Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 50: Thần Long ấn định



A Tề khóc nức nở, luôn miệng nói đồng ý với Toàn Phong nói:

- Muội đồng ý… Phong ca à… muội đồng ý… huynh tỉnh lại đi… muội xin huynh…

Tiếng khóc của A Tề càng lúc càng lớn làm lay động cả một khoảng không bao la, trời cao dường như cũng thấu hiểu lòng A Tề, chẳng mấy chốc khí trời thay đổi bầu trời bỗng tối sầm lại, mây đen kéo đến, tiếng sét vang âm ỉ khắp một vùng hoà âm cùng tiếng khóc thảm thiết của A Tề.

Trời cao đổ cơn mưa to như thầm khóc cùng với A Tề, từng giọt mưa hoà cùng nước mắt của A Tề chảy xuống gương mặt lạnh lẽo của Toàn Phong, A Tề khóc lóc thương tâm, không ngừng tự trách bản thân, A Tề bất lực chỉ biết ngước mặt lên gào thét trách móc không ngừng hỏi ông trời:

- Tại sao, tại sao lại đối với ta như thế, mọi chuyện từ ta mà ra cứ lấy mạng ta đổi lại mạng của tất cả mọi người là được, tại sao phải cướp đi hết tất cả mọi thứ của ta, tại sao chứ?

Nói xong A Tề cúi mặt ôm chặt thi hài của Toàn Phong, Diệc Vương từ sau bước lên trước bọn binh lính, chỉ tay về phía A Tề rồi nở nụ cười hiểm ác nói:

- Ta đã nói rồi, sự tồn tại của ngươi chỉ mang lại tai ương cho những người ngươi thương yêu thôi nhưng ngươi đừng lo rồi ngươi rồi sẽ được đoàn tụ với hắn ngay thôi… à không… phải là đoàn tụ với bọn họ… những người ngươi yêu thương nhất ấy.

Diệc Vương ngạo mạn giơ kiếm lên trời cười lớn nói:

- Ta thắng rồi, giết được ngươi, thiên hạ này là của ta, sẽ không ai có thể tranh đoạt với ta nữa.

Nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại của A Tề càng khiến cho Diệc Vương dương dương tự đắc hơn mà nghênh mặt nói:

- Đến cuối cùng thì ngươi vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi... hãy yên tâm mà an nghỉ đi... tam đường tỷ của ta à….

Diệc Vương vừa cười lớn một cách khoái chí vừa nhìn về phía đội quân rồi nói:

- Tất cả... mau chóng tiến lên cho ta.

A Tề đầu cúi xuống rơi vào trầm tư ngay lúc này nội tâm của A Tề không ngừng bị giằng xé, nỗi đau bắt đầu nhấn chìm tâm hồn, tâm ma dần dần lấn áp rồi thao túng toàn bộ tâm thức, cơ thể A Tề có phản ứng từ từ nghiến chặt răng, tay ghì chặt, luôn miệng lẩm bẩm nói:

- Ta nhất định phải giết chết… giết chết tất cả... các ngươi.

Ngay lập tức trong hư không vọng lại một giọng nói đầy ma mị phản hồi với ý niệm của A Tề, người đó hỏi:

- Ngươi có muốn sức mạnh không? ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh?

A Tề mơ mơ hồ hồ nói:

- Sức mạnh... sức mạnh...

Giọng nói đó tiếp tục đưa đường dẫn lối mà nói tiếp:

- Ngươi có muốn sức mạnh không? Hãy nói đi...

Thế là trong vô thức A Tề không chần chừ mà trả lời:

- Sức mạnh … ta MUỐN sức mạnh.

Giọng nói đó cười khẩy một cái rồi hỏi:

- Tốt… nói cho ta biết ngươi muốn sức mạnh để làm gì?

Diệc Vương bước lại gần vung kiếm chỉa thẳng lên trời chuẩn bị kết liễu A Tề thì đột nhiên nhìn thấy A Tề hét to muốn sức mạnh muốn giết người, Diệc Vương liền trợn mắt cười nhạo nói:

- Thế cục đã định, có cố chấp cũng vô ích thôi, khoanh tay chịu chết đi.

Trong đầu A Tề một giọng nói vọng lại câu hỏi:

- “ Hãy nói cho ta biết ngươi muốn sức mạnh để làm gì?

Cứ thế mà liên tục lập lại, thấy tinh thần A Tề bấn loạn quân binh thừa cơ ồ ạt xong lên, vừa lúc Diệc Vương hạ thanh kiếm xuống thì đột nhiên A Tề phát điên ngẩng đầu lên hai mắt sáng rực mà hét to:

- Ta muốn giết chết bọn chúng.

Vừa ngẩng đầu lên thì đôi mắt bỗng chốc chuyển sang màu xanh, A Tề trừng mắt nhìn Diệc Vương, hắn bàng hoàng tròn mắt nhìn đôi mắt màu xanh của A Tề lập tức khiến hắn nhớ lại cuộc đối chất với hoàng thượng ngày hắn mưu phản.

Diệc Vương đưa quân bao vây hoàng cung rồi đứng trước mặt đối chất với hoàng thượng, hoàng thượng mỉm cười hỏi:

- Trời cao đối xử với ta quả không tệ, hai đứa con ta kì vọng nhất, quả là hai đứa con ưu tú và xuất chúng nhất.

Diệc Vương cúi đầu mỉm cười ngạo mạn nói:

- Phụ hoàng thứ lỗi, An Nhi khiến người thất vọng rồi, nhưng người yên tâm, con nhất định thay người chăm sóc tốt cho Thanh Lôi.

Hoàng thượng cười phá lên rồi dùng ánh mắt cương trực mà nhìn Diệc Vương hỏi:

- An Nhi nước cờ này của con, liệu con đã chắc chắn chưa….sức ảnh hưởng và hậu quả của nó… con chắc chắn mình sẽ gánh vác được?

Diệc Vương chau mày tỏ ý khó chịu nói:

- Nếu như khi ấy người quyết truyền ngôi vị này cho con thì con đã không cần phải đi đến bước đường này rồi, chính người đã ép con phải đi trên con đường này.

Hoàng thượng ngước nhìn Diệc Vương rồi nở nụ cười điềm đạm nói:

- Muốn đội được vương miện con buộc phải chịu đựng được sức mạnh của nó, muốn dang cánh bay cao nhưng năng lực không đủ... cưỡng ép bản thân mình... đến cuối cùng chỉ là tổn hại chính mình mà thôi... ngôi vị này vốn không phải của con...

Những lời nói của hoàng thượng như thanh dao đâm thẳng vào tim Diệc Vương khiến hắn ngay lập tức nổi giận đùng đùng nhưng một giây sau lại đột ngột nở một nụ cười ẩn ý rồi đáp trả:

- Ý người là con vốn không xứng với ngôi vị này... ngược lại một nữ nhi như cô ta thì lại xứng... đúng không?

Hoàng thượng nghe rõ câu hỏi của Diệc Vương liền tròn mắt sửng người một hồi lâu rồi rất nhanh sau đó người đã lấy lại tinh thần, quay lưng lại với Diệc Vương vờ như không có chuyện gì, nhìn thấy hoàng thượng chột dạ im lặng không đáp, Diệc Vương liền thừa thắng nói tiếp:

- Phụ hoàng… người thừa biết tam ca là nữ nhi nhưng vẫn muốn truyền ngôi cho cô ta sao? Không lẽ trong mắt người con là đứa con không thể khiến người tin tưởng đến như vậy sao?

Diệc Vương nhớ lại có lần lúc nhỏ cả hai cùng nhau trốn học để lẻn đi chơi, sau khi bị phát hiện Diệc Vương bị đổ mọi trách nhiệm lên người không chỉ vậy còn bị hoàng thượng phạt nặng trong khi A Tề lại được bao che, mặc kệ A Tề ra sức gánh vác thay đệ đệ nhưng hoàng thượng vẫn giơ cao đánh khẽ, những bất mãn cũng như ganh ghét của Diệc Vương đối với A Tề bất giác càng lúc càng lớn, Diệc Vương trầm ngâm hồi lâu rồi bộc bạch với hoàng thượng nói:

- Người lúc nào cũng như vậy… chỉ cần là những chuyện liên quan đến tam ca thì người luôn luôn thiên vị… luôn luôn bao che… luôn luôn ủng hộ… luôn luôn đứng về phía hắn… mặc kệ đạo lý… chẳng màn đúng sai.

Hoàng thượng vẫn im lặng không đáp trả, Diệc Vương càng nghĩ càng chạnh lòng mà hạ ánh mắt xuống, gương mặt buồn bả khẽ hỏi:

- Tại sao… tại sao cơ chứ… con cũng là hài tử của người mà… tại sao lại đối xử với con như vậy cơ chứ?

Hoàng thượng động lòng trước những lời nói của Diệc Vương liền quay đầu lại nhìn đứa con mình yêu quý không kém ấy, đối diện với ánh mắt triều mến ấy Diệc Vương lập tức né tránh cúi đầu nói tiếp:

- Từ đầu đến cuối sự tồn tại của con chỉ để làm cái bóng cho huynh ấy… chỉ để làm cái bục để huynh ấy có thế đứng lên cao hơn… rốt cuộc thì con cũng chỉ là một sự tồn tại… dư thừa thôi.

Nhìn thấy đứa con mình dốc lòng chở che nay lại lầm đường lỡ bước như vậy, người làm phụ thân tuyệt đối không thể tránh khỏi trách nhiệm được, hoàng thượng thở dài lòng đầy tự trách rồi quay người ngước nhìn lên tượng thanh long phía sau ngai vàng nói:

- An Nhi, con sai rồi... chọn Thiên Nhi trở thành người thái tử vốn không phải là việc mà ta muốn hay không muốn là có thể định đoạt được.

Nghe hoàng thượng nói như vậy, Diệc Vương đương nhiên không cam lòng liền đáp:

- Ngụy biện… tất cả chỉ là lời ngụy biện của người… tại sao người lại không định đoạt được chứ?

Hoàng thượng khẽ lắc đầu đáp:

- Không phải ngụy biện… cũng không phải ta không muốn chọn con… nhưng điều quan trọng là vì… Thiên Nhi chính là người được thần long ấn định.

Diệc Vương cảm thấy những lời của hoàng nói thật vô lý, trong lòng vẫn không phục mà cố chấp hỏi:

- Thần long ấn định sao? Người nghĩ một lí do vô lí như vậy có thể khiến con chấp nhận sao?

Hoàng thượng quay người nhìn Diệc Vương mỉm cười rồi đưa tay chỉ về phía bức tượng nói:

- Con có nhìn thấy đôi mắt xanh biếc ấy không?

Diệc Vương hướng mắt nhìn theo bàn tay của hoàng thượng rồi tỏ vẻ hoài nghi hỏi:

- Đôi mắt xanh của thần long sao?

Hoàng thượng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là đôi mắt của thần long.