[Vong Tiện] Mười Lăm Ngày Quạ Phi Thi Nhảy Tại Loạn Táng Cương

Chương 2



Ngày hôm sau (ngày thứ hai)



Đêm qua chúng gia chủ đều không có nghỉ ngơi, tụ tập ở cửa động không xa. Một bên cảnh giác Quỷ tướng quân Ôn Ninh đột ngột động thủ với bọn họ, một bên thảo luận làm sao để sớm ngày trở về thân thể. Nhưng Giang Yếm Ly lại không để bụng chuyện này, với nàng mà nói, nàng thân bị trọng thương, lâm vào hôn mê, dù có tìm được phương pháp trở về thân thể, cũng là tiếp tục hôn mê thôi, còn không bằng như hiện tại có thể nhìn thấy hai đệ đệ, đặc biệt là nhìn thấy A Tiện. Lúc nàng biến thành linh thể lúc sau, Giang Trừng không chịu nổi dò hỏi của nàng, bèn đem sự tình sau khi nàng bị trọng thương đều nói ra, bao gồm cả việc sắp đến Loạn Táng Cương bao vây tiêu trừ. Sau khi nghe xong, nàng tâm đau như cắt, hiện giờ A Tiện thân hoài tới hai hài tử, nửa tháng sau bách gia lại muốn bao vây tiêu trừ hắn, thân làm tỷ tỷ như nàng, làm sao có thể không lo lắng. Lúc này, nhìn thấy Lam Vong Cơ muốn đi về phía Ôn Ninh, nàng vội vàng cản y lại.

"Lam nhị công tử có phải là muốn từ Ôn công tử hỏi thăm tình trạng của A Tiện?"

Thế nhân toàn nói Lam gia nhị công tử cùng Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện như nước với lửa, nhìn nhau không vừa mắt. Nhưng Giang Yếm Ly không cho là như vậy, ít nhất Ngụy Vô Tiện không chán ghét y. Bằng không sau khi từ Cô Tô cầu học trở lại Liên Hoa Ổ, vì sao Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhắc tới y, đôi mắt đều tỏa sáng. A Tiện cùng Lam nhị công tử chi gian, tình nghĩa trong đó, người khác không hiểu.

"Phải, Kim tiểu phu nhân cùng đi đi." Lam Vong Cơ biết được địa vị của Giang Yếm Ly trong lòng Ngụy Vô Tiện, liền đề nghị cùng tiến đến.

"Được." Giang ghét ly khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý.

Hai người nói với Ôn Ninh một hơi tới tận hừng đông. Hai người dò hỏi tình trạng sức khỏe Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh nói cho bọn họ, Ngụy công tử thân thể hiện giờ thập phần không tốt. Thân vốn đã suy yếu, tu tập quỷ đạo chi thuật làm oán khí nhập thể, hiện giờ thân hoài hai đứa nhỏ, lại thiếu Càn nguyên kề bên, thân thể ngày càng lụn bại. Cũng may còn có Ôn Tình ở bên, tạm thời là bình an không có việc gì, nhưng mỗi khi hài tử quay cuồng muốn một vị khác phụ thân thì lại tra tấn Ngụy Vô Tiện một hồi. Rồi sau đó hai người lại hỏi hài tử phụ thân, Ôn Ninh lại liên tục lắc đầu, nói hắn chỉ biết hài tử là sau khi đến ở Loạn Táng Cương mới có, chỉ có Ngụy Vô Tiện mới biết hài tử phụ thân là ai, dù cho Ôn Tình tìm mọi cách, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hắn cũng chưa từng hé răng nói nửa lời. Hai người còn từ Ôn Ninh biết rất nhiều sự tình, tỷ như về bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương, Ôn Ninh cũng chỉ nói Ngụy Vô Tiện ra lệnh cho hắn, chuyện này không thể để Ôn gia biết được...... Suốt buổi nói chuyện, bàn tay nắm thành quyền của Lam Vong Cơ chưa hề buông ra.

Chuyện cuối cùng, Giang Yếm Ly nhờ Ôn Ninh không cần nói cho Ngụy Vô Tiện biết tình trạng bọn họ hiện giờ, Ôn Ninh khó hiểu, Giang Yếm Ly lại nói: "Ta chỉ là muốn nhìn A Tiện nhiều một chút."

Nói xong, hai người một hung thi liền trầm mặc. Hồi lâu sau Ôn Ninh mới nói: "Được, ta, ta sẽ không nói cho công tử. Nếu các vị ở trên núi gặp, gặp phiền toái, cũng, cũng có thể tới tìm ta."

Khi hai người trở lại về phía mọi người bên kia, Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên đem Giang Yếm Ly phía trước phía sau nhìn vài lần, sợ nàng có một chút gì sơ xuất tổn hại. Mà đối với Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần nhìn hắn, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.

Lúc này người nhà Ôn gia đều từ trong căn phòng đơn sơ tự dựng của bọn họ khiêng nông cụ tự chế ra tới, ở một mảnh cằn cỗi mà bắt đầu đào đất.

"Bọn họ muốn làm gì vậy, ở nơi này mà trồng trọt sao?" Nhìn đến đây, một vài gia chủ bắt đầu khe khẽ bàn luận.

"Trồng trọt? Đồ vật ở nơi này trồng ra có thể ăn sao?" Ánh mắt vị gia chủ này trở nên cực kỳ cổ quái, dường như đang hỏi ngươi đang nói giỡn sao, tại tòa thi sơn này trồng ra đồ vật có thể ăn sao, ngươi chẳng lẽ bị ngốc rồi à.

Mà ở bên kia, Ngụy Vô Tiện cùng Ôn Tình ngồi ở dưới gốc cây, biểu tình nghiêm túc, tựa hồ như đang thương lượng chuyện đại sự gì. Người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang âm mưu bí mật bước tiếp theo muốn làm như thế nào đem Tu Chân giới nháo đến long trời lở đất, làm mỗi người không được an bình. Trên thực tế bọn họ chỉ là đang tranh luận kế hoạch gieo trồng

"Đất này trồng khoai tây không được, vẫn là trồng chút rau dưa đi." Ôn Tình trên mặt đất tùy tay nhặt lên một nhánh cây khô, trên mặt đất vẽ sơ đồ.

"Ta không sao cả, có khoai tây là được." Ngụy Vô Tiện xoa xoa eo, tìm Ôn Ninh ở xung quanh: "Ôn Ninh! Ngươi lại đây nhanh lên, ở chỗ đất đào hố, chuẩn bị trồng khoai tây!"

"Vẫn là trồng chút thảo dược đi, lần trước trồng, miễn cưỡng có chút nảy mầm." Ôn Tình trên mặt đất đem khu vực gieo trồng quy hoạch tốt, cũng thét to kêu đệ đệ Ôn Ninh tăng tốc độ làm việc.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Ôn Tình một cái, liền rón ra rón rén đi vào trong động. Đáng tiếc, ở trên núi cùng nhau sinh sống một đoạn thời gian, Ôn Tình có thể sờ không đoán được Ngụy Vô Tiện đang suy nghĩ cái gì sao. Tay kẹp lấy ngân châm, lắc mình hai cái liền tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, một tay chống nạnh liền nói: "Ngươi có nằm mơ cũng đừng nghĩ tới."

"A, cái kia, ta ngồi đây, ngồi đây là được chứ gì." Nhìn ngân châm trong tay nàng, Ngụy Vô Tiện vội vàng ngồi ngay ngắn ở dưới gốc cây, tư thế ngồi kia, đến người Lam gia cũng không bắt bẻ được gì.

"Ngươi thành thật ngồi đây cho ta." Ôn Tình trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, liền xoay người đi giúp đỡ đào đất.

"Tiện ca ca." Lúc Ngụy Vô Tiện nhàm chán đến sắp đem tóc của chính mình nắm xuống hết, chân đột nhiên nặng lên, nhiều thêm một vật trang sức nho nhỏ.

"Làm sao vậy tiểu A Uyển?" Ngụy Vô Tiện đem Ôn Uyển từ trên mặt đất bế lên, để nhóc ngồi lên một gốc cây bị chặt khác, cầm Trần Tình chọc chọc hắn.

"Tiện ca ca là muốn sinh mười mấy em bé sao?" Ôn uyển túm lấy Trần Tình thượng tua rua, nãi thanh nãi khí hỏi.

"Ha ha ha, ai nói với đệ là ta muốn sinh mười mấy cái nhóc con." Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền cười ha ha, nhéo một chút trên gương mặt mum múp thịt của Ôn Uyển.

"Ninh thúc thúc đào mười mấy cái hố nha. Tiện ca ca không phải nói đào cái hố, đem tiểu hài tử gieo vào, tưới nhiều nước, phơi nắng nhiều, năm sau là có thể thêm một cái tiểu bằng hữu bồi A Uyển chơi sao, A Uyển muốn có người chơi cùng nhau." Ôn Uyển chỉ vào một cái hố Ôn Ninh vừa đào, đôi mắt lóe sáng.

"Nhanh nhanh, còn có hai ba tháng, liền có hai cái tiểu bằng hữu có thể cùng A Uyển chơi rồi." Nghe Ôn Uyển nói xong, Ngụy Vô Tiện đem nhóc ôm tới ngồi lên trên đầu gối của mình, nhóc con trong lòng thực hụt hẫng, nhưng thực mau lại tươi cười, hì hì trả lời:

"Có hai cái tiểu bằng hữu sao? Vậy A Uyển hiện tại phải đi đào hai cái hố nhỏ, chờ em bé sinh ra là có thể gieo vào, về sau sẽ có thật nhiều tiểu đệ đệ tiểu muội muội bồi A Uyển chơi!" Nói xong, Ôn Uyển liền từ trên đầu gối Ngụy Vô Tiện bò xuống, hưng phấn ngồi xổm một bên, hai tay nhỏ đào cái hố.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở dưới gốc cây nhìn bóng dáng nho nhỏ của Ôn Uyển, cũng không biết có phải vì mang thai hay không mà trở nên đa sầu đa cảm, cái mũi có chút ê ẩm. Ôn Uyển còn nhỏ như vậy, chưa từng chịu qua Ôn gia ân huệ, chỉ vì là họ Ôn liền chỉ có thể bị nhốt ở bãi tha ma này, về sau làm sao bây giờ?Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện lại xoa xoa cái bụng tròn tròn của mình, hai đứa nhỏ này thì sao? Lại nên làm gì bây giờ? Hắn tự biết cây cầu độc mộc đó là một cái tử lộ, vì báo thù, hắn cũng không hối hận, nhưng này hai đứa nhỏ làm sao bây giờ? Phó thác cho Giang Trừng? Liên Hoa Ổ mới trùng kiến không lâu, Giang Trừng căn cơ không vững, nếu bách gia biết đứa nhỏ là hài tử của hắn, Giang gia tất chịu liên lụy. Phó thác cho...... y? Người nọ quy phạm đoan chính, không dính bụi trần, vốn như trích tiên, không nói đến này hai đứa nhỏ là hắn lén lút có được, ngẫm lại thanh danh hiện giờ của mình, sao có thể liên lụy tới y? Như vậy tưởng tượng, dù là phó thác cho ai, phó thác ở nơi nào, chỉ cần bị người biết đó là hài tử của Di Lăng lão tổ, thì lại kéo thêm một hồi tinh phong huyết vũ. Chuyện này không khỏi khiến hắn chua xót cười. Đâu quản được nhiều như vậy, nếu cuối cùng ngày kia phải tới...... hắn cũng chỉ mong hai đứa nhỏ có thể bình an tránh thoát một kiếp.

"Nếu như vậy, Tiện ca ca cũng tới giúp đệ." Tuy nói là hỗ trợ, nhưng hắn cũng chỉ là ngồi ở gốc cây, tùy ý duỗi tay đào hai cái.

"Tiện ca ca, em bé là trông như thế nào?" Tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, đào hai được hai cái hố nhỏ, lực chú ý liền phóng lên những thứ khác rồi.

"Ta sinh tất nhiên là giống ta rồi." Ôn Uyển vừa hỏi, Ngụy Vô Tiện liền nghiêm túc tự hỏi trong lòng. Sau một lúc lâu hắn lại nói: "Nếu lớn lên có thể giống một vị phụ thân khác của chúng thì càng tốt."

Mọi người nghe được Ngụy Vô Tiện nói như vậy, liền đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Đây chính là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nhắc tới vị phụ thân còn lại của hài tử. Có thể khiến ma đạo tổ sư Di Lăng lão tổ nằm dưới hầu hạ, còn cam nguyện vì hắn sinh con, vị nhân sĩ kia, tất nhiên bọn họ vô cùng tò mò thân phận của y.

Lam Hi Thần âm thầm liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, đệ đệ nhà mình sắc mặt lại tái nhợt đi vài phần. Giang Yếm Ly cũng nắm chặt làn váy trong tay.

"Người đó rất đẹp sao?" Ôn Uyển dừng đào hố, ngồi dưới đất hỏi Ngụy Vô Tiện.

"Tiểu A Uyển còn biết đẹp cùng khó coi là như thế nào sao. Người đó đương nhiên đẹp, đẹp vô cùng, cũng hảo chơi vô cùng." Ngẫm lại người nọ bộ dáng, lại ngẫm lại thời gian trêu chọc hắn ngày xưa, Ngụy Vô Tiện không khỏi cười hắc hắc.

"Ngụy Vô Tiện! Mang A Uyển lại đây! Ăn cơm!" Không biết khi nào, đã trồng xong khoai tây, người Ôn gia cơm cũng đã dọn lên, Ôn Tình đem một mâm bàn đồ ăn mang ra, thét to gọi người còn đang ngồi trên gốc cây tới ăn cơm.

"Đi, ăn cơm đi thôi." Ngụy Vô Tiện bế Ôn Uyển lên, đi tới bàn ăn bên kia.

Rất nhiều gia chủ nhìn đến đây, đều thất vọng thở dài. Đáng tiếc, chỉ một chút nữa là có thể biết được vị phụ thân còn lại của hai hài tử là ai. Lúc mọi người còn đang thất vọng, Giang Yếm Ly lại là cả kinh, ngạc nhiên không thôi. Người khác có thể không hiểu Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng đối việc này không mẫn cảm, nhưng nàng lại biết. Khi nãy, thần sắc Ngụy Vô Tiện nói đến phụ thân hài tử, cùng thần sắc trước đó nói đến Lam Vong Cơ là giống nhau như đúc! Ngẫm lại, ở Xạ nhật chi chinh, Càn nguyên lui tới tương đối thân thiết với Ngụy Vô Tiện, một cái bàn tay liền có thể đếm tới được. Kết hợp với lời Ngụy Vô Tiện vừa mới nói, nàng có thể đoán được bảy tám phần thân phận của phụ thân hài tử rồi. Nhưng, y theo Lam gia giáo dưỡng cùng phẩm tính của Lam Vong Cơ, nếu y thật sự cùng A Tiện song tu lập khế ước, Lam gia chắc chắn sẽ tới cửa cầu thân, sẽ không mặc kệ. Mà hiện giờ, nàng nhìn Lam thị song bích, biểu tình không giống như là nàng suy nghĩ, như vậy, chẳng lẽ là đoán sai rồi? Chẳng lẽ, người khiến Ngụy Vô Tiện khuynh tâm là một người khác?

Giang Yếm Ly nhất thời tâm loạn như ma, mà bên cạnh Giang Trừng cũng là thay Ngụy Vô Tiện sốt ruột. Sáng nay hắn qua lời nói của a tỷ mà biết được tình trạng hiện tại của Ngụy Vô Tiện, tuy trải qua Cùng Kỳ đạo chặn giết cùng huyết tẩy Bất Dạ Thiên, nhưng dù sao cũng là sư huynh từ nhỏ ở chung cùng nhau lớn lên với mình, tình như thủ túc. Ngẫm lại huynh đệ của chính mình hiện giờ tình trạng thế này, còn nghe những lời khua môi múa mép của bọn người đó, hắn liền muốn dùng Tử Điện cho mỗi người vài roi. Nhưng nghĩ lại hắn lại giận, giận Ngụy Vô Tiện có anh hùng bệnh, giận Ngụy Vô Tiện vì đám lão nhược bệnh tàn Ôn gia này mà ra mặt, giận hắn nói rời khỏi Giang gia liền rời khỏi Giang gia, giận hắn không tuân thủ lời hứa, giận hắn...... giận hắn thì còn có thể như thế nào nữa? Ở trong lòng Giang Trừng, hắn vẫn như cũ, là người của Giang gia, là huynh đệ đánh gãy xương cốt mà còn dính gân, là người nhà của Giang Trừng hắn.

Muốn nói trong những người quan tâm Ngụy Vô Tiện, ai là người khó chịu nhất, câu trả lời đó chính là Lam Vong Cơ. Y khó chịu với hoàn cảnh hiện giờ của Ngụy Anh; thống khổ vì Ngụy Anh đã có người khiến hắn khuynh tâm, còn vì y mà cam chịu nỗi khổ nhọc mang thai, sinh con; chua xót vì tâm ý của mình vĩnh viễn không thể nói ra. Nếu như thế, phần tâm ý này, liền thật sâu chôn ở trong đáy lòng đi. Nếu trở về thân thể, y dù phải kéo cái thân tàn tạ, thương tích đầy mình vì chịu giới tiên tàn phá này, cũng muốn bảo hộ đến người trước mắt này, cùng...... hài tử của hắn chu toàn, mặc dù y có thể mất đi tính mạng của mình.

Mọi người bắt đầu an bài nhân thủ trực đêm tối nay, mấy người còn lại thì tu dưỡng linh thể, ngày main lại bắt đầu cùng nhau tìm cách trở về thân thể. Cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người đều lòng mang đầy các tâm sự khác nhau.

Mặc kệ bọn người này có tâm sự hay không tâm sự, Ngụy Vô Tiện vẫn mang theo A Uyển ngồi trên ngọn núi ở Loạn Táng Cương, lẳng lặng hưởng thụ trời đêm trong suốt điểm điểm tinh quang. Đó là ngọn núi cao nhất Loạn Táng Cương, cũng là ngọn núi duy nhất có thể thấy không trung ở Loạn Táng Cương. Loạn Táng Cương bị oán khí dày đặc vây quanh, căn bản nhìn không thấy không trung, cũng nhờ hắn ở chỗ này trấn áp tẩu thi oán khí, mới có thể ngẫu nhiên có ánh mặt trời chiếu xuống dưới, ngọn núi mới có thể nhìn thấy bầu trời.

Địa phương này, là ba tháng kia hắn bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương phát hiện, khi đó hắn mất Kim Đan, thân bị trọng thương. Đối mặt hung thi, hắn chỉ có thể là khắp nơi chạy loạn, kết quả lại đánh bậy đánh bạ chạy đến nơi này. Ba tháng kia, mỗi lần kiên trì không nổi, hắn liền tới nơi này, nghĩ tới tình hình bên ngoài, nghĩ tới sư tỷ đang lo lắng cho mình, nghĩ tới gánh nặng trên người Giang Trừng, hắn liền có động lực để sống sót.

Hiện giờ tại đây, hắn nghĩ tới lại là Lam Trạm, nghĩ biểu tình của y khi lần đầu tương kiến, ở Tàng Thư Các bộ dáng thẹn quá thành giận của y khi bị hắn chọc ghẹo, nghĩ như vậy chút, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đều tự giác mà nhu hòa xuống. Mà trộm đi theo hắn Lam Vong Cơ, đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ, lấy đồng dạng ánh mắt như của Ngụy Anh, nhìn chăm chú vào người đặt trên đầu quả tim của mình.

Hai người, lòng mang cùng tâmý, cuối cùng lại chỉ có thể càng đi càng xa.

——TBC——