[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 20



20.

Trường bắn được bố trí ở bên trong một sơn cốc, trong cốc địa thế quanh co gập ghềnh, sương mù dày đặc bao phủ, vô cùng khó khăn, trong đó bố trí rất nhiều bia hung linh, giấu ở mọi ngóc ngách của sơn cốc, lại vì muốn tăng thêm độ khó cho cuộc thi săn bắn cho nên bên trong trường bắn còn sắp xếp lẫn lộn nhiều bia giả để làm lẫn lộn tầm nhìn. Loại bia giả này nhìn qua thì không khác bia hung linh là mấy, nhưng mà nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra ngay, mỗi bia hung linh đều dùng bùa chú đánh dấu một ấn ký màu đỏ trên trán. Nếu như có thể bắn trúng hồng tâm trên trán của bia hung linh thì được cộng thêm điểm, nhưng mà nếu bắn trượt hoặc bắn sai thì chỉ có thể ân hận rời khỏi cuộc thi mà thôi.

Lần săn bắn này mặc dù độ khó cao, thế nhưng lại làm cho đám thiếu niên nóng lòng muốn thử, đều muốn dốc sức tranh đoạt, muốn biểu hiện một chút trong trường săn. Đệ tử các nhà nghe theo lệnh sắp xếp thành hàng tiến vào trường săn, sau đó lập tức tản ra để tìm mục tiêu. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đi cùng nhau tìm trong chốc lát, không thu hoạch được gì giữa làn sương mù dày đặc, cho nên dứt khoát chia đường tìm kiếm, chỉ hẹn nhau sau khi kết thúc thì gặp mặt ở lối ra.

Ngụy Vô Tiện đi loanh quanh vài vòng, bám vào mấy mỏm đá lởm chởm để trèo lên vách núi, lật mình vài cái đã đứng ổn định ở một đỉnh núi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng cũng phát hiện được tung tích của bia hung linh. Hắn rút một mũi tên ra từ ống tên đang đeo sau lưng, lắp lên cung, nhưng lại chưa vội bắn, không nhanh không chậm mà ngắm kỹ tấm bia đang trôi lơ lửng trong không trung một chốc lát, sau đó mới mạnh mẽ nâng cung lên kéo căng thành một vòng tròn, tấm bia hung linh kia còn chưa kịp rời đi thì hồng tâm giữa trán đã trúng ngay một mũi tên không lệch phân nào. Lúc này trên trời đột nhiên nổ tung hai đóa pháo hoa sen màu tím, mới biết là vừa rồi Ngụy Vô Tiện một hòn đá ném trúng hai con chim, dùng một mũi tên bắn xuyên hai bia hung linh cùng một lúc. Ngụy Vô Tiện liên tục bắn hạ thêm ba cái bia hung linh nữa, pháo hoa màu tím sáng rực một mảnh trời, thoạt nhìn vô cùng uy phong.

Hắn vui vẻ nhảy xuống bám vào vách núi, muốn đổi chỗ khác tìm kiếm một phen. Nhưng mà bia hung linh trên đỉnh núi này giống như đã bị săn sạch sẽ rồi, hắn liên tục đổi mấy chỗ cũng không thu hoạch được gì. Còn đang phiền muộn thì lập tức nhìn thấy có một cái bóng hiện lên, y như rằng là bia hung linh. Sương mù trong cốc dày đặc lại quanh quẩn mãi không chịu tan, chỗ Ngụy Vô Tiện đang đứng tầm nhìn không được tốt lắm, cái bia hung linh kia chỉ mờ mờ ảo ảo để lộ ra một góc vạt áo. Ngụy Vô Tiện lại cài tên lên cung, cảm giác không nắm chắc cho lắm, dứt khoát leo thêm vài bước nữa, khó khăn lắm mới giữ được thân mình treo trên vách núi lởm chởm, đầu nhọn của mũi tên đã nhắm trúng hồng tâm trên bia, chỉ đợi mũi tên rời cung bay thẳng về hướng đó. Nhưng ngay tại lúc hắn muốn bắn mũi tên đó ra thì bia hung linh kia lại đột nhiên bị một mũi tên khác xé gió lao tới bắn trúng, mặc dù chỉ sượt qua cánh tay của hung linh, nhưng dựa theo quy định săn bắn thì cũng miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là "trúng".

Nếu như đơn giản là chuyện bia hung linh bị đoạt thì nói chung Ngụy Vô Tiện cũng sẽ chỉ cảm thấy không may thôi, quay lại tìm thêm mấy bia hung linh khác, thắng qua là được. Nhưng lúc này hắn đang treo trên vách núi, dựa toàn bộ vào lực chân và lực thắt lưng để giữ mình đứng vững phía trên mỏm đá, thấy bia hung linh bị đoạt mất thì vội vàng thu lực để tránh việc mũi tên bắn vào khoảng không phải rời khỏi trường bắn. Mũi tên ngừng thì ngừng thật, nhưng hắn suýt nữa không giữ vững được động tác, ngã xuống dưới núi. Lúc này hắn cũng không có thời gian mà lo đến bia hung linh, vội vàng đeo cung lên người, miễn cưỡng lắm mới có thể chống tay vào một mỏm đá nhô ra giữa không trung, mượn lực xoay người đáp xuống một chỗ an toàn hơn chút, lúc này xem như là trải qua một hồi sợ bóng sợ gió. Lúc nhìn lại tay một lần nữa thì lòng bàn tay cọ xát với đá đã xuất hiện vài vết thương nhỏ.

Ngụy Vô Tiện thầm mắng một tiếng, lúc này quên mất không nhìn pháo hoa, cũng không biết là vị công tử nhà nào đoạt hung linh của mình. Nhưng mà cũng chẳng đợi hắn tìm, người ta đã tự tìm đến, đứng trước mặt hắn vênh vênh váo váo đắc ý hô:

"Ngụy Vô Tiện! Không phải là ngươi rất có tài sao? Sao lại không bắn thế?"

Ngụy Vô Tiện chỉ vừa nghe thấy giọng nói nhầy nhụa chán ghét kia thì đã biết ngay người đến là Ôn gia nhị công tử Ôn Triều. Hắn đã sớm ngứa mắt cái dáng vẻ ỷ thế ức hiếp người, làm xằng làm bậy của Ôn gia, nhìn thấy Ôn Triều dẫn theo mấy đệ tử của Ôn gia bước về phía hắn thì đúng thật là đến nói với đám người này nhiều thêm một câu cũng lười. Cho nên hắn tặc lưỡi một tiếng, cõng cung đi vòng ra mặt sau của vách đá, tính toán tìm đường khác tránh đi cho đỡ rách việc. Nhưng sau đó, Ngụy Vô Tiện liên tiếp tìm được hai tấm bia hung linh, đều là vừa giơ cung lên đã bị đệ tử Ôn thị giành trước bắn hạ.

"Ha ha ha ha Ngụy Vô Tiện, ta thấy ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi!" Ôn Triều ngẩng đầu nhìn pháo hoa đỏ tươi nổ trên không trung, cười ha hả nói: "Làm sao? Thành Khôn trạch rồi, ngay cả cung tên cũng không nâng nổi hả?"

Ngụy Vô Tiện đang thu cung thì khựng lại một chút, dứt khoát không tránh không né nữa, bèn đứng lại trước mặt Ôn Triều cao giọng nói:

"Ta thật sự không nghĩ đến, đường đường là Ôn nhị công tử, thế mà lại bị mù."

"Ngươi có ý gì!" Ôn Triều vốn là đang cười nhạo Ngụy Vô Tiện, không ngờ bị hắn vả thẳng vào mặt một câu như vậy, ý cười còn chưa kịp thu lại: "Ngụy Vô Tiện, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì hả!"

"Ta là cái thá gì á? Ta chính là người chỉ đường còn gì, Ôn công tử bị mù nên không thấy được bia hung linh, cho nên cần phải có ta chỉ đường cho Ôn công tử đấy thôi." Ngụy Vô Tiện lắc lắc cây cung trong tay, nhẹ nhàng cười nói.

"Ngươi!" Ôn Triều nổi giận, vừa nâng tay lên định làm động tác gì đó thì lại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên dồn sức cài tên nâng cung, ngắm đến một chỗ.

Người của Ôn gia vừa rồi đi theo Ngụy Vô Tiện suốt một quãng đường, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đã sớm tạo thành phản xạ có điều kiện. Vừa thấy Ngụy Vô Tiện giương cung nhắm vào chỗ có một cái bóng lướt qua, không đợi Ôn Triều lên tiếng, một tên đệ tử Ôn gia nhanh tay nhanh mắt đã bắn ra một mũi tên, vững vàng bắn trúng vào cái bóng kia. Tận đến khi đóa pháo hoa màu xám báo hiệu có người phải rời trường bắn lập tức được phóng lên, nổ tung giữa không trung, tên đệ tử Ôn gia kia mới ý thức được rằng bản thân bị Ngụy Vô Tiện trêu đùa, sau đó nhìn lại sắc mặt của Ôn Triều thì thấy mặt gã đã xám xịt không khác gì màu của pháo hoa rời trường bắn.

"Ôn, Ôn công tử... Ta..."

Ôn Triều cũng không thèm để ý đến tên đệ tử sợ đến mức run rẩy kia, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, rống giận:

"Ngươi!!"

"Ối trời." Ngụy Vô Tiện nhìn vai: "Chỉ nhầm đường tí làm gì căng, mong Ôn công tử đừng trách móc ha."

"Ngụy Vô Tiện!" Ôn Triều nổi giận, ném mặt cung xuống đất, rút bội kiếm bên hông ra: "Ngươi cho rằng một tên Khôn trạch như ngươi, dựa vào cái gì mà đòi so với ta, dựa vào cái gì dám hô to gọi nhỏ với Ôn gia?!"

Trên bãi săn bắn chỉ dùng tài săn bắn để nói chuyện, cho nên trước khi vào trường bắn, thiếu niên các nhà đã dùng thuật pháp tạm thời phong ấn bội kiếm để phòng ngừa có người ngự kiếm hoặc dùng cách khác giành được thắng lợi. Nhưng Ôn Triều lại có thể dễ dàng rút kiếm ra, có thể thấy rằng kiếm của gã vẫn chưa bị phong ấn. Ngụy Vô Tiện không dự đoán trước được động tác này của hắn, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, nâng cây cung trong tay lên đỡ được một chiêu, hơi nghiêng thân mình, tránh đi khí thế của Ôn Triều:

"Ta dựa vào cái gì ấy hả?! Để mà nói rõ ra thì ta sợ nói vài ngày cũng không nói xong! Nhưng ngược lại là Ôn Triều ngươi, quy củ săn bắn do chính nhà ngươi định ra, ấy thế mà chính ngươi lại phá thẳng tay đấy nhỉ?"

Ôn Triều thấy một kích không thành, lại vẫn còn trong cơn giận dữ, lập tức rót linh lực vào thân kiếm, trở tay lại tiếp tục đâm thẳng về phía Ngụy Vô Tiện. Trên tay Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ có một cây trường cung, làm sao có thể so sánh lại với tiên kiếm của Ôn Triều, chỉ có thể dựa vào thân thể linh hoạt mà tránh được mấy chiêu. Nhưng mà trong sơn cốc địa thế gập ghềnh, không phải là chỗ lý tưởng để đánh nhau, Ngụy Vô Tiện lùi vài bước thì đã bị bức đến bên cạnh vách đá. Lúc này Ôn Triều sắc mặt tái mét, kiếm đã đâm tới trước ngực Ngụy Vô Tiện, kiếm quang màu đỏ hắt lên trên mặt hắn thành một mảnh hồng nhuận. Ngụy Vô Tiện không nhịn được nhíu mi, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một đạo ánh sáng màu xanh lam xé gió lao tới, vững vàng bắn trúng thanh tiên kiếm trong tay Ôn Triều. Mũi tên kia lực đạo vô cùng lớn, va chạm thẳng vào thân kiếm nghe 'keng' một tiếng, ghê gớm đến mức làm cổ tay Ôn Triều run lên, mũi kiếm suýt nữa đâm vào ngực Ngụy Vô Tiện chệch đi vài phần. Ngụy Vô Tiện lợi dụng lúc Ôn Triều tâm thần đại loạn, thừa cơ cúi thấp người, tấn công về phía nửa người dưới của hắn, đá Ôn Triều văng xa ra vài bước.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thoát khỏi tình thế nguy cấp, ngẩng đầu nhìn đóa pháo hoa màu xanh da trời nổ tung trên không trung, biết là mũi tên vừa rồi trước khi bắn trúng kiếm của Ôn Triều đã bắn hạ được một bia hung linh rồi, chưa đến mức tên rời khỏi cung mà không bắn trúng gì phải rời khỏi trường bắn. Hắn thầm khen một tiếng "Bắn tốt phết", quay lại thì thấy bóng dáng trường thân ngọc lập đang đứng dưới đóa pháo hoa kia, chính là Lam Vong Cơ.