[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 7



7.

Cằm của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nắm chặt, cảm nhận được một thứ xúc cảm xa lạ đang mơn man trên môi. Đầu óc hắn trống rỗng, cả người cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, phải mất một lúc lâu sau mới ý thức được rằng, mình đang bị hôn?!

Lam Vong Cơ hình như cũng bị dọa sợ, môi dán lên môi hắn rồi ngây người trong chốc lát, thế nhưng không thấy Ngụy Vô Tiện phản ứng gì, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái. Động tác này chẳng khác nào như phá bỏ một thứ rào cản gì đó, Lam Vong Cơ bỗng dưng giữ lấy gáy Ngụy Vô Tiện, dùng hết sức mà lấp kín môi hắn, hết lần này đến lần khác liếm láp rồi mút mát bờ môi đỏ mọng kia. Động tác của y còn có chút chưa nắm được nặng nhẹ, lại vô cùng mãnh liệt, thỉnh thoảng còn ngậm lấy môi Ngụy Vô Tiện mà nhay cắn. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy môi mình như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn tránh né, trực tiếp lui về phía sau.

"Lam Trạm... ngươi..."

Ngụy Vô Tiện muốn cố gắng gọi tỉnh Lam Vong Cơ, thế nhưng vừa hé miệng ra đã bị đối phương nhân cơ hội mà hành sự, dễ dàng khai mở khớp hàm đang run lên nhè nhẹ của hắn, xâm chiếm khoang miệng ấm nóng rồi quấn hắn vào một trận môi lưỡi triền miên. Tay hắn vẫn còn nắm lấy cái mạt ngạch kia, cả người bị ép chặt vào thành thùng tắm làm bằng gỗ đến mức có chút đau, thế nhưng hơi thở ướt át dịu dàng cùng với lực đạo không cho phép cự tuyệt trong lúc bốn cánh môi dây dưa làm cho đầu óc hắn choáng váng, không còn tâm trí mà để ý đến chút khó chịu nho nhỏ kia, cũng quên luôn cả giãy giụa. Tuy trước khi phân hóa thì theo lý mà nói sẽ không ngửi được mùi tin tức tố của đối phương, nhưng chẳng hiểu sao trong lúc thần trí mơ hồ Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy được một tia mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, hòa cùng với hơi nóng bốc lên từ trong thùng tắm, làm khuôn mặt hắn bị hun đến mức ửng hồng.

Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng, sau đó câu lấy đầu lưỡi hắn, kích thích Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thở dốc nỉ non vài tiếng. Bàn tay đang đỡ sau gáy đẩy cột tóc của hắn lệch sang một bên, thuận theo động tác hôn mút mà nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lúc mơ mơ màng màng Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân mình bị Lam Vong Cơ hoàn toàn áp chế, như là bất luận Lam Vong Cơ làm cái gì, hắn đều không thể tránh thoát. Ý nghĩ này hệt như sấm sét giữa trời quang, rạch nát những tâm tư đang rối loạn, khiến Ngụy Vô Tiện đột nhiên bắt đầu vùng vằng muốn từ chối.

Trước khi Lam Vong Cơ buông hắn ra còn khẽ cắn lên bờ môi dưới đã sớm sưng mọng của hắn một cái, chút ít xúc cảm nhỏ vụn này làm dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn lưu luyến lại trên môi. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, giống như muốn giúp đại não đang thiếu dưỡng khí của bản thân tỉnh táo một chút:

"Lam Trạm ngươi, ngươi rõ ràng là say..."

Hắn vừa mở miệng thì phát hiện ra mình đang vừa nói vừa thở dốc, chỉ đành ho khan vài tiếng nhằm che đậy tình cảnh xấu hổ hiện tại:

"Thật sự không dám nghĩ đến, Lam Trạm ngươi uống say lại có thể, lại có thể buông thả như vậy... Cũng may hôm nay người ở trong này là ta đấy, nếu như là người khác thì xong đời rồi."

Hắn cũng không thèm để ý xem như thế nào thì gọi là "xong đời", chỉ cảm thấy phải mau chóng xử lý tình trạng hiện tại của Lam Vong Cơ, nếu không để cho người khác phát hiện ra thì không biết Lam Vong Cơ sẽ tự xử thế nào nữa.

"Lam Trạm, nếu không thì ngươi đừng ra ngoài vội, đợi một chút ta đi lấy quần áo lại đây cho ngươi!"

Hắn vội vàng chạy hộc tốc đến chỗ bọc quần áo của Lam Vong Cơ nhanh chóng lôi ra một bộ quần áo, lúc quay về còn do dự trong chốc lát rồi mới đi về phía thùng tắm đưa quần áo cho y. May là lần này Lam Vong Cơ không khỏa thân đứng đó nữa mà ngoan ngoãn ngồi trong thùng tắm chờ hắn. Ngụy Vô Tiện chờ y mặc quần áo xong xuôi mới dẫn người đến bên cạnh giường:

"Đại ca ngươi cũng không về, tối nay ngươi ngủ ở đây luôn đi. Tránh khỏi việc ngươi đi ra ngoài nhìn đến người khác lại..."

Bỗng dưng hắn nhớ lại một màn vừa rồi bị Lam Vong Cơ nắm cằm hôn, đầu óc lập tức nổ tung, quay lại nhìn thì thấy người kia tuy đang cúi đầu, nhưng bờ môi mỏng vẫn còn sưng đỏ chưa tiêu, bóng loáng ánh nước. Ngụy Vô Tiện cảm thấy rối rắm trong lòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng ngồi xuống giường, khoanh chân lại, nhìn Lam Vong Cơ rồi hỏi:

"Ầy, Lam Trạm, vừa rồi cái kia... là lần đầu tiên của ngươi... có phải không?"

"Ừ."

"Ơ vừa khéo thế nhỉ, ta cũng là lần đầu tiên đấy. Chẳng qua đều là nam nhân cả, sau này còn cùng là Càn nguyên, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, không quan trọng." Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cũng không hiểu bản thân đang nói gì, chỉ biết tiếp tục nói nhảm: "Nhưng thật ra là ngươi đấy, sau khi tỉnh nếu còn nhớ thì khẳng định là tức muốn khùng luôn đi. Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy trong lúc hồ đồ hiếm thấy bị... À đúng rồi, ngươi đã có người trong lòng chưa vậy?"

Lam Vong Cơ nghe đến đây thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Ngụy Vô Tiện:

"Có."

Hai vành tai y vẫn còn ửng hồng, vừa tắm rửa xong cho nên còn vài giọt nước đọng lại trên lọn tóc ướt đẫm, làm vạt áo trước bị ẩm một mảng lớn, khiến cho cả người y thoạt nhìn mang theo một cỗ khí tức mỏng manh lại dễ thân cận hiếm có. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y như vậy thì xuất thần trong chốc lát, một lúc lâu sau mới hiểu được đây là câu trả lời của Lam Vong Cơ, lập tức nhảy dựng:

"Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi lại nói không có, còn hung dữ với ta! Không phải gia huấn của Lam thị các ngươi không cho phép nói dối hay sao!"

"Không có nói dối." Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, vài giọt nước còn đọng lại trên tóc theo động tác này mà rơi xuống, chậm rãi trượt qua khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang chút ngây ngô của y: "Lúc trước không có, bây giờ, có."

"Ơ, có rồi hả? Vậy, vậy phải làm sao bây giờ." Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân mình cũng say rồi, nếu không thì tại sao đầu óc lại lộn xộn, không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác thế này. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là chuyện riêng tư của Lam Vong Cơ, tiếp tục hỏi rõ thì không tốt lắm, chỉ có thể sờ sờ môi mình, ngượng ngùng nói: "Vậy ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, uống nhiều thôi mà, không cần tính toán gì hết, cái vị nhị công tử của Trương gia ấy, mỗi lần uống say còn ôm lấy người khác kêu cha kia, không cần phải để ý làm gì, ha ha..."

Lam Vong Cơ hai mắt sáng rực mà nhìn Ngụy Vô Tiện, nhìn đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy chột dạ, lập tức ngậm miệng. Lam Vong Cơ lại ghé sát tới đây, túm lấy vai của Ngụy Vô Tiện rồi đè xuống, đặt hắn nằm trên giường:

"Giờ Hợi, đi ngủ."

"Chờ một chút, còn thừa một cái giường mà, đêm nay Giang Trừng không về đâu, ta sang bên đó ngủ, chúng ta không cần phải chen chúc ở... Ưm!!!"

Ngụy Vô Tiện bị cấm ngôn, sau đó còn bị định thân, chỉ có thể dùng hết sức mà ưm ưm để lôi kéo sự chú ý của Lam Vong Cơ. Nhưng mà Lam Vong Cơ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, tự giác nằm xuống thành một tư thế vô cùng đoan chính, sau đó nhắm mắt lại, không động đậy gì nữa. Ngụy Vô Tiện lăn lộn hồi lâu cũng không thể cởi bỏ được định thân thuật, người bên cạnh lại lẳng lặng thở đều, giống như đã ngủ say rồi, hắn chỉ có thể nằm im tại chỗ. Chỗ rượu rót vào bụng từ chiều đến tối cuối cùng cũng phát huy cảm giác tồn tại của mình, thúc giục hắn chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi vào giấc ngủ, trong đầu Ngụy Vô Tiện mới bất tri bất giác mà bật ra một suy nghĩ: Khoan đã! Ta đây là bị Lam Trạm hôn mà! Đây là nụ hôn đầu tiên của ta đấy! Ta chỉ quan tâm đến y mà không thèm quan tâm đến bản thân mình một chút nào là sao!