Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 38: Đại hôn



Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, bảy ngày sau khi hồi triều, thì hôn lễ của Toàn Phong cũng được diễn ra, tất cả bạn học cũ của họ cũng được mời tham dự, tất cả đến đông đủ, ai nấy đều bàng hoàng mà bàn tán:

- Thực không ngờ trong đám chúng ta người thành thân sớm nhất lại là Toàn Phong.

Hết đề tài này lại đến đề tài khác được đưa ra bàn tán:

- Nghe bảo tân nương là thanh mai trúc mã của Toàn Phong, không chỉ như vậy nghe bảo nhan sắc lại rất xinh đẹp là một đại mỹ nữ đấy, đã vậy tình cách ôn nhu hòa nhã, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, một chữ thôi “tuyệt”.

Nghe được những lời bàn tán đó, Triều Tống trong lòng tỏ ý nghi ngờ thầm nghĩ:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, cô ta mà tốt như vậy sao, theo ta thì cô ta chẳng hề tầm thường như vẻ ngoài của mình đâu.

Nghi lễ chính thức được diễn ra, Toàn Phong xuất hiện với bộ dạng ủ rủ đưa mắt nhìn dòng người tấp nập vui vẻ nói cười, cảm giác lạc lõng không ngừng bủa vây lấy trái tim cô quạnh này, lòng thầm nghĩ:

- A Tề… ta vẫn luôn nghĩ… nhất định sẽ cùng đệ nắm chặt tay nhau cùng nhau vượt qua tam bái… nhưng… nguyện vọng này e rằng…

Triều Tống vừa bước vào trong đã nhìn thấy gương mặt buồn bã của Toàn Phong lòng liền nghĩ:

- Toàn Phong… hôm nay là ngày đệ thành thân… đáng lẽ đệ phải vui mừng cơ chứ… thế nhưng bộ dạng này của đệ là sao đây?

Nhìn thấy nét mặt đầy tâm tư của Toàn Phong, Triều Tống trong lòng có chút dằn vặt trầm mặc mà suy nghĩ:

- Toàn Phong có thực đệ đang cảm thấy hạnh phúc không và có thực sự đây là con đường mà đệ chọn không?

Càng nghĩ Triều Tống càng rơi vào bế tắc:

- Cuộc hôn phối này là do đệ nguyện ý mà chọn thì đừng hối hận nữa, như vậy cũng tốt nếu đệ đã quyết định buông bỏ cô ấy… vậy thì hãy sống cho thực tốt… ta nhất định sẽ thay đệ bảo vệ cô ấy.

Không muốn suy nghĩ thêm nữa, Triều Tống bỏ lại những tiêu cực ấy rồi bước đến vỗ vai Toan Phong rồi nói:

- Hôm nay là ngày đệ thành thân vui vẻ lên nào.

Cú đánh của Triều Tống khiến dòng suy nghĩ của Toàn Phong bị ngắt đoạn, Toàn Phong sửng người ngước nhìn Triều Tống gật đầu mỉm cười rồi hỏi:

- Tống huynh, huynh đến rồi sao?

Vừa dứt lời Toàn Phong vội hướng mắt nhìn quanh, Triều Tống phát hiện ánh mắt sốt sắng của Toàn Phong khi loay hoay tìm A Tề, mãi một lúc sau nét mặt mới bình thường trở lại, Toàn Phong hỏi:

- Tống huynh… sao chỉ có mỗi mình huynh vậy… điện… điện hạ đâu, hôm nay ngài ấy không đến sao?

Triều Tống hiểu rõ nỗi lòng của Toàn Phong phía sau câu hỏi ấy, Triều Tống ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu đáp:

- Không rõ nữa, ta nghe thị vệ nói sáng ra đệ ấy đã xuất cung rồi.

Toàn Phong nghe vậy lòng cũng phở phào nhẹ nhõm thì A Tề không xuất hiện nhưng bên cạnh ấy cũng không khỏi chạnh lòng mà tủi thân nói:

- Xuất cung rồi sao, đệ ấy không đến sao?

Một chốc sau ánh mắt Toàn Phong đượm buồn liên tục an ủi bản thân thầm nghĩ:

- Không đến chưa chắc là chuyện xấu… ít ra cũng không cần phải nhìn thấy ta tay trong tay người nữ nhân khác… như vậy xem ra… ông trời cũng không quá tàn nhẫn với Toàn Phong ta.

Nhưng cho dù có an ủi ra sao thì có một điều Toàn Phong không tài che giấu được, đó là tâm tư tình cảm của bản thân, Toàn Phong siết chặt bàn tay mà nghĩ:

- Nếu như đệ ấy thực sự xuất hiện… ta sợ… ta sợ bản thân lại không kiềm được mà ôm chặt lấy đệ ấy…

Nội tâm của Toàn Phong đấu tranh không ngừng, giờ đây lý trí dường như không còn cách nào điều khiến được con tim nữa, một chốc nữa thôi là Toàn Phong sẽ trở thành tân lang của người khác, một giây nữa thôi thì tất cả những ký ức giữa A Tề và Toàn Phong sẽ chính thức đóng lại, chỉ cần nghĩ đến đây thôi Toàn Phong không còn muốn che giấu tâm tư của mình nữa, một ý nghĩ táo bạo bỗng chốt nổi lên:

- A Tề à, ta nguyện từ bỏ tất cả để đưa đệ rời khỏi đây, chỉ cần được ở cạnh đệ, Thiếu Toàn Phong ta dù có chết… cũng cam lòng.

Ý nghĩ dù hiểu rõ là điều viễn vông nhưng giây phút ấy một chút ý niệm ấy đã cứu rỗi tâm hồn lạc lối của Toàn Phong, Toàn Phong cúi đầu siết chặt tay nghiến răng khẽ nói trong miệng:

- Thiếu Toàn Phong, ngươi dám có những suy nghĩ ấy sao… đúng là nực cười thật mà.

Triều Tống nghe không rõ liền hỏi lại:

- Đệ nói gì cơ?

Toàn Phong mỉm cười lắc đầu nói”

- À không… không có gì.

Triều Tống vẫn luôn quan sát nét mặt của Toàn Phong, cảm giác tội lỗi tuông trào trong lòng Triều Tống:

- Toàn Phong à… xin đệ hãy thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta… nhưng vì cô ấy… ta sẵn sàng chấp nhận đánh đổi tất cả… bao gồm cả đệ…

Trong lúc cả hai đang đứng chờ đợi tân nương, đám người Chu Tín bước vào cùng sau lưng một loạt tân nương đang mặc giá y đầu phủ khăn bước vào cùng, Toàn Phong bất ngờ hỏi:

- Chuyện này là sao?

Chu Tín mỉm cười nhìn Toàn Phong nói lớn:

- Xưa có Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, nay thì có Thiếu Toàn Phong điểm Hà Tuệ Nghi.

Toàn Phong nhìn sang Triều Tống, Triều Tống thấy vậy liền nói:

- Cậu lại giở trò gì đây?

Chu Tín mỉm cười nói tiếp:

- Trong đây có tổng cộng mười một tân nương trong đó mười người là sư huynh đệ của chúng ta cải trang, cậu nhất định phải chọn được tân nương của mình trước lúc giờ lành qua đi.

Toàn Phong thở dài một tiếng khó chịu nói:

- Hà tất gì phải như vậy cơ chứ?

Triều Tống nhìn thấy dáng vé bực bội của Toàn Phong liền trực tiếp đứng ra mắng chửi Chu Tín:

- Sao ngươi cứ thích gây rắc rối như vậy cơ chứ, bộ có ai mướn ngươi bày ra những trò này sao?

Chu Tín dù rất bất mãn cũng như ghét bỏ thái độ của Triều Tống nhưng vì phía sau hai người họ có Tề Vương chống lưng nên Chu Tín giờ đây cũng chẳng dám hó hé hay lên mặt chỉ biết cúi đầu khom lưng mà nói:

- Thực ra hôm nay là ngày đại hỷ nên bọn ta chỉ muốn góp vui một chút cho Toàn Phong thôi, chứ nào là gây rối cơ chứ… đúng không nào mọi người?

Vừa nói Chu Tín vừa quay mặt lại nói chuyện với vài người bạn phía sau, tất cả đều đồng tình liền nói:

- Đúng rồi… đúng rồi… ngày đại hỷ mà… chỉ có một lần trong đời… nhất định phải vui vui vẻ vẻ chứ.

Triều Tống nghe vậy liền phát tiết muốn tranh luận giúp Toàn Phong, còn về Toàn Phong thì cũng không muốn gây thêm phiền phức liền kéo tay ngăn Triều Tống lại rồi nói:

- Tống huynh được rồi, đủ rồi đừng tranh cãi nữa.

Triều Tống nhìn thấy gương mặt cam chịu của Toàn Phong trong lòng vẫn rất khó chịu mà nói:

- Nhưng mà…

Toàn Phong bất lực lắc đầu ra hiệu bỏ đi, Chu Tín nhìn thấy Toàn Phong đã nhượng bộ liền đốc thúc nói:

- Đúng rồi… phải như vậy chứ… nhanh lên đi nào, giờ lành sắp qua rồi.

Tất cả mọi người thấy vậy đều thay nhau nói:

- Toàn Phong chọn đi, nếu như qua giờ lành thì không tốt đâu, nào mau lên…

Toàn Phong thực sự chẳng hề có chút hứng thú nào với việc này, thân xác tuy ở nơi đây nhưng linh hồn vốn đã chẳng còn, Toàn Phong bất giác suy nghĩ:

- Duyên số xưa nay vốn là thứ chẳng thể cưỡng cầu được… đành vậy thôi.

Đứng trước sự nhiệt tình của mọi người Toàn Phong chỉ còn cách chọn thôi, bước lên phía trước nhìn sơ một loạt Toàn Phong mỉm cười đắc ý vì quá đơn giản nhìn đôi bàn tay thô kệch ấy không thì người quá cao người thì quá thấp nhìn là biết ngay họ tuyệt đối không phải Tuệ Nghi, nhờ vậy Toàn Phong nhanh chóng loại bỏ được hết chín người.

Chỉ còn lại hai người, Toàn Phong do dự chần chừ suy nghĩ, mọi người xung quanh đương nhiên không để yên ai nấy đều tranh nhau vỗ tay rồi hét lớn:

- Hay quá chỉ còn có hai người thôi… nhanh lên Toàn Phong… chọn xem ai mới là tân nương của cậu đây… chọn đi Toàn Phong…

Những lời thúc giục thay nhau vang lên, Toàn Phong bất lực thở dài lòng thầm nghĩ:

- Có chọn người nào đi nữa thì cũng chẳng ích gì… cho dù là ai đi nữa thì… cũng chẳng phải cô ấy.

Giờ đây Toàn Phong chẳng màn để tâm nữa vừa lúc định chọn bừa thì từ đâu một làn gió bỗng thổi ngang qua, ngọn gió ấy khiến màn che mặt của cả hai tân nương khẽ phấp phơ, Toàn Phong lúc này hoàn toàn không chú ý đến mà chỉ cúi đầu suy nghĩ thế nhưng mà nhan sắc của một trong hai tân nương đã vô tình lọt vào tầm mắt của Triều Tống, Triều Tống cũng nhìn mãi không rời, không dám tin vào mắt mình, trong phút chốc trong lòng Triều Tống có một dự cảm chẳng lành, thầm nghĩ:

- Điện hạ… sao?

Còn về Toàn Phong thì căn bản chẳng hề nhìn thấy điều gì cả, đứng trước sự đốc thúc của mọi người, Toàn Phong ngẩng đầu lên nhìn đắng đo suy nghĩ một lúc vì dáng người hai người trước mặt đều rất nhỏ nhắn, thân hình lại vừa vặn, căn bản không thể nhận ra được.