Vụ Án Cọp Tinh

Chương 2



Và gã phu xe đang chở cha mẹ của bà Lam cũng đã làm điều tương tự như vậy. Sau khi bỏ nốt hai vị khách xuống trạm Hòa Tân thì gã quay đầu cho xe vào cái làng nhỏ gần trạm để nghỉ ngơi. Gã cũng khuyên cha mẹ bà Lam là nên làm như mình.

Nhưng chả hiểu khi đó cha mẹ bà Lam nghĩ cái gì trong đầu mà kiên quyết không chịu dừng chân. Họ sợ bạn hàng ở Hòa Du sẽ vì sự chậm trễ mà không nhận hàng nữa. Nên thay vì dừng chân nghỉ ngơi như lời khuyên của gã phu xe, họ lân la ở trạm dừng để giao kèo với một gã phu xe khác vì hám tiền mà đồng ý chở họ đi tiếp đến trạm Hòa Du.

Và chuyện gì tới cũng đã tới. Chiếc xe ngựa đó đã bị con cọp tinh đón đường. Hiện trường còn lại khi mọi người nhìn thấy là ba cái thây nhoe nhoét máu.

Người thì bị cọp cắn mất tay, người thì bị nó tát đến không còn hình người. Mà thảm thương nhất là mẹ của bà Lam khi quần áo trên người bị cọp cắn rách hết, làm lồ lộ ra những phần da thịt của đàn bà.

Cái chết của cha mẹ tới quá bất ngờ khiến bà Lam khi đó mới đôi mươi đau đớn một, thì những lời đồn đoán rằng cọp tinh đã làm chuyện vợ chồng với mẹ làm bà đau đớn mười.

Rồi bà điên điên loạn loạn lúc nào không hay. Bà Lam bỏ nhà đi lưu linh lưu địa. Bà bạ đâu ngủ đó, người ta cho gì ăn đó cho đến khi gặp được ông Lam.

- Tỉnh hồn tỉnh trí rồi thì tôi mới được chồng kể cho nghe chuyện Nguyễn đại nhân giết con cọp dữ đó. Dù người chết thì cũng đã chết rồi, nhưng tôi biết ơn đại nhân lắm. Chỉ tiếc là bản thân lúc đó khùng khùng điên điên nên không được mục kích hình dạng của kẻ thù đã giết hại cha mẹ mình.

- Không phải mình bà chủ không được nhìn xác cọp đâu. Mà tôi đây rồi tất cả mọi người cũng có ai được nhìn xác cọp đau.

Đội trưởng Thành chép miệng tiếc rẻ. Bên kia lão nông nghe vậy cũng góp lời. Lão nói:

- Chuyện đó thì lão biết nè. Bận đấy lão làm phu khuân vác ở trạm dừng Hòa Du nên được chứng kiến sự thể từ đầu đến cuối. Nhưng phải bắt đầu kể từ đâu nhỉ? Từ cái bận Nguyễn đại nhân khi đó là quan Khâm sai đi thị sát tình hình cọp dữ ở trạm Hòa Du đi. Đúng là đất hiền thì sẽ có thánh nhân cứu giúp. Như lão đây đến giờ vẫn nghĩ Nguyễn đại nhân là được thần phật gửi xuống để cứu giúp chúng dân ở trạm dừng Hòa Tân Hòa Du năm đó, mà có khi là cứu giúp cả cái dinh Bình Hòa này cũng nên.

Giọng lão nông đầy hoài niệm. Thì ra năm đó sau khi thị sát tình hình xong, Nguyễn đại nhân đã tuyên bố rằng bản thân đã mật cầu Bà Chúa Ngọc nên chuyện bắt được cọp dữ chỉ là vấn đề thời gian.

Ban đầu ai nấy đều chẳng tin lời của Nguyễn đại nhân. Nghĩ ông cũng giống như những gã quan tham thích khoe mẽ khác. Nhưng rốt cuộc thì Nguyễn đại nhân đã giết được cọp dữ. Chỉ là trong lúc vật lộn thứ yêu ma quỷ quái đó đã dùng chút sức tàn để nhảy xuống vực, hòng tìm đường sống.

Nhưng có lẽ là trời thương. Con cọp tinh đáng ghét đó đã vùi thây ở vực thẳm. Nhờ đó mà cuộc sống của chúng dân Hòa Tân, Hòa Du mới được bình yên như hôm nay.

- Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi cọp dữ bị rơi xuống núi lính tuần các cậu đã được lệnh xuống đó để kiểm tra xác của thứ yêu ma quỷ quái đó mà.

Đúng không? Sao lại bảo là không được nhìn thấy xác của nó? Nói thật đi! Có phải là cái thứ đó đã thành tinh mang bộ mặt con người nên các cậu không dám kể cho dân đen chúng tôi nghe phải không?

- Gì mà thành tinh mang bộ mặt con người chứ lão Tám?

Đội trưởng Thành bật cười thành tiếng.

- Không có chuyện đó đâu. Mà thật là có hay hoặc không thì tôi không dám khẳng định, bởi tụi tui đâu có đi xuống vực.

Im lặng lắng nghe cuộc hội thoại của mấy người đội trưởng Thành, bà Lam và lão Tám nãy giờ, rốt cuộc Trần tiểu thơ Trần Ngọc Diễm Kiều cũng không nhịn được mà lên tiếng. Cô hướng Đội trưởng Thành mà chất vấn:

- Trên đời này sao lại có sự lạ như thế chứ? Sao các huynh lại không xuống vực để xem xác hổ? Nhỡ như nó sống lại thì biết làm thế nào? Là một chức sắc nhận bổng lộc của vua và triều đình mà các huynh lại làm việc tắc trách như thế sao?

Lời chất vấn nặng nhẹ của Diễm Kiều làm gương mặt chữ điền của Đội trưởng Thành thoáng chốc ửng đỏ. Gã đàn ông hơn ba mươi đó hướng cô gái trẻ mà chắp tay xá nhỏ. Gã nói:

- Thưa, lời của đại tiểu thơ nói thật đúng. Nhận ân đức của thiên tử, bổng lộc của triều đình mà không làm tròn chức trách của mình, bổn chức thật xấu hổ vô cùng. Nhưng lúc đó lực bất tòng tâm Trần tiểu thơ ạ. Bởi bọn lính tuần tôi vào đêm Nguyễn đại nhân giăng lưới bắt cọp thì ai nấy đều bị đi tiêu đến mặt choáng mày váng. Hôm sau được cho thuốc uống thì đỡ được đôi phần, nhưng lại không có người dẫn đầu.

Đội trưởng Thành dừng lại đôi chút để tự trách bản thân. Sau gã lại tiếp:

- Cũng may là con cọp tinh ấy đã chết thật. Nếu không thì thật sự tôi sẽ hối hận lắm.

Cả quán nước chợt rơi vào im lặng. Ngoài kia mặt trời cũng dần thu lại những luồng nắng chói chang của mình, để từ từ trở về núi bắt đầu cho một giấc ngủ dài.

Không gian im ắng chỉ nghe đâu đó những tiếng thở dài nhè nhẹ được phá vỡ bởi Trần Ngọc Diễm Kiều. Cô gái trẻ hướng Đội trưởng Thành cất giọng nhỏ nhẹ.

- Vậy là ta đã trách nhầm đội trưởng rồi. Nhưng có Thành huynh nhắc ta mới sực nhớ ra một chuyện. Năm ấy Phan đội trưởng tên Phan Vũ Anh tại sao lại từ chức vậy. Ta còn nhớ rất rõ sáng đó đi ngang sang nhà họ ta vẫn thấy cậu con trai của họ vẫn đang chạy giỡn với một gia nô rất vui vẻ. Vậy mà khi chiều thì lại nghe là đã chuyển đi. Nghe thật gấp rút!

Lão Tám cố đợi cho Trần tiểu thơ nói xong thì mới dám cất lời. Ông nói:

- Phan đội trưởng Phan Vũ Anh khi đó thì tôi cũng biết này. Đó là một người võ nghệ cao siêu. Nghe đâu tài bắn cung và đấu kiếm của người đó cứ phải nói là xuất sắc không hề có đối thủ. Ngẫm khi đó mà Phàn đội trưởng không từ chức thì trong trận chiến với con cọp tinh đó, Nguyễn đại nhân đã không bị thương thế nặng như vậy. Nhưng mà Trần tiểu thờ à, tiểu thơ có nhầm lẫn gì không? Bởi như lão thấy thì con của Phan đội trưởng là một nữ nhi mà. Gương mặt thanh tú, vóc người thì rất mảnh mai. Nhìn thế nào thì cũng không giống một nam nhân.

Tiếng cười khe khẽ phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của Trần Ngọc Diễm Kiều. Nhưng ngay tức thì cô gái nhận ra mình đã quá vô ý, nên đã vội vàng che miệng. Diễm Kiều nói:

- Xin lỗi ta vô duyên quá! Nhưng quả tình khi mới gặp Phan Minh Nhân, ta cũng đã nhầm lẫn như lão Tám đây vậy. Gương mặt thanh tú, vóc người thì cực kỳ mảnh mai. Nhưng lúc đó cậu bé ấy cũng chỉ tầm 7 – 8 tuổi, nhỏ hơn ta và cậu Ba Nguyễn gia tầm 3- 4 tuổi. Chưa là nam nhân, nên chưa trổ mã. Có khi bây giờ gặp lại câu ta đã là một tráng sĩ mang vóc dáng lực điền rồi ấy chứ. Mà kìa, đó là ai vậy?

(Hết chương 2)