[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 12



39.

Ba người Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, và Kim Tử Hiên đứng ngay cổng lớn của Liên Hoa Ổ, lặng im không nói gì. Cổng lớn bóng loáng mới trùng kiến nửa mở ra. Ngày mùa thu gió lớn. Từng đợt gió vèo vèo thổi qua, nhấc lên vạt áo của mấy người. Hiện trường có cảm giác hiu quạnh như đại chiến sắp bùng nổ.

Môn sinh ở chung quanh thấy một màn này, tự giác rời xa ba người này. Nhưng mà họ cũng không hoàn toàn rời đi, mà là đứng xa xa một bên, chỉ kém chút nữa là lôi ra trái cây, hạt dưa, một chút điểm tâm, lại pha một chung trà thơm, ngồi trên ghế băng xem diễn...

Mọi người đều biết, lúc Ngụy Vô Tiện ở Lang Gia cũng vì Giang Yếm Ly mà phát sinh tranh chấp với Kim Tử Hiên. Hiện giờ thù địch gặp nhau, hẳn là hết sức đỏ mắt mới đúng...

Lam Vong Cơ lặng lẽ nắm góc áo Ngụy Vô Tiện, cẩn thận nhìn chằm chằm người trước mắt này. Trong lòng hắn tính toán dùng cách gì ngăn người mà không ngại thất lễ, động tác lại vừa vặn, còn phải đảm hiệu quả giữ y lại...

Ngụy Vô Tiện ngây ra đó cũng không phải cho không. Mà là hiện tại y đang suy nghĩ xem đánh Kim Tử Hiên thế nào, là đánh hay là đá, đánh chỗ nào đau nhất, đá chỗ nào làm cho hắn hối hận cả đời...

Còn Kim Tử Hiên bên kia ngây người ra lại có chút vô dụng. Hắn không làm gì ngoại trừ phàn nàn mình vì sao xúi quẩy như vậy, gặp ngay thằng nhãi Ngụy Vô Tiện này ở cửa. Xuất sư vi tiệp thân tiên tử (*). Đời này vô vọng cưới vợ. Lại vừa thấy Lam Vong Cơ, trong mắt hắn như phát sáng. Dường như cảm thấy chính mình còn có hy vọng sống sót trở về Kim Lân Đài.

(*: một câu thơ trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa là "Mang quân chưa thắng, thân đã chết." Kim Tử Hiên đang than vãn chưa gặp được bà xã đã chết ngắc giữa đường vì em vợ)

Ngụy Vô Tiện bóp tay hai lần, nắm đấm bên trái cọ mấy cái vào lòng bàn tay bên phải, cắn răng nói: "Nói đi. Muốn ta đánh chỗ nào? Hôm nay tâm tình ta đang tốt đây. Chính ngươi chọn.:

Ngay lúc y bắt đầu có động tác, Lam Vong Cơ đã ngăn lại: "...Ngụy Anh, bình tĩnh."

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn về căn nguyên tâm tình tốt của y hôm nay. Trên mặt người nọ không còn vẻ bình tĩnh ngày xưa nữa. Sắc mặt nôn nóng. Lại cảm nhận được lực đạo trên tay, tựa hồ như muốn dùng lực, rồi lại bận tâm cảm xúc y, bởi vậy vẫn chưa dùng sức, chỉ nắm hờ, nhẹ nhàng ngăn trở.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên hết giận.

Y xoay người vỗ vỗ Lam Vong Cơ, trêu đùa: "Hàm Quang Quân lo cho ta sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không được. Chân tay luống cuống đứng tại chỗ. Hai cái vành tai đỏ bừng.

Ngụy Vô Tiện thấy thế, mỉm cười gật đầu: "Quả nhiên là Hàm Quang Quân lo lắng cho Ngụy mỗ."

Dứt lời y lại quay đầu trừng mắt với Kim Tử Hiên đang choáng váng toàn tập: "Như thế thật sự tội lỗi. Yên tâm, yên tâm. Ta sao có thể vì tên này mà tức giận? Còn làm hại ngươi lo lắng. Ngươi xem a... hôm nay..."

Y ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ, lải nhải dường như nói không xong. Hai người dùng một loại tư thế cực kỳ không nhã chính đi vào Liên Hoa Ổ. Quẳng lại Kim Tử Hiên đang lâm vào trong mê hoặc, đứng một mình trong gió lạnh...

40.

Tuy nói có Lam Vong Cơ ở bên cạnh làm cho Ngụy Vô Tiện không hiểu sao thả lỏng, nhưng lại không chịu nổi Kim Tử Hiên bám riết không tha, lắc lư trước mặt y. Một hồi qua đi, sắc mặt y vẫn là âm trầm xuống, nhìn tới phiền lòng, lại đong đưa lúc lắc đi tìm Lam Vong Cơ. Trong lòng y khen vẫn là cái tiểu cũ kỹ này đẹp, càng nhìn càng thuận mắt. Không biết làm sao, y bỗng dưng bắt đầu suy xét lại lời nói vui đùa trên núi. Kiếp sau nếu là thật sự Lam Vong Cơ cùng một đường với y... Vậy thật đúng là... tuyệt vời a...

Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu ngây ra. Mà lúc này đây ở bên kia đại sảnh, Kim Tử Hiên đang thương nghị sự vụ với Giang Trừng cũng cảm thấy áp lực trên người đột ngột giảm xuống, cảm thấy kỳ quái, cho nên trộm liếc Ngụy Vô Tiện bên kia một cái...

Kim Tử Hiên: "Đặc biệt mời Vân Mộng Giang Thị đi Bách Phượng Sơn..."

Còn một đoạn kẹt trong cổ họng, nói không ra được.

Giang Trừng thấy người này nói đến một nửa, bỗng nhiên không nói nữa, cắn răng nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, đang định lên tiếng nhắc nhở. Hắn ngước mắt lại thấy người này trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm một chỗ, liền cũng theo ánh mắt kia dừng trên người Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện... Ờ, Ngụy Vô Tiện đang ngây ra cười tới ngây ngô.

Giang tông chủ cảm thấy chuyện này cũng không có gì lạ. Không cần biết là chuyện gì, mất mặt hay là dài mặt, Ngụy Vô Tiện đều làm được. Cùng lắm, phát ngốc cười ngây ngô một chút thôi. Thật sự cũng không có gì lạ. Hắn chỉ khinh bỉ Kim Tử Hiên Kim thiếu tông chủ đại kinh bởi một cái chuyện nhỏ xíu, chưa hiểu việc đời. Giang tông chủ lại theo ánh mắt phát ngốc của Ngụy Vô Tiện thấy được... Lam Vong Cơ...

Giang Trừng: "..."

Chỉ một cái Ngụy Vô Tiện xác thật không có gì thực kỳ quái. Nhưng thêm một cái Lam Vong Cơ, tự nhiên liền thành có gì đó không quá thích hợp...

Chỉ thấy Ngụy công tử trên chiến trường oai phong một cõi giờ đây đang tựa đầu lên một tay, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong cong mị hoặc, si ngốc mà nhìn chằm chằm gương mặt tuấn nhã của Hàm Quang Quân. Khóe miệng còn mang theo ý cười không rõ.

Mà Lam Vong Cơ vẫn như cũ, ngồi ngay ngắn. À không.. Nếu nhìn kỹ lại phát hiện người này thân hình cứng đờ, hai cái lỗ tai dò ra từ hai bên tóc mai lại đỏ bừng không thôi...

Tình hình là như thế, thế mà Lam Vong Cơ cũng không có nói gì. Giang tông chủ tương đương ít kinh nghiệm trong phương diện này không hiểu sao đọc ra một loại cảm giác dục cự hoàn nghênh (*). Kim thiếu tông chủ cứng đờ bên cạnh còn cảm giác sâu sắc hơn như vậy nhiều.

(*: muốn mà còn cự. Thích thấy mồ mà còn làm bộ)

41.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm gương mặt Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy trong lòng nhìn tới phát ngứa, càng cảm thấy gương mặt này của tiểu cũ kỹ thật sự là tuyệt thế. Thế nhưng có thể tinh xảo được như vậy. Sau này hắn chỉ có thể ngủ với mình, như vậy có quá oan uổng cho hắn không?

Đang xuất thần, Giang tông chủ bên cạnh thật sự là nhìn không nổi rồi, rốt cuộc mở miệng: "Ngụy Vô Tiện, chùi nước miếng đi."

Ngụy Vô Tiện: "....Hả?"

Giang Trừng nói: "Nước miếng sắp chảy đầy bàn rồi. Mau mau lau khô đi. Đừng có làm cho ta mất mặt."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, vươn ống tay áo lau lau khóe môi. Quả nhiên cảm nhận được vài phần ướt át. Y lại giơ tay lên mặt lần nữa lau một phen. Mặt không đổi sắc nói: "Không phải là một chút nước miếng sao? Giang Trừng ta xem ngươi quá là keo kiệt đi!"

Giang tông chủ nhất thời phản ứng không kịp: "Ta... keo kiệt?"

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Lam Trạm quá là đẹp đi. Nước miếng sao... muốn chảy liền chảy. Ngươi quản nhiều làm chi?"

Giang Trừng bị một phiên ngôn luận như vậy dỗi cho không cãi lại được. Một lúc lâu sau, yên lặng rót cho mình một ly trà bình phục tâm tình, trong lòng quẹo vài ba lần, lại kết hợp với cảm giác mấy đêm trước hắn nghe cái gì, thấy cái gì, sắc mặt phức tạp nói: "...Các ngươi... thật sự ngủ thành sinh tình rồi sao?"

Kim Tử Hiên bên cạnh cũng đang uống trà giảm bớt cảm giác xấu hổ sặc một phát đầy mặt, hoảng hoảng hốt hốt nhìn Giang Trừng, không biết vị Giang tông chủ này có biết chính mình vừa nói cái gì đáng sợ lắm không...

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc tự hỏi một phen, nghĩ đến thời gian chiến tranh quan hệ giữa y và Lam Vong Cơ xác thật là cực kém. Mấy lần gặp mặt đều là giải tán trong không vui. Thẳng cho đến khi Lam Vong Cơ bắt đầu mỗi đêm giáng xuống giường mình, quan hệ giữa hai người mới dần hòa hoãn. Cho tới bây giờ liền thành tốt đẹp. Y đáp: "Đúng là như vậy."

Giang tông chủ bình tĩnh uống trà: "Như vậy, nói cũng được."

Kim Tử Hiên: "..."

Kim Tử Hiên kêu lên: "Giang..."

Ngụy Vô Tiện không để ý đến vị nào đó muốn phát biểu, cũng uống trà gật đầu: "Như vậy xem ra, ngủ với nhau mấy lần quả nhiên có thể xúc tiến cảm tình."

Lam Vong Cơ: "..."

Kim Tử Hiên hỏi: "Các ngươi có biết... Các ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?"

Ngụy Vô Tiện trừng mắt: "Đếu phải chuyện của ngươi?!"

Giang Trừng cũng không có ý muốn trả lời.

Kim Tử Hiên nhìn hai người đối diện, sắc mặt càng thêm quái dị. Tuy hắn biết rằng lời của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cũng không phải như hắn nghĩ, nhưng... nghe cái ý này, vẫn là ngủ tới thắng sao?! Tuy là ngủ này cũng không phải là ngủ kia...

Lam Vong Cơ: "..."