[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 10



10.

Đã nhiều ngày nay trở trời có chút nổi gió, hôm qua Ngụy Vô Tiện ở sau núi nghịch ngợm với mọi người cả một ngày, hết lên núi bắt chim lại xuống sông mò cá, một thân ngâm nước ướt sũng, tận đến khi mặt trời nóng cháy xuống núi mới bằng lòng quay về phòng thay quần áo. Sáng sớm hôm nay vừa ngủ dậy thì bỗng dưng thấy đầu óc có chút choáng váng, hiếm khi im lặng như vậy, ngồi yên một chỗ tay chống đầu nhìn mọi người chơi đùa ồn ào.

"Này!" Giang Trừng đứng sau lưng búng tay vài cái thật vang để gọi hắn: "Ngươi làm sao vậy? Khó chịu à?"

"Khụ... Không sao." Ngụy Vô Tiện khịt khịt mũi: "Chắc là cảm lạnh thôi."

"Mới thế mà đã cảm lạnh? Trước kia ở Liên Hoa Ổ ngày nào chẳng ngâm nước, cũng không thấy ngươi cảm lạnh lần nào." Giang Trừng hiếm khi thấy hắn sụt sịt như vậy, cũng có chút lo lắng.

"Thường dạo bên bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ..." Thật ra Ngụy Vô Tiện nghĩ rất thoáng, chỉ là cảm thấy xung quanh ồn ào thì có chút phiền chán, xoa xoa đầu hỏi: "Bọn họ ồn ào cái gì không biết?"

"Đang nói chuyện Lam Khải Nhân mấy ngày qua đều lo xử lý thủy quỷ, đã lâu không để ý đến việc nghe giảng."

"Vậy thì tốt quá rồi!" Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì có chút tinh thần, nói: "Chơi cho đã đời đi thôi!"

"Chơi cái rắm ấy, ngươi nhìn xem bây giờ ngươi còn nhìn ra hình người nữa không! Mau đi nằm đi."

"Ừ ừ được rồi, vẫn là sư muội quan tâm đến ta!"

Ngụy Vô Tiện bị sự ồn ào xung quanh làm cho đầu óc càng thêm choáng váng, thế nhưng ngoài miệng vẫn không quên phải nói vài câu gây sự với Giang Trừng.

"Cút cút cút, mau cút về phòng, bớt trưng cái dáng vẻ ốm yếu này ra đi."

Ngụy Vô Tiện thật sự rất khó chịu, chỉ cảm thấy trán thật nóng, đầu óc choáng váng, cũng không miễn cưỡng nữa, vừa về đến phòng đã nằm vật xuống. Kết quả là vừa nằm một phát thì thành ngủ nguyên một ngày, đến khi tỉnh lại trời cũng đã tối rồi. Trong phòng vô cùng im ắng, chắc là Giang Trừng sợ ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn cho nên ra ngoài rồi. Hắn cảm thấy ngủ một giấc thật ngon dậy thì thân thể cũng thoải mái hơn một chút, chẳng qua là trong bụng trống rỗng, sôi lên òng ọc liên tục, cho nên dứt khoát xuống giường thay quần áo đi kiếm gì đó ăn tạm. Nhà ăn của Lam gia đến đúng giờ sẽ đóng cửa, Ngụy Vô Tiện đã sớm bỏ lỡ giờ cơm, đương nhiên là không thể đến đó tìm đồ ăn, vì thế đi thẳng đến phòng của Nhiếp Hoài Tang, muốn xin ít điểm tâm ăn cho chắc bụng. Thế như còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng la hét ầm ĩ, biết ngay là một đám hỗn tiểu tử đang chen chúc trong này chơi đùa đến hăng say.

"Các ngươi được lắm, chơi vui vẻ thế này cũng không thèm gọi ta!"

Ngụy Vô Tiện nhảy vào trong cửa, dọa cho một đám đệ tử thế gia đang bận bịu tung xúc xắc sợ đến mức nhảy dựng cả lên:

"Ngụy huynh! Ngươi đến đúng lúc thế!"

"Chuẩn rồi, ta đến đúng lúc, cho nên mới bắt được các ngươi đang uống! Trộm! Rượu!"

Đám thiếu niên đang ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất, xung quanh là vò rượu rỗng nằm la liệt, đúng là rượu mà Ngụy Vô Tiện lén mang về khi đi theo Lam thị song bích trừ thủy quỷ. Giang Trừng ngồi ở trước mặt hắn, cười nhạo một tiếng:

"Thôi dẹp ngươi đi, ngủ giống như lợn chết vậy, ai gọi cũng không tỉnh."

"Bây giờ ta tỉnh rồi đấy thôi." Ngụy Vô Tiện chen vào giữa đám người tìm một chỗ ngồi xuống: "Chơi gì đấy, cho ta chơi với nào!"

Ngụy Vô Tiện luôn được đám thiếu niên hoan nghênh, hắn vừa mới đến, mọi người lại ồn ào náo nhiệt chơi thêm mấy vòng. Ngụy Vô Tiện liên tiếp thắng vài lần, ngay cả một ngụm rượu phạt cũng chưa dính mép, chỉ nhìn mọi người uống, cảm thấy cái miệng thèm ăn quan trọng hơn, cái bụng đang đói cũng chưa được giải quyết, dứt khoát thừa dịp mọi người nâng chén uống hết rượu thì chủ động xông pha xuống núi mua rượu.

"Ngươi hết ốm rồi à? Liều lĩnh như vậy?"

"Ổn rồi ổn rồi, ngủ một giấc là như chưa có chuyện gì xảy ra."

Giang Trừng thấy tinh thần của Ngụy Vô Tiện đã tốt hơn không ít, cho nên cũng để hắn đi.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn trèo tường xuống núi, tìm một quán cơm Hồ Nam trên trấn, vui vẻ thoải mái mà ăn một bữa no nê, sau đó mới mua mấy bình rượu rồi lững tha lững thững quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đóng từ sớm, cho dù trên người Ngụy Vô Tiện có mang theo ngọc lệnh thông hành nhưng cũng không thể nào nghênh ngang mà xông thẳng vào cửa lớn... Dù sao cũng là lén lút chuồn xuống núi, ít nhất cũng phải có dáng vẻ của người lén lút một chút. Hắn đi bộ một vòng quanh góc tường, nhớ lại xem lần trước Lam Vong Cơ đứng ở chỗ góc tường nào đợi sẵn để bắt mình, sau đó tìm một chỗ mới, vén vạt áo, đề khí nhảy lên đầu tường. Chẳng qua là, vừa cúi đầu xuống đã đụng ngay phải đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện xách theo rượu ngồi xổm trên đầu tường, nói:

"Uầy Lam Trạm, đúng lúc thế nhỉ, đi dạo đấy à?"

Lam Vong Cơ nhìn qua không hề giống như đi dạo, ngược lại giống như đặc biệt đứng đó chờ người, một thân bạch y đứng thẳng thắp dưới chân tường, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nhìn Ngụy Vô Tiện:

"Xuống đây."

Ngụy Vô Tiện ôm lấy bình rượu lui về phía sau một bước:

"Không xuống đấy."

"Xuống đây, lĩnh phạt."

"Ta không xuống!" Ngụy Vô Tiện làm một cái mặt quỷ: "Lam Trạm, xin ngươi thương xót, giả vờ như không nhìn thấy ta có được không?"

"Ban đêm qua giờ Mão không cho phép vào bên trong cảnh nội, xuống đây."

"Vừa 'không cho phép vào bên trong' lại vừa 'xuống đây', đến cùng là ngươi muốn ta làm thế nào mới vừa lòng?" Ngụy Vô Tiện lắc lắc vò rượu trong tay, nói: "Ta không xuống đấy, ngươi thích thì lên đây mà bắt ta này Lam nhị ca ca."

Lam Vong Cơ nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó cũng theo lời Ngụy Vô Tiện, đề khí rồi gọn gàng nhảy vọt lên. Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ lên đây thật, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn ống tay áo vì động tác nhảy lên mà tung bay phần phật của y, cảm thấy tà áo trắng mang theo mùi đàn hương che trời lấp đất kia giống như phát sáng dưới ánh trăng. Tận đến khi Lam Vong Cơ lạnh lùng nói hắn mới lấy lại tinh thần:

"Là khách nhưng lại liên tiếp phạm vào lỗi cấm đi lại ban đêm, cần phải đến từ đường Lam thị lĩnh phạt."

"Ngụy Vô Tiện một tay xách vò rượu vung lên trên vai:

"Ta thật sự là phục ngươi sát đất. Được rồi, lĩnh phạt thì lĩnh phạt, nhưng còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh bắt được ta không đã."

Hắn còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ đã vươn tay muốn túm lấy vai hắn. Ngụy Vô Tiện vội vàng cúi người né tránh, xoay người một vòng về phía trước, cong người như cá chép nhảy khỏi mặt nước* mà dừng ở phía sau Lam Vong Cơ, vò rượu trên vai không hư hại chút nào.

(*Nguyên tác là Lý ngư đả đĩnh 鲤鱼打挺, chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. Xem hình minh họa.)

Nước đi này của Ngụy Vô Tiện làm Lam Vong Cơ không ngờ tới, toàn thân lập tức phát ra ý lạnh thấu xương. Đợi Ngụy Vô Tiện phủi phủi mông cười cười với Lam Vong Cơ thì mới phát hiện ra trên cổ bỗng lạnh lẽo, mũi kiếm Tị Trần lạnh như băng đã kề sát phía trước yết hầu.

"Ngụy Anh, lĩnh phạt."

"Ngươi định làm tới thật đấy à!"

Cổ tay Lam Vong Cơ run lên, Tị Trần đâm về phía trước, thế nhưng lại tránh đi chỗ hiểm nơi yết hầu, khó khăn lắm mới xẹt qua bên cạnh mặt hắn, làm đứt vài sợi tóc mai. Ngụy Vô Tiện đoán được Lam Vong Cơ không phải cố tình muốn đả thương hắn, nhịn không được cười thành tiếng, nghiêng đầu né tránh Tị Trần, dưới chân đạp một nhịp lùi lại phía sau vài bước, cũng không rút kiếm, cầm một chùm vò rượu tròn vo trong tay nhẹ nhàng khéo léo vung về phía trước, chống đỡ một kích áp sát đến của Lam Vong Cơ. Tị Trần dưới sự thúc giục của Lam Vong Cơ lóe lên kiếm quang, ánh sáng màu lam nhạt dứt khoát đâm vào một vật, vò rượu làm bằng sứ cũng đáp lại bằng một tiếng rơi vỡ thanh thúy trên mái ngói. Rượu nếp màu vàng nhạt bên trong đổ hết xuống, dưới ánh trăng bóng kiếm bắn tung tóe thành nhiều điểm sáng lập lòe.

Ngụy Vô Tiện ôi chao một tiếng, nói câu tiếc thật đấy, thè lưỡi ra liếm liếm mấy giọt rượu rớt lại trên tay, nói:

"Lam Trạm, ngươi đúng là phung phí của trời!"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu!"

"Ngươi nói câu khác đi có được không." Ngụy Vô Tiện cười cười, nhích người ra phía sau kéo dài khoảng cách với Lam Vong Cơ: "Ta không uống nữa, ngươi cũng buông tha cho ta đi."

Lam Vong Cơ mấp máy miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói chuyện, chỉ vung lên một đường kiếm, Tị Trần kêu vun vút, chớp mắt đã chợt tiến đến trước người Ngụy Vô Tiện, lưỡi liếm soi lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn một đường lạnh lẽo trong bóng đêm. Trên đầu tường vốn diện tích đã không lớn, cả hai người đều ỷ vào việc mình công phu cao mới có thể miễn cưỡng đánh qua đánh lại. Tị Trần bức sát như vậy, Ngụy Vô Tiện muốn lui cũng không thể lui, chân đã gần như giẫm đến mép tường, may mà trước giờ chiêu thức của hắn vẫn thiên về nhẹ nhàng linh hoạt, cho nên mới có thể đứng vững ở mép ngói.

"Lam Trạm, bất kể việc gì cũng nên lưu lại một con đường lui, ngày sau lỡ gặp mặt còn có thể vui vẻ."

Rõ ràng là Lam Vong Cơ không có yêu cầu với cái việc "gặp mặt vui vẻ" này, thế kiếm không lui, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt. Ngụy Vô Tiện đánh với Lam Vong Cơ mấy chiêu, chỉ cảm thấy trên người nóng lên, chẳng hiểu sao mà hưng phấn không ngớt. Hắn nhìn thoáng qua Tị Trần trước ngực, nói:

"Lam Trạm, nếu như ngươi nhất định không chịu nhường đường cho ta đi thì đừng trách ta không khách sáo."

Mũi chân của hắn khẽ nhón một nhịp, nhẹ nhàng nhảy lên, đến khi rơi xuống thì dưới chân đã giẫm lên mũi kiếm Tị Trần! Hắn lại giống như đang giẫm trên đất bằng, nhẹ nhàng khéo léo điểm mũi chân đứng bên trên Tị Trần, lắc lắc vò rượu còn sót lại trong tay, hơi cong eo hướng về phía Lam Vong Cơ:

"Thật sự không nhường?"

"Không nhường."

Lực cánh tay của Lam Vong Cơ vô cùng kinh người, trên thân kiếm bỗng dưng tăng thêm sức nặng của một người nhưng y vẫn mặt không đổi sắc, vững vàng mà giơ Tị Trần. Tuy Ngụy Vô Tiện đã cố ý đề khí thu lực nhưng cũng bị sức lực của Lam Vong Cơ làm kinh ngạc đến mức khẽ tặc lưỡi. Trong đầu hắn bỗng nảy ra một kế, cười cười hỏi:

"Người ra ngoài ban đêm quá giờ không được vào?"

Lam Vong Cơ biết rằng hắn lại chuẩn bị muốn giở trò, cho nên chỉ mím môi nhìn hắn chằm chằm, cũng không đáp lời. Ai ngờ người đang đứng trên thân kiếm dùng sức đạp lên Tị Trần một phát, mượn lực tung mình lên phía trên, vậy mà lại có thể vượt qua đỉnh đầu của Lam Vong Cơ, dừng lại phía sau y.

Lam Vong Cơ vội vàng quay lại, nhưng còn chưa thấy rõ thân hình của Ngụy Vô Tiện đã cảm giác được có người dùng sức nhào vào thắt lưng y rồi ôm y thật chặt, sau đó mạnh mẽ đẩy ngã cả hai xuống dưới chân tường!