Vọng Tinh Thần

Quyển 2 - Chương 6



Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngôn Tử Tinh lảo đảo.

Thác Bạt Chân bổ nhào tới, xô hắn ngã xuống đất, đè lên người hắn khua quyền như điên: “Ta nhẫn tâm? Là ai ép ta? Là ai ép ta!?”

Ngôn Tử Tinh giận dữ, chặn lại nắm đấm của hắn, nhấc chân đá, từ phía sau đá Thác Bạt Chân ngã khỏi người, mình thì xoay thân một cái đè lên người hắn: “Ta ép ngươi? Lúc ta bế Hải Liên Na quay về tìm ngươi, ngươi đã làm thế nào? Ngươi tên hỗn đản này! Vì tư lợi cá nhân! Chỉ nghĩ tới hãn vị của ngươi, quyền thế của ngươi, ngươi…”

Thác Bạt Chân lại động mạnh thân xô Ngôn Tử Tinh xuống.

Hai người lăn lộn quyền đấm cước đá, giữa đêm hôm khuya khoắt tay trần vật lộn với nhau.

Ngôn Tử Tinh bắt lấy nắm đấm của Thác Bạt Chân khua tới, dùng sức chặn nó lại, nghiến răng nói: “Ta là tới tìm ngươi để nói chuyện, không phải tới để đánh nhau! Ngươi muốn dẫn cấm vệ quân đến ta cũng không ý kiến! Đừng quên người Đông Quyết ở ngay bên phía đối diện!”

Thác Bạt Chân hồng hộc thở dốc, cưỡi trên người Ngôn Tử Tinh, một tay bóp cổ hắn, một tay bị hắn chặn lại giữa không trung.

Hai người trợn trừng nhìn nhau, hơi thở đều gấp gáp, cảm xúc không ổn định.

Thác Bạt Chân sau một hồi lâu mới bình tĩnh lại, dùng sức hất hai tay ra, thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Ngôn Tử Tinh: “Ngươi nếu đã phát hiện, tại sao không nói cho bọn chúng biết?”

Ngôn Tử Tinh nằm trên đất, lau khóe miệng bị tấu ra máu, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta nói cho bọn chúng biết? Người Đông Quyết chỉ ước sao không giết được ngươi.”

Thác Bạt Chân cười giễu: “Ta còn phải tạ ơn ngươi nữa chăng?”

Ngôn Tử Tinh nói: “Ta bảo rồi, ngươi không thể mang Hải Liên Na đi, những việc khác ta mặc kệ.”

Thác Bạt Chân lại trừng đỏ mắt, nhưng lần này hắn không nói gì.

Hắn đang định đứng dậy, ai ngờ Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên nhào lên, ôm lấy thắt lưng hắn, dùng lực lăn một vòng, đè hắn xuống dưới thân.

Thác Bạt Chân cả giận nói: “Ngươi làm gì hả?! Còn muốn tiếp tục đánh có phải không?!”

Ngôn Tử Tinh nhướng mày: “Ngươi sợ?”

Thác Bạt Chân như nghe thấy chuyện gì đáng cười: “Thác Bạt Chân ta có thời điểm nào từng sợ hãi?”

Ngôn Tử Tinh hừ lạnh một tiếng: “Phải a, ngươi dám tới đây, hiển nhiên không sợ.” Hắn khom lưng, cùng Thác Bạt Chân mặt đối mặt, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau.

“Nói cho ta biết, ngươi khôi phục trí nhớ từ khi nào? Hay ngươi căn bản chưa từng mất trí nhớ?”

“Liên quan gì tới ngươi!”

Ngôn Tử Tinh nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Không phải ngươi vừa cưới trắc phi sao? Muốn hài tử, bảo nữ nhân của ngươi sinh đi!”

“Cái đó sao giống nhau!” Thác Bạt Chân khàn giọng gào thét, ý đau đớn nhè nhẹ, tẫn hiển bên trong.

Phụ cùng mẫu, dẫu sao cũng không giống nhau.

Thác Bạt Chân mặc dù là nam nhân, nhưng hài tử là do hắn dứt ruột đẻ ra, không như Ngôn Tử Tinh một hồi tham hoan, sau đó liền chờ đứa bé oe oe rơi xuống. Mình chính là hoài thai mười tháng, nếm tẫn khổ sở khi mang thai còn vất vả hơn so với nữ nhân. Bởi vậy thiên hạ mới có nhiều văn thơ đối ngẫu về phụ thân bạc tình, lại hiếm có mẫu thân nào không thương con cái.

Thác Bạt Chân ngày trước vứt bỏ con gái, là do tâm tính nam nhân chiếm thế thượng phong, cũng là ngoan tuyệt. Nhưng theo sự chảy trôi của thời gian, tình cảm thuộc về “mẫu tính” dần dần khôi phục, đau xót trong lòng cũng càng ngày càng hung hãn.

Ngôn Tử Tinh sửng sốt, phát hiện ý đau đớn của hắn, đáy lòng không khỏi cũng căng chặt, quả nhiên đau lòng.

Trước đây Ngôn Tử Tinh từng thề nhất định phải đoạt Thác Bạt Chân về cho bằng được, nhưng thời gian ba năm có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, chờ tới khi hắn quay lại thảo nguyên một chuyến, phát hiện Thác Bạt Chân dường như đã không còn là người mà mình yêu thương năm đó, trái lại một lần nữa biến trở về lập trường đối địch như trước kia, là Tây Quyết nhị vương tử xảo trá thâm trầm, tâm hắn liền trầm xuống, dần dần lãnh tĩnh.

Nhưng đêm nay cùng Thác Bạt Chân thẳng thắn gặp mặt một hồi, lấy phương thức mà hai người cùng quen thuộc ── đánh nhau, “giao lưu” một phen, lại tìm về ít nhiều cảm giác của ngày trước.

Một khi cảm thấy người dưới thân dường như vẫn là người mà mình quen thuộc kia, ái ý liền không kiềm được mà tuôn trào.

Ngôn Tử Tinh hai mắt toát ra ý đau đớn cùng tiếc thương, thanh âm không khỏi có chút thê lương cùng tuyệt vọng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hải Liên Na chỉ có một, nếu chúng ta không thể ở bên nhau…” Biết bảo đứa trẻ phải lựa chọn thế nào?

Thác Bạt Chân bị lời của Ngôn Tử Tinh làm chấn động, nhất thời ngẩn người sững sờ, còn chưa kịp suy nghĩ cho cẩn thận, đã cảm thấy trên người nặng xuống, Ngôn Tử Tinh bất ngờ ghé lên người hắn, ôm chặt lấy hắn.

“A Chân, ta rất nhớ ngươi…”

Bàn tay tức giận của Thác Bạt Chân đang đẩy ra được một nửa, chợt nghe thấy lời Ngôn Tử Tinh nói khẽ bên tai, bất giác liền dừng lại.

Thân thể Thác Bạt Chân khẽ run rẩy.

Cái ôm quen thuộc cùng lời nói thâm tình, khiến hắn nhất thời dịu lại, lâm vào xúc cảm hốt hoảng.

Hai người cùng lúc nhớ tới khoảng thời gian ở thung lũng Ô Lý Mộc, nhớ bọn họ cùng nhau chăn thả, cũng nhau phi ngựa, cùng nhau… vui vẻ tận tình ở Hải Liên Na.

Khi ấy bọn họ, chính là yêu nhau như vậy.

Cho dù ở hiện tại, Thác Bạt Chân cũng không thể không thừa nhận, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn. Không có tranh chấp quyền thế, không có huynh đệ tương tàn, không có dã tâm bừng bừng. Cuộc sống khi ấy giản đơn biết bao, tự do tự tại biết bao.

Bọn họ mặc sức hát vang, tùy ý chạy nhảy, gắn bó hòa hợp, tận tình hưởng phụ trời xanh, cỏ xanh, cùng yêu thương và quý trọng lẫn nhau.

Bọn họ muốn làm gì liền làm cái ấy, hứng lên liền cưỡi Mặc Phong và Ngạch Na đuổi bắt trên thảo nguyên, tức giận thì tranh cãi ẩu đả một phen, động tình thì lại quấn lấy nhau cùng kịch liệt…

Nhớ tới đây, hơi thở của Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân đều dần dần nóng lên.

Thác Bạt Chân không hổ là hãn vương mới thượng vị, kéo được lý trí về trước, nghiến răng nói: “Buông ra!”

Ngôn Tử Tinh lại vẫn cố chấp ôm lấy hắn, cũng không lên tiếng.

Thác Bạt Chân cả giận: “Ta bảo ngươi buông ra! Tránh ra!”

Hắn giãy được một tay, muốn dùng vũ lực đẩy người bên trên ra, nhưng Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên tùy hứng nói: “Ngươi mà đẩy ta, ta liền kêu lên! Gọi hết sói tới!”

Thác Bạt Chân bị lời của hắn làm nghẹn đến cứng đờ, lại có loại cảm giác dở khóc dở cười, trừng mắt không biết nên nói gì mới tốt, muốn thật sự phát hỏa lại phát không ra, nén đến sắp nội thương mất rồi, liền mắng một câu: “Tên khốn nạn nhà ngươi!”

Lời này chẳng những không đạt được hiệu quả trách mắng, trái lại còn có cảm giác thân mật cưng chiều.

Quả nhiên Ngôn Tử Tinh căn bản không sợ, thuận miệng đáp: “Ta mặc kệ! Phải ôm một cái!”

Lời này là lời hắn thường xuyên nói với Thác Bạt Chân lúc ở thung lũng Ô Lý Mộc.

Khi ấy Ngôn Tử Tinh thường phát ra chút tính khí trẻ con, tùy hứng làm nũng, khiến Thác Bạt Chân phải dỗ. Thác Bạt Chân vì lý do lớn tuổi hơn, tình yêu đối với hắn lại quá sâu, một chút cũng không nỡ để hắn phải mất hứng. Hai người mặc dù thường xuyên cãi cọ, ẩu đả, nhưng thật sự đối với nhau rất tốt, Ngôn Tử Tinh làm nũng cũng là việc vô cùng trôi chảy tự nhiên.

Ai bảo hắn là con út của hai phụ thân cơ chứ?

Từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, hai phụ thân đều yêu thương, các ca ca đều bảo vệ, tính tình cũng nuôi dưỡng đến có chút thích được nuông chiều. Ở trước mặt người ngoài thì không lộ ra chút nào, nhưng trước mặt người nhà thân thiết lại triển lộ ra chẳng thể nghi ngờ.

Những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, hai người đều sững sờ, một luồng không khí quỷ dị đã bất tri bất giác lan tràn, hơi thở vốn đã nóng rực lại càng thêm sôi trào.

Ban nãy còn không cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện tư thế này của bọn họ có bao nhiêu ái muội, bao nhiêu dễ dàng khơi gợi tính dục.

Ngôn Tử Tinh đè trên người Thác Bạt Chân, nhớ tới đêm đó lẻn vào đại trướng của hắn nhìn thấy hắn ở trong bồn tắm, rồi còn tự an ủi, sau đó…

Nhớ nhớ một hồi, tay liền không khỏi càng ôm chặt hơn, hai má cọ cọ lên mặt Thác Bạt Chân, hô hấp nóng bỏng, da thịt cận kề.

Thác Bạt Chân mẫn tuệ phát hiện ra hạ thân của Ngôn Tử Tinh có sự biến hóa. Thứ đang dần dần húc lên bụng dưới là thứ gì, cùng là nam nhân, hắn biết rất rõ, không khỏi đỏ bừng cả mặt, quát: “Xuống!”

Hắn vừa hé miệng, người nọ đang quấn chặt lấy hắn liền nghiêng má sang, một hơi lấp kín.

Thác Bạt Chân âm thầm cả kinh, lại run lên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của người nọ đã theo vào.

Như vậy cũng tốt.

Đêm hôm thanh vắng, cô nam quả nam, lại là hai kẻ trước đây từng lăn lộn trên giường vô số lần, ai mà không biết ai chứ?

Ngôn Tử Tinh đã quen thuộc với từng tấc trên thân thể Thác Bạt Chân, cho dù chỉ là đầu lưỡi công thành lược địa, cũng đánh trúng điểm yếu hại khắp nơi. Hắn cuộn lên đầu lưỡi của Thác Bạt Chân, không ngừng khiêu khích, mẫn cảm kích khởi dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân.

Thác Bạt Chân thở nặng nề, lý trí dần bị ngọn lửa dục vọng đẩy lùi.

Ngôn Tử Tinh cả người run rẩy muốn chiếm lấy Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân cũng bị Ngôn Tử Tinh thắp lên khát vọng tương tự.

Ba năm qua, không lúc nào Thác Bạt Chân quên được khoái cảm cùng kích tình mà Ngôn Tử Tinh đã mang tới cho hắn, đến nỗi hắn đã không thể ung dung mà ôm nữ nhân được nữa. Không phải hắn không muốn nạp phi, mà bởi vì nhìn thấy những nữ tử kia, ôm thân thể đẫy đà của họ, lại không thể giúp hắn thỏa mãn tâm hồn và dục vọng khát khao như trước nữa.

Đây là một bí mật cực kỳ sâu kín của hắn, là sự biến hóa đáng sự đã lưu lại trên thân thể hắn sau khi quay về từ thung lũng Ô Lý Mộc.

Khi hắn phát hiện mình không thể dâng lên dục vọng đối với nữ nhân, hắn đã từng cực kỳ khủng hoảng. Cũng may thời điểm ấy thế lực của hắn còn chưa phục hồi, trong tộc có quá nhiều việc phải xử lý, hắn liền gửi gắm tình cảm vào việc bận rộn và dã tâm, cả ngày chạy trên thảo nguyên, ban đêm mang thân thể cực độ mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

Bởi vậy mấy năm gần đây, hắn cư nhiên có thể xưng với “thủ thân như ngọc”. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn oán hận Ngôn Tử Tinh.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại thực tủy biết vị với một nam nhân, dựa vào lòng kiêu ngạo của hắn, thật sự khó mà chấp nhận.

Giờ này khắc này, ngọn lửa dục vọng một khi đã bốc lên, liền như muốn thiêu sạch lẫn nhau.

Ngôn Tử Tinh cảm thấy sự chống cự của Thác Bạt Chân cũng không quá kiên định, lập tức thừa thắng xông lên, càng thêm ra sức khiêu khích hắn.

Hai người thở dồn dập. Khó khăn lắm mới tách được miệng lưỡi ra, Ngôn Tử Tinh hôn dọc theo gò má của Thác Bạt Chân, mút một cái lên hầu kết của hắn.

Đó là nơi mẫn cảm nhất của Thác Bạt Chân.

Quả nhiên, Thác Bạt Chân lập tức ức chế không được khẽ “A…” một tiếng, thân thể mềm nhũn xuống.

Bí mật này chỉ có Ngôn Tử Tinh từng sớm chiều ở chung, hòa hợp gắn bó với hắn mới biết được thôi, cho dù là vợ cả Na Mộc Thuần của Thác Bạt Chân, cũng không biết nơi mẫn cảm nhất trên thân thể hắn lại ở chỗ này.

Đây cũng là kinh nghiệm do Ngôn Tử Tinh và Thác bạt Chân đúc rút ra được sau vô số lần hoan hảo, phỏng chừng chính Thác Bạt Chân trước kia cũng không biết, suy cho cùng cũng không có nữ nhân nào dám lớn gan đi cắn cổ hắn a.

Nói chung, nếu trước đó Thác Bạt Chân còn có một chút do dự, sau khi bị Ngôn Tử Tinh hôn lên điểm mẫn cảm, do dự liền không cánh mà bay sạch sẽ.

Bàn tay của Ngôn Tử Tinh thuần thục hướng xuống dưới vuốt ve.

Hắn đối với phục sức của Tây Quyết vô cùng quen thuộc, lúc này lại đang là mùa hè nóng nực, y sam đơn bạc, bởi vậy thuận lợi lột sạch y phục của Thác Bạt Chân, để lộ lồng ngực kiện mỹ trần trụi.

Ngôn Tử Tinh lướt nhìn một cái, màu mắt càng thêm thâm trầm, cúi xuống ngậm lấy thù du bên ngực trái của Thác Bạt Chân, ướt át liếm mút, đồng thời một tay lần sờ xuống dưới, nắm lấy phân thân đã ngạnh lên giống mình.

“Ưm…”

Thác Bạt Chân khẽ run rẩy, không tự chủ được mà nâng thân thể lên, đón ý nói hùa với hắn.

Ngôn Tử Tinh đã là tên trên dây, không thể không bắn, cảm nhận được Thác Bạt Chân đã động tình, càng thêm ra sức chà xát bộ lộng, đồng thời miệng cũng không dừng lại, hôn từng chút từng chút, thỉnh thoảng cắn cắn nhũ thủ của Thác Bạt Chân, lại hướng xuống dưới hôn lên cơ bụng và rốn của hắn.

Thác Bạt Chân kịch liệt thở dốc, cơ bụng phập phồng lên xuống.

Ngôn Tử Tinh say sưa hướng xuống dưới, môi lưỡi cuối cùng cũng hôn lên phân thân của Thác Bạt Chân.

“A…”

Có lẽ là do đã tích lũy quá lâu, cũng có lẽ là do quá động tình, Thác Bạt Chân mới bị Ngôn Tử Tinh liếm lộng mấy cái, đã nhịn không được mà bắn ra.

Trọc dịch bạch sắc phun trào. Ngôn Tử Tinh dùng ngón tay vê xuống, cởi quần của Thác Bạt Chân, lật người hắn một cái, sờ soạng về phía sau.

Lực chú ý của Thác Bạt Chân ban nãy đều tập trung cả ở phần dưới, đại não hưng phấn đến choáng váng từng trận, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Ngôn Tử Tinh lật lại cưỡi trên người, tiếp theo liền phát hiện hậu huyệt có thứ gì đó thống nhập, một trận tê ngứa.

Ngôn Tử Tinh đút một ngón tay vào trong, ngạc nhiên phát hiện nơi đó của Thác Bạt Chân không biết đã ươn ướt từ khi nào, hậu huyệt thít chặt ấm áp, dễ dàng sáp nhập được hai ngón tay.

Thế này hắn cũng không kiềm chế nổi nữa, lấy ra tính khí đã nóng rực như thiết xử của mình, nhắm ngay huyệt khẩu không ngừng co rút như đang nghênh đón hắn, gấp rút tiến vào.

Phốc một tiếng.

Như thể trời sinh nên kết hợp cùng một chỗ, tính khí của Ngôn Tử Tinh dị thường thuận lợi mà sáp nhập vào động khẩu chật hẹp kia, lập tức bị cảm giác ấm áp bên trong bao lấy.

Thác Bạt Chân đau đến hừ một tiếng, hai tay chống sàn nhà, cuối cùng cũng kịp phản ứng Ngôn Tử Tinh đang làm gì.

Hậu huyệt trống rỗng bị tính khí nóng rực nhét đầy, hai người kết hợp chặt chẽ, lại cùng lúc cảm thấy một loại thỏa mãn thật sâu.

Ngôn Tử Tinh phát ra tiếng hét hưng phấn trầm thấp từ sâu trong yết hầu, đỡ lấy thắt lưng dẻo dai săn chắc của Thác Bạt Chân mà bắt đầu mạnh mẽ vận động, từng kích từng kích, đâm thẳng tới nơi sâu nhất.

Thác Bạt Chân chịu không nổi Ngôn Tử Tinh vừa tới đã hung hãn như muốn đòi mạng kiểu vậy, trúc trắc dùng hai tay chống lên sàn nhà, nhưng không có điểm tựa, phía sau lại như đang bị làm bởi một con dã thú, húc đẩy đến hắn không ngừng trượt về phía trước.

“Ngươi, mẹ kiếp ngươi chậm một chút ──”

“…A Chân, nơi này của ngươi thật chặt…”

Hai tay Ngôn Tử Tinh cũng không nhàn rỗi, bàn tay ấm áp vuốt ve thân thể của Thác Bạt Chân, một tay nhào nắn bờ mông rất vểnh của hắn, một tay thì đỡ lấy phần thắt lưng.

Mấy lần đầu Ngôn Tử Tinh còn có chút mới lạ, nhưng chẳng mấy chốc đã tìm về cảm giác quen thuộc, mỗi lần đỉnh nhập, phần eo ưỡn về phía trước, nhất định sẽ húc đến nơi sâu nhất, cũng tinh chuẩn mà chạm tới điểm mẫn cảm trong nội bích của Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân toát ra một thân mồ hôi nóng, da thịt màu đồng trong bóng đêm lấp lánh tỏa ra một tầng huỳnh quang.

Lần thứ nhất bị chọc tới điểm khoái cảm, thắt lưng hắn mềm xuống một chút, nếu không nhờ Ngôn Tử Tinh đỡ lấy, suýt nữa đã nằm sấp xuống đất, liền sau đó Ngôn Tử Tinh lại tiến công dồn dập, khoái cảm tột cùng đánh úp tới từng trận, khiến hắn đầu váng mắt hoa, tay chân mềm nhũn, suýt nữa thì không chống đỡ nổi chính mình.

“Ô…”

Thác Bạt Chân cắn chặt môi dưới, đem tiếng rên rỉ nén xuống thật sâu trong yết hầu.

“A Chân, kêu lên đi. Ta thích nghe ngươi kêu…” Ngôn Tử Tinh khom hạ người, đặt xuống sống lưng ẩm ướt của Thác Bạt Chân vô số nụ hôn ấm áp, thì thầm nói.

Cút mẹ ngươi đi!

Thác Bạt Chân thầm chửi ầm lên trong lòng, cắn phập xuống cổ tay mình, chính là không kêu ra tiếng.

Ngôn Tử Tinh cưỡi Thác Bạt Chân thọc hơn mười lần, cuối cùng cũng bắn ra, dịch thể phun trào vẩy đầy tràng bích của hắn.

Thác Bạt Chân khẽ gầm lên một tiếng, cảm thấy ruột của mình cũng sắp bị bắn thủng, đồng thời phía trước cũng tràn ra dịch thể.

Hắn thở dốc nằm bệt xuống đất, sàn nhà lạnh lẽo dán sát da thịt nóng bỏng, vẫn cảm thấy nóng.

Ngôn Tử Tinh đè trên người hắn, hai người đều thất thần trong chốc lát. Thác Bạt Chân nâng cánh tay lên, muốn đẩy tên kia ra, nhưng chợt phát hiện thứ vẫn đang vùi sâu trong thân thể mình lại ngạnh cứng.

Hắn thở dốc quát: “Đi ra!” Ai ngờ thanh âm phát ra lại khàn khàn trầm thấp, mang theo dư vị sau cao trào, gợi cảm biếng nhác nói không nên lời.

Ngôn Tử Tinh bỗng chốc lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nâng người dậy say mê hôn cằm và môi hắn, nói: “Làm thêm lần nữa.”

Thác Bạt Chân biến sắc, đang định mở miệng nói gì, Ngôn Tử Tinh lại cúi đầu, cắn lên hầu kết của hắn.

“Ách…”

Thác Bạt Chân mềm nhũn cả người, hậu huyệt theo bản năng căng chặt, nhất thời lại kẹp chặt Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh gác chân của hắn lên vai mình, đè hắn xuống sàn nhà, lại bắt đầu trừu sáp.

“Ngươi… mẹ kiếp ngươi một vừa hai phải! Lão tử tới Diêu Kinh cũng không phải để cho ngươi thao… A ──”

Ngôn Tử Tinh rút ra cả căn, rồi lại đâm tới triệt để, kéo lấy thắt lưng hắn thụi mạnh một hồi, húc đến Thác Bạt Chân cuối cùng cũng không khống chế được mà bật kêu lên.

Ngôn Tử Tinh vớt hắn lên, tách đùi hắn ra để hắn ngồi trên người mình, bá đạo hôn hắn.

Thác Bạt Chân giơ tay lên, tựa hồ muốn tát cho hắn một phát, Ngôn Tử Tinh lại không chút do dự mà gia tăng tốc độ trừu sáp, đồng thời một tay nắm lấy phân thân của Thác Bạt Chân, xoa nắn hai khối tiểu cầu, bàn tay mang vết chai thuần thục chà xát.

“Ưm ── ô ô…”

Những lời Thác Bạt Chân muốn chửi đều bị lấp lại trong miệng, đợi tới khi môi lưỡi hai người tách ra, thanh âm đã biến thành tiếng rên rỉ trầm khàn. Một tay Thác Bạt Chân ôm lấy vai Ngôn Tử Tinh, một tay chống sàn nhà, thắt lưng gãy gập lắc tới lắc lui.

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên vỗ một chưởng lên bắp đùi thon dài săn chắc của Thác Bạt Chân, phát ra một tiếng ba thanh thúy, ra lệnh nói: “Kẹp lấy thắt lưng của ta!”

Thác Bạt Chân nói: “Kẹp không được… thắt lưng sắp gãy…”

Bàn tay Ngôn Tử Tinh vốn đang nắm giữ phân thân của Thác Bạt Chân liền vê lấy phần đỉnh, nhẹ nhàng ấn xuống.

Thác Bạt Chân bị đau, lại có một loại khoái cảm run rẩy khác thường, không khỏi cong người lên.

Ngôn Tử Tinh nói: “Kẹp lấy thắt lưng của ta!”

Thác Bạt Chân thử đem hai cẳng chân dài xuội lơ bên người Ngôn Tử Tinh kẹp lên, nhưng tư thế này đối với vị hãn vương thảo nguyên đã qua tuổi ba mươi, lại chưa từng luyện nhuyễn cốt công mà nói, thực sự có chút khó khăn, không khỏi vừa bị húc tới phát run vừa nói: “Không được… khốn nạn! Đã bảo kẹp, kẹp không được… Ách…”

Ngôn Tử Tinh nói: “Tính dẻo dai của ngươi vẫn kém như vậy, thân thể cứng ngắc.”

Thác Bạt Chân đại nộ, dùng tiếng Tây Quyết mắng: “Câm miệng! Tên khốn nạn nhà ngươi!”

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên ôm lấy eo hắn, uốn gối nâng người lên.

Thác Bạt Chân hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy vai Ngôn Tử Tinh, hai chân cũng quèo lên.

Ngôn Tử Tinh nói: “Đây chẳng phải là kẹp được rồi sao.” Nói xong liền dùng sức ôm hắn lên.

Hai người vẫn đang kết hợp cùng một chỗ.

Thác Bạt Chân sắp điên rồi, gầm khẽ: “Ngươi làm gì hả!”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Lên giường.” Nói xong liền ôm hắn lắc lắc lư lư đi về phía giường, mỗi động tác di chuyển lại nâng mông Thác Bạt Chân cắm xuống một chút.

Đầu óc Thác Bạt Chân váng vất cả rồi, còn chưa kịp mắng, đã bị Ngôn Tử Tinh khom người ném lên giường, tiếp đó hắn lại đè xuống, khuỷu chân quỳ lên mép giường, nâng eo Thác Bạt Chân tiếp tục cắm vào.

“Khốn, khốn nạn, ta phải giết ngươi, ngươi… A ──”

Lần này thời gian đặc biệt dài lâu. Ngôn Tử Tinh lần lữa mãi chưa chịu phóng thích, một kích rồi lại một kích, đĩnh nhập cực sâu cực nặng.

Phần eo Thác Bạt Chân nhẹ tênh, đầu váng mắt hoa, nhưng thân thể lại vẫn bị kích thích kịch liệt, dịch thể vừa bắn vào thể nội ban nãy xuôi theo tràng bích chảy ngược trở về, dịch vị cũng bắt đầu quay cuồng.

“Không, không được… Đổi tư thế! Đổi, đổi…” Thác Bạt Chân không thể không nói lời xin tha.

Ngôn Tử Tinh rút ra, Thác Bạt Chân còn chưa kịp thở phào một hơi, người đã lại bị lật qua.

Ngôn Tử Tinh cưỡi trên người hắn, tiến vào, rút ra, tiến vào, rồi lại rút ra…

“Bắn mấy lần rồi? Ngươi ở trên thảo nguyên có từng cùng kẻ khác làm?” Ngôn Tử Tinh sờ phía trước của Thác Bạt Chân, nơi ướt rượt đó lại đang tràn dịch.

Thác Bạt Chân rên rỉ, hai tay không chống đỡ được thân thể, chỉ có thể quỳ sấp xuống, vểnh mông lên để hắn làm.

“Đương nhiên có… ưm, ha… ngươi coi lão tử là người gì chứ. Ách…”

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên dùng ngón tay bít lại phần linh khẩu của phân thân Thác Bạt Chân, đem toàn bộ tinh hoa của Tây Quyết hãn vương đổ trở về, chầm chậm nói: “Ngươi có làm? Với ai?”

“A ── a… Buông, buông ra…”

Thác Bạt Chân không ngừng rên rỉ, muốn đẩy tay Ngôn Tử Tinh ra, nhưng cực chẳng đã người phía sau lại thúc hắn đến vô lực, hai tay buộc phải cùng nhau chống đỡ mới không bị ngã xuống.

Ngôn Tử Tinh nói: “Có phải ả trắc phi kia của ngươi không? Hay là nữ nhân nào khác? Nói cho ta biết!”

Thác Bạt Chân phía trước trướng đến khó chịu, kích thích phía sau lại mang tới khoái cảm dị thường, thân thể run rẩy từng trận, thực sự không chống đỡ nổi nữa, nói: “Không có… không có làm. Ngươi buông tay… A ──”

“Vậy là cùng nam nhân? Có từng cùng nam nhân làm không?”

Thác Bạt Chân bị gây sức ép tới gần phát điên, khàn giọng gào thét: “Không có! Không có! Nam nhân cũng không có!”

Cuối cùng Ngôn Tử Tinh cũng buông tay.

Thác Bạt Chân rốt cuộc không nhịn được nữa, từng cỗ từng cỗ phun trào.

Phân thân của hắn dần dần mềm xuống, tính khí của Ngôn Tử Tinh lại vẫn cứng đến phát trướng. Thác Bạt Chân đã tiết ba bốn lần, nhưng Ngôn Tử Tinh lần thứ hai còn chưa kết thúc.

“Ngươi, ngươi còn chưa xong? Thao đủ chưa hả?”

Thác Bạt Chân mệt đến không còn khí lực, dứt khoát nằm phủ phục xuống giường.

Nhưng Ngôn Tử Tinh không buông tha cho hắn, lại luồn tay vớt hắn lên, lồng ngực dán sát lên sống lưng của Thác Bạt Chân, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Chưa xong! Vĩnh viễn thao ngươi không đủ!”

Rõ ràng là ngôn từ thô lỗ, lại hàm chứa một luồng mị lực khác biệt, như thể một lời thề, chấn động đến trái tim Thác Bạt Chân phải run rẩy.

Một đêm này Thác Bạt Chân không biết bị hắn làm bao nhiêu lần. Đầu tiên là trên sàn nhà, tiếp theo là trên giường, tư thế từ kiểu cưỡi, kiểu ôm, kiểu ngồi xếp bằng, đến kiểu nằm nghiêng, kiểu nằm úp sấp…

Nói chung, về sau Thác Bạt Chân đã mỏi mệt muốn chết, nằm trên giường mặc cho Ngôn Tử Tinh lăn qua lăn lại.

Nam nhân ba mươi mấy tuổi cùng nam nhân hai mươi mấy tuổi, bình thường còn không lộ rõ khác biệt, nhưng tới lúc lên giường rồi, chênh lệch thể lực cùng lực kéo dài liền cảm nhận được rõ ràng.

Mỗi một đỉnh qua đi, lại là một đỉnh khác.

Tân nhậm đại hãn tráng niên chính trực của Tây Quyết, trước khi bị làm đến ngất đi, ý niệm cuối cùng trong đầu chính là: tên khốn này từ khi nào thì học được nhiều kiểu tư thế như vậy?

* * *

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Linh thức dậy liền cùng phó sứ Tô Tát Mặc tới trước cửa phòng ngủ của Thác Bạt Chân, gõ cửa.

Chờ suốt một hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh. Triệu Tử Linh cùng Tô Tát Mặc nhìn nhau, đều có chút lo lắng, lại gõ gõ cửa, thấp giọng gọi: “Đại hãn? Đại hãn?”

“… Ưm. Chuyện gì?”

Bên trong cuối cùng cũng truyền tới tiếng uể oải của đại hãn.

Triệu Tử Linh cảm thấy thanh âm kia có chút dị thường, tựa hồ có chút trầm khàn, còn có chút… ý vị không nói nên lời.

“Đại hãn, nên xuống lầu ăn điểm tâm thôi. Hôm nay có khả năng Minh đế sẽ tuyên triệu chúng ta.”

“Ta không xuống được. Bảo người đưa điểm tâm lên đây.”

Triệu Tử Linh thoáng sửng sốt, nói: “Vâng. Vậy… ngài không sao chứ?”

“… Khụ, có chút không thoải mái, chắc là nhiễm phong hàn. Các ngươi đi đi, điểm tâm bưng chút cháo rau đến, phải thanh đạm.”

Tô Tát Mặc nói: “Đại hãn, nếu thân thể không khỏe, thần thỉnh đại phu tới xem cho ngài nhé?”

“Không cần chuyện bé xé ra to!” Thanh âm bên trong mất kiên nhẫn nói: “Đi làm việc của các ngươi đi, đừng đứng trước cửa phòng ta, làm kẻ khác chú ý liền phiền toái!”

Triệu Tử Linh và Tô Tát Mặc đành lui xuống.

Trong phòng, Thác Bạt Chân nằm úp sấp trên giường, âm thầm chửi rủa.

Đêm qua bị Ngôn Tử Tinh lăn qua lộn lại không biết làm tới tận khi nào, hắn mông mông lung lung cảm thấy trời sắp sáng, Ngôn Tử Tinh rời đi lúc nào cũng không biết. Tên hỗn đản kia, cư nhiên chỉ đơn giản giúp hắn lau lau một chút rồi phủi mông bỏ chạy, để lại một mình hắn với căn phòng hỗn độn, sáng ra gần như không bò dậy nổi.

Nói tới thì đây cũng là trách oan cho Ngôn Tử Tinh.

Hắn vốn chính là trộm lẻn vào, trong Tứ Di quán được canh phòng sâm nghiêm, để đề phòng sứ thần Đông – Tây Quyết đánh nhau, cấm vệ quân còn phái thêm nhân thủ tới. Nếu không phải Ngôn Tử Tinh đã quen thuộc với lộ tuyến tuần tra của cấm vệ quân, lại thêm khinh công cao minh, căn bản không dễ dàng lẻn vào như vậy.

Xong chuyện hắn còn có lòng giúp Thác Bạt Chân đã mê man bất tỉnh thu dọn một chút, thế nhưng trong phòng ngoại trừ một chậu nước sạch ở góc phòng, còn lại chẳng có gì cả.

Đành phải lục ra một kiện nội sam của Thác Bạt Chân, rồi lại dùng nước sạch giúp hắn tẩy rửa đơn giản một chút, lau đi dịch thể bắn tung tóe trên tường, chân giường, dưới mặt đất, còn lại những thứ khác thực sự không thể tiếp tục thu dọn. Hơn nữa sắc trời đã dần dần hửng sáng, nếu còn không đi thì Ngôn Tử Tinh chỉ có thể mở cửa đón khách, cực chẳng đã bèn cuộn lại bộ nội sam đại hãn đã đảm đương nhiệm vụ giẻ lau, vội vàng trèo cửa sổ phi đi.

Thác Bạt Chân vừa chợp mắt liền ngủ thẳng tới bình minh. Nếu không nhờ tiếng gõ cửa của Triệu Tử Linh, phỏng chừng hắn có thể ngủ thẳng tới tối.

Hắn vốn định đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài, nhưng thử mấy lần, đều cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, cả người như bị mười con ngựa giẫm qua, bò cũng không bò dậy nổi, đành phải viện cớ phong hàn, đuổi Triệu Tử Linh và Tô Tát Mặc đi.

Dựa vào tài trí thông minh của Thác Bạt Chân, tới giờ phút này hắn vẫn có chút không hiểu được: rõ ràng đêm qua hai người còn đang đối chọi gay gắt, quyền đấm cước đá… thế nào mà sau một hồi, lại biến thành làm hắn?

* * *

So sánh với Thác Bạt Chân bên kia mệt mỏi muốn chết, Ngôn Tử Tinh bên này lại thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.

Hắn quay về vương phủ, hoàn toàn không đi ngủ, gọi hạ nhân dậy chuẩn bị nước ấm, tắm rửa một phen, rồi mới trực tiếp thay triều phục chuẩn bị vào triều.

Trước khi ra cửa bỗng nhiên hắn lại nhớ tới cái gì, lục ra chiếc khăn tay lấy được từ chỗ Thác Bạt Chân trong cái đêm ở trên thảo nguyên ấy, cất vào lồng ngực.

Sau khi hạ triều, Ngôn Tử Tinh bị hoàng thượng gọi vào thư phòng nói chuyện.

Hắn có chút chột dạ, không biết có phải đã bị hoàng thượng phát hiện chuyện đêm qua lẻn vào Tứ Di quán hay không. Nhưng sau đó mới biết chỉ là sợ bóng sợ gió, hoàng thượng gọi hắn vào chỉ để hỏi một chút động hướng của sứ thần Đông – Tây Quyết gần đây mà thôi.

Ngôn Tử Tinh thành thành thật thật hồi báo hết, rồi nói: “Bệ hạ, Tây Quyết sứ thần vẫn rất bình tĩnh, chỉ có Đông Quyết sứ thần dạo gần đây dường như không kiềm chế được, lén lút bái phỏng các quan viên khắp nơi trong kinh thành, mặt khác vẫn luôn hỏi thăm từ thần xem khi nào thì bệ hạ triệu kiến bọn họ.”

Ti Diệu Huy nói: “Trẫm chuẩn bị ngày mai sẽ triệu kiến Đông Quyết sứ thần, nhưng không để Tây Quyết biết… Thế này đi, ngày mai ngươi dẫn sứ thần Tây Quyết ra ngoại thành chơi, danh lam thắng cảnh xung quanh đều đi xem, đừng để bọn họ ở trong kinh thành.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Thần hiểu rồi. Bệ hạ, người còn chuyện gì không? Không thì thần về phủ đây.”

Dám nói chuyện với hoàng đế kiểu ấy, cũng chỉ có một mình Ngôn Tử Tinh.

Ti Diệu Huy mỉm cười, phất tay nói: “Không còn việc gì. Ngươi lượn đi.”

Ngôn Tử Tinh cười he he, đang định cáo lui, bỗng nhiên sực nhớ ra: “À, nhị ca, đại ca đi đâu rồi? Sao mấy ngày nay đều không thấy về phủ?”

Ti Diệu Huy sắc mặc cứng đờ, úp úp mở mở: “Ừm, mấy ngày nay hắn ngủ trong cung, tạm thời không về đâu.”

Đại ca ngủ trong cung sao? Mình không biết đấy.

Ngôn Tử Tinh kỳ quái nhìn hoàng thượng, hỏi: “Chẳng phải nói đi tới biệt viện trú hai ngày, để tránh mấy gã sứ thần người Quyết sao? Thế nào mà…”

Ti Diệu Huy sốt ruột nói: “Việc này ngươi đừng quan tâm. Còn vấn đề gì không? Không thì về đi.”

Ngôn Tử Tinh thấy nhị ca không muốn nói nhiều, trong lòng cũng không để bụng.

Ai biết được đôi đại ca nhị ca này lại làm gì chứ? Dù sao cũng không liên quan tới hắn.