Vọng Tình

Chương 33: Đào Hoa công tử



- Từ phương xa có bằng hữu tới chơi, giờ tỵ hôm nay ở thác nước Tây Sơn, đệ hãy quét dọn giường chiếu cho sạch sẽ rồi xông hương để gian phòng trở nên thanh nhã hơn.

Giấy viết trắng như tuyết, chữ viết thì tiêu sái hữu lực, phía dưới bên góc trái chỉ vẽ một bông hoa đào mà không có ký tên.

Vài chữ ít ỏi càng làm nổi bật tờ giấy trắng. Hồ Tứ cầm tờ giấy lên, để bên mũi ngửi ngửi, hít một hơi thật sâu:

- Thơm quá đi!

Đang định ngửi lại một lần nữa thì tờ giấy trong tay đột nhiên biến mất, nhìn lại bỗng thấy tờ giấy đã nằm trong tay của Phan Ngọc, Hồ Tứ liền kêu lên:

- Tại sao ngươi lại cướp tờ giấy của ta chứ?

Phan Ngọc cười lạnh một tiếng, giơ tay đẩy Hồ Tứ đang định cướp lại ra.

Đột nhiên từ dưới tờ giấy có một ngọn lửa màu lam nhạt nổi lên, chỉ trong chớp mắt, tờ giấy liền hóa thành tro bụi. Một ngọn gió thổi qua, tro bụi liền theo không khí mà biến mất, Phan Ngọc vỗ vỗ tay:

- Tờ giấy gì gì đó của ngươi đâu, ở nơi nào, sao ta lại không thấy nhỉ?

Hồ Tứ nắm chặt tay lại, mắt trừng trừng mở to, tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Nếu không có Vạn Đào Hoa ngăn cản, chỉ sợ nàng đã nhảy dựng lên xông đến đánh Phan Ngọc rồi.

Nàng phát hiện ra, mấy ngày nay, Phan Ngọc luôn khiến cho người ta chán ghét.

Nàng chẳng qua là cảm thấy mùi hương kia rất dễ chịu nên muốn ngửi lại một lần nữa mà thôi. Không ngờ một chút nguyện vọng nho nhỏ như vậy đều không thể thực hiện được, nhân sinh thật không thú vị mà!

Hồ Tứ hận Phan Ngọc đến nghiến răng nghiến lợi nhưng suy nghĩ của đương sự so với Hồ Tứ thì hoàn toàn tương phản.

Vạn Đào Hoa nhìn Phan Ngọc trước mặt mọi người đốt tờ giấy kia đi, trong lòng có một loại sung sướng nói không nên lời.

Mấy tháng nay có một cỗ tức giận đặt ở trong lòng rốt cuộc cũng được phát tiết mà biến mất. Từ mi đến mắt đều hàm chứa ý cười, nghĩ rằng không hổ là sư huynh của nàng, liền cất giọng nói:

- Tiểu sư huynh, huynh nghĩ chúng ta có nên đi hay không đây?

Ba một tiếng, Phan Ngọc mở chiết phiến ra, khẽ cười nói:

- Đi! Như thế nào lại không đi chứ? Người ta đã mời khách, chuyện tốt như vậy, tất nhiên là phải đi.

**

Mùa hạ ở Tây Sơn một màu xanh tươi, đi trên con đường nhỏ trong rừng, ánh mặt trời bị những cành cây rậm rạp che khuất làm cho thời tiết mát mẻ đi rất nhiều, cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho người ta cực kì thoải mái.

Phan Ngọc vừa tiêu sái bước đi vừa thưởng thức cảnh sắc ven đường.

Vốn bọn họ cưỡi ngựa mà đến đây nhưng lúc tới chân núi, con ngựa liều chết cũng không muốn đi tiếp lên núi, cho dù Phan Ngọc sử dụng bất kì cách nào đi nữa, nó nửa bước cũng không chịu đi.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể tự mình bước đi. Cũng may núi không có cao cho lắm, đi một chút là đến nơi.

- A!

Một tiếng thét chói tai dọa cho Hồ Tứ nhảy dựng lên, còn chưa phản ứng lại đã có một thân hình mềm mại nhào vào trong lòng của nàng.

Vạn Đào Hoa nắm chặt vạt áo của Hồ Tứ, đến cả âm thanh cũng đều thay đổi, tay chỉ vào cách đó không xa hét to:

- Con chuột kìa! Có con chuột!

Vỗ vỗ vai của nàng, Hồ Tứ có chút bất đắc dĩ.

Đại tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có điều là rất sợ chuột, chỉ cần nhìn thấy nó liền luống cuống mà kêu to lên. Phan Ngọc hừ lạnh một tiếng, giơ chân ra đuổi con chuột đi:

- Có cái gì ngạc nhiên chứ? Ta nói này, âm thanh của ngươi càng khiến cho người ta sợ hãi hơn đấy.

Đại tiểu thư run run, hung hăng trừng mắt nhìn Phan Ngọc. Nếu không phải còn có việc cầu hắn, nàng đã sớm không chịu được tính khí này của hắn rồi.

- Không có việc gì, Đào Nhi, đưng sợ, con chuột đã chạy mất rồi!

Nghe thấy tiếng an ủi đầy ôn nhu của Hồ Tứ, tâm bị dọa cho chấn kinh của đại tiểu thư mới dần dần bình tĩnh lại.

Đi không được bao lâu, bọn họ đã đến chỗ thác nước.

Thác nước cao tới trăm thước, đàm thủy trong suốt, bên trong du động bạch ngư, không lớn cho lắm. Xung quanh tỏa ra hơi nước, ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt đàm thủy.

Hồ Tứ cùng đại tiểu thư trái xem phải xem, ngoại trừ bọn họ cũng chỉ có âm thanh của thác nước, không còn tiếng động nào khác.

- Tại sao không có ai hết?

Hồ Tứ có chút không hiểu, đại tiểu thư cũng gật đầu phụ họa, chỉ có Phan Ngọc một chút cũng không kinh ngạc.

Gập chiết phiến lại, tay phải ở giữa không trung vẽ vài nét bút, hai tay giơ ra như động tác đẩy cửa. Sau đó chỉ thấy có một cơn gió mạnh thổi quất vào mặt làm cho ống tay áo bay bay.

Một dải cầu vồng xuất hiện ở dưới chân ba người, Phan Ngọc ở phía trước dẫn đường, Hồ Tứ cùng đại tiểu thư theo sát ở phía sau.

Hồ Tứ chỉ cảm thấy cực kì thú vị, trước kia, đại ca cũng từng mang nàng đi giữa không trung để đuổi theo dải cầu vồng xinh đẹp.

Loại cảm giác tuyệt vời cùng cảnh sắc đẹp đẽ này luôn luôn khắc thật sâu trong lòng nàng. Thật không ngờ, tình cảnh tương tự lại có thể xuất hiện tại đây, khiến cho nàng kinh ngạc không thôi.

- Không thể tưởng tượng được, ngươi lại lợi hại như vậy, dải cầu vồng này thật đẹp!

Hồ Tứ giơ bàn tay ra chạm vào dải cầu vồng, cảm giác lúc chạm vào dải cầu vồng cũng giống như những lần khác.

Phan Ngọc nhìn nàng liếc mắt một cái, gương mặt lạnh nhạt rốt cuộc lộ ra tia mỉm cười, vẻ mặt có chút đắc ý:

- Này tính là cái gì! Khả năng của ta còn cao hơn nhiều!

Rốt cuộc cũng đi đến cuối dải cầu vồng, trước mắt là một mảnh hư vô, không còn đường để đi tiếp, Phan Ngọc cười khẽ:

- Chút tài mọn!

Động tác trên năm ngón tay nhanh vô cùng.

Ầm, ầm, ầm.

Không gian hư vô bị xé ra một mảnh lớn, ánh sáng từ khe hở phóng ra làm cho mắt của Hồ Tứ cùng đại tiểu thư không tài nào mở ra được.

Một hồi lâu sau miễn cưỡng mới có thể mở ra, lúc mở mắt ra, ánh mắt liền chớp cũng không có chớp lấy một cái.

Hoa đào được trồng đầy ở khắp núi, hồng phấn, tuyết trắng, mùi hương kiều diễm.

Hồ Tứ hít sâu một hơi, lồng ngực liền tràn ngập hương hoa.

Gió nhẹ thổi làm cho những cánh hoa bay bay, cuốn đến giữa không trung rồi mềm nhẹ rơi xuống đất.

Vài cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống mặt nước trong suốt dẫn đến vài đợt gợn sóng, dòng nước có màu ngọc bích nhợt nhạt.

Hồ Tứ nhịn không được ngồi xổm người xuống, bàn tay chạm vào mặt nước, lạnh lạnh thanh thanh, thoải mái đến nỗi muốn nhảy xuống không muốn lên.

Trên mặt nước chiếu ảnh ngược của Hồ Tứ, nàng thú vị nhìn, nhịn không được nhìn đôi mắt nhiều một chút, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng luyến tiếc.

Dần dần thân mình hướng tới mặt nước, bất tri bất giác đã nghiêng xuống hơn phân nửa, đợi đến lúc nàng phát hiện ra thì đã không còn kịp.

Dưới tiếng kêu sợ hãi của đại tiểu thư, Hồ Tứ nghĩ lần này mình chắc chắn sẽ chết ở dưới nước rồi.

Đột nhiên, từ phía sau có một cánh tay vươn tới ôm lấy Hồ Tứ, đem toàn thân cứng ngắc của Hồ Tứ kéo lên bờ.

Một cỗ chân khí từ sau lưng chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Hồ Tứ làm cho nàng cảm thấy thật ấm áp. Mặt nước trở lại sự yên tĩnh như lúc đầu, qua một hồi lâu, chân tay của Hồ Tứ miễn cưỡng mới có thể hoạt động tự nhiên lại được.

Nhớ lại vừa rồi, nếu không có Phan Ngọc nhảy xuống cứu, chỉ sợ nàng đã chết đuối ở dưới nước.

Cảm kích ngẩng đầu lên đang muốn nói chuyện, lại lơ đãng nhìn thấy một người, lập tức nói không ra lời.

Phan Ngọc ôm Hồ Tứ đến chỗ an toàn, truyền chân khí cho Hồ Tứ để giữ ấm tay chân. Đang muốn răn dạy nàng thì bỗng có một cỗ áp lực to lớn yên lặng đánh úp lại.

Phan Ngọc mặt nhăn mày nhíu, quay đầu lại nhưng đúng vào lúc này, từng trận cơn gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa trên cây đều bay xuống.

Cánh hoa đầy trời, người kia đứng ở đó, mỉm cười.

Hồ Tứ không thể không thừa nhận, từ lúc sinh ra cho đến nay, đây là cảnh đẹp nhất mà nàng nhìn thấy.

Cũng là nụ cười ôn nhu, thật ôn nhu, thật xinh đẹp, hoàn mỹ đến nỗi giống như không mang theo nửa điểm khói lửa nhân gian.

Cho dù là cảnh tiên ở Cửu Thiên Linh Tiêu hay Dao Trì, chỉ sợ cũng không thể có được một nụ cười như vậy. Nàng hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười đẹp nhất thiên hạ kia.

- Ngươi là người phương nào?

Phan Ngọc nhìn thấy biểu tình say mê của Hồ Tứ, lửa giận trong lòng ngực đột nhiên nổi lên. Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, quay đầu lại lạnh lùng hỏi.

Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt đẹp như thủy tinh, trong sáng, rạng ngời. Khí chất tao nhã, ngón tay thon dài cầm nhẹ chiết phiến, nhấc tay lên ôm quyền, cúi người thi lễ:

- Tại hạ Bạch Chước, ra mắt Phan công tử.

- Bạch Chước!

Phan Ngọc cả kinh, trên mặt có chút không được tự nhiên.

- Ngươi là “Đào Hoa công tử” ?

- Đúng là như vậy, không thể tin được Phan công tử cũng biết biệt danh này của tại hạ.

Phan Ngọc nhẹ nhàng cười:

- Đại danh của “Đào Hoa công tử” có người nào mà không biết, có ai mà không hay? Ta cũng chỉ là được nghe qua mà thôi, nay mới được gặp mặt, quả nhiên là may mắn.

- Phan công tử quá khen, tại hạ không dám nhận.

- Nhưng mà đạo đãi khách của Bạch công tử, hắc hắc, Phan mỗ không dám gật đầu khen ngợi.

Bạch Chước nhẹ lay động chiết phiến, cười đến là vui vẻ:

- Ngay cả phía trước có một thủ thuật che mắt nho nhỏ mà cũng không nhìn ra được thì sẽ không còn là “Ngọc Diện Tu La” nữa. Phan công tử, ngươi nói có phải hay không?

Phan Ngọc nhíu mi lại, muốn phát hỏa nhưng khi nghĩ đến số vàng kia, không khỏi cố gắng giữ bình tĩnh lại.

Hắn sẽ không bao giờ cùng vàng đối nghịch, vì vàng, hắn liền nhẫn.

Hồ Tứ không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt đúng là trăm năm khó gặp.

Tay áo của công tử áo trắng bay bay, vẻ mặt thì ôn nhu như nước, giống như hoa đào được trồng ở khắp núi vậy, thật khiến cho con người ta kinh diễm.

Mà thanh sam công tử thì phong độ có thừa, ánh sáng trong đôi mắt giống như dòng nước thanh lạnh này vậy, sáng ngời hữu thần, quả nhiên là một cặp đôi mỹ nhân.

Hồ Tứ chỉ cảm thấy linh khí trời đất trong lúc này đều tập trung ở bên cạnh hai người bọn họ. Mà nàng thật may mắn khi có thể nhìn thấy cảnh này, hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa là hoa chân múa tay sung sướng rồi.

Ngược lại, Vạn Đào Hoa không có tâm tình như Hồ Tứ.

Nhìn thấy Bạch Chước, nàng chỉ thấy càng thêm tức giận.

Nhìn ngọn núi đầy hoa trước mặt, nàng còn tưởng đây là cảnh sắc phía sau núi của nhà nàng, nhưng đáng tiếc là không phải.

Thấy Phan Ngọc nói chuyện cùng với hắn câu được câu không, lòng có chút vội vàng, vài lần muốn chạy đến đánh nhau với hắn nhưng lại nghĩ đến lời dặn của Phan Ngọc trước khi lên núi, chỉ có thể kiềm chế lại cảm xúc nôn nóng ở trong lòng.

Cuối cùng, bốn người vào chỗ sâu nhất trong rừng hoa đào mà ngồi xuống.

Bước vào ngôi nhà tranh được trang trí giản đơn, phía trước có một cái bàn nhỏ tinh xảo được làm bằng gỗ lim, trên bàn có một bộ ấm trà bằng ngọc.

Bạch Chước tự mình rót ra bốn cốc trà, hương cam từ trong trà liền bay ra xông vào mũi, lại không phải là mùi hoa. Phan Ngọc liếc mắt nhìn nước trà, thở dài:

- Bạch công tử cũng thật biết hưởng thụ, chỉ sợ cốc trà này có giá trị cực phẩm.

- Có gì đâu, bất quá cũng là vật để tiêu khiển mà thôi, Phan công tử quá khen rồi.

- Cực phẩm này cũng được gọi là tiêu khiển, ha ha, Phan mỗ thật không dám tưởng tượng.

Trong lòng Phan Ngọc thầm mắng đồ xa xỉ. Lúc ở nhà hắn cũng không thường xuyên uống loại trà quý giá này.

Yêu vật chính là yêu vật, tùy tiện đến đông tây lấy đồ so với hắn liền tốt hơn nhiều.

Haiz, ai bảo hắn rất yêu tiền không dám dùng chứ.

Hồ Tứ ngồi ở phía trên, rất là thoải mái. Đối với cuộc nói chuyện của Phan Ngọc cùng với Bạch Chước cũng không có hứng thú.

Đông sờ tây mó mấy đồ vật, còn nâng lên chậu hoa để đến bên mũi ngửi ngửi. Nhìn thấy Bạch Chước nở nụ cười sáng ngời với mình, nàng cũng liền cười lên làm lộ ra cái răng nanh trắng nõn như ngọc:

- Hoa này thật thơm quá đi! Nhà của Bạch ca ca có thật nhiều hoa nha!

Phan Ngọc giật mình nổi lên từng trận da gà, cảm thấy răng mình có điểm tê tê, hắn đột nhiên rất muốn đánh người.

Bạch Chước ôn nhu cười cười:

- Nếu thích, ta cho ngươi.

- Thật chứ?

Hồ Tứ cực kì vui vẻ, cao hứng muốn chạy ra ngoài tìm vật đựng hoa. Bạch Chước từ trong lòng lấy ra vài thứ, không nghĩ tới lại lấy ra một tấm vải dệt trắng như tuyết, mặt trên có thêu vài đóa hoa đào.

Tấm vải mỏng trong suốt, đóa hoa diễm lệ. Sắc mặt của Bạch Chước khẽ biến, đang muốn bỏ vào lại trong áo, không nghĩ bị Hồ Tứ một phen lấy đi.

- Oa, thật đẹp, ha ha. Tấm vải xinh đẹp như vậy vừa đúng lúc đem đi bọc đóa hoa lại.

Vạn Đào Hoa một phen đoạt đi tấm vải, khi đã nhìn kĩ, khuôn mặt một trận hồng một trận trắng, đôi mày liễu dài nhỏ cơ hồ dựng thẳng lên:

- Ngươi…ngươi…ngươi là tên đại hỗn đản!

Đứng dậy liền hướng về phía Bạch Chước ném qua, nếu không phải có Hồ Tứ tay mắt lanh lẹ, chỉ sợ đã ném trúng vào khuôn mặt phong hoa tuyệt đại kia của Bạch Chước.

Hồ Tứ có chút đau lòng, cầm tấm vải lên trái xem phải xem.

- Cũng may không có bị gì.

Mặt Bạch Chước trở nên xanh mét , đuôi lông mày nhấc lên, sắc mặt ẩn hiện sự tức giận.

Hồ Tứ đang cao hứng, kết quả chỉ trong chớp mắt vật trong tay đã biến mất. Bạch Chước vội ho khan một tiếng, không để ý đến sự ảo não của Hồ Tứ, vỗ nhẹ tay.

Một gã sai vặt mi thanh mục tú đang cầm hộp gấm bước đến, kính cẩn để trên bàn ở trước mặt bọn họ.

Mở nắp hộp, thật cẩn thận lấy ra một vật đặt ở trên bàn, rồi lặng yên lui ra không một tiếng động.

Phan Ngọc vốn định không nhìn, không nghĩ tới vừa liếc mắt nhìn một cái ánh mắt liền khó dời đi chỗ khác.