[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 1



Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Thời gian tuyến: Sau Xạ Nhật Chi Chinh

Bối cảnh hòa bình, không có bao vây tiễu trừ

Bàn việc Ngụy công tử nên xử lý chuyện cứ mỗi buổi tối Hàm Quang Quân sẽ giáng từ trên trời xuống giường y đây.

Editor: Mình có nghe nói truyện này có nhà nào làm rồi. Nhưng mà tìm mãi không thấy bản edit. Chỉ có một hai bản QT, convert của hai ba nhà khác nhau. Cho nên mạo muội làm bản dịch, biên tập. Trình độ tiếng Trung mới tới HSK2. Cho nên dịch sẽ không được chu toàn. Mong mọi người bỏ qua cho.

Chương 1

01.

Đêm khuya ở Liên Hoa Ổ.

Từ trước đến nay, Ngụy Vô Tiện làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật đặc biệt.

Y nằm trên giường, vừa mới qua giờ Sửu (từ 1-3h sáng), mí mắt đã trĩu nặng, tay chân nhũn ra, cơn buồn ngủ đến không ngăn được. Trong khoảnh khắc là sẽ rơi vào giấc ngủ rồi. Y xoay người hai lần, mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ rồi, đột nhiên sống lưng lại run lên. Mồ hôi lạnh ứa ra. Lòng bàn chân chột dạ, trái tim kinh hoàng... Nói ngắn gọn là y có dự cảm xấu.

Nhưng vị họ Ngụy thật sự lười mở mi mắt. Từ trong đáy lòng tự an ủi một phen, đang muốn ngủ tiếp, thì một vật nặng bất thình lình nện vào người y.

"A a a a a a a a!!!" Một tiếng tru vang tận mây xanh. Khóe mắt Ngụy Vô Tiện muốn nứt ra, chỉ cảm thấy y giống như muốn phun phèo phổi ra từ miệng. Y nghiến răng nghiến lợi, trong cơn giận dữ duỗi tay tìm Trần Tình. Nhưng mà bất đắc dĩ lại bị vật nặng kia đè chặt, không động đậy được. Lại vừa nhắc đầu nhìn kỹ. Thứ kia hình như hình người. Thân thể được một tầng vải vóc trắng bọc lấy. Phần da thịt lộ ra trắng mịn, tinh tế... Còn chưa chờ Ngụy Vô Tiện bình luận xong, vật kia giật giật, đứng dậy rồi. Y lập tức đối diện với cặp mắt nhạt màu quen thuộc.

Ngụy Vô Tiện: "..."

02.

Lúc Giang tông chủ, Giang Trừng Giang Vãn Ngâm, nghe tiếng chạy tới thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ôm cột giường, giơ cao Trần Tình, trong giọng còn có chút chột dạ, lại còn run rẩy quát lên: "Ngươi là ai?!"

Lam Vong Cơ còn ngồi trên giường, cũng quên chưa đứng dậy. Trong lúc vội vàng, quần áo trên người còn bị kéo thêm rời rạc ra, để lộ một mảnh ngực nhỏ, trắng bóng. Mái tóc ngày thường được cột thúc không một chút nào cẩu thả, giờ đây lại xõa tung, hỗn độn, nhu thuận rớt lên trên người. Cộng với vẻ mặt mờ mịt, vô thố, phảng phất như là hắn mới là người bị ức hiếp...

Giang Trừng không biết tại sao Lam Vong Cơ hơn nửa đêm lại đột ngột đến thăm Liên Hoa Ổ, mà lại vì sao dùng cái loại... ăn mặc... không nhã chính này mà xuất hiện trên giường Ngụy Vô Tiện. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm, lại nắm người quen mà hỏi: "Ngụy Vô Tiện, là chuyện gì xảy ra?"

"Ta sao biết được?!! Ngươi hỏi hắn đi! À mà ta cảm thấy ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút a... Cái thứ này trông giống Lam Trạm, nhưng không chừng lại là sơn tinh, quỷ quái gì đó đâu!" Ngụy Vô Tiện bị nện cho không nhẹ, vừa kinh ngạc lại hoảng sợ không ít, tứ chi bám riết vào cột giường không chịu bò xuống.

Nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, Giang Trừng cùng với chúng môn sinh sôi nổi rút bội kiếm. Trong phòng có hơi nhỏ hẹp. Một đám người thần sắc khẩn trương, chĩa kiếm về phía thứ yêu vật hư hư thực thực không rõ, giống Lam Vong Cơ, lại không giống.

Lam Vong Cơ cũng dần dần tỉnh lại, đảo tầm mắt băn khoăn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện. Xong rồi lại phát hiện tư thế hiện tại của bản thân không được lịch sự lắm, thế nên hắn xuống giường, bước hai bước về phía Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, ta..."

Ngụy Vô Tiện muốn hỏng mất rồi: "Ngươi... ngươi đừng tới đây... Bên này chúng ta nhiều người!" Nói xong y quay đầu tìm người, lại phát hiện Giang Trừng đã dẫn chúng môn sinh lùi lại hai bước, chỉ còn chừa lại một mình y trấn thủ phía trước.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện tạch tạch hai lần, nhảy xuống hét lên: "Uy uy uy! Dẫn các ngươi đi theo không phải là để các ngươi làm như vậy!" Y ầm ĩ đủ rồi, cầm lấy Trần Tình đặt bên môi, thử hai âm, muốn triệu hoán ra quỷ vật.

Lam Vong Cơ thấy tình thế không ổn, vội vàng giải thích: "Ngụy Anh, ta không phải là yêu vật."

Thế nên y cẩn thận cảm thụ một phen. Xác thực là trên người thứ hư hư thực thực "yêu vật" Lam Vong Cơ này không có điểm đặc thù nào của yêu quái, y mới liếc mắt với Giang Trừng. Giang Trừng lắc lắc đầu. Tu sĩ cấp bậc như bọn họ, không thể có chuyện yêu vật ngụy trang lẻn vào mà một tia hơi thở cũng không phát hiện ra. Huống hồ tuy rằng Liên Hoa Ổ bình dân, nhưng tốt xấu cũng là tiên phủ của thế gia tu tiên. Không phải là nơi yêu vật bình thường có thể tự tiện xông vào...

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi... thật là Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.

Rồi lại vì cẩn thận kiểm chứng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Vậy ta hỏi ngươi... lúc chúng ta mười lăm tuổi, ở trong Tàng Thư Các, hai chúng ta thiếu chút nữa là đánh nhau. Vì sao?"

Lam Vong Cơ: "..."

Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói gì. Sắc mặt lại dần dần mất tự nhiên. Một tia đỏ ửng không dễ phát hiện bò lên hai vành tai trắng nõn. Ngón tay gắt gao nắm chặt góc áo. Dường như có chút khẩn trương, không biết làm sao cho phải. Chúng môn sinh thấy thế, cho nên mấy thanh kiếm mới vừa hạ xuống lại giơ lên cao, nhắm vào người hắn. Bất kỳ lúc nào cũng có thể công kích.

Giang Trừng nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, nhớ lại mùa xuân năm 15 tuổi đó, hình như cũng có chút ấn tượng. Lam Thị, cầu học, Tàng Thư Các, còn có... Thiếu niên, cây ngọc lan.... Xuân Cung Đồ!

Vãi...

Giang Trừng trừng mắt với Ngụy Vô Tiện: "Đứng đắn một chút được không?"

Ngụy Vô Tiện trừng ngược lại: "Ta sao lại không đứng đắn?! Chuyện này xác thật chỉ có mấy người chúng ta biết a!"

Giang Trừng đen mặt. Chuyện này đúng là chỉ có mấy người bọn họ là biết... Hắn ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, lại quay đầu nhìn môn sinh nhà mình, dặn dò vài câu, lại sai bọn họ đi đi... Chuyện mất mặt như vậy, cũng chỉ nên mấy người bọn họ biết vẫn tốt hơn...

Bên kia Lam Vong Cơ cuối cùng nghẹn ra được một chữ: "Xuân..."

Trời thấy còn thương a... Ngụy Vô Tiện phất tay ngăn lại: "Được được được. Ta biết chính là ngươi rồi. Hàm Quang Quân đừng nói nữa. Quá làm khó ngươi rồi."

Sắc mặt Lam Vong Cơ buông lỏng xuống, gật gật đầu. Rốt cuộc là cũng không thể ở chỗ này phá giới, phạm vào huấn, vi phạm gia quy nói ra ba chữ không nhã chính như vậy.

Ngụy Vô Tiện xoa bụng, nhìn nhìn mỹ nhân mặc dù quần áo có hơi hỗn độn nhưng vẫn là sáng lấp lánh, không có một chút nào hợp với cái phòng ngủ như chuồng heo của y. Đầu óc xoay xoay một lúc, rốt cuộc mới nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất: "Không phải... Hàm Quang Quân, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lam Vong Cơ lúc này lại không do dự, lập tức đáp lời: "Không biết."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Giang Trừng: "..."

03.

Không biết. Thực sự là không biết.

Ngụy Vô Tiện vẫn tin vào nhân phẩm của Lam Vong Cơ. Không, phải nói là hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm Lam Vong Cơ. Cho nên đối với câu trả lời của Lam Vong Cơ, y hoàn toàn tin tưởng không một chút nghi ngờ. Cho nên đêm nay tính là y xui xẻo đi. Y nhận đó. Rồi lại âm thầm nghĩ may quá, bữa tối hôm nay không ăn tới căng. Ăn xong rồi còn đi dạo bên ngoài cho tiêu cơm... Bằng không thật sự bị Lam Vong Cơ nện cho ói ra. Vậy không phải là ném hết thể diện của Liên Hoa Ổ sao...

Đối mặt với Giang Trừng một lúc lâu, cuối cùng định ra chủ ý, Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu như vậy, bây giờ cũng quá muộn rồi. Hàm Quang Quân phải chịu thiệt thòi một chút. Tối nay ở lại Liên Hoa Ổ đi."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nhấc chân theo sau Giang Trừng đang muốn đi ra ngoài. Giang Trừng bỗng nhiên quay đầu lại, nhíu mày, nghi hoặc: "Ngươi đi theo ta làm chi?"

Lam Vong Cơ cũng quay đầu lại, nhíu mày, không hiểu. Mới cừa rồi Ngụy Vô Tiện nói hắn ngủ lại Liên Hoa Ổ. Chẳng lẽ không phải đi theo Giang tông chủ ra ngoài tìm phòng cho khách sao?

Ngụy Vô Tiện cũng nhìn Giang Trừng, nhíu mày: "Hắn không đi theo ngươi, chẳng lẽ ngủ lại chỗ ta?"

Giang Trừng gật đầu: "Không sai. Đúng là ngủ ở chỗ ngươi."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "...A?"

Theo Giang tông chủ nói, hiện giờ là mới trải qua Xạ Nhật Chi Chinh. Liên Hoa Ổ hiện tại là trăm thứ dang dở, hỏng hóc, cần sửa sang, xử lý. Có thể lấy ra một căn phòng đơn cho Ngụy Vô Tiện ở một mình liền đã không tồi rồi. Còn có chỗ nào kiếm được cái phòng khách đơn cho Lam Vong Cơ qua đêm?!

Kết quả là Ngụy Vô Tiện cùng với kẻ thù tới chết của y là Lam Vong Cơ thuận lợi ngủ chung một giường.

04.

Ngủ cùng chăn, ôm cùng gối với Lam Vong Cơ là việc thật huyền huyễn đối với Ngụy Vô Tiện. Nhưng tâm thái của Ngụy Vô Tiện lại thật bình tĩnh. Nằm cùng giường là bởi vì Liên Hoa Ổ bọn họ hiện tại chỗ ngồi còn thiếu. Y hiểu mà. Gối chung một gối cũng là vì hiện tại Liên Hoa Ổ không có tiền, không có dư thừa đêm chăn mới để lấy ra cho Lam Vong Cơ dùng. Y cũng hiểu mà....

Ừ, không sai. Chính là như vậy. Mọi người thành thành thật thật, chung sống trong hòa bình. Chỉ cần không đề cập tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúng ta vẫn là đồng bọn tốt.

Giường hơi nhỏ. Ngụy Vô Tiện nằm cheo leo vắt vẻo bên sườn ngoài, thật là cẩn thận nắm mép giường, tận lực bảo đảm mình sẽ không lăn luôn xuống dưới, mà vẫn giữ được tiền đề là cách xa Lam Vong Cơ một chút. Y nói: "Hàm Quang Quân a, ngươi ngủ chắc sẽ không tay đấm chân đá đi? Ngươi đừng có đánh ta rớt xuống..."

Lam Vong Cơ nhổm dậy: "Ngươi ngủ bên trong."

Ngụy Vô Tiện vội vàng cự tuyệt: "Đừng đừng, ta ngủ bên ngoài được rồi." Y tự biết bản thân ngủ say như chết. Nằm bên mép ngoài tốt xấu cũng có thứ giảm xóc. Nếu thật sự ngủ bên trong, vạn nhất Lam Vong Cơ nhân y ngủ say, thuận tay bắt đi y còn không biết. Nếu mà tỉnh lại đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, sợ là hối hận tới xanh ruột.

Đang nghĩ ngợi đêm nay làm sao mà đối phó cho qua đây, tay trong đã bị người nắm lấy. Rồi cả người y bị kéo theo. Bởi vì đối phương dùng sức, mà y thì chưa kịp phòng bị, cho nên lập tức bị túm qua, thẳng một đường đập nguyên cái mặt vào ngực Lam Vong Cơ. Y vuốt mũi, đầu váng mắt hoa: "A a a! Ngươi làm sao mà người ngươi cứng rắn như vậy? Mau! Mau giúp ta nhìn xem có chảy máu không?"

Lam Vong Cơ đè y lại: "Không có."

Đợi tới trận đau kia qua đi, Ngụy Vô Tiện lại vào tư thế phòng thủ. Tình hình bây giờ bất lợi đối với y. Hai người cách nhau quá gần. Trần Tình tuy là ngay cạnh giường, nhưng mà chờ y chưa kịp thổi một hơi khẳng định là sẽ bị Lam Vong Cơ đoạt đi rồi. Mà lực cánh tay của Lam Vong Cơ mạnh tới cỡ nào, năm đó y cũng đã lĩnh hội qua rồi. Đau muốn chết. Y có dự cảm tối nay y sắp gãy ở nơi này.

Lam Vong Cơ bỗng dưng kêu lên: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Làm cái gì?!"

Lam Vong Cơ kéo chăn lên cao, tận lực mềm giọng nói: "Đắp kín. Trời lạnh."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Biến chuyển quá nhanh. Y còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi lại: "Ngươi... không bắt ta?"

Lam Vong Cơ nói: "Không bắt." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Đêm nay ở lại Liên Hoa Ổ. Ngày khác nhất định sẽ đến cửa cảm tạ."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, vội vàng rúc sâu vào bên trong, còn hào phóng gác một cái chân lên người Lam Vong Cơ, chắc chắn nói: "Người nhà ngươi nói được, làm được. Nếu ngươi nói không bắt, vậy nhất định không bắt rồi. Ngủ ngủ, ta mệt rồi." Nói xong liền nhắm mắt ngủ mất tiêu.

Lam Vong Cơ: "..."

05.

Đến lúc tỉnh lại, bên giường vắng vẻ. Khăn trải giường nguyên bản nhăn nheo loạn xạ cũng được vuốt thẳng. Giữa lúc hoảng hốt, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ một sự thật...

Chính y quả nhiên là ngủ như heo chết. Mấy chuyện căn bản là không làm được hôm qua đó. Nếu mà Lam Vong Cơ thực sự muốn thì bây giờ y rời giường đã là ở sâu trong Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện vừa lòng, gật gật đầu. Càng khẳng định chất lượng giấc ngủ của bản thân, cũng bớt đi vài phần phòng bị đối với Lam Vong Cơ. Kéo chăn, bọc toàn thân thành quả banh. Cũng là bắt đầu từ hôm đó, cũng không phải là lần cuối cùng y thu hồi phòng bị.

.............................

Lời tác giả: Đột nhiên có một cái hố trong đầu, cho nên viết ra. Nhưng mà không có đại cương. Nghĩ đến đâu viết đến đó. Mặc dù là nghĩ nhiều hơn viết.

Còn việc vì sao Kỷ từ trên trời rơi xuống, nếu bạn nghĩ ra được lý do cứ viết ra nha. Còn nếu không nghĩ được... ừ... cứ cho là ý trời đi.