[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 2



2.

"Ngụy Anh!!!!"

Thế là chờ đến khi Lam Vong Cơ mở quyển kinh Phật giả kia ra, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng được mở mang tầm mắt xem dáng vẻ thỏ con nổi nóng là như thế nào.

Hắn cười đến mức đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cười sấp cười ngửa suýt nữa thì lăn xuống dưới gầm bàn.

"Đây! Ta đây! Sao nào Lam Trạm, có đẹp không?"

Trả lời câu hỏi của hắn chính là một tiếng 'vút' khi Tị Trần xuất vỏ. Lam Vong Cơ rút kiếm ra, cơn giận toàn thân biến thành linh lực tưới đẫm thân kiếm, trong chốc lát kiếm quang bùng nổ, gần như làm người ta không mở nổi mắt.

Nhưng Ngụy Vô Tiện là ai cơ chứ, nghịch ngợm gây chuyện chính là bản lĩnh hơn người của hắn, gặp tình cảnh như vậy vẫn có thể vừa nhắm mắt vừa linh hoạt lật người một cái, tránh đi một kích mang theo lửa giận của Lam Vong Cơ, vươn tay túm lấy Tùy Tiện đã sớm giấu ở dưới gầm bàn, cong ngón tay cái lại đẩy một cái, kiếm lập tức rời khỏi vỏ ba phân.

"Dáng vẻ đâu, Lam nhị công tử, chú ý dáng vẻ." Hắn giơ ngang Tùy Tiện chắn trước ngực, chặn lại mũi kiếm của Tị Trần: "Hôm nay ta cũng mang kiếm đến đấy, ngươi muốn đánh thật sao, Tàng Thư Các nhà các ngươi không cần dùng đến nữa hả!"

Lam Vong Cơ tức giận đến mức mày kiếm cau chặt, đôi mắt lưu ly nhạt màu như muốn phun lửa đến nơi. Y dí kiếm lại gần thêm vài bước, lực cánh tay lại lớn, giằng co đưa đẩy một lúc thì biến thành tình trạng Tị Trần và Tùy Tiện đều chuẩn bị dán đến trước ngực Ngụy Vô Tiện rồi. Cứ như vậy, hai người lại dựa vào nhau quá gần, chưa kể đến chuyện Lam Vong Cơ tức đến mức mím chặt môi khuôn mặt trắng bệch thì chỉ riêng hàng mi dài vì nổi giận mà run rẩy không ngừng kia cũng làm cho Ngụy Vô Tiện phải cẩn thận nhìn kỹ.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nghĩ thầm: Cứ tưởng Lam Trạm tức giận thì dáng vẻ vẫn sẽ lạnh như băng giống ngày thường, không ngờ giận rồi thì biểu cảm lại sinh động như vậy. Đúng là hiếm thấy mà!

Khí lực truyền đến thân kiếm ngày càng lớn, Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ tức đến mụ mị đầu óc một kiếm đâm chết hắn, cho nên vội vàng xoay cổ tay, rút kiếm nghiêng người, Tùy Tiện nương theo thế kiếm của Tị Trần trượt một đường, hắn lập tức cúi người xoay một vòng, thoát khỏi sự khống chế của Lam Vong Cơ.

Hai thanh kiếm sắc bén cọ xát vào nhau phát ra một tiếng chói tai, kình lực đang dồn xuống tay tạm thời buông lỏng. Mi tâm của Lam Vong Cơ nhíu ngày càng chặt, vừa đưa mắt nhìn lại đã thấy Ngụy Vô Tiện nhảy vài bước đến trước giá sách, cúi người muốn nhặt quyển Đông cung đồ kia lên. Lúc trước Lam Vong Cơ không chút đề phòng mà mở quyển sách kia ra, vừa liếc mắt thấy hai bóng người trần truồng đã hệt như cầm một củ khoai lang nóng bỏng trong tay, vội vàng vứt quyển Đông cung kia đến trước giá sách. Ngay cả lúc đánh nhau với Ngụy Vô Tiện cũng né như tránh rắn rết, không tới gần nó dù chỉ nửa bước. Lúc này nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vươn tay chuẩn bị nhặt quyển sách đó lên, trong đầu Lam Vong Cơ lại hiện lên hình ảnh mà vừa nãy bản thân liếc thoáng qua, vừa thẹn vừa giận, nhấc tay nâng kiếm chỉ về phía Ngụy Vô Tiện, nói:

"Ngươi đi ra ngoài, chúng ta đánh!"

Từ lúc Ngụy Vô Tiện bước vào địa giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ đến nay, đã không biết bao nhiêu lần Lam Vong Cơ muốn "đánh" cùng hắn, chẳng qua là ít nhiều có gia huấn "không được tư đấu" thấm vào trong xương giúp bảo vệ lại vài phần hàm dưỡng của Lam nhị công tử. Ấy thế mà lần này lại chủ động khiêu chiến, có thể thấy được Lam Vong Cơ đã bị chọc tức đến mức không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng mà dáng vẻ giận dữ của Lam Vong Cơ lại giống như kích phát "ý chí chiến đấu" của Ngụy Vô Tiện, hắn càng trêu càng hăng. Hắn nhặt Đông cung đồ lên giấu ở sau lưng, bày ra dáng vẻ cực kỳ thành khẩn nói:

"Không đánh không đánh, ngươi không biết là Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tư đấu sao!"

Lam Vong Cơ vẫn còn tức giận, nhưng bởi vì miệng lưỡi quả thật không lanh lợi bằng Ngụy Vô Tiện, rất nhanh bị đánh bại, chỉ đơn giản kéo một đường kiếm hoa thu Tị Trần vào vỏ, vươn tay muốn cướp lấy quyển Đông cung đồ mà Ngụy Vô Tiện đang giấu sau lưng.

Ngụy Vô Tiện ngoài miệng thì bận nói xằng nói bậy, lại còn vừa phải đề phòng thanh Tị Trần kiếm quang đang chiếu sáng xung quanh kia, hoàn toàn không dự đoán được Lam Vong Cơ sẽ tung ra một chiêu như vậy. Tuy rằng chân nhanh hơn não lập tức bỏ chạy, thế nhưng vẫn bị Lam Vong Cơ túm được cổ tay bắt lại. Chẳng qua Ngụy Vô Tiện phản ứng nhanh hơn, cấp tốc đổi quyển Đông cung sang tay kia, lại còn không biết sống chết nghiêng người dí sát lại chỗ Lam Vong Cơ.

"Ôi, ngươi cướp làm cái gì, giờ ngươi lại muốn xem rồi hả? Muốn xem thì cứ nói thẳng với ca ca, cũng đâu phải là không cho ngươi xem, chẳng qua ngươi mới liếc một cái đã xấu hổ thành dáng vẻ này, là lần đầu tiên xem sao? Xem có hiểu được không? Để ta đây dạy ngươi xem nhé?"

"Ngươi!!!!!"

Một tay của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ túm chặt, tay còn lại giơ cao quyển sách vốn đã bị hắn siết chặt đến mức nhàu nhĩ nhăn nhúm, ngoài miệng vẫn không chịu thôi mà tiếp tục nói vớ nói vẩn:

"Ối trời hung dữ thế nhỉ, bây giờ ta lại không muốn cho ngươi xem nữa đấy, có bản lĩnh thì tự đến mà cướp!"

Vậy là Lam Vong Cơ bèn tiến lên cướp đoạt.

Hai người xấp xỉ tuổi nhau, chiều cao cũng không hơn kém nhau là bao, nếu như thật sự muốn so sánh thì Lam Vong Cơ còn cao hơn Ngụy Vô Tiện một chút. Nhưng Ngụy Vô Tiện chẳng khác nào một con bọ nhỏ nhảy nhót không ngừng, bị Lam Vong Cơ túm một tay vẫn còn có thể giơ cao quyển sách nhón chân bật nhảy. Tranh chấp một hồi Lam Vong Cơ vẫn chưa cướp được cái quyển Đông cung đồ chết tiệt kia, ngược lại Ngụy Vô Tiện càng chiến càng hăng, cuối cùng nhảy phắt về sau một cái, ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của Lam Vong Cơ. Nhưng cổ tay của hắn vẫn còn nằm trong tay người ta, lúc này Lam Vong Cơ cũng dồn lực nhào lên muốn cướp sách, Ngụy Vô Tiện lại lui như vậy, phút chốc không thể đứng vững, cả người mất thăng bằng, lại còn không may giẫm phải vỏ kiếm Tùy Tiện chẳng biết đã rơi xuống đất từ khi nào, chân nọ vướng vào chân kia rồi ngã ngửa ra sau.