Vọng Tinh Thần

Quyển 1 - Chương 23



Edit: Nguyệt Cầm Vân

Từ nhỏ Ngôn Tử Tinh đã lớn lên bên dòng suối trong Linh Ẩn cốc, kỹ thuật bơi hiển nhiên rất tốt. Thác Bạt Chân lại sinh sống trên thảo nguyên, không có được kỹ thuật cao minh như hắn, chỉ có thể lội xuống bì bõm từ ven hồ.

Ngôn Tử Tinh bơi một lúc, bỗng nhiên cười hì hì tiến sát tới bên Thác Bạt Chân, hỏi: “Ở trong nước có thoải mái không?”

Thác Bạt Chân vẩy nước nói: “Thoải mái.”

Ngôn Tử Tinh lại hỏi: “Ngươi không biết bơi?”

Thác Bạt Chân đáp: “Biết một chút, không thuần thục.”

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên tiến sát về phía hắn, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh cường kiện của hắn, thấp giọng nói: “Ta dạy ngươi bơi nhé.”

Thác Bạt Chân đẩy hắn ra, cười nói: “Được rồi. Ta còn không biết ngươi đang nghĩ cái gì hay sao?”

Ngôn Tử Tinh lém lỉnh nhìn hắn, cười hỏi: “Vậy ngươi nói xem ta đang nghĩ gì nào?”

Thác Bạt Chân vẻ mặt lúng túng, khó có thể mở miệng. Hắn đường đường một đại nam nhi trên thảo nguyên, suy cho cùng cũng không thể nói “ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta” đi?

Ai ngờ Ngôn Tử Tinh lại rất thoải mái thừa nhận: “Không sai, ta chính là muốn chúng ta ở trong nước làm một lần.”

Thác Bạt Chân lườm hắn, bơi bơi về phía cạnh hồ nói: “Đừng hồ nháo.”

“Ồ… vậy ngươi cũng đừng hối hận!” Giọng Ngôn Tử Tinh dường như có chút không vui. Hắn bỗng nhiên hít mạnh một hơi, bất ngờ lặn xuống nước.

Thác Bạt Chân quay đầu lại, phát hiện Ngôn Tử Tinh đã biến mất, trên mặt hồ an an tĩnh tĩnh, một điểm thanh âm cũng không có.

Hắn thoáng sửng sốt, lập tức lại bật cười: “A Tinh, đừng đùa nữa, ta sẽ không bị ngươi dọa đâu.”

Hắn khoanh tay trước ngực, nhàn nhã đứng trong nước chờ Ngôn Tử Tinh trồi lên.

Ai dè qua một lúc lâu, mặt nước vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Dần dần Thác Bạt Chân trở nên có chút luống cuống, hắn lớn tiếng gọi: “A Tinh, đừng đùa nữa, mau ra đây đi! Hồ này rất sâu… A Tinh, A Tinh, ta đáp ứng ngươi là được rồi, ngươi mau ra đây đi!”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Thác Bạt Chân hoảng hốt bổ nhào tới chỗ ban nãy Ngôn Tử Tinh đứng, định lặn xuống dưới tìm người. Nhưng hắn bơi không giỏi, vừa mới chìm xuống tìm được một chút, lập tức cảm thấy nước hồ mãnh liệt tràn vào trong mũi và miệng mình.

Mặc dù hắn đã nín thở, nhưng dẫu sao cũng không quen bơi lội, nhất thời kinh hoàng thất thố, lại càng làm cho nước tràn vào thêm. Lần này thực khó chống đỡ, hắn cứ thế chìm dần xuống dưới nước.

Đang quẫy đạp trong nước, bỗng nhiên hắn cảm thấy một cánh tay hữu lực ôm lấy mình từ phía sau, kéo mình bơi hướng lên.

“Phốc ── khụ khụ…” Thác Bạt Chân hoảng hốt ôm lấy người nọ, vừa trồi lên khỏi mặt nước liền ho khù khụ.

Người kia mắng hắn: “Ngươi không biết bơi, còn tiến vào trong nước sâu làm gì? Rất nguy hiểm có biết không?”

Thác Bạt Chân nhìn kẻ nọ, trong lòng giận dữ, há miệng định mắng cho hắn một trận, đáng tiếc vẫn chỉ ho khù khụ không ngừng.

Thần sắc của người nọ bỗng nhiên biến đổi, cười tủm tỉm vuốt ve sống lưng hắn nói: “Bất quá, ngươi không biết bơi mà còn chịu mạo hiểm tới cứu ta, thật khiến ta cảm động. A Chân, ngươi quả nhiên rất yêu ta a.”

Người này đương nhiên chính là Ngôn Tử Tinh vừa mới “mất tích”. Hắn thường xuyên ở bên tai Thác Bạt Chân tụng niệm mấy lời như “Trước kia ngươi rất yêu ta”, “Ngươi ngày trước đối với ta rất tốt”… Lâu dần, Thác Bạt Chân cảm thấy mình thực sự cũng “yêu” hắn, bằng không ban nãy sao có thể ngốc nghếch để hắn lừa như vậy, mệt mình trước kia còn là… là… của thảo nguyên?

Thác Bạt Chân bỗng cảm thấy mình như nhớ tới điều gì, nhưng tia ý niệm kia chỉ thoáng lướt qua trong đầu, còn chưa kịp bắt lấy thì hắn đã bị động tác của Ngôn Tử Tinh hù cho một trận.

“Ngươi làm cái gì?”

Thì ra một tay Ngôn Tử Tinh vẫn ôm lấy thắt lưng cứng cỏi của hắn, nhưng tay kia đã hướng xuống bên dưới vuốt ve, len tới giữa hai cánh mông đẫy đà nọ, vuốt ve qua lại vô cùng ái muội.

Hai người đều xích lõa, hạ thân đính cùng một chỗ, sự biến hóa của nhau hiển nhiên có thể dễ dàng phát giác.

Thác Bạt Chân bởi vì vừa mới bị chìm trong nước, lòng còn sợ hãi, nhất thời không dám buông tay, hai tay vịn chặt lấy Ngôn Tử Tinh, không động thủ ngăn hắn lại được.

Ngôn Tử Tinh cười hì hì nói: “Ban nãy ngươi đáp ứng ta rồi, ta đều nghe thấy cả, không thể nói mà lại nuốt lời.”

Thác Bạt Chân cả giận mắng: “Ta là đáp ứng ngươi dùng tay làm, không phải để cho ngươi động tay động chân với ta!”

“Há?” Ngôn Tử Tinh bơi hai bước về phía giữa hồ sâu, giơ hai tay lên nói: “Vậy ta không động thủ nữa, được rồi chứ.”

“Ngươi, ngươi…” Thác Bạt Chân hoảng hốt ôm chặt lấy hắn không dám buông tay, cực kỳ tức giận, vội vã la lên: “Mau trở về! Mau bơi trở về!”

“Vậy ngươi đáp ứng để cho ta làm!”

“Rồi rồi! Ta đáp ứng ngươi!”

“Nói phải giữ lời, ngươi sẽ không đợi lát nữa rồi lại nuốt lời chứ?”

“Giữ lời! Giữ lời! Ta đã nói thì nhất định giữ lời!” Thác Bạt Chân thấy làn nước bên dưới sâu không thấy đáy, sắc mặt trắng bệch, cái gì cũng đáp ứng.

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới mỉm cười hài lòng, xem ra cho dù tới thời điểm nào, Thác Bạt Chân cũng là một kẻ phi thường thức thời, rất biết liệu cơm gắp mắm, tiết kiệm cho mình không ít sức lực. Sau đó Ngôn Tử Tinh liền ôm lấy thắt lưng hắn, chầm chậm bơi về phía bờ.

Tới gần bờ, hai chân vừa chạm được xuống đất, Thác Bạt Chân lập tức thở phào nhẹ nhõm, định buông Ngôn Tử Tinh ra.

Ai dè Ngôn Tử Tinh lại trở tay ôm lấy thắt lưng hắn, kéo hắn dính sát vào người mình, phân thân cọ xát lẫn nhau, một tay ôm lấy cổ hắn, chẳng thèm phân trần mà hôn lên môi hắn.

Thác Bạt Chân đứng trong nước, thân trên xích lõa, đưa tay ra ôm lại hắn, thuận theo nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Hai người ma sát lẫn nhau, Ngôn Tử Tinh càng lúc càng nhiệt huyết dâng trào, sớm đã không còn thỏa mãn với sự thân thiết lúc thường. Hai tay lại tiến vào trong nước, nhu niết giữa cánh mông Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân biết rõ hắn muốn làm gì. Biết chuyện này sớm muộn cũng phải xảy ra, hơn nữa ban nãy mình đã đáp ứng hắn, bởi vậy mặc dù trong lòng không cam nguyện, nhưng vẫn thập phần ôn thuận, không hề phản kháng.

Ngôn Tử Tinh mừng như mở cờ trong lòng, ngón tay thuận theo khe rãnh thần bí kia tìm được cửa động bí ẩn nọ, duỗi một ngón tay vào.

Thác Bạt Chân thoáng cảm thấy không dễ chịu, hơi ngửa đầu lên.

Ngôn Tử Tinh nhịn không được hôn lên yết hầu khiêu gợi của hắn, áp hắn ngồi lên rìa nước nông, bàn tay bên dưới lại thêm vào hai ngón.

“Ách… chậm một chút.” Thác Bạt Chân nhíu chặt mày, cảm thấy Ngôn Tử Tinh có chút quá gấp gáp.

Ngôn Tử Tinh khàn giọng nói: “Không chậm… Ta đã chờ rất lâu rồi.”

Thác Bạt Chân cảm thấy hai chân mình bị tách ra, quấn lên thắt lưng Ngôn Tử Tinh, có chút khẩn trương nói: “Chúng ta trước kia cũng là như vậy sao?”

Ngôn Tử Tinh hàm hồ đáp: “Ở trong nước là lần đầu tiên…” Phải a, ở trong nước là lần đầu tiên đó.

Thác Bạt Chân cảm thấy tính khí nóng như lửa của Ngôn Tử Tinh đã đặt trước cửa động, ngón tay không khỏi bấu chặt lên bả vai Ngôn Tử Tinh.

Hắn khẩn thiết muốn chuyển dời lực chú ý, bỗng nhiên nhìn thấy ba quang lân lân lan rộng ra trên mặt hồ trong suốt, dưới ánh mặt trời sau ngọ của ngày xuân, tựa như trải thêm một tầng quang mang kim sắc, mỹ lệ tựa tiên cảnh chốn nhân gian.

Hắn khe khẽ nói: “Ta còn chưa biết… tên của hồ nước này.”

“Hải Liên Na…” Ngôn Tử Tinh bất ngờ nhấc eo lên, không chút lưu tình mà đem hung khí sớm đã vận sức chờ phát động của mình xâm nhập vào mật huyệt vừa mới gắng gượng khuếch trương kia, khàn giọng gầm nhẹ: “Tên của hồ nước này… là Hải Liên Na.”