[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì

Chương 1-1



Sênh tiêu tấu khúc phượng hoàng, trống nhạc đón chào thượng khách. Mây lành quấn quanh các toà nhà, không khí vui mừng tràn ngập cổng đình. Một ngày tháng mười hoa nở chung một đài, hai họ kết lương duyên.

Lam gia Nhị công tử từ nhỏ đã lập hôn ước với con trai của Tàng Sắc Tán Nhân, năm ngoái cuối cùng đã đợi được đến lúc Nguỵ tiểu công tử tròn 14 tuổi, trưởng bối Lam gia đã tới đặt vấn đề với Giang gia tông chủ, người nuôi dưỡng Nguỵ tiểu công tử, sau đó không lâu đã chính thức định ra hôn kỳ.

Mùa xuân tháng ba bàn chuyện hôn nhân, mùa thu vàng tháng mười là lễ kết hôn. Có mười năm hôn ước, nhiều tháng chuẩn bị, cuộc hôn nhân được mong đợi suốt bao nhiêu năm, cuối cùng đã được tiến hành vào hôm nay. Thật sâu trong vùng rừng núi âm u, bao phủ bởi mây mù, tiên phủ Lam thị ẩn hiện giống như không nhiễm bụi trần hiện giờ đã sớm đỏ rực một mảnh, lụa đỏ điểm xuyết, ánh nến toả sáng, khách khứa đầy nhà, cười nói xôn xao. Đến lúc chạng vạng, chỗ sơn môn đột nhiên ồn ào lên, mọi người nhốn nháo, đèn sáng rực rỡ, đệ tử rạng rỡ đến thông báo, công tử đón dâu đã quay về.

Dải lụa đỏ được kéo rộng ra hai đầu, một trái một phải giao vào tay tân nhân (vợ/chồng trong đám cưới), các trưởng bối trên sảnh đường đợi đón dâu đã lâu, cuối cùng đợi được Lam gia Nhị công tử anh tuấn uy vũ dẫn một vị tiểu công tử vai gầy eo thon bước vào.

Lam gia Nhị công tử lớn lên vài năm, đã sớm nổi danh bên ngoài, nhưng Nguỵ tiểu công tử mới vừa đến tuổi đi học, lại ở Vân Mộng xa xôi, vì vậy ngoại trừ trưởng bối thân thiết của Lam gia, gần như chưa có ai ở Cô Tô từng gặp qua, nên không tránh khỏi tò mò, thấy tân nhân đi vào trước sảnh đường, không thể không nhìn nhiều thêm một chút. Tuy gương mặt che lớp voan mỏng, không thấy được dung nhan thật sự, nhưng nhìn vào khí độ và thân hình đó, là biết chắc chắn không tầm thường, đám đông âm thầm gật đầu, chỉ biết nói một cặp đôi hoàn hảo.

Mọi điều may mắn, hai gia tộc vui mừng. Hôm nay làm lễ xong, hạnh phúc mãi mãi. Người ngâm thơ, ca hát chúc mừng. Tình cảm hoà thuận, nguyện tương kính như tân; tường diệp chung lân, nhất định phát triển đời sau. Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia, chân thành hỗ trợ, sung túc thịnh vượng...

Nguỵ Vô Tiện trong trạng thái mờ mịt gần như suốt chuyến đi, chỉ biết nghe theo lời nhắc nhở của người bên cạnh, kêu làm gì thì làm đó, tiếng kêu "Buổi lễ kết thúc" xuyên qua tầng tầng lớp lớp toà nhà như thể ở bên tai, khi hoàn hồn lại, người đã được dẫn đến trước tấm màn màu đỏ, ai đó đỡ hắn ngồi xuống, lại thì thầm vài câu dặn dò bên tai hắn, nhìn thấy hắn gật đầu, mới dẫn mọi người lui ra ngoài.

Cho đến khi căn phòng rốt cuộc yên tĩnh lại, Nguỵ Vô Tiện lập tức kéo tấm voan đỏ trên đầu xuống, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, giơ tay lên thả lỏng những cơ bắp bị căng cứng, vặn eo duỗi chân vài lần, mới đứng lên tò mò đi đánh giá xung quanh.

Nguỵ Vô Tiện không phải chưa từng đến Lam gia, cũng không phải là chưa từng gặp qua Lam Vong Cơ, thuở nhỏ cha mẹ hắn gần như năm nào cũng dẫn hắn đến Lam gia thăm hỏi. Phu nhân Thanh Hành Quân là một người tuyệt vời, luôn hoạt bát cởi mở, chỉ sau khi đến Lam gia mới kềm bớt tính tình lại rất nhiều, hai con trai do bà sinh ra rất đẹp, được dạy dỗ có nề nếp khuôn phép, không hoạt bát như những đứa trẻ nên có, khiến phu nhân Thanh Hành Quân vô cùng tiếc nuối, sau đó gặp được tiểu Nguỵ Anh đáng yêu hoạt bát thưở ấu thơ, cực kỳ yêu thích, bà và Tàng Sắc Tán Nhân lại nói chuyện rất hợp, nên mới có hôn ước này.

Sau này cha mẹ Nguỵ Vô Tiện qua đời ngoài ý muốn, Nguỵ Vô Tiện còn nhỏ phải lưu lạc bên ngoài, tìm khắp nơi không thấy, phu nhân Thanh Hành Quân lại từ giã cõi đời vì bệnh nặng, mọi người đã nghĩ hôn ước này sẽ kết thúc từ đây, chưa từng nghĩ Nguỵ Vô Tiện lại được tông chủ Giang gia tìm thấy mang về, sau này xem như con ruột nuôi dạy thành người, mới khiến cho lời hứa hẹn năm nào được hoàn thành.

Chỉ là Vân Mộng cách Cô Tô tương đối xa, hai nhà Giang Lam ngoại trừ các chuyến đi quan trọng của mỗi bên, thì rất ít khi qua lại, vì vậy sau khi Nguỵ Vô Tiện được tìm trở về, càng không gặp lại Trạm ca ca của Lam gia mà lúc nhỏ hắn rất thích, cho đến khi hắn tròn mười bốn tuổi.

Nhớ ngày hôm đó rất nắng, hắn và Giang Trừng cùng vài tên sư đệ đang chơi đùa, đột nhiên từ xa nhìn thấy mấy vị tiền bối thân mặc bạch y đầu đeo mạt ngạch được cung kính chào đón đi vào tiền sảnh, sau đó vào buổi chiều hắn được Giang thúc thúc gọi đến thư phòng. Giang Phong Miên nói với hắn tình hình tổng thể, cực kỳ hoà ái hỏi hắn có bằng lòng hay không, còn nói hắn không cần phải miễn cưỡng, nếu không muốn, thì từ chối, kết quả cũng không biết lúc ấy hắn nghĩ gì, một lời đáp ứng luôn.... Hắn còn nhớ sau đó Giang Phong Miên tuyên bố việc này trong bữa gia yến, cả khuôn mặt Giang Trừng hiện ra vẻ quỷ dị.

Nguỵ Vô Tiện đi một vòng quanh căn phòng, ngạc nhiên thán phục khi nhìn thấy mấy bài văn, chữ viết, bức hoạ có thể gọi là xuất sắc, chỉ nói vị ca ca trong ấn tượng lúc nhỏ chỉ biết mang gương mặt cứng nhắc bây giờ thực sự là ngày càng rực rỡ, lời đồn không phải giả. Đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến mấy tiếng động, Nguỵ Vô Tiện lập tức bỏ mấy thứ trên tay xuống rồi chạy trở về, chỉnh đốn lại quần áo phục sức, đoan đoan chính chính ngồi ở mép giường. Hắn vừa làm xong, liền nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại ở bên ngoài tấm bình phong, sau đó tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng đến gần, rồi đứng trước mặt hắn, tiếp đó một bàn tay trắng nõn thon dài đưa qua.

Tấm voan đỏ trên mặt rơi xuống, bốn mắt giao nhau, chỉ nhìn một cái, liền bị câu mất hồn phách.

Người trước mặt diện mạo sáng láng như tĩnh xuyên minh ba (không biết nghĩa cụm từ này, hic...), vóc dáng tuấn nhã như lan chi ngọc thụ, một thân trang phục kết hôn màu đỏ rất trang trọng, cũng cực kỳ đẹp đẽ, chỉ là màu sắc diễm lệ này không khiến cho y nhiễm chút xíu trần tục nào, ngược lại càng hiện ra vẻ sang trọng quý phái hơn, thật sự đẹp trai, cũng thật sự quyến rũ.

Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu nhìn say mê, bất tri bất giác thất thần.

Vài năm không gặp, đứa bé ngây thơ hồn nhiên ngày xưa đã lớn khôn thành thiếu niên lanh lợi với đôi mắt sáng, công tử ngời ngời hơn 15 tuổi, răng trắng, môi hồng, quả thật như lời các tiền bối đi bàn chuyện hôn sự trước đó trở về kể, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Lam Vong Cơ sững sờ một lát, định thần lại nhìn thấy thiếu niên ngồi bên mép giường đang nhìn chằm chằm vào mình, chợt cảm thấy tim đập như nổi trống, chỉ là trên mặt y không lộ ra, sau đó cố gắng đè nén cơn sóng ở trong lòng, đưa tay giúp hắn gỡ phát quan nặng nề ở trên đầu xuống.

Những hình thêu vân văn bằng chỉ bạc chỉ vàng trên cánh tay áo rộng màu đỏ tươi lướt qua trước mắt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy phát quan trên đầu được tháo xuống bởi động tác nhẹ nhàng, mới hậu tri hậu giác bắt đầu thấy khẩn trương, nhớ tới lời dặn dò của trưởng bối trước đó, những lời mà người dạy nghi lễ đã nói với hắn, những thứ hắn được cho xem, Nguỵ Vô Tiện lo lắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng phát hiện ra bản thân không biết phải nói gì.

"Nguỵ Anh". Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cuối cùng lên tiếng gọi hắn.

"Ừm... hả?" Nguỵ Vô Tiện trả lời một cách vô thức, nói rồi mới phát hiện giọng nói của mình hình như có chút run rẩy, vì để che giấu, hắn lại lập tức nâng cao giọng trả lời thêm một tiếng.

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ".

"Ta... ta mới không sợ..." Nguỵ Vô Tiện lập tức muốn phản bác, chỉ là lời nói chân chính ra khỏi miệng đã bán đứng hắn.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, đôi lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, nói: "Ta không làm gì hết"

"Hửm... ồ?" Đầu óc Nguỵ Vô Tiện mông lung trả lời một tiếng, lại đột nhiên nhận ra lời của Lam Vong Cơ có ý gì, liền kinh ngạc nhìn qua.

"Mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi thôi". Lam Vong Cơ khẽ nói.

"Ờ... được..."

Đêm tân hôn, cứ thế yên bình trôi qua, chuyện gì cũng không xảy ra, Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, chỉ là khi nhìn thấy Lam Vong Cơ ở bên cạnh nhắm mắt ngay cả tư thế ngủ cũng cực kỳ đoan chính, trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên một chút mất mát mờ nhạt, nhưng dù sao giày vò cả một ngày, hắn còn chưa kịp bắt đầu suy nghĩ tại sao lại mất mát, thì đã ngủ mất rồi. Thế gia đại tộc có nhiều nghi thức, vài ngày kế tiếp hai tân nhân đều sẽ không có thời gian nhàn rỗi, chút mất mát trong lòng lúc đó, chưa qua một đêm đã bị Nguỵ Vô Tiện vứt ra sau đầu, quên sạch sành sanh.