Vous Revoir

Chương 9



"Ừ, nói xong rồi." Lãnh Dã quay trở lại ghế sa lông, không nhịn được mà vào nhóm chat xem lại lịch sử trò chuyện, nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì. Cậu thoát Wechat, đúng lúc rời mắt khỏi điện thoại thì lại đối mặt với Ngô Xán Dương.

Cậu hơi ngây ra, nhưng rất nhanh nhìn sang chỗ khác, cầm ipad lên, "Nhìn cái gì vậy?"

Ngô Xán Dương yên lặng một thoáng, "Bạn cậu à?"

Lãnh Dã: "Ừ."

Dừng một lát, cậu bổ sung, "Bạn chơi game trên mạng thôi, cũng không quá thân."

"Ừm."

Nhìn qua khóe mắt, cậu thấy hắn gật đầu, cũng không biết gật đầu vì cái gì.

Lãnh Dã vẽ mấy nét, cảm thấy không có tâm trạng, đành phải phân tán sự chú ý vào những thứ khác.

Hay là đi tắm rồi vào vẽ tiếp? Cậu ngẩng lên, định hỏi người kia xem phòng tắm ở đâu thì lại chạm phải ánh mắt của hắn. Lãnh Dã ngẩn ra, dời tầm mắt sang một bên, "Tôi muốn hỏi xem phòng tắm của cậu ở đâu."

Ngô Xán Dương đứng lên, "Tôi dẫn cậu đi, tiện thể đi xem xem cậu ngủ ở đâu."

"Thật ra thì tôi thấy ghế sa lông nhà cậu cũng rộng lắm." Lãnh Dã đeo balo lên vai, quay đầu nhìn ổ mèo trên ghế. Ngô Xán Dương không đáp lại, cậu nhìn bóng lưng người trước mặt, cũng không nói nữa.

*

"Thật ra thì tôi thấy Lãnh Dã và Ngô Xán Dương lớp mình là không đúng nhất."

"Tại sao?"

"Cậu nhìn tên bọn họ, Lãnh Dã, Ngô Xán Dương." Người đang nói khua chân múa tay, "Lãnh dã vô xán dương, còn rất có ý thơ."

"Đúng thật, còn là một lạnh một nóng."

Hẳn là vì ở trong lớp, chỗ ngồi của Lãnh Dã ở gần cuối, là nơi ánh mặt trời không chiếu tới. Lãnh Dã nhìn mấy bạn học đang tán gẫu kia rồi nhìn sang một nhân vật chính khác của cuộc trò chuyện. Ngô Xán Dương ngồi cạnh cửa sổ, đang nằm ngủ, từ góc của cậu nhìn sang chỉ có thể thấy mái tóc ngắn màu đen cùng một nửa tai của hắn. Hắn mặc đồng phục cộc tay, cánh tay và lưng bị ánh mặt trời chiếu vào, sáng ngời ấm áp.

Cậu cúi đầu, nhìn cánh tay không phơi nắng của mình.

Thật ra họ nói cũng không sai.

*

Lúc Lãnh Dã mở mắt ra, cậu cảm thấy mình thật là tệ hại, hơn nữa dường như thân thể cậu có tật xấu nào đấy, cậu lờ đi chút chuyện nhỏ của quá khứ, nhưng đầu vẫn hơi ong ong, rất khó chịu, như là bị nắng mặt trời trong mơ chiếu vào nhiều quá vậy.

Vé tàu về nhà còn chưa mua, giờ mua vậy. Lãnh Dã cầm điện thoại, mua vé tàu online.

Thanh âm người kia vang lên từ bên cạnh cậu: "Đang làm gì thế?"

Lãnh Dã thuận miệng trả lời: "Mua vé."

"Vé gì?"

"Vé tàu."

Không khí im lặng trong chốc lát, bỗng một bàn tay xuất hiện, rút điện thoại của cậu ra. Lãnh Dã ngẩn người, quay đầu nhìn Ngô Xán Dương đặt điện thoại của cậu ở một vị trí mà cậu không lấy được.

Tối qua Ngô Xán Dương dẫn cậu tới xem phòng cho khách, hắn nói đáng lẽ ra đem chăn và drap giường đi giặt từ hôm trước nhưng hôm qua trời mưa nên chưa khô, nếu Lãnh Dã không ngại thì có thể ngủ chung giường với hắn. Lãnh Dã ngại là lúc ăn Tết cũng không ngủ cùng hắn hết mấy buổi tối nên đồng ý ngay.

Ngô Xán Dương nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú vẫn còn chút buồn ngủ, "Nhất định phải đi hôm nay à?"

Lãnh Dã nằm ngửa ra, nhắm mắt, "Đừng giữ tôi, mấy ngày cậu ở nhà tôi là mẹ tôi chiếu cố, tôi cũng không làm gì."

"Không phải tôi muốn trả ân tình cho cậu." Tiếng của hắn vờn quanh tai, "Cũng không muốn phân rõ ràng với cậu như vậy."

Lãnh Dã nháy mắt, ngồi dậy. Ngô Xán Dương cũng dậy theo, lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng móng vuốt cào cửa, sau một hai lần, tay nắm cửa xoay một cái, cánh cửa mở ra một kẽ hở, một cái bóng màu xám tro lập tức chui vào.

Lãnh Dã nhìn con mèo xám ưu nhã đi đến mép giường, tung người nhảy lên, đi đến trước mặt bọn họ rồi trực tiếp gục xuống trên đùi cậu. Cậu bị cái vẻ đáng yêu của nó làm cho đơ cả người, giọng điệu run rẩy: "Ngày nào nó cũng vậy sao?"

Ngô Xán Dương: "... Thỉnh thoảng sẽ đến gọi tôi dậy." Gọi cái kiểu nằm đè lên mặt.

"Thích nũng nịu như vậy không giống con đực chút nào." Lãnh Dã tưởng tượng hình ảnh con mèo dẫm dẫm lên vai Ngô Xán Dương, tay cậu gãi gãi cằm nó, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, "Tôi chưa thấy cậu gọi tên nó lần nào."

Ngô Xán Dương: "Hả?"

"Không phải nó tên là Nhóc Xám Xám à, bình thường cậu gọi nó như vậy sao?"

Lãnh Dã ôm con mèo lên, dựa vào đầu giường. Ánh mắt của Ngô Xán Dương dừng trên mặt cậu một lúc rồi rũ xuống, chiếu vào con mèo trong ngực cậu, "Cái tên đó là do bạn gái cũ của tôi đặt cho nó."

Lãnh Dã ôm mèo xuất thuần, "A."

"Vậy cậu đặt cho nó tên gì?"

Ngô Xán Dương nhìn con mèo, sắc mặt dịu dàng, sau đó giương mắt đối mặt với cậu, "Hổ Phách."

Lãnh Dã nháy mắt mấy cái, cúi đầu sờ mèo, "Tại sao đứa nhỏ này lại ở với cậu?"

"Cái cách nói này của cậu..." Ngô Xán Dương cười lên, "Lúc đầu là tôi với cô ấy cùng nhận nuôi, không được một năm thì tôi nhập ngũ. Bốn năm sau đó đều không về nhà mấy, cô ấy không thể chăm mèo kỹ lưỡng được, thực tế là cô ấy còn không chăm nổi chính mình, hầu hết thời gian đều bận rộn nên toàn đem mèo đi gửi nuôi ở bệnh viện."

Ngô Xán Dương nhìn rèm cửa sổ một lúc, "Sau khi tôi giải ngũ trở về được hai tháng, cô ấy chia tay tôi."

"Mèo để lại cho tôi."

Lãnh Dã cúi đầu cười với con mèo, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: "Là bởi vì bốn năm không tiếp xúc nên hai người không còn hiểu nhau nữa ư?"

"Thực ra tôi vẫn chưa hiểu thấu tình yêu lắm." Ngô Xán Dương nhìn cậu, "Trước kia tôi còn cảm thấy, coi như là yêu xa, liên lạc ít hơn, nhưng người yêu nhau thật sự thì sẽ không bị ảnh hưởng. Có thể là do tôi không đủ hiểu phương diện này, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy thổ lộ với tôi vào một ngày trời nắng, mặc dù ngại ngùng nhưng rất cố gắng biểu đạt rằng thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. Có lẽ lúc đó tôi bị ánh mặt trời làm cho không tỉnh táo nữa, trong đầu không ngừng có tiếng nói, thử một chút cũng được, không thể đi đến cuối cũng được."

Lãnh Dã mỉm cười, "Tốt thật, chọn một ngày trời nắng tỏ tình với cậu."

Ngô Xán Dương yên lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Cậu cũng chọn một ngày trời nắng."

Bàn tay đang xoa tai mèo của Lãnh Dã ngừng lại, cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không biểu tình của Ngô Xán Dương.

"Năm hai cao trung, trong một tiết thể dục mùa hè. Tôi bị cảm nắng, mọi người đưa tôi đến phòng y tế, cậu cũng là người hỗ trợ."

Ngô Xán Dương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, "Lúc những người khác đi mua nước, cậu ở lại trong phòng y tế."

"Lớp phó trở về sớm hơn, nghe được cậu nói một câu."

"Lúc ấy tôi không tỉnh lắm, cũng không biết lời cậu ta nói có phải sự thật hay không."

"Cậu nói: 'Hình như tôi vẫn còn thích cậu.' "

Cảnh tượng trong trí nhớ mà cậu hèn nhát không dám đối mặt nay lại bị người kia vạch trần, sự khủng hoảng bất lực không làm Lãnh Dã quay mặt đi chỗ khác. Cậu không nhìn người, cũng không nhìn mèo, chỉ chăm chăm vào một không gian nào đó.

Ngô Xán Dương nhìn cậu như vậy bèn nói: "Tôi không nghĩ ra cậu có ý gì."

"Hoặc là, trong lòng cậu, vị trí của tôi là như thế nào?"