[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì

Chương 10-2: (B)



Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, đây quả thực chính là tái hiện tình cảnh những gì năm đó hắn làm đối với Lam Vong Cơ, Ngụy công tử không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên thật sự cảm thấy, mình bị báo ứng. Mới phát hiện thì ra năm đó mình quậy phá như vậy, tuy rằng cũng có phần cố ý trong đó, nhưng bình thường hắn cũng không khác biệt lắm chính là tinh lực dồi dào một khắc cũng không ngồi yên được, đồng thời càng bội phục Lam Vong Cơ, lúc đó thế mà nhịn hắn lâu được như vậy.

Đoán chừng là bởi vì nhã chính thủ lễ của Lam gia đã ăn sâu bám rễ, nên biểu hiện của các loại hành vi của Lam Nhị công tử đã khắc chế rất nhiều. Nếu đặt ở trước kia, Ngụy Vô Tiện còn có thể cảm thấy như vậy rất thú vị, nhưng cố tình bây giờ hắn đang mang thai tiểu bằng hữu, hành động bất tiện, lại sắp đến ngày sinh, thân thể càng dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, không được mấy ngày, đã cảm thấy có chút chịu không nổi.

Giang Yếm Ly nhìn thấy rất đau lòng, dịu dàng an ủi vài câu, lại nhịn không được hỏi: "Thật sự không thể dùng thuốc để giải sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: "Y sư đã điều tra một vài tiền lệ của loại yêu thuật này, chỉ nói yêu thuật này sẽ không kéo dài, qua vài ngày nữa là có thể tan biến, có lẽ không đợi tới khi thuốc mới được nghiên cứu chế tạo ra, Lam Trạm cũng đã khoẻ lại rồi."

Giang Yếm Ly nghe xong lời này, mới dần dần yên lòng, nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Vô Tiện vẫn lo lắng, dịu dàng vỗ vỗ tay hắn, an ủi nói: "Vong Cơ tất nhiên sẽ không có việc gì, a Tiện bớt lo lắng."

Ngụy Vô Tiện hiện tại cho dù thành thục ổn trọng hơn trước, năm nay tính ra cũng chỉ là lứa tuổi vũ tượng (từ 15 - 20t), được sư tỷ thân thiết nhất an ủi một phen, nhất thời ủy khuất thành một con chó con, nhịn không được làm nũng với Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly vừa đau lòng vừa buồn cười, chọt vào đầu hắn, nhẹ nhàng mắng, "Đã sắp sửa làm cha rồi, tại sao vẫn là bộ dáng này. "

Ngày thứ hai Giang Yếm Ly đến, buổi sáng Ngụy Vô Tiện thức dậy đã được ăn cháo do sư tỷ tự tay nấu, nhờ phúc của Ngụy Vô Tiện, hôm nay đệ tử Lam gia đều ăn được một phần điểm tâm khác biệt. Ăn xong điểm tâm Ngụy Vô Tiện muốn dẫn Lam Vong Cơ đi gặp Lam Hi Thần, không ngờ vừa mới đi được vài bước, Ngụy Vô Tiện liền đột nhiên dừng bước, Lam Vong Cơ quay đầu lại, thấy hắn xoa xoa bụng nhíu mày thật sâu, ngây ngốc một lát, thần sắc trong mắt biến hóa mấy lần, đôi mắt luôn có vẻ trống rỗng mờ mịt suốt mấy ngày qua từ từ trở nên rõ ràng, tiến đến đỡ lấy hắn, đợi đến khi lông mày Ngụy Vô Tiện dần dần giãn ra, mới đỡ hắn vào trong phòng nghỉ ngơi.

Thấy Ngụy Vô Tiện đã nằm yên ổn trên chiếc giường nhỏ, Lam Vong Cơ mới bỗng nhiên phản ứng lại hiện ra bộ dáng sốt ruột, vội vàng muốn đi tìm người, nhưng bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt lấy. Lam Vong Cơ quay người lại, chỉ thấy trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra vẻ kinh hỉ, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi khỏe lại rồi sao? "

Lam Vong Cơ có lẽ là mãi đến lúc này mới phát hiện mình đã hoàn toàn tỉnh táo lại, có thể tự nhiên điều khiển được thân thể của mình, ngây người một lúc mới nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường vẻ mặt tươi cười mừng rỡ, cúi người ôm hắn một cái, mấy ngày nay tuy rằng y thần trí không rõ, nhưng ít nhiều vẫn biết mình đã làm cái gì, chỉ cảm thấy vừa áy náy vừa đau lòng, nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, vất vả rồi. "

Ngụy Vô Tiện trong mắt tràn đầy ý cười, cũng nói: "Nhị ca ca cũng vất vả, ta bây giờ mới biết hoá ra ta chọc giận người khác như vậy."

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, nói: "Ngươi rất tốt. "

Ngụy Vô Tiện nhúc nhích thân thể chui vào trong lòng y, vừa chui vừa nói: "Lam Trạm, ta kêu ngươi kể cho ta nghe tà vật kia như thế nào, chứ không kêu ngươi trực tiếp tự mình biểu diễn cho ta xem, ta suýt chút nữa cho rằng ta phải một mình sinh tiểu bằng hữu ra. "

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, đang định nói chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ ôm bụng vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, lông mày lập tức nhíu lại, khẩn trương sờ bụng Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Có khó chịu không?"

Ngụy Vô Tiện đè tay y lại, cười nói: "Không sao, hai hôm trước y sư đến dự đoán là trong mấy ngày này, Nhị ca ca, nếu ngươi tỉnh táo lại trễ thêm một chút, là sẽ trực tiếp ôm được con luôn rồi."

Có lẽ biết là phụ thân đã tỉnh táo lại, hoặc có lẽ là tiểu bằng hữu rốt cục cảm thấy không thể tiếp tục ở trong bụng Ngụy Vô Tiện được nữa, ngay sau hôm Lam Vong Cơ vừa khôi phục lại, Ngụy Vô Tiện liền bùng phát.

Giang Trừng hai ngày trước nhận được thư của Giang Yếm Ly từ Vân Mộng chạy tới, kết quả mới đến Lam gia, chợt nghe được tin Ngụy Vô Tiện sắp sinh, vội vàng chạy về phía Tĩnh Thất, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đống người khẩn trương chờ đứa nhỏ sinh ra, kết quả vào viện tử, bên trong yên tĩnh chỉ có vài người, lại đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Ngụy Vô Đính chống thắt lưng ngồi ở mép giường, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng không thấy có vẻ đau đớn lắm, không khỏi kỳ quái: "Không phải nói sắp sinh sao? "

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, hơi nở nụ cười, nói: "Đến đúng lúc, đang sinh nè. "

Giang Trừng bị giọng điệu thường ngày của hắn làm cho kinh hãi một chút, không dám chắc chắn lại hỏi một câu: "Ngươi cứ như vậy sinh? "

"......" Ngụy Vô Tiện kỳ quái nhìn y một cái, lại cúi đầu nhìn mình một cái, không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng, đỡ thắt lưng đứng lên đi vài bước, có chút mê man hỏi: "Ta không sinh như vậy thì phải sinh thế nào? "

Nào ngờ Giang Trừng thấy hắn đứng lên đi lại, lập tức càng kinh ngạc, mở to hai mắt nói, "Ngươi còn đứng lên đi?!"

Giang Yếm Ly ngồi ở một bên nhìn không nổi nữa, giữ chặt y lại nói, "A Trừng, lúc này mới bắt đầu thôi, còn phải rất lâu nữa mà."

Cứ thế đến buổi chiều, Ngụy Vô Tiện dần dần đau dữ dội, bắt đầu không còn tinh thần nói chuyện với người khác, đám người Giang Yếm Ly đều được mời đến một gian phòng khác chờ đợi. Đợi đến khi mặt trời lặn về phía tây, sắc trời hoàn toàn tối đen, Ngụy Vô Tiện đã đau đến đầu óc choáng váng, chỉ có thể nằm trong tầng tầng lớp lớp chăn đệm, toàn thân run rẩy yên lặng cắn răng nhịn đau.

" Ngụy Anh, Ngụy Anh..."

"Ừm... Nhị ca ca..." Ngụy Vô Tiện cúi đầu đáp lại một tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ bưng một cái chén nhỏ trong tay, thấy hắn tỉnh, đau lòng lau mồ hôi trên trán hắn, rồi dịu dàng nói: "Ăn chút đồ ăn. "

Ngụy Vô Linh một chút khẩu vị cũng không có, nhưng cũng biết cần duy trì thể lực, để mặc cho Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy, mới ăn được mấy miếng, liền nghe "Shhh —" một tiếng, Ngụy Vô Tiện lại nhíu chặt lông mày, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, đưa tay sờ bụng hắn, chỉ cảm thấy cái bụng đang co cứng lại, vội vàng ấn theo cách y sư dạy để giúp hắn nhẹ nhàng mát xa giảm bớt khó chịu.

Ngụy Vô Tiện nhịn một lát, chỉ thở mấy hơi đã siết tấm chăn mỏng trên người ra dấu vết thật sâu. Lam Vong Cơ giúp hắn tính toán thời gian của cơn đau, chỉ cảm thấy lần này rõ ràng đau lâu hơn một chút, qua một lần này, vừa lúc y sư đến kiểm tra, Ngụy Vô Tiện rũ rượi bơ phờ nằm trên giường mặc cho y sư sắp xếp, cả người đều chìm sâu vào trong chăn, tựa như sắp hoà thành một thể với lớp chăn đệm.

Lam Vong Cơ dồn hết tâm trí lên người Ngụy Vô Tiện, chỉ cần nhìn thấy hắn nhíu mày, là bản thân cũng nhịn không được khẩn trương một trận, đợi một hồi y sư mới thu tay lại, chỉ nói một câu coi như thuận lợi, còn phải chờ một chút, nhìn thấy chén cháo mới chỉ ăn mấy miếng ở một bên, ý bảo Lam Vong Cơ cho hắn ăn thêm một chút, rồi để lại không gian cho hai người.

Trước mắt chỉ là giữa tháng tư, trên người Ngụy Vô Tiện lại toát đầy mồ hôi, sợ như vậy hắn sẽ càng lúc càng khó chịu, Lam Vong Cơ liền thay quần áo cho hắn trước, mới nâng chén cháo lên, nhưng không ngờ cơn đau của Ngụy Vô Tiện lại đến, đang khó chịu vô cùng, thấy Lam Vong Cơ muốn đút cho hắn, lập tức từ chối, "Không muốn ăn."

Lam Vong Cơ không muốn ép hắn, nhưng lại sợ lâu dài hắn sẽ chịu đựng không nổi, đang rối rắm, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên úp sấp ở cạnh giường, nôn hết tất cả đồ vừa mới ăn ra, lần này nôn có chút lợi hại, Ngụy Vô Tiện ho đến hốc mắt đỏ bừng, thật vất vả mới dừng lại được, nhưng rốt cục nhịn không nổi, nắm tay Lam Vong Cơ, giọng nói vừa mềm nhũn vừa ủy khuất, tựa như sắp sắp khóc thành tiếng, thì thào nói: "Lam Trạm, đau quá..."

Giằng co hồi lâu như thế, đêm dần khuya, trong phòng mới thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng rên đau, không đến mức tê tâm liệt phế, nhưng cũng kêu đến cực kỳ đáng thương, mấy người cau mày ở bên ngoài chờ, cũng nhịn không được lo lắng từng đợt.

Tận đến sau nửa đêm, chái phòng của Tĩnh Thất rốt cục mới truyền ra tiếng khóc của đứa bé, Ngụy Vô Tiện kiệt sức nằm trên giường, ngực hổn hển mướt mồ hôi, tóc đen tán loạn, một tay vẫn còn được Lam Vong Cơ nắm, mắt khép hờ, ngược lại không lập tức hôn mê đi. Y sư ôm đứa bé tới cho hắn nhìn thoáng qua, Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa khóc, kéo tay Lam Vong Cơ, giọng nói vừa suy yếu vừa khổ sở, "Nó thật sự là ta sinh ra hả, sao lại xấu như vậy? "

Bác sĩ kia cười an ủi hắn, "Mấy ngày nữa lớn lên là sẽ đẹp."

Ngụy Vô Tiện không thể tin được, đứa nhỏ xấu xí như vậy sẽ đẹp thế nào, trong lòng hắn có chút khổ sở, nhưng dù sao cũng là mình sinh ra nói chung không thể ghét bỏ được, nhéo nhéo tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đặt tên cho nó đi?"

"Tử Hành, Huy Ngôn."

Ngụy Vô Tiện cười cười, nâng tay sờ sờ khuôn mặt tiểu công tử, nhẹ nhàng lẩm nhẩm: "Tiểu Hành nhi, tiểu a Ngôn", cuối cùng không chịu nổi cơn mệt mỏi ngủ thiếp đi.