Vọng Tinh Thần

Quyển 2 - Chương 3



Edit: Nguyệt Cầm Vân

Thác Bạt Chân dần dần bình tĩnh lại, suy xét lời nói của lão sư.

Năm ấy hắn tự ý theo Tần Tử Nghiệp rời đi, vẫn chưa quay về gặp Ngôn Tử Tinh và Hải Liên Na lần nào. Chỉ tại lúc ấy bất ngờ nhớ ra thân phận của mình, dẫn tới cơn phẫn nộ vì bị Ngôn Tử Tinh lừa gạt, cùng với tôn nghiêm bị vũ nhục quá lớn, khiến hắn không thể bình tĩnh quay về đối mặt.

Trên đường trở về bộ tộc, hắn nhớ lại khoảng thời gian một năm chung sống kia, nhớ đến Ngôn Tử Tinh khi hắn hôn mê vừa tỉnh dậy đã lừa hắn nói rằng hai người là khế huynh đệ, hơn nữa mình còn là thê tử, có thể dễ dàng hiểu được tâm lý trả thù của Ngôn Tử Tinh khi ấy.

Bất quá là làm nhục mình, muốn thấy mình phải xấu mặt đấy thôi. Thậm chí ngay cả sự ra đời của Hải Liên Na, xem ra cũng là một loại lừa gạt.

Bởi vậy Thác Bạt Chân không chỉ oán hận Ngôn Tử Tinh, mà đối với Hải Liên Na do chính mình hoài thai mười tháng cực khổ sinh hạ, cũng không cách nào thản nhiên đối mặt.

Vứt bỏ con gái, đối với hắn khi ấy mà nói, tựa hồ cũng không phải một việc quá mức khó khăn. Chỉ cần nghĩ tới hành vi của tên phụ thân còn lại của con gái mình, hắn liền không thể chấp nhận.

Đây là một loại giận chó đánh mèo.

Hắn quay về bộ tộc, sau khi đã dần dần tỉnh táo lại, liền từ từ cảm thấy một loại nôn nóng cùng phiền não không thể diễn tả. Mà khi Ngôn Tử Tinh ôm con tới xuất hiện trước mặt hắn, một lần nữa hắn lại lựa chọn cự tuyệt.

Mặc dù tình huống khi ấy quả thực khiến hắn không thể nhận quen, hơn nữa hắn vừa trở về bộ tộc, phải đối mặt với phụ Hãn và hai tên huynh đệ như hổ rình mồi, không cách nào quang minh chính đại thừa nhận sự tồn tại của con gái. Nhưng trên thực tế, tất cả những điều này đều chỉ là viện cớ.

Thác Bạt Chân biết rõ khi ấy mình đơn giản là không muốn nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong một năm qua, thậm chí hi vọng những chuyện ấy chưa từng phát sinh. Hắn lựa chọn tận lực quên đi, ngay cả sự tồn tại của con gái cũng gộp cùng lau xóa.

Đây là một loại hành vi trốn tránh nhu nhược.

Thời gian trôi qua, những ký ức ấy chẳng những không mất đi, trái lại càng ngày càng trở nên rõ nét, thường xuyên xuất hiện trước mắt hắn. Đặc biệt là nỗi niềm nhớ mong khắc cốt ghi tâm đối với con gái, khiến đêm về hắn trằn trọc khó ngủ, thậm chí ngay cả trong mơ dường như cũng nghe thấy được tiếng khóc của con.

Còn đối với kẻ khởi xướng là Ngôn Tử Tinh kia, tình cảm của Thác Bạt Chân lại càng thêm phức tạp.

Thác Bạt Chân vốn tưởng rằng mình hận hắn. Thế nhưng, kỳ quái chính là nếu không đề cập tới chuyện Ngôn Tử Tinh lừa gạt, vậy từng giọt từng giọt hồi ức đã phát sinh trong thung lũng Ô Lý Mộc, dường như đều là vui vẻ hạnh phúc.

Bọn họ nương tựa vào nhau trên thảo nguyên, tâm đầu ý hợp, còn thỏa sức hát vang, tùy ý phóng ngựa, thậm chí cả những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống đời thường, xích mích cãi cọ, dường như cũng được thời gian và ký ức rèn ra thành những gam màu rực rỡ.

Thác Bạt Chân lấy tay chống má.

Hắn hiện giờ, đã có thể khách quan mà bình tĩnh hồi tưởng lại một năm kia.

Kỳ thực, xét cho công bằng, Ngôn Tử Tinh không nợ gì hắn cả.

Lập trường của bọn họ vốn là đối địch, cho dù tình thế ép buộc phải tạm thời kết làm đồng minh, thì cũng chỉ là tạm thời. Bắc Đường vương phái Ngôn Tử Tinh tới vương đình cứu hắn, là xuất phát từ sự suy xét của đồng minh, cũng là tin tưởng vào năng lực của Ngôn Tử Tinh, chứ tuyệt đối không phải để thân đệ đệ của mình phải lâm vào hiểm cảnh.

Thác Bạt Chân biết rõ khi ấy mình dụ lừa Ngôn Tử Tinh cùng đi về phía tây, không nghe theo lời Ngôn Tử Tinh đi thẳng về phía nam hội hợp cùng quân tiếp ứng của Minh quốc, đã là phản bội lại hiệp ước đồng minh của hai bên. Ngôn Tử Tinh mặc dù thông minh, nhưng suy cho cùng tuổi đời vẫn trẻ, kinh nghiệm không đủ, không phát hiện ra rắp tâm bất lương của Thác Bạt Chân.

Khi ấy mặc dù Ngôn Tử Tinh tự xưng là Ngôn Tinh, vả lại dung mạo cực kỳ khác, nhưng trên đường chạy trốn ở chung với nhau, cùng lời nói lơ đãng trong lúc phiếm chuyện, đã khiến Thác Bạt Chân nhận ra thân phận thật sự của hắn ── ấu đệ Ngôn Tử Tinh của Bắc Đường vương.

Mặc dù lão Bắc Đường vương khi còn tại vị chưa từng công khai thân phận của Ngôn Tử Tinh, nhưng sau khi Ti Diệu Huy đăng cơ, Bắc Đường Diệu Nhật nắm quyền, những chuyện liên quan tới việc này cũng không nhất thiết phải tận lực che giấu nữa, chỉ cần có người quyết tâm thăm dò, không khó để biết được. Lấy sự khôn ngoan sắc sảo của Thác Bạt Chân mà nói, năm đó dám lẻn vào Bắc Đường vương phủ ở Diêu Kinh để bắt cóc Đông Phương Hạo Diệp, sao có chuyện không cài mật thám trong kinh thành?

Năm đó Ngôn Tử Tinh không chỉ có mối thù truy sát với Thác Bạt Chân, mà còn ở ngoài Nham thành bắn chết hảo hữu thanh mai trúc mã của hắn, cũng là đại tướng Tiên Hàn mà hắn coi trọng nhất, sớm đã khiến Thác Bạt Chân hận tới thấu xương.

Hai người dọc đường bị quân của đại vương tử và tứ vương tử truy sát, đám cao thủ mà Ngôn Tử Tinh mang theo gần như đã mất hết, đây chính là một trong những mục đích của Thác Bạt Chân.

Hắn muốn làm tiêu hao lực lượng mà Ngôn Tử Tinh mang theo, dẫn dụ Ngôn Tử Tinh tiến vào tây bộ thảo nguyên, là phạm vi thế lực mà mình đã âm thầm gây dựng, sau đó vây khốn bọn chúng vào làm con tin. Như vậy chẳng những có thể báo được mối đại thù năm đó, mà còn không lo Minh quốc không ra binh xuất lực.

Chỉ là mặc dù hắn tính toán tốt, nhưng lại không ngờ đại vương tử phái ra Xích Mộc Hắc có mối thâm thù với hắn. Dưới tình thế Xích Mộc Hắc ném ra tin tức vợ con hắn đã chết, đồng thời liều mạng đọ sức, hắn mặc dù giết được Xích Mộc Hắc, nhưng bản thân cũng bị trọng thương.

Bất quá hung hiểm nhất, lại là trận bão tuyết gần như muốn cướp lấy tính mạng của bọn họ kia.

Dẫu Thác Bạt Chân có đa mưu túc trí đến thế nào đi nữa, cũng chẳng tính được ý trời.

Trận bão lớn bất ngờ kia, khiến hắn và Ngôn Tử Tinh gần như rơi vào tuyệt cảnh.

Thác Bạt Chân không thể không thừa nhận, vào tình huống khi ấy, Ngôn Tử Tinh hoàn toàn có thể bỏ lại hắn đang bị trọng thương, một mình chạy thoát. Bởi vì trong cơn bão tuyết, một người, một ngựa, lương thực lại có hạn, thêm một người bị thương hoàn toàn không phải thêm sức mạnh, mà là gánh nặng. Hơn nữa hắn tin, dựa vào trí tuệ của Ngôn Tử Tinh, lúc ấy khẳng định đã lờ mờ phát hiện ra mưu đồ của mình.

Thác Bạt Chân chẳng hề nghi ngờ, nếu tình huống lúc ấy hai người hoán đổi vị trí cho nhau, hắn nhất định sẽ quẳng người kia đi, một mình chạy trốn. Bởi vì trong lòng hắn, bất kể cùng đối phương có loại hiệp nghị quan trọng gì, cũng không quan trọng bằng việc đảm bảo mạng sống cho mình ── đây là đạo lý sinh tồn của loài sói trên thảo nguyên.

Huống hồ đến lúc đó chết vô đối chứng, Ngôn Tử Tinh có rất nhiều lý do khả dĩ để giải thích, tin chắc Bắc Đường vương cũng sẽ ủng hộ đệ đệ lấy việc bảo trụ tính mạng làm ưu tiên hàng đầu.

Thế nhưng Ngôn Tử Tinh lại không làm như vậy.

Vì cái gọi là nhân nghĩa của người Trung Nguyên, hay vì một nguyên nhân nào khác nữa, Thác Bạt Chân cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết, Ngôn Tử Tinh khi ấy không hề vứt bỏ mình. Hắn mang mình theo, gian nan đi về phía trước trong cơn đại phong tuyết, mãi cho đến khi gặp được Ô Cát, được cứu vào thung lũng Ô Lý Mộc.

Thác Bạt Chân còn nhớ khoảng thời gian khi mình mới tỉnh lại kia, tiều tụy và yếu ớt, đừng nói đến hoạt động, ngay cả đứng cũng loạng choạng chao đảo. Nhưng Ngôn Tử Tinh chưa từng lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn hay phiền chán, trái lại còn nhẫn nại và chăm sóc mình cẩn thận. Bất kể là đồ ăn hay quần áo, những thứ tốt nhất đều để lại cho mình dùng, hơn nữa để mình được xem bệnh uống thuốc, Ngôn Tử Tinh còn liên tục cần cù đi làm việc cho bộ tộc của Nạp Nhật Hồ.

Thác Bạt Chân có thể cảm nhận được, khi ấy Ngôn Tử Tinh là thật lòng thật dạ chăm sóc cho mình, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề thân phận hay lập trường gì cả. Cũng chính bởi vậy, khi hắn gạt mình hai người là khế huynh đệ, mình mới có thể dưới tình huống không nhớ được chuyện trước kia, dễ dàng tin tưởng và tiếp nhận như thế.

Ha ha…

Thác Bạt Chân che mắt cười.

Đời này, mặc dù mẫu thân có thân phận không cao, nhưng hắn cũng là Tây Quyết vương tử cao quý, vẫn luôn cẩm y ngọc thực, tôi tớ vờn quanh.

Những người đó mặc dù hầu hạ hắn, chăm sóc hắn, nhưng đều bởi vì hắn là chủ tử của bọn họ, nắm giữ đại quyền sinh sát trong tay mà thôi.

Cho dù là chính thê Na Mộc Thuần của hắn, cũng bởi vì hắn là bác tháp đồ hoành trên thảo nguyên, là nhị vương tử Tây Quyết xứng đôi với nàng, nên mới thêm phần kính yêu. Vừa nghe hắn bị Hãn vương tước đoạt binh quyền, giam vào vương đình, phản ứng đầu tiên của nàng chẳng phải cũng là mang theo nhi tử Thác Bạt Thuần quay về mẫu tộc, chứ không phải bảo người đem Thác Bạt Thuần đi, còn mình thì ở lại bồi hắn đấy sao?

Mặc dù quyết định của Na Mộc Thuần không tính là sai, Thác Bạt Chân cũng âm thầm căn dặn như vậy. Nhưng kỳ thực sâu trong nội tâm, hắn vẫn mơ hồ hi vọng thê tử có thể lưu lại cùng hắn chung hoạn nạn. Dựa vào thân phận của Na Mộc Thuần và mẫu tộc đứng sau chống lưng cho nàng, lão Hãn vương và huynh đệ của Thác Bạt Chân cũng sẽ không làm khó. Nếu nàng quang minh chính đại ở lại, có khi đã chẳng đến nỗi đánh mất tính mạng.

Thế nhưng, Na Mộc Thuần cũng không đối với hắn không rời không bỏ. Chân chính làm được điều này, lại chính là địch thủ trước kia của hắn, cũng là đối tượng bị hắn tính kế ── Ngôn Tử Tinh.

Đây là quả báo sao?

Kỳ thực bản thân cũng xem như tự làm tự chịu đi. Nếu khi ấy không tính kế Ngôn Tử Tinh, chiếu theo sự sắp xếp của hắn, đi thẳng về phương nam hội hợp với quân của Bắc Đường vương và Tần Tử Nghiệp phái đến, vậy đã không phát sinh những chuyện phía sau rồi.

Bởi vậy kỳ thực, Ngôn Tử Tinh cũng không nợ gì mình cả. Mặc dù hắn lừa mình, nhưng cũng cứu mạng mình. Nếu không có sự ra đời của Hải Liên Na, hai người cũng có thể xem là huề nhau đi.

Thác Bạt Chân cũng không phải nữ tử, mặc dù bị Ngôn Tử Tinh lừa gạt mà đặt dưới thân, nhưng cũng không có cảm giác nhục nhã vì “thất thân” gì, chỉ là tôn nghiêm và thể diện của nam nhân đã bị khuất nhục. Vả lại nữ tử trên thảo nguyên cũng không có loại quan niệm đạo đức “theo một người đến chết” như ở Trung Nguyên, đối với vấn đề trinh tiết cũng không quá xem trọng, nếu bởi vì bị bắt hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà phải ủy thân vào người khác, cũng sẽ không tìm đến cái chết hay xem kẻ ấy như cừu địch.

Việc mà ngay cả nữ nhân cũng không xem trọng, Thác Bạt Chân lại càng không vì nó mà giận dữ. Nhưng sự ra đời của con gái, lại là minh chứng rành rành cho việc hắn đã động tình với Ngôn Tử Tinh!

Bị lừa gạt, không sao cả, bị đè dưới thân, hắn cũng có thể xem như bị chó cắn một hơi. Nhưng bị những thứ giả dối kia mê hoặc, lại còn thật sự ngu ngốc đi yêu kẻ đã lừa gạt chính mình, mới là điều khiến Thác Bạt Chân không thể tha thứ cho mình nhất.

Một lời của A Tố Á lão sư đã vạch trần chân tướng, tâm sự của hắn bị bày ra trắng trợn trước mặt, bởi vậy hắn mới thẹn quá hóa giận.

Nếu như không có Hải Liên Na, mọi thứ đều đơn giản hơn rất nhiều. Hắn từng hãm hại Ngôn Tử Tinh, Ngôn Tử Tinh cũng đã làm nhục hắn. Giữa hai người gút mắc nan giải, bất phân thắng bại, cùng lắm sau này lại tiếp tục đấu đá mà thôi.

Thế nhưng sự ra đời của Hải Liên Na là điều mà không ai ngờ tới. Chẳng những Thác Bạt Chân, mà ngay cả Ngôn Tử Tinh khi ấy cũng trở tay không kịp.

Thác Bạt Chân nhớ lại lúc con vừa sinh ra, nho nhỏ mềm mềm, một cánh tay là có thể ôm trọn, đáng yêu vô cùng. Khi ấy hắn và Ngôn Tử Tinh đối với con thật sự là ôm vào lòng sợ hỏng, ngậm vào miệng sợ tan.

Lần đầu tiên đút sữa cho con, mắt con còn chưa mở. Ô Cát dạy hắn cách bế, cách dùng muỗng nhỏ đút sữa cho con. Hắn dè dè dặt dặt, bàn tay cầm thìa khẩn trương đến phát run, Ô Cát nhìn đến vui vẻ, Ngôn Tử Tinh ở giường đối diện cũng duỗi cổ ra tha thiết ngóng nhìn.

Lần đầu tiên thay tã cho con, hắn và Ngôn Tử Tinh luống cuống tay chân, làm thế nào cũng không bọc lại được, chỉ sợ buộc con quá chặt. Hắn gấp gáp sốt ruột, liền đem tã lót vừa thay ném thẳng vào mặt Ngôn Tử Tinh.

Lần đầu tiên tắm cho con, hắn nâng thân mình bé nhỏ của con nhẹ nhàng thả vào chậu gỗ, Ngôn Tử Tinh bê đầu hài tử, kết quả cả hai đều không dám buông tay, cuối cùng Ngôn Tử Tinh phải sốt ruột la lên: “Ngươi có tắm cho con không a!”

Còn có lần đầu tiên con cười, lần đầu tiên con lẫy, lần đầu tiên…

Những ký ức ấy rõ ràng như vậy, như thể con gái nho nhỏ còn đang ở ngay trước mặt, con mở đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn mình cười toe, mà trong tất cả những hồi ức ấy, đều có hình bóng của Ngôn Tử Tinh.

Trái tim Thác Bạt Chân đau đến co rút, phải há miệng thở dốc.

Trước kia hắn cũng từng có con gái, cũng vô cùng yêu thương, nhưng suy cho cùng cũng không thể giống nhau.

Hải Liên Na là do hắn hoài thai mười tháng, trải qua trăm cay nghìn đắng mới sinh ra, đặc biệt là lúc sinh sản cực kỳ gian nan, khiến hắn gần như mất đi tính mạng, nếu không nhờ Ngôn Tử Tinh mạo hiểm tính mạng lên núi tìm Đông Liên hoa trong cơn đại phong tuyết, chẳng biết sẽ như thế nào.

Ngôn Tử Tinh vì vậy mà gãy chân, rách mặt. Tuy rằng Ô Cát đã giúp hắn nối lại đoạn xương gãy, nhưng vẫn lưu lại chút bệnh căn, khi đi nhanh trông có chút khập khiễng.

Thác Bạt Chân còn nhớ, ba năm trước khi mình rời đi, chân của Ngôn Tử Tinh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, về sau lúc hắn bế con tới tìm mình, đi đứng cũng không thật lưu loát. Không biết mấy năm nay đã chữa khỏi hẳn chưa?

Hôm nay hai lần gặp mặt vội vàng, Ngôn Tử Tinh một lần đứng bên ngoài trướng, một lần ngồi trên lưng ngựa, cũng không nhìn ra chân hắn đi đứng thế nào. Trên mặt bởi vì dịch dung, cũng không nhìn thấy vết sẹo.

Thác Bạt Chân bất chợt bừng tỉnh, phát hiện mình thế nhưng lại bắt đầu nghĩ tới Ngôn Tử Tinh, vội vàng vứt hắn ra sau đầu, tiếp tục suy xét chuyện về con gái.

Mặc dù trước đây có đủ loại cố kỵ, nhưng chỉ cần mình giành được bá quyền trên thảo nguyên, trở thành sói vương chân chính, vậy việc đón con về cũng không phải không thể làm được.

Hôm nay mặc dù chỉ nói mấy câu ít ỏi, nhưng có thể nghe ra Ngôn Tử Tinh đối với con gái hết mực yêu thương, muốn hắn buông tay, hiển nhiên không thể.

Nhưng Thác Bạt Chân bị A Tố Á kích động tâm tư, cũng quyết không dễ dàng từ bỏ.

Cùng lắm thì lại lẻn vào Diêu kinh một lần nữa, cướp con gái về!

* * *

Ngôn Tử Tinh theo thương đội quay về chợ, giao lại việc cho thủ hạ, rồi vội vã mang người rời đi trước.

Đêm qua hắn lẻn vào vương trướng, nghe thấy Thác Bạt Chân thì thầm trong mộng, cõi lòng liền kịch chấn.

Một tiếng “A Tinh” nhỏ đến cơ hồ không thể nghe ra kia, khiến hắn hiểu được Thác Bạt Chân đã khôi phục trí nhớ, hoặc giả, từ đầu đến cuối hắn chưa từng quên những chuyện trước kia.

Nhưng mà ban ngày dưới ánh mặt trời nhìn thấy Thác Bạt Chân, Ngôn Tử Tinh mới bất ngờ phát hiện, người kia dường như căn bản không phải người mà hắn yêu.

Đúng vậy. Hắn yêu là một A Chân mất đi ký ức, cùng hắn đồng cam cộng khổ trong thung lũng Ô Lý Mộc, chứ không phải Tây Quyết nhị vương tử cao ngạo lạnh lùng kia.

Cõi lòng vốn đang rực cháy của Ngôn Tử Tinh liền có chút nguội lạnh.

Hắn quyết định trước tiên phải bình tĩnh lại đã, cân nhắc cho rõ ràng, rồi mới quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.

Lần này tới thảo nguyên, mục đích chính của hắn là thăm dò cho ra thân phận của trắc vương phi kia, trộm nhìn người mà mình nhớ nhung đã lâu, thuận tiện tìm hiểu một chút tình hình trên thảo nguyên.

Xét về tổng thể, đến thảo nguyên chuyến này không hề uổng phí. Ngoài ra ban ngày bất ngờ chạm mặt Thác Bạt Chân hai lần, lại nói chuyện thăm dò, nhìn ra được Thác Bạt Chân đối với Hải Liên Na vẫn có thân tình.

Cũng phải thôi. Suy cho cùng thì con vẫn là do hắn hoài thai mười tháng sinh ra, sao có thể dễ dàng dứt bỏ như vậy được?

Ba năm qua, lúc nào Ngôn Tử Tinh cũng nhớ tới cuộc sống trong một năm kia, cảm thấy số mệnh mới buồn cười và đáng tiếc làm sao.

Nguyên bản bất luận đứng trên lập trường dân tộc quốc gia, hay ân oán cá nhân, hai người đều là kẻ địch không thể điều hòa, nhưng do tình thế bắt buộc mà phải tạm thời kết thành đồng minh. Trong khoảng thời gian hắn cứu Thác Bạt Chân ra khỏi vương đình, chạy trốn trên thảo nguyên, trải qua những ngày cùng nhau ngăn địch, cũng từng khiến hắn sinh ra ý niệm đồng cảm. Nhưng sự thực sau đó đã chứng minh, thời điểm ấy Thác Bạt Chân vẫn luôn tính kế hắn.

Sau đó trong trận bão tuyết, hắn mang theo Thác Bạt Chân đang hôn mê được Ô Cát cứu giúp, đem vào thung lũng Ô Lý Mộc. Xuất phát từ sự bực tức và tâm báo thù, hắn đã nói với Nạp Nhật Hồ và Ô Cát rằng hai người là khế huynh đệ, hơn nữa còn nhấn mạnh Thác Bạt Chân là thê tử của mình. Kết quả ông trời cho hắn một niềm vui, Thác Bạt Chân sau khi tỉnh lại cư nhiên bị mất trí nhớ, coi lời hắn nói là sự thật.

Quả thực như đang lơ mơ buồn ngủ lại có người đưa gối lên đầu.

Vốn chỉ vì xả giận mà nói dối, nghĩ rằng chờ tới khi Thác Bạt Chân tỉnh lại sẽ khiến hắn phải xấu hổ một phen, nhìn hắn biến sắc, nhưng thật không ngờ lão thiên gia lại giúp đỡ mình.

Ngôn Tử Tinh thuận nước đẩy thuyền, liền tiếp tục nói dối. Ban đầu trong lòng hắn không hề hổ thẹn chút nào, trái lại nhìn thấy Thác Bạt Chân mắc mưu còn dương dương tự đắc. Nhưng tình cảm giữa hai người dần dần trở nên sâu sắc, trong bất tri bất giác, hắn cũng đã hãm sâu vào mất rồi.

Cái này gọi là gì? Tự làm tự chịu sao?

Mấy năm qua đôi lúc Ngôn Tử Tinh cũng có cảm giác năm đó mình đã làm chuyện ngu xuẩn, nhưng lại chưa từng hối hận. Chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, hắn liền cảm thấy hài lòng thỏa dạ. Cho dù thời gian có quay trở lại, để hắn được chọn thêm một lần nữa, hắn vẫn sẽ không chút do dự mà làm chuyện tương tự.

Chỉ là nếu lặp lại lần nữa, hắn cũng không biết liệu mình có muốn Thác Bạt Chân khôi phục ký ức hay không.

Mấy trăm năm qua, thảo nguyên và Trung Nguyên vẫn luôn chiến hỏa không ngừng. Bách tính ở biên thành năm nào cũng bị cướp, bị giết, khói lửa khô cằn, xương trắng khóc thương. Người Trung Nguyên nhắc tới thảo nguyên, liền như nơi đó đều là nơi sinh sống của yêu ma quỷ quái ăn thịt người không nhả xương, của bầy sói không chút nhân tính.

Nhưng mấy năm gần đây, hắn hành tẩu trên thảo nguyên, quan sát người trên thảo nguyên kiếm sống, bọn họ sống một cuộc sống truy bèo đuổi rong, gặp phải mùa đông lạnh giá, gió tuyết đè sập trướng bồng, ngoài bò dê ra, bọn họ chỉ còn hai bàn tay trắng. Cùng người Trung Nguyên giao dịch mua bán, đổi lấy những thứ cần thiết cho cuộc sống, đối với bọn họ mà nói là việc trọng đại có liên quan tới tính mệnh. Hơn nữa mấy trăm năm qua, đại quân Trung Nguyên cũng nhiều lần tàn sát bách tính của thảo nguyên, song phương trên tay đều dính máu, cũng không thể nói rõ là ai ít hơn ai.

Mấy năm nay Minh quốc yên ổn, bách tính sung túc. Phụ vương hắn khi còn tại vị từng thuyết phục Minh đế khai thông khu chợ với thảo nguyên, biến tường thành không, đổi chiến tranh lấy thương nghiệp. Mặc dù vẫn không dập tắt được dã tâm của họ, nhưng quan hệ giữa đôi bên cũng có nhiều hòa dịu. Mãi cho tới mấy năm trước, Thác Bạt Chân sau khi thống nhất Tây Quyết lại một lần nữa khơi mào đại chiến giữa hai nước.

Ngôn Tử Tinh thích sự hào sảng của người Quyết trên thảo nguyên, yêu sự hiếu khách của họ. Nhưng cũng chán ghét dã tâm của họ, oán hận ham mê cướp đoạt của họ.

Nếu lặp lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ yêu Thác Bạt Chân đại biểu cho một mặt thiện kia. Thế nhưng, hắn cũng không biết liệu mình có thể tiếp nhận Tây Quyết nhị vương tử tồn tại dã tâm và ngạo mạn khi đã khôi phục bản tính kia không.

Ngôn Tử Tinh về tới chợ, hôm sau lập tức dẫn người quay về Hổ Dương.

Mặc dù không xác định, nhưng trực giác hắn mách bảo Thác Bạt Chân đã nhận ra mình, còn ở lại trên thảo nguyên nữa, chỉ e hắn sẽ tìm mình gây phiền toái.

Ngôn Tử Tinh cũng không phải đại thiếu gia ngây thơ khờ khạo, tự mình đa tình.

Từ ngày Thác Bạt Chân rút đao hướng về phía hắn, hắn đã biết người này và mình vẫn là lập trường đối địch. Hiện tại khôi phục ký ức, chỉ e lại càng hận mình đến chết.

Nếu đã căm hận đến tận xương tủy, hai người lại từng đồng sàng cộng chẩm hơn một năm, hiểu biết lẫn nhau, thấu đáo đến mức không thể thấu đáo hơn, hắn nhận ra mình cũng không kỳ quái. Vả lại về sau Ngôn Tử Tinh cũng không tận lực che giấu thân phận của mình nữa.

Ngôn Tử Tinh sẽ không ngốc đến mức ở lại để cho hắn tìm mình gây phiền toái. Hơn nữa mình rời đi rồi, hắn cũng không làm khó được thương đội. Mặc dù đêm đó Thác Bạt Chân ở trong mộng nói mớ tên hắn, nhưng đối với nam nhân mà nói, trên giường dưới giường hoàn toàn có thể là hai người khác nhau.

Tư tưởng của Ngôn Tử Tinh sáng rõ như gương. Trên thực tế, nếu hắn đi muộn một ngày, thật sự đã có thể bị người của Thác Bạt Chân phái đi bắt được.

Ngôn Tử Tinh quay về Hổ Dương thành, vốn còn có chút việc phải làm, nào ngờ lại nhận được thư khẩn từ Diêu kinh, bảo hắn nhanh chóng trở về.

Hắn không dám chậm trễ, một đường tư trang gọn nhẹ ra roi thúc ngựa, chỉ mười ngày sau đã về tới Diêu kinh.

Lúc hắn đến phủ đã là chạng vạng. Bắc Đường Diệu Nhật còn ở trong cung, Hải Liên Na cũng thường ở trong cung, còn chưa đón ra.

Bắc Đường Quân Tình tới thỉnh an.

Ngôn Tử Tinh nhìn nhìn nó, cười nói: “Mấy ngày nay Tình Nhi lại cao lên rồi, trông càng thêm rắn rỏi. Tứ thúc lần này quay về vội quá, không kịp mang cho con thứ gì hay, có mấy đồ lặt vặt đã sai người đưa vào viện tử của con rồi, lát nữa quay về thử nhìn xem, đừng chê tứ thúc keo kiệt.”

Bắc Đường Quân Tình đáp: “Tứ thúc nói gì vậy. Lần nào tứ thúc cũng mang về đồ tốt, chất nhi thích vô cùng. Thúc cũng không cho người về trước thông báo một tiếng, Hải Liên Na vẫn còn trong cung, sớm biết thế này hẳn là nên đón muội về, tứ thúc nhất định rất nhớ muội ấy.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Không sao. Hải Liên Na ở trong cung ta rất yên tâm. Ta phi thẳng một đường, bảo người đi truyền tin, chưa biết chừng còn không nhanh bằng ta đâu. Con dùng bữa tối chưa?”

Bắc Đường Quân Tình đáp: “Nghe nói tứ thúc quay về, chất nhi liền tới đây thỉnh an trước, vẫn chưa dùng bữa, đang muốn ở chỗ tứ thúc xin một bữa cơm.”

Ngôn Tử Tinh bật cười ha hả, nói: “Mấy ngày không gặp, đứa nhỏ này miệng lưỡi càng lúc càng lanh lợi. Đại ca cứ nói tính con lãnh đạm, ta lại thấy con rất tốt. Đối với ngoại nhân lãnh đạm thì đã sao? Đối với người nhà thân cận là được rồi.”

Bắc Đường Quân Tình cười nhàn nhạt, cũng không nói gì.

Năm nay nó gần tám tuổi, lại khí độ bất phàm. Có điều tính tình lãnh đạm, kiệm lời kiệm ngữ, đối với ngoại nhân không giả sắc thái, nhưng cũng không phải đứa ngốc không hiểu thế sự, tâm tư rất thông minh.

Hai thúc cháu Ngôn Tử Tinh và Bắc Đường Quân Tình cùng nhau ăn tối, vừa sai hạ nhân thu dọn bàn xong, Bắc Đường Diệu Nhật đã quay trở về.

Bắc Đường Quân Tình vấn an phụ thân, thức thời lui đi trước.

Bắc Đường Diệu Nhật cùng Ngôn Tử Tinh vào thư phòng, Ngôn Tử Tinh hỏi: “Đại ca gọi ta về gấp, chính là có chuyện quan trọng?”

Bắc Đường Diệu Nhật cũng không nóng vội, nói: “Ngồi xuống đi, uống chén trà trước đã. Đây là ngọn Bích Tiêm mới hái trên núi, nước là từ suối băng của chùa Long Sơn, ngươi ở trên thảo nguyên chắc không được uống trà ngon này.”

Ngôn Tử Tinh cười nói: “Đại ca gọi ta về, chắc không phải chỉ để uống trà chứ.”

Bắc Đường Diệu Nhật liếc nhìn hắn, đạm nhiên hỏi: “Đi lần này, có gặp được hắn?”

Ngôn Tử Tinh khụ một tiếng, đáp: “Cái gì cũng không giấu được đại ca.”

Bắc Đường Diệu Nhật hỏi: “Có ý kiến gì?”

Ngôn Tử Tinh lặng im cúi đầu uống trà.

Bắc Đường Diệu Nhật thấy thế cũng không gặng hỏi nữa, lấy ra một phong thư đưa tới: “Ngươi tự xem đi.”

Ngôn Tử Tinh nhận lấy, nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, sắc mặt khẽ biến.

“Đại ca, tin tức này có thật không?”

“Thiên chân vạn xác!”

Ngôn Tử Tinh siết tay, nói: “Mẫu thân của Bắc Dự vương Ti Giản là muội muội của Thác Bạt Uy, nếu sau khi gã chạy khỏi Linh Châu mà tới nhờ vả Hãn vương thì cũng không có gì kỳ quái. Thế nhưng tại sao gã lại đầu nhập tứ vương tử? Suốt mấy năm qua chúng ta không dò ra được tung tích của gã, không ngờ gã lại ở suốt trên thảo nguyên.”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Lão Hãn vương vốn có bảy nhi tử, hiện giờ chỉ còn lại bốn. Ngoại trừ lão tam, tranh đoạt vương vị chính là ba người bọn họ. Ti Giản cũng không ngu ngốc. Lúc trước âm mưu giữa gã và Thác Bạt Chân bị hỏng, đại bại bỏ chạy, khả năng là đã lục đục với Thác Bạt Chân.”

“Nhưng còn lão đại hay lão tứ, gã vẫn chưa nhìn rõ được cục thế, nhất định phải cẩn thận che giấu hành tung. Nếu không phải mấy năm nay ngươi thành lập Tầm Ky Doanh, trinh thám của chúng ta rải rác trên thảo nguyên cũng nhiều hơn, chưa biết chừng vẫn chưa tìm được gã đâu.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Gã đầu nhập Thác Bạt Ngọc, chẳng lẽ là vì thấy Thác Bạt Ngọc có triển vọng kế thừa Hãn vị?”

Bắc Đường Diệu Nhật cười trầm: “Chỉ e không đơn giản như vậy. Ti Giản là tên phản đồ của triều đình chúng ta, nhất định phải tóm về.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Chuyện này đại ca cứ phân phó, ta tất nhiên sẽ đi làm.”

“Không chỉ có chuyện này.” Bắc Đường Diệu Nhật bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Chúng ta hoàn toàn không rõ tại sao gã lại đầu nhập tứ vương tử, ta hoài nghi gã còn âm thầm có liên hệ với Thác Bạt Chân. Nếu bọn chúng giương đông kích tây, đến lúc ấy không thể không trở mặt với Thác Bạt Chân.”

Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, nói: “Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không chậm trễ đại sự. Vả lại Thác Bạt Chân là người thông minh, sẽ không vì một Bắc Dự vương bỏ chạy mà trở mặt với Minh quốc.”

Bắc Đường Diệu Nhật gật đầu: “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi. Còn cái này nữa, ngươi thử nhìn xem.”

Ngôn Tử Tinh nhận lấy một lá thư khác, không khỏi nhíu mày: “Đông Quyết nhân muốn quy thuận triều đình chúng ta? Còn muốn phái sứ thần tới đây?”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Bọn họ nhất định có việc muốn thỉnh cầu. Nhiều khả năng là hi vọng chúng ta không nhúng tay vào cuộc tranh chấp Hãn vị của Tây Quyết, thậm chí còn muốn chúng ta trợ giúp bọn họ tranh đoạt vùng thảo nguyên bị người Tây Quyết chiếm.”

Ngôn Tử Tinh biết phỏng đoán của đại ca nhất định đúng tới tám chín phần, liền nói: “Vậy nhị ca định thế nào?”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười: “Có hoàng đế nào mà không hi vọng bốn bề quy phục, mở mang bờ cõi? Đông Quyết thần phục, hiển nhiên hắn cao hứng rồi.”

Ngôn Tử Tinh nhíu mày hỏi: “Vậy phải đáp ứng bọn họ sao?”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Điều kiện hiển nhiên phải đàm. Chúng ta đường đường Đại Minh, cho dù muốn uy nghi tứ phương, cũng không thể tùy tiện muốn lấy gì cũng được. Ngươi có ý kiến gì không?”

Ngôn Tử Tinh nhớ tới Thác Bạt Chân, hiển nhiên không hi vọng Minh quốc giúp Đông Quyết. Mà bất luận Đông Quyết ủng hộ đại vương tử Thác Bạt Vũ, hiện tại Đông – Tây Quyết thế lực ngang nhau, nếu giúp bọn họ cướp đoạt đất đai, chính là phá vỡ thế cân bằng này.

Nhưng hắn không dám can thiệp vào quyết định của đại ca, dù sao mình cũng là người có tư tâm, mà đại ca lại là đứng trên góc độ của toàn bộ Minh quốc để suy nghĩ.

Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, đạm nhiên hỏi: “Sao không nói gì?”

“Ta nghe theo sự phân phó của đại ca.”

“Nếu đã như vậy, mấy ngày tới ngươi chuẩn bị đi, chờ người Đông Quyết tới, ngươi phụ trách tiếp đãi.”

Ngôn Tử Tinh cười khổ: “Ta cũng đâu phải Lễ bộ.”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười: “Ngày mai thánh chỉ sẽ hạ xuống, nhị phẩm Lễ bộ thị lang, hoàng thượng sớm đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi.” Hắn vỗ vỗ vai Ngôn Tử Tinh, nói: “Mấy năm nay Đông Quyết Tây Quyết ngươi đều đã đi qua, chuyện trên thảo nguyên ngươi hiểu rõ nhất. Quan sát bọn họ cho tốt, đây là chuyện lớn nhất trên triều đình chúng ta mấy năm qua.”

Ngôn Tử Tinh gật đầu: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt.”

Ngày hôm sau hoàng thượng quả nhiên hạ chỉ, phong hắn làm Lễ bộ thị lang nhị phẩm.

Ngôn Tử Tinh ra khỏi cung, đi tới Lễ bộ báo danh, cùng các đồng liêu đánh tiếng chào hỏi, lại tìm hiểu mấy thứ điều lệ, chờ tới khi về vương phủ đã là qua giờ Thân.

Hải Liên Na được đón về từ trong cung, nhũ mẫu mang nó tới thỉnh an.

“Phụ thân!”

Hải Liên Na đã ba tuổi rưỡi, ghi nhớ mọi việc. Mặc dù một thời gian không gặp phụ thân, nhưng lúc này nó vẫn nhận ra, vui sướng chạy tới.

“Hải Liên Na, đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân!” Ngôn Tử Tinh ôm chầm lấy con, ra sức hôn nó hai cái.

“Râu nhọn quá. Phụ thân xấu…” Hải Liên Na cười khanh khách, vừa trốn vừa ôm lấy cổ phụ thân.

“Đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân càng ngày càng xinh. Ôi chao, thật khiến phụ thân yêu chết mất.”

Hải Liên Na vươn bàn tay nho nhỏ ra sờ mặt phụ thân, nói: “Phụ thân cũng xinh. Hải Liên Na cũng yêu chết phụ thân.”

Ngôn Tử Tinh bật cười ha hả.

Buổi tối hai cha con ở trong viện tử của mình ăn cơm. Ngôn Tử Tinh dùng Tây Quyết ngữ nói: “Hải Liên Na, nói hai câu bằng tiếng Tây Quyết cho phụ thân nghe xem nào.”

Hải Liên Na nghe vậy, ấp úng một hồi lâu, dùng tiếng Tây Quyết vụng về trả lời: “Rất nhiều… không nhớ. Quên mất rồi…”

Ngôn Tử Tinh sờ sờ đầu con, lại nói về tiếng Hán: “Quên rồi thì thôi, có thời gian phụ thân lại dạy con.”

Hải Liên Na nói: “Phụ thân, tại sao con phải học tiếng Tây Quyết? Các ca ca đều không học.”

“Học được rồi, phụ thân sẽ đưa con đi thảo nguyên chơi.”

Hải Liên Na nghe thấy đi chơi, ánh mắt liền sáng ngời, kéo tay hắn nói: “Phụ thân mang con đi.” Nghĩ nghĩ một chút, lại nói: “Mang cả các ca ca đi nữa.”

Ngôn Tử Tinh bế con ngồi lên đùi, hỏi nó mấy chuyện như ở trong cung có vui không, có ai bắt nạt không…

Hải Liên Na líu ríu kể một hồi, lát sau đã ngáp dài một cái.

Ngôn Tử Tinh thấy con buồn ngủ, liền bảo nhũ mẫu đem con về ngủ.

Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn lên bầu trời lấp lánh sao xa, nhớ tới cái người trên thảo nguyên kia, không biết lần này, có phải bọn họ sẽ lại đứng trên lập trường đối địch một lần nữa hay không.