[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 4



4.

"Không phải chứ, ngươi và Lam nhị huyên náo đến mức này rồi, vậy mà chuyện này cứ thế cho qua sao?" Giang Trừng kinh ngạc đến mức ngây cả người, cứ thế để mặc cho Ngụy Vô Tiện cướp đi miếng xương sườn mà mình nhắm trúng.

Ngụy Vô Tiện cầm đũa kẹp miếng sườn lên, quơ quơ trước mặt Giang Trừng, nói:

"Không đâu, nhưng bây giờ Lam lão đầu cũng không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ còn lại mình tiểu cổ bản, y có thể làm gì được ta chứ?"

"Chờ ông ấy quay về sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

"Chuyện trước mắt chưa quản đã quản chuyện sau này làm gì, phóng túng được mấy ngày thì hay mấy ngày! Ôi không ai uống rượu à?" Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cầm bầu rượu lên lắc lắc, tiếng nước sóng sánh như vậy nghe chừng bên trong có khi đang còn hơn nửa bầu: "Đến đến đến, rượu gạo nếp này chỉ có Thải Y trấn mới bán thôi đấy!"

"Phải nói Ngụy công tử đây đúng là gặp vận may." Một đệ tử thế gia nâng ly lên chạm nhẹ với Ngụy Vô Tiện: "Dù Lam lão tiên sinh có quay về cũng phải đối phó với chuyện của công tử nhà họ Bạch, chuyện này cũng khó giải quyết lắm. Xem ra lần này Ngụy công tử thật sự tránh được một kiếp rồi!"

"Uầy, như vậy thì tốt!" Ngụy Vô Tiện vỗ đùi, vui vẻ nói: "Chẳng là chuyện của công tử nhà họ Bạch... Là chuyện gì đấy?"

"À, khoảng thời gian trước Ngụy huynh cả ngày ở trong Tàng Thư Các, không biết cũng đúng."

Đệ tử thế gia tụ tập cùng nhau, chỉ cần một người mở đầu là những người còn lại cũng tranh nhau nói, ồn ào tán gẫu:

"Chính là cái gì mà Bạch... à Bạch Trọng Vân, ngồi ở bàn bên trái phía sau ngươi, mấy ngày hôm trước lúc đang nghe học thì đột nhiên phân hóa."

Vị đệ tử thế gia kia hạ giọng, ra vẻ thần bí, nói:

"Là một Khôn trạch!"

"Không phải chứ, hắn nhìn qua đâu có giống." Ngụy Vô Tiện có chút giật mình.

"Đúng đấy, dù nhìn thế nào cũng thấy hắn là một Càn nguyên đi, không thì cùng lắm cũng phải là Trung dung, ai ngờ đâu đột nhiên phân hóa lại thành vậy. Sắc mặt của Lam lão tiên sinh lúc đó phải nói là... chậc chậc."

"Y sư của Lam gia cũng đã nói rồi, chuyện phân hóa này không có cách nào dự đoán chính xác được. Cũng có người nhìn qua giống Khôn trạch, kết quả thì lại phân hóa thành Càn nguyên đấy thôi! Tóm lại là hiện tại Bạch Trọng Vân đã bị đưa về nhà rồi, nghe nói Lam gia định từ nay về sau tách riêng Khôn trạch thành một lớp, không nghe học chung cùng mọi người đấy."

"Ta thấy cũng có thể lắm, đến ngay cả nữ tu của Lam gia cũng trốn thật kỹ chứ nói gì đến Khôn trạch. Ôi, nếu như các ngươi đều phân hóa thành Khôn trạch hết thì chẳng phải là ta tìm khắp nơi cũng không có ai uống rượu cùng sao!!!"

Vị công tử thế gia nói xong còn khoa trương thở dài một cái, lập tức bị chúng đồng bọn cười nhạo mà xô đẩy:

"Có mà ngươi phân hóa thành Khôn trạch ấy! Lát nữa mang ngươi về giấu đi, chúng ta không ai thèm nhìn đến!"

"Ha ha ha đúng rồi đúng rồi, ngươi mở to mắt nhìn lại mấy đại ca đây mà xem, nhất là Ngụy ca, ngươi lại nhìn hắn một cái xem nào. Chỉ riêng cái tửu lượng trâu bò này của hắn, ai thành Khôn trạch thì thành chứ nhất định cũng không đến lượt hắn!"

Ngụy Vô Tiện vốn đang vươn tay lấy một bầu rượu từ bàn khác sang, nghe thấy người kia nói vậy lập tức cười mắng vài câu:

"Đi chết đi, ngoại trừ uống rượu ta đây không còn ưu điểm gì sao?"

"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Một bàn thiếu niên còn chưa ai phân hóa, uống vài chén rượu vào rồi bắt đầu bàn tán đến chuyện này cũng chẳng có chút kiêng kỵ nào, nói càng lúc càng to, bỗng dưng nghe được giọng nói mang theo ý cười kia thì nhất thời đều cảm thấy xấu hổ, ấp úng lên tiếng đáp lời:

"Lam đại công tử, sao huynh lại đến đây?"

"Vừa rồi ở dưới lầu hỏi thăm dân chúng chút chuyện về thủy quỷ, nghe thấy giọng mọi người cho nên lên nhìn qua một chút."

Khi đang nói chuyện, tiếng bước chân nhẹ nhàng lại truyền đến từ phía cầu thang dẫn lên lầu, Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái đã thấy người đến là Lam Vong Cơ, lập tức gọi:

"Lam Trạm! Đến đây ăn cùng nhau đi!"

Lam Vong Cơ đứng vững, đơn giản nhìn lướt qua chén đĩa ngổn ngang trên mặt bàn, miệng chỉ nói ra hai chữ:

"Cấm rượu."

"Bây giờ chúng ta cũng đâu ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, không chịu sự quản giáo của gia quy nhà các ngươi." Ngụy Vô Tiện cố hết sức mời mọc: "Chỗ chúng ta còn nhiều đồ ăn lắm, đến nếm thử đi, thử một chút thôi!"

Lam Vong Cơ nhìn sang chỗ khác, cũng không thèm để ý đến hắn.

"Ngụy công tử đã có thịnh tình mời như vậy, Vong Cơ có muốn ngồi lại cùng mọi người không? Không uống rượu là được mà." Lam Hi Thần đứng bên cạnh cười nói: "Chuyện giăng lưới, để mình ta làm là được rồi."

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:

"Đệ đi cùng với huynh trưởng."

"Vậy... thế thì đa tạ ý tốt của Ngụy công tử. Ta và Vong Cơ đi trước, còn phải giăng lưới ở vùng nước xung quanh, buổi tối sẽ quay về. Đêm nay mọi người cứ ở lại Thải Y trấn đi, đã sắp xếp phòng nghỉ đâu vào đấy rồi, lát nữa nói với bà chủ một tiếng là được. Sáng mai chúng ta cùng nhau lên đường đến hồ Bích Linh xem một chuyến."

Các thiếu niên đều lên tiếng đáp ứng. Đợi hai vị bạch y công tử một lớn một nhỏ rời đi, mọi người lập tức khôi phục sự ồn ào:

"Phù!!! Làm ta sợ muốn chết! Còn tưởng Lam Vong Cơ sẽ đồng ý chứ!"

"Làm sao có thể! Ánh mắt vừa nãy của Lam Vong Cơ như muốn nuốt chửng Ngụy huynh đến nơi rồi."

"Ôi, ta chỉ cần nói chuyện với Lam Vong Cơ nhiều hơn một chữ thôi là đã cảm thấy rùng mình rồi, sao Ngụy huynh chẳng sợ chút nào thể nhỉ?"

"Hắn á? Hắn có mà sợ cái rắm ấy!" Giang Trừng cười lạnh một tiếng: "Ngày nào hắn mà không trêu chọc Lam nhị thì hắn còn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy ấy!"

"Ngụy huynh và Lam nhị công tử có mối giao tình cùng xem qua Đông cung đồ, đương nhiên là không sợ rồi."

"Lam Trạm đáng sợ đến mức vậy sao?" Ngụy Vô Tiện ngậm đũa trong miệng, cảm thấy khó hiểu: "Ta thấy chơi y vui lắm mà."

"Ta thấy Lam nhị công tử cũng cảm thấy chơi với ngươi vui lắm đấy. Sợ là cả đời này y cũng không gặp nổi ai bất hảo như ngươi!"

"Ha ha ha ha Giang huynh nói hay lắm! Ầy, hay là đêm nay chúng ta đi mua thêm chút rượu cùng đồ ăn, cùng nhau uống đến không say không về, thế nào!"

Nói đến chuyện vui chơi thì đương nhiên đám thiếu niên đều ủng hộ, cười đùa qua lại một lúc đã ném chuyện liên quan Lam Vong Cơ ra sau đầu.