Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 27: Chột dạ



Hoàng thượng mỉm cười nói:

- Mọi chuyện nhất định phải nghe lời của Triều khanh gia, rõ chưa?

Diệc Vương gật đầu mỉm cười rồi nhìn sang Triều Hàn tướng quân nói:

- Triều Hàn tướng quân, xin người chỉ bảo ta nhiều hơn.

Triều tướng quân nghe vậy liền cúi đầu chắp tay thận trọng đáp:

- Diệc Vương điện hạ tuổi trẻ tài cao, chí hướng cao xa, nhiệt huyết hơn người… thần… e rằng còn phải học hỏi nhiều từ điện hạ.

Diệc Vương mỉm cười đáp:

- Triều tướng quân, người khiêm tốn quá rồi, ta mới là người cần phải theo tướng quân học hỏi…

Hoàng thượng nghe vậy cũng liền nói:

- Đúng vậy, khanh nói như vậy chẳng khác nào đang dung túng nó chứ, sau này nếu đứa trẻ này có làm sai việc gì, khanh cứ việc mạnh tay trừng phạt không cần nương tình…

Triều tướng quân mỉm cười gật đầu nói:

- Thần tuân chỉ.

Nói xong tướng quân nhìn sang Diệc Vương rồi nói:

- Nếu là như vậy thì phải phiền điện hạ chịu thiệt thòi rồi.

Diệc Vương cười khúc khích đáp:

- Không thiệt thòi… không thiệt thòi… người thiệt e là tướng quân rồi.

Tướng quân mỉm cười không đáp, Diệc Vương thấy vậy liền nói tiếp:

- Phiền người phải nhọc lòng lo lắng thêm cho ta, đa tạ tướng quân.

Nhìn thấy Diệc Vương khách sáo như vậy, tướng quân liền đáp:

- Điện hạ không cần khách sao như vậy, bảo vệ chủ tử, đây đều là việc mà một thần tử như thần nên làm thôi.

Nhìn thấy hai người cứ cảm tạ lẫn nhau, A Tề liền lắc đầu ngao ngán nói:

- Hai người dự định cảm tạ nhau đến bao giờ đây.

Tướng quân nghe hỏi liền nhoẻn miệng cười, A Tề cũng mỉm cười đáp lại rồi nhìn sang Diệc Vương nói:

- Còn đệ nữa, đừng chỉ biết mỗi cảm tạ, ráng mà theo tướng quân học tập rõ chưa?

Diệc Vương gương mặt tươi tắn, gật đầu mỉm cười nóiL

- Đệ biết rồi tam ca.

Toàn Phong nhìn sang Triều Tống rồi nói:

- Cái kết này viên mãn rồi, ai nấy đều vui mừng.

Triều Tống gật đầu đồng tình, hoàng thượng nhìn thấy mọi người đều lơ là mình, trong lòng có chút không vui liền hạ giọng ho vài tiếng, ngay lập tức mọi sự chú ý đều hướng về phía mình, hoàng thượng hạ giọng nghiêm nghị ban quyền hành cho A Tề nói:

- Thiên Nhi, ta lệnh cho con cùng Thiếu Toàn Phong và Triều Tống, cả ba người dẫn theo năm mươi vạn quân đi thảo phạt quân Chu Hoả.

Ba người họ nghe vậy liền chắp tay cúi đầu nhận lệnh nói:

- Thần tuân chỉ.

Vừa dứt lời, hoàng thượng nhìn sang Diệc Vương và Triều tướng quân rồi nói:

- Còn ba mươi vạn quân sẽ do Triều Hàn tướng quân và An Nhi dẫn dắt đi theo phía sau để hỗ trợ khi cần thiết.

Diệc Vương cùng tướng quân cũng nhanh chóng chắp tay cúi đầu đáp:

- Thần tuân chỉ.

Sau khi phân bố lực lượng, hoàng thượng nhìn A Tề và Diệc Vương rồi nghiêm nghị nói:

- Thiên Nhi, An Nhi lần xuất chinh này nhất định phải khải hoàn trở về, ta… sẽ ở lại đây… chờ chiến thư của các con.

A Tề mỉm cười nhìn sang Diệc Vương rồi cả hai đồng loạt chắp tay cúi đầu đáp:

- Chúng con… tuân chỉ.

Hoàng thượng nhoẻn miệng cười một cái rồi đưa tay vẫy vẫy ra hiệu tất cả lui xuống rồi nói:

- Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi, tất cả lui cả đi.

Nghe vậy tất cả liền lui ra, hoàng thượng đặc biệt căn dặn nói:

- Triều khanh gia, khanh ở lại đây, ta có chuyện muốn nói.

Triều tướng quân nghe vậy liền ngừng bước, đợi tất cả lui ra hết, tướng quân bước lại gần hỏi hoàng thượng:

- Không biết hoàng thượng gọi thần lại là có chuyện gì ạ?

Hoàng thượng nhìn tướng quân mỉm cười rồi nói:

- Ta có việc này muốn khanh giúp ta làm.

Tướng quân nghe hoàng thượng nói như vậy vô cùng bất ngờ mà ngẩn người nhìn hoàng thượng.

Tất cả vừa bước ra khỏi cánh cửa tẩm cung, thì hoàng hậu từ xa đang bước vội đến ôm chằm A Tề, mọi người đều ngơ ngác, A Tề cũng bất ngờ không nói nên lời, Diệc Vương thấy thế liền chắp tay bái kiến:

- Tham kiến mẫu hậu.

Toàn Phong và Triều Tống cũng bất ngờ nhanh chóng hành lễ, hoàng hậu ngước nhìn cả hai người rồi nở nụ cười hiền hậu bảo:

- Được rồi miễn lễ đi, Thiên Nhi hay tin con về ta đã cho người chuẩn bị một ít món ngon, chắc tất cả cũng đói rồi đúng không?

A Tề vừa xoay người lại liền bị mất cân bằng vấp ngã, Toàn Phong cũng sửng người, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người A Tề, bất giác gọi:

- A Tề...

Mọi người cũng được một phen hoảng hốt, toàn thân A Tề ngã vào lòng Toàn Phong, A Tề cũng rất bất ngờ mà ngẩng đầu mà nhìn Toàn Phong, giây phút ánh mắt chạm nhau, A Tề đôi mắt tròn xoe óng ánh nhìn Toàn Phong không rời, miệng khẽ gọi:

- Phong…Phong… ca.

Hai chữ “ Phong ca” có ma lực đầy khủng khiếp, giây phút ấy thời gian và không gian như bị ngưng đọng, vạn vật xung quanh như thể chẳng hề tồn tại, trong mắt Toàn Phong chỉ còn mỗi hình bóng của người trước mắt mình.

Khoảng cách này quá gần khiến Toàn Phong không tài nào khống chế được bản thân thêm nữa, trái tim bắt đầu loạn nhịp, hơi thở cũng dần nhanh hơn, ánh mắt triều mến chỉ hướng về mỗi A Tề, mặt kề sát mặt, Toàn Phong vô thức mà đưa mắt nhìn xuống bờ môi căng mọng của A Tề, trong đầu bắt đầu xuất hiện một vài suy nghĩ mờ ám, gương mặt đỏ ửng nóng dần theo nhiệt độ cơ thể, Toàn Phong đột ngột siết chặt cánh tay của A Tề lại, cổ họng đột nhiên khô rang không hiểu lý do.

A Tề nhìn thấy Toàn Phong có chút khác lạ liền hỏi:

- Phong ca, huynh sao vậy?

Tiếng gọi của A Tề khiến Toàn Phong thức tỉnh, lúc này dường như Toàn Phong trong lòng chột dạ lập tức buông tay A Tề ra, quay mặt sang một bên rồi dè dặt nói:

- Điện… điện hạ phải cẩn thận chứ.

A Tề bị Toàn Phong phủ phàng như vậy trong lòng cũng khá bất ngờ mà sửng người nhìn Toàn Phong, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Toàn Phong, hoàng hậu chỉ mỉm cười rồi khiển trách A Tề:

- Lớn rồi mà cứ như trẻ con, ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc tốt, cứ khiến người khác phải lo lắng không thôi.

A Tề trong lòng vô cùng oan ức mà nhìn hoàng hậu nũng nịu nói:

- Đâu phải lỗi của con… con cũng đâu muốn như vậy…

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng xoa đầu A Tề rồi nhìn mọi người nói tiếp:

- Được rồi, chúng ta đi thôi, món ăn đã chuẩn bị xong cả rồi.

Mọi người theo chân hoàng hậu đến buổi yến tiệc, Toàn Phong vừa định bước đi thì bị Triều Tống bắt lại, không chỉ hoàng hậu mà dường như Triều Tống cũng đã nhìn ra được điều gì đó, Toàn Phong quay sang nhìn Triều Tống và hỏi:

- Sao vậy Tống huynh?

Triều Tống lặng nhìn quan sát Toàn Phong một hồi lâu, lòng thầm nghĩ:

- Toàn Phong… đệ…

Mặc dù trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nhưng Triều Tống vẫn quyết không nói gì chỉ mỉm cười rồi khoác vai Toàn Phong nói:

- Không có gì… mau lên… chúng ta đi thôi.

Toàn Phong khựng người không hiểu chuyện gì, Triều Tống mỉm cười rồi kéo Toàn Phong cùng đi, bữa tiệc thịnh soạn do chính hoàng hậu chuẩn bị, Tuệ Nghi cũng được an bày chờ sẵn ở đấy, vừa nhìn thấy Tuệ Nghi, Toàn Phong bất ngờ hỏi:

- Tuệ Nghi… sao muội lại...

Hiểu ý Toàn Phong, Tuệ Nghi mỉm cười đáp:

- Là hoàng hậu đã triệu kiến muội.

Tất cả ngồi vào bàn, A Tề đưa mắt nhìn sơn hào hai vị trên bàn rồi cảm thán nói:

- Toàn là những món ăn con và An đệ yêu thích cả thôi.

Hoàng hậu hướng mắt nhìn A Tề rồi nhìn Diệc Vương, trong lòng có chút xót xa nói:

- Xuất cung chưa bao lâu mà hai con ốm đến vậy sao?

A Tề mỉm cười đáp:

- Ò… mẫu hậu yên tâm, đúng là có ốm nhưng chỉ một chút thôi.

Diệc Vương cười khẩy rồi đáp:

- Chúng con thực có lỗi khi để mẫu hậu lo lắng như vậy.

Hoàng hậu mỉm cười khẽ gật đầu rồi nhìn Tuệ Nghi, Toàn Phong và Triều Tống nói:

- Mọi người cứ ăn tự nhiên, đừng khách sáo.

Vừa dứt lời hoàng hậu liền nhìn sang A Tề và Diệc Vương rồi dịu dàng nói tiếp:

- Thiên Nhi và An Nhi, hai con phải ăn cho nhiều vào để còn tẩm bổ cơ thể nữa.

A Tề mỉm cười gật đầu nói:

- Mẫu hậu… người cũng hãy ăn nhiều vào… vì chúng con… người đã lao tâm khổ tứ không ít rồi.

Nghe vậy mọi người ai cũng nhiệt tình ăn uống rồi cười nói, bầu không khí vui vẻ lan toả khắp phòng, hoàng hậu ngồi trên cao lắng nghe mọi người kể lại mọi chuyện, sự tình câu chuyện khiến hoàng hậu nghe xong lúc thì hoang mang lo sợ lúc thì vui vẻ tươi cười.