[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì

Chương 6



Lam gia giờ mẹo thức dậy, giờ hợi nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện trước kia cảm thấy giờ giấc sinh hoạt như vậy thật sự quá tra tấn người khác, sau này ở chung với Lam Vong Cơ một thời gian dài, dần dần cũng thích ứng, nhưng từ sau ngày được thông báo có tiểu bằng hữu đó, hắn lại dần dần cảm thấy có chút chịu không nổi, buổi tối còn đỡ, vốn là ngủ sớm, nhưng buổi sáng lại rất khó thức dậy, cho dù cố gắng mở mắt, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, nửa ngày vẫn không tỉnh táo được.

Mắt thấy giờ giấc sinh hoạt thật vất vả mới được Lam Vong Cơ điều chỉnh tốt lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, bản thân hắn ngẫm lại cũng cảm thấy tiếc, Lam Vong Cơ ngược lại thích nghi rất tốt một cách bất ngờ, một bộ dáng hoàn toàn để mặc cho hắn ngủ, nếu tỉnh dậy sớm còn có thể để cho hắn nằm thêm một lát.

Cũng không phải Lam Vong Cơ hy vọng hắn ngủ nhiều, trên thực tế ngủ quá nhiều cũng không tốt cho thân thể, mà là hôm đó ngất đi ở Tàng Thư Các, biết được là có thai, sau đó Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc dậy trông rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều, sau này tuy cũng dễ mệt mỏi, nhưng không còn có kiểu mặt mày mệt mỏi không thể che giấu như lúc trước.

Quan sát thêm mấy ngày nữa, trong lòng Lam Vong Cơ dần dần hiểu được, đại khái là ngày hôm đó hắn không có mặt bị Lam Khải Nhân nhìn thấy, sau nhiều lần bị phạt bắt đầu xảy ra vấn đề, mấy ngày sau tuy rằng hắn cũng có ngủ, nhưng trong lòng luôn lo lắng Lam Khải Nhân sẽ lại tới, thân thể không thả lỏng được, ngày nào cũng căng thẳng, tuy rằng ngủ thiếp đi, nhưng trên thực tế không được nghỉ ngơi, sau đó liên tiếp bị giật mình tỉnh giấc, mới có thể đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Lo lắng thân thể Ngụy Vô Tiện lại xảy ra vấn đề, cũng biết Ngụy Vô Tiện lúc này cần nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, Lam Vong Cơ càng chưa bao giờ nghĩ phải để Ngụy Vô Tiện dậy quá sớm, mấy ngày đầu Ngụy Vô Tiện còn có thể giãy giụa muốn thức dậy theo bản năng, nhưng sau đó được Lam Vong Cơ dỗ dành ngủ tiếp, về sau mới từ từ quen, ngay cả biết Lam Vong Cơ thức dậy, cũng sẽ an ổn ngủ đến khoảng giờ tị mới tỉnh lại.

Ngụy Vô Tiện sáng sớm hôm nay ngủ dậy đã cảm thấy trong miệng rất nhạt nhẽo, trong đầu luôn muốn ăn món gì đó ngon ngon, nhưng quấn chăn ngồi trên giường suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra phải ăn món gì mới tốt, không nghĩ tới phu quân giỏi giang, đạo lữ mẫu mực, Lam Nhị công tử Trạch Thế Hàm Quang của hắn rất tâm ý tương thông với hắn, hắn mới vừa định rửa mặt mặc quần áo, thì đã xách cặp lồng trở về, mở ra xem, mấy món ăn vặt, một chén cháo trông rất ngon, chỉ ngửi mùi vị cũng biết là rất ngon.

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống nếm thử một miếng cháo, bỗng nhiên hứng thú với một cái bình nhỏ trên đĩa, khen một câu: "Cái lọ nhỏ này thật đặc biệt", lại cảm thấy trông có vẻ hơi quen mắt, quan sát một hồi, thật sự không nhớ ra, mới hỏi: "Nhị ca ca, cái này ở đâu ra, bên trong chứa gì vậy?"

Trong lúc hắn nói chuyện, Lam Vong Cơ đã đổ một chút nước từ trong cái bình nhỏ đó lên đĩa dưa chuột nhỏ ở bên cạnh, trộn vài cái, gắp một miếng bỏ vào trong chén Ngụy Vô Tiện, nhìn Ngụy Vô Tiện nuốt xuống, thấy đôi mắt kia bỗng dưng sáng lên, giống như là ăn được thứ gì đó cực kỳ mỹ vị, kinh hỉ nhìn về phía y, lúc này mới nhếch khóe môi, nhẹ giọng đáp: "Của ngươi mua, giấm."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy, lập tức bị chính mình làm cho sặc rồi.

Lần trước ra ngoài săn đêm, Lam Nhị công tử thanh phong tuế nguyệt nhà hắn đã nổi máu ghen bởi vì hắn giúp đỡ chút chuyện nhỏ của Khôn Trạch ở trên đường, nghẹn hơn phân nửa đoạn đường, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới nói ra một câu: "Nếu ngươi không có ý đó, thì không nên tùy tiện trêu đùa người khác."

Lúc ấy hai người mới giết chết con đại vương bát kia xong, đang nghỉ ngơi trong động, hắn mệt gần chết, tựa vào trên người Lam Vong Cơ thở dốc, nghe được câu này chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, nhớ tới dọc trên đường đi Lam Vong Cơ không được tự nhiên lúc lạnh lúc nóng cũng thấy hơi tức giận, lập tức trả lời một câu: "Tại sao ta lại không có ý đó, ta chính là có ý đó, ta trêu đùa người khác lúc nào, người khác muốn ta trêu đùa ta còn lười trêu đùa, ta là người tùy tiện như vậy sao, hơn nữa, ngươi cũng không phải người khác." Không nghĩ tới hắn nói một hồi lại tự làm cho chính mình vui vẻ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của đạo lữ nhà mình dưới ánh nến, dù ở trong hang động hỗn độn vẫn thanh lãnh như tiên nhân, nhất thời lại nổi lên tâm tư trêu đùa y, nói một câu: "Ta không chỉ muốn trêu đùa ngươi, ta còn muốn phi lễ ngươi!" Rồi hôn mạnh lên mặt Lam Vong Cơ một cái, làm cho trong hang động chật hẹp tối tăm kia nhất thời vang lên một tiếng "chụt", vừa vang dội vừa ái muội, hắn hôn xong còn cảm thấy có chút đắc ý, trên gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ khiêu khích tự hào, không ngờ mới ngồi thẳng dậy nhìn Lam Vong Cơ một cái, đã bị người nọ đẩy ngã xuống đất...

Sau đó hắn lén đi dạo ở Thải Y trấn, nhìn thấy cửa tiệm bán giấm kia, nhất thời hứng khởi, muốn mua một bình giấm về để chọc ghẹo Lam Vong Cơ, kết quả trời không chiều lòng người, lúc hắn trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa nhìn thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu, đã bị Lam Khải Nhân phạt đi Tàng Thư Các chép sách trước, tiếp đó trì hoãn rồi lại trì hoãn, chuyện này đã bị hắn hoàn toàn quên mất, không nghĩ tới bình giấm này hôm nay lại bị Lam Vong Cơ lấy ra, bây giờ còn đút vào miệng hắn, đây thật đúng là nhân quả luân hồi mà.

Ngụy Vô Tiện mím môi cười cười, vẫy tay kêu Lam Vong Cơ lại, Lam Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút nghi hoặc trong đôi mắt nhìn về phía hắn, còn chưa kịp nói gì, đã bị Ngụy Vô Tiện ôm cổ hôn một cái, nói: "Món ăn Lam Nhị ca ca làm quá ngon, tiểu bằng hữu muốn cha nói với phụ thân là nó rất thích nha?" Trong mắt Lam Vong Cơ lộ ra một chút ý cười, liếc nhìn bụng Ngụy Vô Tiện một cái, cúi đầu hôn Ngụy Vô Tiện.

Nụ hôn này khiến cho cả hai đều có chút phản ứng, đành phải nhanh chóng tách ra ổn định lại hô hấp, đợi đến khi kềm nén được tình ý dâng trào trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ thất thố hiếm thấy của Lam Vong Cơ, nhịn không được tựa vào trên người y cười nghẹn. Y tự mình ghen tuông lung tung lăn lộn mình muốn chết, ai ngờ không cẩn thận đính kèm một đứa nhỏ, làm cho hai người hiện giờ khôi phục lại kiểu quan hệ thuần khiết lúc mới thành hôn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thiệt thòi, xem ra thông minh như Hàm Quang Quân nhà hắn, cũng sẽ có lúc tự mình đào hố cho mình.

Vào cuối mùa đông, bụng Ngụy Vô Tiện đã phồng lên một độ cong nho nhỏ, nhưng mùa đông trời lạnh, mỗi lần ra ngoài đều phải mặc quần áo mùa đông rất dày, áo khoác lại cố tình may rộng một chút, nên hoàn toàn nhìn không ra, chỉ có ở trong phòng, cởi áo khoác, người biết chuyện mới có thể nhìn ra, đó là dáng vẻ đã có thai.

Bởi vì năm trước nói muốn trở về Vân Mộng thăm một chút, mấy ngày Tết Lam Vong Cơ báo cáo với trưởng bối, rồi mang Ngụy Vô Tiện trở về Giang gia, đúng lúc Giang gia tổ chức gia yến, vừa trở về là gặp gỡ người thân bạn bè một lượt.

Lúc Ngụy Vô Tiện vừa tới Giang Trừng không có ở đây, đến giờ cơm thì vừa vặn trở về, ngồi đối diện Ngụy Vô Tiện, vốn định nói với hắn mấy câu, kết quả Ngụy Vô Tiện chỉ chào hỏi y, ngồi xuống một cái là vùi đầu vào ăn, giữa chừng ngẩng đầu lên vài lần, đều là cười ngây ngô với Lam Vong Cơ, nửa phần ánh mắt cũng không chia cho y (Giang Trừng).

Rõ ràng cũng là hình ảnh tốt đẹp 'đồng thanh nhược cổ sắt, hợp vận tự minh cầm' (ý nói vợ chồng hoà hợp), nhưng trong mắt y không biết tại sao rất chói mắt, lại nhìn qua bên cạnh y, tỷ tỷ ruột và tỷ phu ngồi chung một chỗ, rõ ràng còn có một đứa cháu trai chỉ biết chảy nước dãi ngây ngốc kẹp ở giữa, lại không thể ngăn cản được dòng suối tràn trề, ngập tràn tình chàng ý thiếp không nói thành lời, Giang Trừng nhíu mày, quyết đoán dời tầm mắt, lại phát hiện cha mẹ y vẫn luôn không quá đối phó, hôm nay cũng là một bộ dáng vẻ phu thê hoà hợp, đồng thanh tự tương ứng, đồng tâm tự tương tri (đại khái rất là ăn ý, tình cảm với nhau)...

Ngày Tết nhất bị phái đi ra ngoài trừ tuý, trở về nhìn thấy một đám người thân và bạn bè, trong tình cảnh thế này Giang Trừng hiếm khi muốn nói thêm vài câu, nhưng lần này tất cả đều nghẹn lại, y nghĩ lát nữa ăn xong rồi nói sau, kết quả đợi hồi lâu, cũng không thấy Ngụy Vô Tiện có vẻ gì muốn dừng lại.

Phát tiểu (bạn từ nhỏ) xưa nay luôn tuỳ tiện của y thế mà lại có một ngày sẽ ăn uống với dáng vẻ lịch sự như vậy trước mặt y, Giang Trừng cảm thấy chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa hình ảnh này trong mắt y không hề vui mắt dễ coi một chút nào, chỉ cảm thấy rất quỷ dị, tuy rằng hình như bị Lam Vong Cơ nhắc nhở phải nhai kỹ nuốt chậm, nhưng ăn lâu như vậy, ăn cũng không tính là ít, hơn nữa Ngụy Vô Tiện tại sao lại thật sự nghe lời như thế?

Giang Trừng mấy lần lời nói đã đến bên miệng, nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được nói, "Lam gia không cho ngươi ăn cơm sao, ăn nhiều như vậy?"

Nghe được câu này, Ngụy Vô Tiện dừng đũa trong tay, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, "Ngươi đang nói ta hả?"

Yến tiệc tối nay bắt đầu hơi muộn một chút, hắn đợi đã đói bụng từ lâu, mãi mới nhập tiệc, vừa nhìn mấy món ăn kia lại đều là món hắn thích, nên càng thèm ăn, Lam Vong Cơ bên cạnh chỉ thỉnh thoảng gắp cho hắn một ít thức ăn, nhắc nhở một tiếng để hắn ăn chậm một chút, cũng không ngăn cản hắn.

Gia yến của Giang gia không nghiêm túc như của Lam gia, trong bữa tiệc thường có người thân nói chuyện cười đùa, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ. Ngụy Vô Tiện trông thoải mái hơn rất nhiều, nhất thời ăn rất hào hứng, hoàn toàn không chú ý đã ăn bao nhiêu, bị Giang Trừng hỏi như vậy, mới nhớ tới vừa rồi hắn chỉ lo lấp đầy bụng, cũng quên nói mấy câu với người khác.

Suy nghĩ này của hắn vừa mới xuất hiện, đã nghe Giang Trừng ở đối diện trợn trắng mắt, trả lời: "Không nói ngươi thì nói ai", nói xong một câu này còn chưa đủ, lại bắt đầu lầu bầu: "Vừa vào đã ăn, cũng không nói một câu..."

"A Trừng."

Một tiếng gọi khẽ vang lên, hai người đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn đệ đệ nhà mình một cái, trên gương mặt thanh tú mang theo một tia bất đắc dĩ, nói, "Hôm nay ăn cơm hơi muộn, a Tiện sợ là đã đói bụng." Giang Trừng nghe vậy, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đối diện, thầm nghĩ tình huống mấy ngày không ăn cơm lại không phải chưa từng có trước đây, cũng không thấy hắn đói đến mức như vậy, trong lòng y tràn đầy không đồng ý không tin nổi và không phục, nhưng vẫn bất mãn ngậm miệng lại.

Giang Yếm Ly nhìn đệ đệ nhà mình mỉm cười một cái, khẽ lắc đầu, nhặt đũa gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén Ngụy Vô Tiện, ngữ khí dịu dàng, nói: "A Tiện ăn giỏi nhất, ăn nhiều một chút. "

Thân thể Ngụy Vô Tiện không kém, lại có các loại dược liệu của Lam gia điều trị, sau khi mang thai cũng không bị buồn nôn, các triệu chứng khó chịu như một số người, nhưng rất buồn ngủ, giống như là cực kỳ thiếu ngủ, suốt ngày ngủ mê man, đối với các loại thức ăn cũng ít hứng thú, bản thân không cảm thấy khó chịu gì mấy, nhưng thân thể lại gầy đi trông thấy, thật vất vả đợi đến khi những triệu chứng này biến mất, thèm ăn tăng lên, thì lại luôn không cẩn thận ăn quá nhiều, chính mình còn không biết, lần nào Lam Vong Cơ cũng đều phải kềm chế hắn một chút.

Bị Giang Trừng nhắc nhở một tiếng kia, lúc này mới chú ý tới người chung quanh gần như phần lớn đã buông đũa xuống, chỉ là còn chưa rời đi, ngồi tại chỗ ngồi tán gẫu chuyện nhà cùng với người bên cạnh, Ngụy Vô Tiện hiếm khi cảm thấy có chút ngại ngùng, không nghĩ tới sư tỷ tri kỷ giải vây cho hắn, vì thế lại lập tức cười rộ lên, theo bản năng vuốt ve cái bụng đã nhìn ra được một chút độ cong, cười rạng rỡ với Giang Yếm Ly cười, "Cám ơn sư tỷ. "

Giang Yếm Ly cười khẽ lắc đầu, lại đứng dậy múc canh cho hắn, chiếc thìa màu ngọc bích cẩn thận gạn bỏ dầu mỡ, múc đầy sườn vào cái chén trắng trơn, rồi múc nước canh, Giang Trừng ở một bên trợn tròn mắt, nhìn Giang Yếm Ly đặt chén canh đó trước mặt Ngụy Vô Tiện, lại nhìn thố canh trong nháy mắt đã vơi đi rất nhiều, vẻ mặt khó tin nổi.

Ngụy Vô Tiện bị một chén canh đầy ngập kia làm cho hơi kinh hãi, vội vàng nói: "Sư tỷ, ta không ăn được nhiều như vậy."

Giang Yếm Ly cười dịu dàng, nói: "Không sao, A Tiện từ từ ăn.". Truyện Trọng Sinh

Giang Trừng ở bên cạnh bị bỏ bê hồi lâu triệt để không nhìn nổi nữa, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp, trái tim của Giang Yếm Ly đã hoàn toàn nghiêng về phía Ngụy Vô Tiện, không khỏi nói: "A tỷ múc hết cho hắn, chúng ta ăn cái gì? "

Giang Yếm Ly nhìn hai người, bật cười lên: "Hai người các ngươi cái gì cũng phải tranh giành mới cảm thấy ngon, lúc còn bé như thế, bây giờ đã là người lớn rồi vẫn không sửa được." Nói xong, lại cười với Giang Trừng, "Trong phòng bếp hãy còn, a Trừng nhường cho a Tiện trước, tiểu bảo bảo trong bụng a Tiện còn muốn ăn."

Được Giang Yếm Ly nhắc nhở, lúc này Giang Trừng mới nhớ ra y sắp nghênh đón một đứa cháu, nhìn Kim Lăng bên kia được người ta ôm vào trong lòng bị người ta trêu chọc lại chỉ biết cười đến chảy nước dãi, nghĩ đứa nhỏ còn chưa sinh ra ở trong bụng Nguỵ Vô Tiện đã có thể cướp canh của y, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực sâu sắc, trực giác cuộc sống sau này nhất định sẽ vô cùng phiền não.

Từ Cô Tô tới đây khoảng cách không ngắn, đường đi mệt mỏi, buổi tối Ngụy Vô Tiện buồn ngủ rất sớm, một giấc ngủ này cũng ngủ thật là ngọt ngào, một đêm không mộng, khi tỉnh lại sắc trời đã sáng trưng, nghe được tiếng rèm cửa bên ngoài cánh cửa gỗ mở ra, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn về phía Lam Vong Cơ, lại cười nhắm mắt lại, nép vào trong chăn lẩm bẩm nói, "Tiểu lang quân nhà nào lớn lên tuấn tú như thế, mau tới đây cho ca ca xem một chút."

Lam Vong Cơ nghe lời đi tới, vừa mới ngồi xuống đã bị Ngụy Vô Tiện kéo mạt ngạch xuống, đành cầm tay hắn, thấp giọng nói: "Đừng nháo." Trong chăn an tĩnh trở lại, đợi hồi lâu không thấy Ngụy Vô Tiện trả lời, ngay khi Lam Vong Cơ cho rằng hắn đã ngủ tiếp, Ngụy Vô Tiện lại xốc chăn lên, mở to đôi mắt trong veo nhìn y, trông có vẻ đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tối hôm qua trước khi ngủ hai người đã nói muốn cùng nhau ra đường đi dạo một chút, trong lòng Ngụy Vô Tiện nhớ chuyện này, ngủ không nổi nữa, tùy ý sửa soạn một chút, rồi lôi kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài. Phong cảnh quen thuộc đường phố quen thuộc, mỗi một bước đi mỗi một cảnh trí đều làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hai năm nay số lần hai người trở về Vân Mộng không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít, mỗi lần trở về, Ngụy Vô Tiện đều nhịn không được kể tới kể lui những trải nghiệm thưở nhỏ của mình, sợ Lam Vong Cơ bỏ sót một chút gì đó, Lam Vong Cơ dường như hoàn toàn không cảm thấy phiền, luôn lắng nghe và nhìn ngắm hết lần này đến lần khác.

Năm nay lại có sự khác biệt, bọn hắn lập tức sẽ nghênh đón một đứa bé, chân chính có được một gia đình nhỏ viên mãn, Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cao hứng, nụ cười trên mặt vẫn không ngừng. Chậm rãi đi trên một con đường vui vẻ yên bình, trong mắt là bầu trời xanh ngắt như vừa tẩy rửa, ánh mặt trời nhàn nhạt ấm áp, giống như hương hoa mộc lan thanh nhã thoang thoảng lan toả, nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm mại bao bọc thân thể, Ngụy Vô Tiện thoải mái thở ra, chỉ cảm thấy cả người đều thư giãn dễ chịu.

Trên đường phố náo nhiệt bỗng nhiên truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con, Ngụy Vô Tiện theo tiếng ồn nhìn qua, liền thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa nghịch ngợm xuyên qua đám đông, mặc áo bông màu đỏ thắm, cực kỳ đáng yêu vui tươi, hắn không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó quay đầu nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, thấy tầm mắt của y cũng nhìn sang bên kia, bèn cười nói: "Nhị ca ca, tiểu bằng hữu của chúng ta cũng sẽ đáng yêu như vậy."

Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, nghe thấy câu này, nắm chặt tay hắn, một chút sắc màu ấm áp lan ra trên gương mặt, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện lại cười, "Nhị ca ca, đợi sau này tiểu bằng hữu của chúng ta lớn lên, ngươi dạy nó đánh đàn đọc sách, ta dạy nó bắt gà săn bắn, được không?"

"Được."

***

Buổi chiều hôm nay Giang Trừng đến tìm Ngụy Vô Tiện nói chuyện, tán gẫu một hồi liền nói đến chuyện Giang Trừng gặp phải khi đi trừ tuý, mấy hôm nay Ngụy Vô Tiện rảnh rỗi đến sắp mọc lông rồi, nghe thấy chuyện này lập tức lên tinh thần, muốn Giang Trừng kể tỉ mỉ một chút.

Giang Trừng ngoài miệng không chịu, chê hắn phiền phức, đến khi kể thực sự thì kể vô cùng tường tận, miêu tả chi tiết, sợ Ngụy Vô Tiện nghe không rõ ràng, trong lời kể mang theo một chút đắc ý ở trong lòng không muốn nói ra, cùng với tâm tư muốn kích thích Ngụy Vô Tiện một chút, ngay cả tình trạng người chết, bộ dạng khó coi của yêu quái cũng nói kỹ càng, không ngờ Ngụy Vô Tiện đang yên lặng nghe tới khúc này bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt trở nên khó coi, nhịn không được bụm miệng nghiêng người nôn oẹ mấy tiếng.

Giang Trừng bị phản ứng đột ngột này của hắn làm cho hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn nôn xong, nói, "Ngươi đến nỗi này sao? Trước đây cũng không phải chưa từng nhìn thấy mấy thứ khó coi hơn thế này, lúc trước chúng ta cùng đi săn đêm, nhìn thấy bao nhiêu thứ ghê tởm hơn như vầy, khi đó sao không thấy ngươi có phản ứng gì..."

"Đừng nói nữa..." Ngụy Vô Tiện càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, đè ngực nhắm mắt nhịn xuống một lát, vẫn là nôn khan từng cơn, nôn đến lợi hại, chẳng được mấy lần đã dẫn đến ho sặc không ngừng, cả khuôn mặt đều ho đến đỏ bừng.

Giang Trừng gần như trợn mắt há mồm, tựa như đối với việc phát tiểu bỗng nhiên trở nên yếu ớt như thế này có chút không hiểu nổi và không thể tiếp nhận, nhìn Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh ho dữ dội, lại không khỏi hoài nghi những miêu tả vừa rồi của mình có phải thật sự quá ghê tởm hay không, nhưng thấy Ngụy Vô Tiện khó chịu thành ra như vậy, rốt cuộc là im miệng không nói tiếp, nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện nôn đến nghẹn đỏ cả mặt, chỉ cảm thấy mình cũng khó chịu theo, nhưng không dám đụng vào Ngụy Vô Tiện, đứng ở bên cạnh đỡ cũng không được mà không đỡ cũng không được, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống không biết để đâu. Nửa ngày mới rặn ra được một câu khô khan: "Ngụy Vô Tiện... Ngươi ngươi ngươi không sao chứ?"

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ từ góc hành lang đi tới, nhìn thấy một màn này hoảng hốt, bước nhanh tới đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, trên mặt là vẻ lo lắng không chút che dấu.

Đợi thật vất vả mới ngăn được trận nôn ói kịch liệt này, chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn hết ra, tựa vào người Lam Vong Cơ mới miễn cưỡng đứng được, nhìn vẻ mặt hiếm khi mất bình tĩnh và lo lắng của Lam Vong Cơ, vội vàng xua tay nói, "Không việc gì... Ta không sao... Chỉ cảm thấy hơi buồn nôn."

Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện trở về phòng, trước khi đi nhàn nhạt nhìn Giang Trừng một cái cũng không nói gì, Giang Trừng ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt lộ ra vẻ mê man.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy Lam Vong Cơ năm nay đối với y có nhiều địch ý, chẳng lẽ là ảo giác của y?