Vous Revoir

Chương 1



Lãnh Dã chỉ vô tình xem bài đăng của Ngô Xán Dương.

Cậu vẽ bản thảo cả đêm, 2 giờ sáng còn phải thảo luận lại chi tiết với người ta, vừa viết vừa sửa đến tận 7 giờ mới xong, rửa mặt đánh răng qua loa rồi chui vào chăn ngủ như chết đến 4 giờ chiều mới dậy.

Cậu bò dậy mở tủ lạnh, đứng ngẩn người một lúc rồi đóng lại, đi đặt cơm hợp. Trong lúc chờ giao hang, Lãnh Dã mở QQ gửi bản thảo, xác nhận sau đó có thể được nhàn rỗi trong hai ngày tới thì thấy tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Đúng lúc này, có thông báo từ vòng bạn bè thu hút sự chú ý của cậu. Lãnh Dã lặn ngụp trong đống bản thảo, bị hết cái deadline này đến cái deadline khác dí trong một khoảng thời gian khá dài nên cũng không nhớ nổi lần cuối mình vào xem thông báo là khi nào, bèn tiện tay lật xem.

Danh sách trò chuyện của cậu ngoại trừ bạn học trung học đại học ngày trước thì có bạn mạng cậu quen được mấy năm nay và các biên tập viên. Cứ thế, Lãnh Dã vui vẻ trên Internet với những mối quan hệ cả thực cả ảo của mình.

Sau đó cậu thấy bài đăng của Ngô Xán Dương, chỉ có ba chữ: Đã chia tay. Thời gian cũng không cách đây lâu lắm, còn chưa đến một tiếng.

Lãnh Dã âm thầm thở dài.

Ngô Xán Dương, bạn cùng lớp cao trung của cậu, là một nam sinh dương quang chói lọi, lúc đi học luôn là người khuấy động không khí, rất dễ hòa hợp với tập thể. Việc hắn có bạn gái cậu cũng biết, hẳn là bọn họ bắt đầu hẹn hò sau khi thi đại học, cụ thể lúc nào thì cậu không rõ. Lúc đó Ngô Xán Dương còn đăng bài công khai bạn gái, dưới bình luận là một hàng chúc 99 (chúc dài lâu).

Lãnh Dã không nhớ mình có bình luận vào đó không, chuyện đã nhiều năm rồi.

Mấy năm nay, Ngô Xán Dương cũng có vài lần đăng bài liên quan đến bạn gái nhưng cậu rất lâu rồi không xem vòng bạn bè, đến lúc xem lại thì người đã chia tay rồi. Trước đây cậu còn bình luận dưới ảnh của người ta, bảo rằng bọn họ quả thực có tướng phu thê, thật là thổn thức.

Tính đi tính lại, họ hẹn hò cũng lâu, có lẽ cũng sắp bàn chuyện cưới hỏi. Ai ngờ lại chia tay.

Cũng không liên quan đến cậu.

Lãnh Dã buông điện thoại, nằm trên sô pha một lúc nữa thì nhân viên giao hàng gọi điện cho cậu. Cậu nhận cơm hộp, giải quyết bữa cơm cuối cùng và duy nhất trong ngày của mình rồi chơi thử trò chơi điện tử mua đã lâu mà vẫn còn nguyên giấy gói, bỗng nhiên cảm thấy có chút vô vị.

Cậu cào cào mái đầu rối như tổ quạ, cầm điện thoại lên vòng bạn bè, đăng cái ảnh một chú mèo màu cam ngủ gà ngủ gật mà cậu tiện tay chụp lúc xuống tầng nhận hàng lên, để caption "Meo meo" rồi lại bỏ xuống.

Bài đăng của Ngô Xán Dương vừa rồi không có đến một bình luận, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đáng để chúc mừng, hẳn là mấy người có quan hệ tốt với hắn đều nhắn tin riêng để an ủi.

Lãnh Dã không thân với hắn, ngoại trừ mối quan hệ là bạn cùng lớp, bọn họ tựa như hai người xa lạ.

-

Lãnh Dã người cũng như tên, bề ngoài nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi ở với người thân cận thì rất thoải mái.

Khổ một nỗi, bây giờ cậu chẳng có ai để thoải mái cùng. Lúc đi học, nhất là thời trung học, cậu còn có thể đi chơi với bạn bè khá nhiều, mấy chỗ linh tinh như quán net thì tuần nào họ cũng tới, gần như không bỏ một bữa. Hiện tại, cậu chắc chỉ có thể chơi mấy người bạn mạng, suốt đêm đánh zombie chơi ma sói, trừ khi muốn đi tiểu tiện thì không rời máy tính nửa bước.

Tuy là lúc bận rộn phải vẽ bản thảo thì cũng không rời máy nửa bước, nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực.

Đời người trừ sự cô đơn tịch mịch thì xem ra cũng không có mấy vui vẻ.

Lãnh Dã vừa thu dọn đồ đạc về quê ăn Tết vừa phiền muộn vì Tết Âm Lịch mà cũng phải chạy deadline. Đã mấy đêm Giao thừa vừa nghe Xuân Vãn vừa vẽ bản thảo rồi, tức thật!

Nhưng so với hồi đi học hàng ngày lang thang không có mục tiêu thì cuộc sống của cậu bây giờ cũng xem như là lý tưởng.

Lúc mười bốn mười lăm tuổi, gần như toàn bộ hoạt động của cậu là đi học và đi thi. Học sinh Lãnh Dã rất quy củ, thành tích không cao cũng chẳng thấp, ở trong khối chẳng có cảm giác tổn tại, không xung đột với ai, cực kì khiêm tốn, dĩ hòa vi quý. Trừ lúc tham gia mấy hoạt động tập thể cứng nhắc ra, cậu thi thoảng sẽ giúp ủy viên tuyền vẽ tranh báo bảng, thiết kế cờ đại hội thể thao cho lớp hay mấy thứ linh tinh khác. Tuy rằng cậu làm người ta thấy quái gở, nhưng cũng không dễ bị ghét.

Lãnh Dã nhớ lại chính mình hồi cao trung, đang xếp hành lí thì dừng một chút, bất đắc dĩ cười cười.

Thực ra cậu mong mình có thể cởi mở hơn chút, ít nhất là có thể làm người khác thấy vui khi nói chuyện phiếm với mình, lúc ở cùng cậu sẽ không thấy xấu hổ.

Tiếc là cậu đã tạo cho bạn học cùng lớp ấn tượng như vậy rồi, khác hẳn Ngô Xán Dương, trong khối có một đống anh em, phần lớn thời gian là thấy hắn đang đi liên hoan, có thể vui đùa với thầy cô một chút, cha mẹ của hắn cũng sẽ có lúc kể chuyện cười khi phát biểu trước mặt các phụ huynh khác. Lãnh Dã biết mình sẽ không trở thành người như vậy, cậu sống ba mươi năm không có thói quen mỉm cười, cũng không biết cách nói chuyện với người lạ.

Ví dụ như lúc này đang trên taxi đến sân bay, người thanh niên ở ghế phụ trò chuyện với tài xế rất vui, cậu ngồi đằng sau cũng chỉ nghe mà thôi.

Lãnh Dã, sao mày lại chỉ nghe, mày nói gì đó đi chứ.

Cậu có hơi buồn bực, rõ ràng lúc nói chuyện trên mạng thì lưu loát lắm mà.

-

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn vậy mà vẫn chói chang như khi buổi trưa. Gió rất lớn.

Lãnh Dã đi vòng từ sân vận động cạnh trường hoc đến cạnh bồn hoa lớn ở chính giữa thì quay đầu nhìn thoáng qua khu dạy học, vừa vặn thấy có chút quen mắt.

Nam sinh vóc dáng cao to bị mấy bạn học vây quanh, một đám người đứng ở rìa đường cạnh trường học, không biết đang bàn cái gì.

Cậu không nhìn biểu cảm của Ngô Xán Dương, chỉ cúi đầu xem bàn chân mình phía dưới.

Lúc bị âm thanh ga tàu hỏa đánh thức, Lãnh Dã có chút hoảng hốt. Cậu nhìn nhìn vali hành lí dưới chân mình, rồi ngửa đầu gối lên cái ghế sau gáy.

Cho nên mới nói, thời thanh xuân chỉ có mấy người giống như Ngô Xán Dương, còn như cậu thì chỉ khác người vô hình ở chỗ, lúc nắng chiếu vào thân thể, bóng sẽ in lên mặt đất.

Ngày hôm ấy nhìn thấy Ngô Xán Dương, rốt cuộc là buổi trưa hay là chạng vạng?

Ngô Xán Dương mặt mũi đẹp, màu da khỏe mạnh, tay chân thon dài, cao ráo hơn so với mặt bằng chung, thích cười, biết nói đùa mà không quá phận, bất kể là nam hay nữ cũng đều thích chơi với hắn, yêu ghét rất rõ ràng, EQ rất cao.

Còn cậu, diện mạo bình thường, da trắng đến ốm yếu, tay chân cũng chỉ có tỷ lệ trung bình, lúc đi học hay mấy năm gần đây thì đều không rèn luyện thân thể, trên người không có nổi mấy lạng thịt. Tính cách cũng kém xa Ngô Xán Dương, cả ngày không buồn không giận, rất ít khi chia sẻ cảm xúc với người khác.

Từ khi ở trong bụng mẹ đến giờ cậu không có mấy người bạn thân, cũng đáng lắm.

Con trai thường luôn bị nói là phải nội liễm độc lập, không thể oán giận việc không ai cùng vui cùng buồn với mình, nhưng mấy lời đó đều không hợp lý cả, mà phải xem mỗi cá nhân ra sa