổng tước này thật sự không thích hợp để làm việc này, từ hồi nãy cho tới giờ, nói chuyện quá cứng nhắc, Giang Yếm Ly sẽ thấy rõ là hắn miễn cưỡng.

"Thực xin lỗi". Giang Yếm Ly cúi đầu, lui về sau một bước.

Kim Tử Hiên đã hoàn toàn trở lại thái độ trước đó, giọng điệu ngạo mạn: "Thôi, dù sao đây cũng không phải là ý của ta, lại không phải ta định mời nàng, nàng không muốn thì thôi".

Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, bị Lam Vong Cơ giữ chặt lại, tay nắm chặt lấy hai nhánh cây.

"......" Giang Yếm Ly hướng về phía Kim Tử Hiên cúi người hành lễ: "Xin lỗi không tiếp được".

Kim Tử Hiên không ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện ở sau lùm cây đứng lên, thấy dù sao người này cũng không làm Giang Yếm Ly khó xử, nên không đi ngoài đánh hắn một trận, những câu nói vừa rồi, lúc sau Kim Tử Hiên nói không còn nể mặt nữa, nhưng lý giải ra, là hai người bị bắt buộc phải đi cùng với nhau nhưng đã nói rõ không muốn miễn cưỡng kết hôn.

Nhưng cứ như vậy để Giang Yếm Ly bơ vơ một mình, là không được, Nguỵ Vô Tiện kéo kéo Lam Vong Cơ đè giọng nói nhỏ: "Lam Trạm, ngươi giúp ta đưa sư tỉ trở về trước...."

Kim Tử Hiên bên kia bỗng nhiên cao giọng: "Đứng lại!"

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nhìn qua, Giang Yếm Ly không quay người lại, hơi thở quanh người Kim Tử Hiên bỗng nhiên thay đổi, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rùng mình, thầm mắng Kim phu nhân sao lại có thể để cho Càn Nguyên và Khôn Trạch ở cùng một chỗ, không còn có thể ẩn núp được nữa phải nhảy ra.

Lúc này lại truyền đến một trận cười chế nhạo: "Kim tông chủ, ngươi bị từ chối ha? Bá mẫu kêu ngươi theo đuổi Giang cô nương, nhưng Giang cô nương dường như... thấy ngươi chướng mắt đó!"

Có một người đang ngăn Giang Yếm Ly lại.

Xuất hiện quá đột ngột, lại quá gần, Giang Yếm Ly căn bản không kịp phản ứng, đồng tử Kim Tử Hiên co lại: "Kim Tử Huân, ngươi đừng động vào nàng!"

Mà ngay lúc đó, Kim Tử Huân đã bay mạnh về phía sau đập vào một thân cây, la lên một tiếng.

Người động thủ chính là người xuất hiện ở phía sau.

Kim Tử Hiên không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên lại có nhiều người chặn đường như vậy, trong lòng sốt ruột, nhảy vọt ba bước tới không biết thế nào lại muốn nắm lấy tay nàng, người vừa đánh bay Kim Tử Huân ngược lại tấn công hắn, Kim Tử Hiên theo bản năng rút kiếm chém tới, nhưng đường kiếm này đã bị chặn lại, bay vút lên trời.

Tập trung nhìn lại, mới thấy rõ người đang bảo hộ trước Giang Yếm Ly là ai: "Nguỵ Vô Tiện! Sao lại là ngươi hả!"

Tiếp theo lại nói: "Hàm Quang Quân?!"

Thu hồi Tị Trần xong Lam Vong Cơ đứng yên, không nói tiếng nào, đứng chặn phía trước Nguỵ Vô Tiện.