[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 15



15.

Tuỳ Tiện?! Tuỳ Tiện của hắn đâu?!

Nguỵ Vô Tiện co chân chạy một đoạn thật xa mới ý thức được nơi này không phải bãi tha ma cũng không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn phải đi đâu để tìm Tuỳ Tiện chứ?

Đứng ngây ngốc tại chỗ một lát, một thân ảnh áo trắng quen thuộc xuất hiện như cứu tinh cuộc đời hắn. Nguỵ Vô Tiện không nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy tới, cả người bổ nhào lên Lam Vong Cơ. Hắn bắt lấy cánh tay y mà rung lay mấy cái, hỏi: "Lam Trạm, kiếm của ta đâu?"

"......." Lam Vong Cơ lặng im không nói gì đỡ lấy hắn, nhìn xem bộ dạng hắn kích động tới mức trừng to mắt hết cỡ. Đầu lông mày khẽ nhếch, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không nói lời nào, trực tiếp lấy một vật từ trong túi càn khôn ra, đưa cho Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, nhưng hiển nhiên không phải là đang suy nghĩ "Vì sao Lam Trạm lại mang theo cái này như vật tuỳ thân bên người". Nguỵ Vô Tiện nhận lấy vật kia từ trong tay người nọ, cầm đến trước mặt xem xét, đúng là Tuỳ Tiện của hắn rồi.

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện đứng yên tại chỗ, nói: "Ngươi đừng lên tiếng!"

Lam Vong Cơ liền im lặng, ở một bên lẳng lặng quan sát hắn.

Nguỵ Vô Tiện cùng thanh kiếm này giống như xa cách đã lâu. Hắn dùng tay vuốt ve từng đường vân trên vỏ kiếm cũ kỹ, nhíu mày, không tự chủ được mà cắn vào môi dưới của mình. Cuối cùng hắn quyết định dùng sức một chút, đem linh kiếm rút ra khỏi vỏ!

"!"

Tuỳ Tiện bị Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay, hắn vận công một chút, linh lực rót vào thanh kiếm làm cho thân kiếm trắng tuyết liền chảy xuôi một dòng ánh sáng màu đỏ, chiếu lên mặt hắn, còn sáng hơn so với đôi mắt hắn lúc này.

Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay, ngơ ngẩn một hồi. Sau đó hắn lấy lại tinh thần, vội vàng thử vài chiêu thức, càng lúc càng không thể khống chế được thần sắc mừng rỡ trên khuôn mặt.

Hắn nhìn chung quanh một lát, ánh mắt rất nhanh hướng tới nơi Lam Vong Cơ đang đứng, liền một phát bắt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, không kịp chờ đợi y hỏi gì liền nói: "Nhanh, Lam Trạm! Tị Trần của ngươi đâu? Nhanh lấy ra giúp ta thử một chút!"

Đột nhiên bị hắn tóm lấy, Lam Vong Cơ vẫn thuận theo hắn mà nói: "Được."

Nguỵ Vô Tiện được đáp ứng, kích động mà lôi kéo y qua một bên đường. Lại nói Lam Vong Cơ lúc này thần trí tỉnh táo, lại không hề để ý hay phản kháng việc hắn đang nửa kéo nửa ôm mà đem y dẫn tới một khoảng đất rộng rãi, yên tĩnh. Vừa mới buông tay ra, Nguỵ Vô Tiện liền bỗng nhiên tránh qua một bên, kiếm nhằm hướng Lam Vong Cơ mà công kích tới!

Tị Trần xuất khỏi vỏ ứng chiến, hai thanh kiếm tấn công nhau ở giữa không trung, phát ra âm thanh kịch liệt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, tựa như thấy được hình ảnh thiếu niên lúc trước, trong nhất thời có chút ngơ ngác.

Nguỵ Vô Tiện lại không bận tâm đến những chi tiết này. Trong ánh mắt hắn giống như có một ngọn lửa đang rực cháy, lực đạo cầm kiếm càng gia tăng gấp bội.

"Hắc" một tiếng, hắn nhẹ nhàng lui về sau mấy bước. Điều chỉnh tư thế một chút, hắn một lần nữa lại tấn công tới.

Mười phần khí thế, nhưng lại không có chút bình tĩnh nào, thậm chí có phần vội vàng kích động, so với kiếm pháp của hắn thời thiếu niên quả thật không ổn hơn tí nào, sơ hở trăm bề!

Nhưng dù cho là vậy, Lam Vong Cơ vẫn duy trì trạng thái "thực lực ngang bằng", cùng hắn so chiêu mười mấy hiệp.

Mãi đến khi thể lực Nguỵ Vô Tiện dần dần chống đỡ không nổi, mặc dù tay cầm kiếm run nhè nhẹ, hắn vẫn kiên trì tiếp chiêu không muốn thu kiếm vào vỏ.