Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 30: Xuất chiến



Tiệc tàn người tan, mọi người ai nấy đều đã mệt mỏi liền về phòng nghĩ ngơi, trước khi giải tán A Tề không quên căn dặn Triều Tống:

- Tống ca… đừng quên rằng ngày mai chúng ta còn phải thảo luận đối sách ứng phó với Chu Hoả nữa, huynh nhớ nói với Phong ca đấy.

Triều Tống nghe vậy liền gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

A Tề lòng không yên tâm mà vẫn dõi theo Toàn Phong rồi khẽ nói với Triều Tống:

- Phong ca say rồi… huynh hãy tốt chăm sóc cho huynh ấy.

Triều Tống mỉm cười gật đầu nói:

- Được rồi… ta biết rồi… đệ cũng hãy quay về nghĩ ngơi đi.

A Tề gật đầu đáp:

- Được… huynh cũng hãy nghĩ ngơi sớm đi.

Nói xong Triều Tống quay người bước đi, nhìn thấy Toàn Phong đang ngủ say trên lưng Triều Tống, A Tề thoạt buồn mà thầm gọi:

- Phong… ca.

Sau khi quay về phòng, nằm trên giường của mình nhưng A Tề vẫn trằn trọc khó ngủ, dù là bản thân đang được bao quanh bởi hơi ấm thân quen thế nhưng trong lòng vẫn có chút trống vắng, lăn qua lăn lại hình ảnh của Toàn Phong hiện rõ nơi tâm trí A Tề, đột nhiên A Tề đỏ mặt ngại ngùng e thẹn, khẽ gọi:

- Phong ca…

A Tề càng nghĩ càng xa, cộng thêm có ít men rượu trong người, giờ đây trong đầu A Tề không chỉ dừng lại ở những hình ảnh về khuôn mặt tuần tú đơn thuần ấy nữa mà bắt đầu dần dần từng chi tiết nhỏ hiện rõ ra, từ hàng mi dài đến sống mũi thẳng tắp rồi dừng lại ở đôi môi mền mại ấy, chỉ cần nghĩ đến đây thôi đã đủ khiến cho gương mặt A Tề nóng bừng lên hai má ửng đỏ, A Tề bất ngờ phát giác bản thân đã đi quá xa liền đưa tay tát vào mặt mình rồi tự nhũ nói:

- A Tề ơi A Tề ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Dù cú tát rất đau nhưng dường như vẫn không ngăn được dòng suy nghĩ tà niệm ấy, một lần nữa hình ảnh về đôi môi của Toàn Phong lại hiện lên, gương mặt A Tề lại nóng hừng hực lên, không thể kiềm chế được bản thân nữa, A Tề e thẹn vội vàng kéo chăn trùm kín đầu mình cố gắng quên đi, híp chặt hai mắt để ngủ, lòng vẫn không ngừng nghĩ:

- Đủ rồi… đủ rồi… đừng nghĩ nữa… hãy ngủ đi… ta xin cô đấy hãy ngủ đi… Ngô Thiên Ý à.

Cứ thế mà trằn trọc quay qua quay lại một hồi lâu thế nhưng A Tề ngủ quên lúc nào không hay cứ vậy mà ngủ đến sáng hôm sau, trong khi mọi người đã chuẩn bị xong và có mặt ở thư phòng thì A Tề vì giấc mộng đẹp hôm qua mà khiến bản thân đến muộn nhất, Triều Hàn tướng quân, Triều Tống, Toàn Phong, Diệc Vương tất cả đã đến đủ, Toàn Phong loay hoay nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của A Tề liền hỏi:

- Điện hạ vẫn chưa đến, chúng ta có cần cho người đi mời điện hạ không?

Triều Tống nghe vậy liền xung phong tự đề cử nói:

- Được, để ta đi.

Không đợi Toàn Phong đáp thì Triều Tống đã xoay người vội vàng bước đi, đi được hai bước thì từ xa đã nhìn thấy A Tề, không đợi chờ thêm nữa Triều Tống gương mặt sốt sắng hỏi:

- Điện hạ, sao người đến trễ vậy?

A Tề thờ thẩn gật đầu rồi đáp:

- Xin lỗi… tối qua do mất ngủ nên…

Nghe đến hai chữ mất ngủ Toàn Phong liền cuốn lên tiến lại lo lắng hỏi:

- Điện hạ người mất ngủ sao?

Mặt đối mặt với Toàn Phong, lần này A Tề có cơ hội mà diện kiến trực diện bờ môi huyền ảo trong truyền thuyết ấy của Toàn Phong, lòng có chút xao xuyến, A Tề nuốt nước bọt rồi cứ thế mà tiếp tục mơ mộng, Toàn Phong nhìn thấy A Tề ngớ ra như vậy liền gọi:

- A Tề… A Tề điện hạ.

Lúc này đây A Tề mới giật mình bừng tỉnh lại mà xua tan những tà niệm của mình về Toàn Phong, tránh bị bối rối A Tề vờ nhìn sang Triều Hàn tướng quân rồi lãng sang chuyện khác hỏi:

- Mọi người đã bàn bạc đến đâu rồi?

Và cứ thế A Tề lướt ngang qua Toàn Phong, sự lạnh lùng của A Tề khiến Toàn Phong cảm thấy tổn thương mà sửng người cúi đầu im bặt không nói một lời, lòng thầm nghĩ:

- Cô ấy… lẽ nào lại chán ghét mình đến như vậy?

Ở bên này, A Tề thì lại đang mừng rỡ vì đã thành công tránh được sự truy vấn của Toàn Phong liền nghĩ:

- May quá… nếu như cứ tiếp tục đối mặt với huynh ấy, mình sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế thêm nữa.

Thế nhưng A Tề nào biết chỉ một hành động nhỏ này thôi đã khiến Toàn Phong hiểu lầm, tất cả mọi người cùng đứng cạnh sa bàn chiêm nghiệm và lắng nghe Triều Hàn tướng quân chỉ đạo, Toàn Phong thở dài một tiếng rồi nở một nụ cười trên môi cứ thế lặng lẽ bước đến sa bàn, bỏ lại phía sau những tâm tư của bản thân đặt lợi ích của bá tánh trên cả lợi ích của bản thân.

Tất cả mọi người cùng nhau nghiên cứu hồi lâu, đứng trước một bài toán nan giải, trong lúc tất cả đang suy nghĩ đối sách, một hồi lâu sau Toàn Phong nói:

- Nếu như không tính quân binh trong tay Triều Hàn đại tướng quân thì ta có năm mươi vạn, cân bằng với đội quân Chu Hoả nhưng nếu đánh trực tiếp như thế lưỡng bại câu thương không phải kế sách hay.

Triều tướng quân vừa nghe hỏi khéo Toàn Phong:

- Nếu vậy không biết Thiếu lang quân có ý kiến gì không?

Toàn Phong điềm nhiên mà đối diện với ánh mắt đầy sắc bén của tướng quân rồi khẽ nói:

- Vậy sao ta không thử dùng… kế dương đông kích tây, nhằm phân tán chủ lực của địch rồi tiêu diệt chúng.

Triều Hàn tướng quân nghe thấy có lí liền gật gật đầu cười rồi nói:

- Ý kiến này cũng không tệ, rất tinh ý.

Triều Tống nhìn Toàn Phong liền nói:

- Thế nếu lỡ như chúng không mắc câu thì sao?

Diệc Vương cùng đồng tình với Triều Tống, đến đây Triều Hàn dường như muốn thử thách A Tề nên nở nụ cười đầy ẩn ý rồi hỏi:

- Không biết Tề Vương điện hạ có cao kiến gì không?

A Tề mỉm cười nhìn Triều Hàn tướng quân rồi nói:

- Thực ra ta cũng có ý kiến như Phong ca, chính vì sợ bọn chúng không tin nên ta đã âm thầm cho người đi loan tin, đợt thảo phạt này sẽ cho ta đích thân đảm nhiệm trọng trách chủ soái và đương nhiên việc dương đông sẽ do ta đảm nhiệm để khiến chúng tin tưởng, còn phần kích tây thì đành giao lại cho Tống ca và Phong ca thôi, một người văn thao một võ lược cùng hợp lực tấn công quân địch, còn về Triều Hàn tướng quân có lẽ phải phiền người hao tâm chi viện cho ta nếu cần rồi.

Diệc Vương cười lớn tán đồng với sách lược của A Tề, Triều Hàn nở nụ cười mãn nguyện nhìn A Tề rồi ngước nhìn Toàn Phong rồi thầm nghĩ:

- Tề Vương điện hạ quả nhiên đã dự liệu trước tất cả, còn tên tiểu tử Toàn Phong này cũng không kém cạnh gì… quả là thiếu niên xuất anh hùng.

Rồi Triều Hàn lại nhìn sang con trai mình thở dài một tiếng rồi ngao ngán nói:

- Con ráng mà theo học hỏi Toàn Phong đi, suốt ngày chỉ hữu dũng vô mưu, người làm việc lớn nhất định phải có tầm nhìn xa.

Nghe vậy A Tề cười ầm lên khiến Triều Tống ngượng chín mặt rồi lại quay qua đưa tay khoác vai Toàn Phong rồi nói:

- Huynh đệ là phải tương trợ lẫn nhau làm gì có chuyện ai hơn ai chứ đúng không?

Toàn Phong mỉm cười gật đầu, Triều Hàn tướng quân thì thở dài bất lực, Diệc Vương thấy vậy thích thú cũng cười phá lên, Triều Hàn tướng quân nhìn sang Toàn Phong không ngừng khen ngợi nghĩ:

- Đứa trẻ này nếu như có cơ hội được mài giũa thêm thì tương lai ắt thành đại sự.

A Tề nhìn sang tướng quân rồi nói:

- Nếu như tướng quân người cũng thấy kế hoạch này khả thi vậy thì chúng ta thống nhất sẽ y theo vậy mà thi hành, được không?

Tướng quân nghe vậy liền gật đầu đáp:

- Được, tất cả đều nghe theo điện hạ.

A Tề mỉm cười gật đầu nói:

- Được, vậy mọi chuyện phiền tướng quân sắp xếp.

Tướng quân chắp tay nhận lệnh nói:

- Điện hạ yên tâm, thần sẽ cho người chuẩn bị.

Ba ngày sau tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị, trước lúc đưa quân đi hoàng hậu đến đưa tiễn, nhìn thấy hoàng hậu A Tề bước đến từ biệt, hoàng hậu ôm chằm A Tề và nói:

- Vạn sự nhất định phải cẩn trọng, suy xét kĩ càng trước khi đưa ra quyết định, phải chăm sóc tốt cho bản thân, con là chủ soái phải có sức khoẻ mới có thể thống lĩnh tam quân được...

A Tề mỉm cười nhìn hoàng hậu ấu yếm nói:

- Mẫu hậu Thiên Nhi biết rồi, mẫu hậu hãy an tâm, con sẽ hoàn thành nhanh rồi về sớm thôi.

Toàn Phong bước lại gần A Tề rồi nói:

- Điện hạ đã đến giờ rồi.