[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 15-3: Dương liễu (C)



Hô hấp Lam Vong Cơ dồn dập đến doạ người, dùng đầu ngón tay sờ lên dấu răng bị Nguỵ Vô Tiện cắn mạnh ở trên đầu vai: "Nguỵ Anh, ngươi..."

"Tỉnh rồi là tốt nha," đuôi mắt Nguỵ Vô Tiện vẫn còn hơi ửng đỏ do tình sự, lúc này chính là tràn ngập ý cười, "Ta vừa rồi còn nghĩ, nếu ngươi quên mất chuyện sáng nay, thì ta nên đi nói với ai đây?"

Lam Vong Cơ chụp lấy tay hắn, dùng hết sức lực nói: "Sẽ không quên".

Lực đạo đó làm Nguỵ Vô Tiện đau đến mức suýt "hít hà" một tiếng, rồi lại cố gắng nuốt tiếng kêu đau xuống, cái tay không bị nắm mò xuống dưới, không nhẹ không nặng khẩy một cái vào tính khí vẫn đang nóng bỏng đến đáng sợ kia của Lam Vong Cơ.

"Đã không quên, sao ngươi còn không tiếp tục?"

Vẻ mặt Lam Vong Cơ đột nhiên biến đổi, nhưng lại mạnh mẽ kềm nén xuống.

Nguỵ Vô Tiện dứt khoát ngồi dậy, tiến gần tới tỉ mỉ hôn lên khoé môi và gò má của Lam Vong Cơ, hơi thở phớt qua tóc mai của Lam Vong Cơ, ở bên tai y thấp giọng nói: "Lam Trạm, ta không say, ta tỉnh táo, ta hiểu rất rõ. Lần này và lần trước không giống nhau... ta muốn".

Nói xong, vành tai vẫn ửng đỏ của Lam Vong Cơ ngay trước mắt hắn, Nguỵ Vô Tiện lại ghé sát vào, dùng hết sức hôn lên một nơi da thịt ấm áp, hơi nhô lên, mút vào một cái.

Lam Vong Cơ vốn đã định buông lỏng tay ra đột nhiên lại chụp lấy hắn lần nữa, lần này lực đạo mạnh đến mức Nguỵ Vô Tiện nhịn không được kêu lên. Ngón tay Lam Vong Cơ trượt xuống, đổi sang bám vào hai vai hắn, hồi lâu, hỏi: "Ngươi xác định muốn như vậy đúng không?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không chỉ muốn như vậy, còn muốn cả đời đều như vậy, trừ ngươi ra ai cũng không muốn, không phải ngươi thì không được, muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường ---".

Nụ hôn của Lam Vong Cơ rơi xuống, làm cho mọi lời nói sau đó đều trở thành tiếng nỉ non rầm rì giữa hai cánh môi.

Nguỵ Vô Tiện lại bị đè mạnh xuống giường một lần nữa, liền biết tối nay chuyện này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng. Tính khí cường tráng kia của Lam Vong Cơ đang cứng ngắc chọc vào giữa hai chân hắn, mặc dù Nguỵ Vô Tiện đã bị nụ hôn sâu vô cùng triền miên kia làm cho choáng váng, vẫn nhịn không được nói: "Lam Trạm, ngươi... ngươi nhẹ một chút. Lần này coi như là lần đầu tiên của ta, Hàm Quang Quân uy vũ, tiểu Hàm Quang Quân cũng uy vũ, ta..."

Lam Vong Cơ dùng sức cắn vào môi hắn, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa".

Nguỵ Vô Tiện tuy nói trí nhớ kém, nhưng lần trước của bọn hắn, sau khi trở về mấy ngày nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ, nói: "Nếu ta không nói, làm sao ngươi biết được? Ngược lại ta biết rõ, con người ngươi ở trên giường, rất là hung bạo!"

Lam Vong Cơ mới vừa tách hai chân hắn ra, nghe vậy, làm như màu mắt tối đi mấy phần, vẫn hạ giọng nói: "Ngươi nhịn một chút".

Sau đó dùng giọng nói gần hơn, khàn hơn để nói: "Ta... nhịn không được".

Nói xong, phần đầu hếch lên của tính khí cứng rắn đã đẩy mạnh vào lối vào ướt át mềm mại kia ở phía sau Nguỵ Vô Tiện.

Bọn hắn đồng thời khẽ thở dốc một tiếng.

Lam Vong Cơ vừa tiến vào, lúc này Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra cơ thể của mình rốt cuộc ướt át đến cỡ nào, nóng đến cỡ nào. Kỳ mưa móc làm cho tầng tầng lớp lớp bên trong đó ướt mềm, tính khí của Lam Vong Cơ nhờ vào dòng nước ướt đẫm dồi dào, cứ thế một hơi đi vào đến nơi sâu nhất, căng ra đến mức Nguỵ Vô Tiện nhất thời thở không nổi, vô thức thít chặt cơ thể, tính khi lập tức nảy lên vài cái ở bên trong hết sức nóng bỏng và ẩm ướt kia.

Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi... vẫn ổn?"

Nguỵ Vô Tiện hơi mở to mắt, nhìn thấy dưới ánh nến, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Lam Vong Cơ dọc theo mũi chảy xuống, đến chóp mũi, đọng lại ngay trên làn da y. Cảnh tượng đó khiến hắn thất thần, theo bản năng nói: "Nhịn không được thì đừng nhịn... Ngươi, ngươi di chuyển một chút đi".

Tay Lam Vong Cơ siết chặt bên hông hắn, nâng thắt lưng hắn gần như lơ lửng trong không trung, động tác thật ra nhẹ nhàng, bắt đầu ra vào ở nơi ướt đẫm nước cực kỳ trơn trượt dưới bụng nhỏ, phần quy đầu hơi hếch lên cứ đâm vào một điểm khiến Nguỵ Vô Tiện mất hồn, đâm vào đến mức Nguỵ Vô Tiện run rẩy một trận, trong họng phát ra âm thanh không thể kềm nén, ngón tay hơi cuộn tròn theo.

Hắn vừa rên rỉ, vừa không quên hỏi: "Lam Trạm, Lam nhị ca ca, bên trong ta có phải rất thoải mái hay không?..... A! Ta... lúc ta hơn mười tuổi, tại sao... shhh.... nhẹ chút.... tại sao lại không nghĩ đến cùng ngươi làm loại chuyện này nhỉ?"

Khoái cảm tấn công khiến Nguỵ Vô Tiện khó nhịn được phải ngửa cổ ra, Lam Vong Cơ cắn lên làn da lấm tấm mồ hôi kia, động tác ra vào dưới thân cũng dần dần mạnh lên, làm cho Nguỵ Vô Tiện rên rỉ dồn dập một hồi, vặn vẹo thân mình ở trên giường.

Bên trong hậu huyệt cực kỳ trơn dính, biên độ động tác của y khá lớn, nhưng Lam Vong Cơ lại rút hết tính khí ra, rồi đâm mạnh trở về, quy đầu cứng ngắc hai lần chen qua lối vào, lại đâm vào cái điểm không mềm không cứng kia. Thân thể Nguỵ Vô Tiện rung động kịch liệt, bên trong vừa ướt vừa mềm trong nháy mắt kẹp chặt lấy tính khí kia.

Lam Vong Cơ dùng tay đè lên eo hắn, vất vả nói: "Đừng lộn xộn".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải đã nói là phải nhẹ một chút hay sao? Ngươi dùng sức như vậy, ta làm sao có thể không nhúc nhích!"

Lam Vong Cơ đang bị hắn kẹp thật chặt, thái dương nổi lên đường gân xanh, từng chữ từng chữ, gắng hết sức nói: ".... Ngươi lại nhúc nhích nữa, thì thật sự.... nhẹ không được...."

Vào lúc đó Nguỵ Vô Tiện không biết thế nào lại nổi lên tâm tư trêu đùa, ghé sát vào vành tai Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói: "Vậy nếu không thì... không nhẹ nữa?"

Giọng hắn còn chưa rơi xuống, tính khí vốn chỉ đang ra vào một cách kềm chế với biên độ nhỏ bên trong cơ thể lập tức đâm mạnh vào một nơi thật sâu, rời khỏi hơn phân nửa rồi ngay sau đó lại đâm vào, không cho người ta có cơ hội thở dốc, cảm giác sung sướng và căng trướng trong nháy mắt khiến Nguỵ Vô Tiện nói không nên lời, ngón tay cào trên giường, bị Lam Vong Cơ nắm lấy, mười ngón đan xen cùng hắn thật chặt.

Trong không khí đột nhiên tràn đây mùi hương của Lam Vong Cơ.

Sự lạnh lẽo thấm vào dục vọng, giống như đột nhiên nổi lên một cơn gió lốc, cuốn Nguỵ Vô Tiện vào trong. Mồ hôi túa ra ở sau tai và cổ, đuôi mắt đỏ bừng và ánh mắt mê man, dưới thân là sự ra vào cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ chiếm hữu hết lần này đến lần khác, Nguỵ Vô Tiện bị đâm đến hơi đau, nhưng hắn chìm đắm trong mùi hương che trời lấp đất kia, lại cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nay lúc được khoái cảm không thể kềm chế đưa lên đỉnh núi, Lam Vong Cơ giữ lấy bả vai Nguỵ Vô Tiện, hàm răng đặt lên chỗ da thịt nóng rực phía sau cổ kia của hắn, dùng hết sức lực, vô cùng trân trọng cắn xuống.

***

Cuối cùng ngọn nến đang cháy được thổi tắt. Ánh trăng rơi vào trong phòng, sương bạc trải đầy đất, từ từ chảy xuôi, cuối cùng chiếu lên ánh mắt Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện ngủ không được.

Hắn gối đầu lên cánh tay Lam Vong Cơ, một tay kia của Lam Vong Cơ thì gác hờ lên người hắn. Rất nhiều lần đều là Lam Vong Cơ nhìn hắn tỉnh lại, hỏi hắn mơ thấy giấc mơ gì, hoặc là ôm chặt lấy hắn, chỉ riêng lần này hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ say của Lam Vong Cơ.

Hô hấp của y rất ổn định, vẻ mặt cũng thật an bình. Một vệt ánh trăng rơi xuống giữa gối bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện giơ ngón tay, lén lút chọt chọt vào gò má Lam Vong Cơ.

Tay Lam Vong Cơ rất nhẹ nhàng gỡ tay Nguỵ Vô Tiện ra. Y thấp giọng thì thầm câu gì đó, nghe ra hình như là câu "Đừng hồ nháo" xưa nay thường nói, giọng nói đó mơ hồ không rõ ràng lọt qua kẽ môi, bỗng nhiên khiến trong lòng Nguỵ Vô Tiện rất thoả mãn, cực kỳ thoả mãn, làm hắn nhịn không được tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn Lam Vong Cơ một cái.

Lam Vong Cơ rầm rì nho nhỏ, nhịp thở bình ổn phà lên mũi và môi Nguỵ Vô Tiện.

Ánh trăng chiếu sáng cả gian phòng, lúc mờ lúc tỏ, là do gió thổi bên ngoài, ảnh hưởng đến đám mây trước mặt trăng. Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích thân mình, dư quang liếc thấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ rơi trên mặt đất, liền nhổm dậy, vắt lên thành giường tấm áo trung y không biết của ai, nhặt mạt ngạch vân văn lên, sau đó cẩn thận xếp lại, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, lại quay sang ngắm nghía Lam Vong Cơ với gương mặt được ánh trăng chiếu sáng đang nằm trên giường.

Hắn ngắm tới ngắm lui đến thất thần, không biết qua bao lâu, giữa màn đêm tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa.

Tay Nguỵ Vô Tiện run lên, suýt chút nữa làm rớt mạt ngạch, gần như nhảy dựng ở trên giường, chui vào trong lòng Lam Vong Cơ, nghe thấy một giọng nói mơ hồ trong bóng đêm: "Tiên tử! Im lặng nào!"

Tiếng chó sủa hoá thành tiếng grừ grừ, lập tức im bặt. Nguỵ Vô Tiện lúc này mới hít thở được, lại nghe Kim Lăng ở ngoài đường nói: "Ta kêu ngươi đi tìm hai người bọn họ, ngươi lòng vòng ở chỗ này làm gì?"

Im lặng một lát, Kim Lăng lại bảo: "Ê! Sao ngươi lại chạy rồi!"

Đêm khuya rất yên tĩnh, tiếng bước chân ngang qua cửa sổ, dần dần chạy đi xa. Nguỵ Vô Tiện phân biệt được hướng đi đó, không khỏi nhíu mày, nhặt áo khoác của mình rơi trên mặt đất và khoác vào, ngẫm nghĩ một lát, nhìn quanh trong phòng không có giấy bút, lại quay về giường, thấp giọng gọi: "Lam Trạm? Lam Trạm?"

Việc khẩn cấp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Lam Vong Cơ, đôi mắt Lam Vong Cơ hé mở một chút, Nguỵ Vô Tiện chỉ vào mình nói: "Ta là ai?"

Giọng Lam Vong Cơ cực kỳ khàn nói: "Nguỵ Anh".

"Tốt," Nguỵ Vô Tiện gật đầu, "Ta đi một chút rồi về, ngươi không cần lo lắng".

Lam Vong Cơ nói: "Ừm".

Nguỵ Vô Tiện còn chưa yên tâm, không biết Lam Vong Cơ tỉnh tỉnh say say như vậy rốt cuộc kéo dài đến lúc nào, lại hỏi: "Ta vừa mới nói gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi... đi một chút rồi về, không cần.... lo lắng".

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, ngươi nhớ nha".

Lam Vong Cơ nói: "Ta nhớ rồi".

Nguỵ Vô Tiện đưa lòng bàn tay lên che mắt y lại, nói: "Ngủ tiếp đi".

Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, thân hình lắc một cái, đáp xuống đường tựa như một chiếc lá. Hắn đuổi theo hướng Kim Lăng vừa rời đi qua mấy con phố, thì thấy bên cạnh nhảy ra một bóng đen quen thuộc, chân tay hơi cứng ngắc đứng song song với hắn.

Ôn Ninh nói: "Công tử, ta thấy Kim công tử đi hướng này, ngươi đi theo ta".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi tới được thật là quá tốt. Ngươi đến gần một chút, ta đi theo ngươi".

Ôn Ninh ngẩn người, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Kim Lăng mang theo chó!"

Trong đêm bọn hắn đi vòng hết nửa toà thành, rẽ sang một con đường rộng lớn, chợt thấy một tháp chùa đặc biệt cao ở phía trước, mái ngói cong trầm mặc trong bóng tối. Nguỵ Vô Tiện leo lên một chỗ cao gần đó, bên cạnh trống trơn, đột nhiên phát hiện không thấy Ôn Ninh đâu, đang định tìm, thì cuối đường lại nghe truyền đến tiếng chó sủa, lập tức khiến cho tay chân hắn mềm nhũn.

Nguỵ Vô Tiện vô cùng hối hận tại sao lại không đánh thức Lam Vong Cơ, để y đi cùng với mình. Đang lúc hồn vía lên mây, lại nghe giọng Kim Lăng nói: "Tiên tử câm miệng! Nửa đêm canh ba, ngươi muốn đánh thức mọi người của cả con phố này hay sao!"

Linh khuyển rốt cuộc không sủa nữa, không khí lại bỗng nhiên ngưng trọng. Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn một cái là biết phía trước có kết giới, hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn sợ hãi vừa rồi để lên tiếng nhắc nhở Kim Lăng, thì bất ngờ nghe một giọng nói: "Không phải đã nói ta tìm thành nam, ngươi tìm thành bắc hay sao, làm thế nào lại đến đây tìm?"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên.

Trong giọng nói đó có chút khó chịu chẳng qua hắn đã quá quen thuộc, im lặng một lát, lại nghiêm túc lên: "Tại sao...?"

Kim Lăng nói: "Nơi này có chút cổ quái, Tiên Tử sủa rất dữ".

Linh khuyển ra sức cào chân tường, gây ra không ít tiếng ồn. Ánh sáng trên đường vừa loé lên, một lá bùa cháy không toả khói, cháy ra ánh sáng màu xanh lam. Ánh lửa chiếu lên gương mặt rất trẻ của cậu thiếu niên, Nguỵ Vô Tiện từ trên cao nhìn xuống, chậm chạp thở ra một hơi thật dài.

Đó là Lam Vân Hằng.

Lam Vân Hằng nói: "Linh khuyển có linh cảm, hẳn là kết giới".

Kim Lăng nói: "Ai biết là cái quỷ gì, chúng ta vào xem thử?"

Lam Vân Hằng trầm mặc, Nguỵ Vô Tiện cũng trầm mặc, nhưng là vì lo lắng không kềm chế được.

Chợt hắn nghe Lam Vân Hằng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Lá bùa vừa cháy, vừa từ từ bay lên cao, chiếu sáng tấm biển bên trên cánh cổng cao sơn son thiếp vàng.

Lam Vân Hằng ngẩng đầu, nương theo ánh sáng đó, đọc từng chữ: "Miếu, Quan, Âm".