Vụ Án Cọp Tinh

Chương 7



Ráng ghì chặt cho cái mâm trên tay không bị chênh chao, Diệp Thảo rốt cuộc cũng được thở một cái sảng khoái khi đĩa thức ăn cuối cùng được tỷ Nhân bưng ra. Nhưng trong phòng ăn lúc này chỉ có mình Diệp Thảo thấy nhẹ nhõm bởi nhìn ai cũng ngó đăm đăm.

Có lẽ vì tối qua đại nhân đã không qua đêm ở buồng của bà Ba? Còn với bà Hai thì chắc là sự xuất hiện của bà Ba trong bữa điểm tâm? Nhưng đúng là chuyện của hai bà, còn với Diệp Thảo thì nàng đã hoàn thành tốt công việc của mình. Nên lúc này nàng có thể đường hoàng xuống bếp mà nghỉ ngơi đôi chút.

Có điều vừa quay đầu đi thì Diệp Thảo đã nghe bà Ba phân phó.

- Con Nhân, bây qua buồng đại nhân gõ cửa gọi đại nhân dậy đi. Đã cuối giờ Dần rồi mà sao đại nhân vẫn chưa dậy? Hay đã xảy ra chuyện gì rồi?

- Chuyện gì rồi là chuyện gì?

Bà Hai ném ánh mắt sắc lạnh về phía bà Ba.

- Có phải em Ba đang muốn đại nhân xảy chuyện nên mới nói ra mấy lời khó nghe vậy không?

- Dạ, đâu có chị Hai. Em nào dám nghĩ như thế.

Bà Ba vội vã xua tay phân bua.

- Chỉ là tối qua đại nhân ngủ một mình. Chỉ sợ sáng ra đại nhân mỏi người hay chi đó.

- Ta lại nghĩ đại nhân vì quá chăm sang buồng của em Ba nên mới mỏi người đó. Nói ra thì ai đó bảo ta nanh nọc. Nhưng em Ba cũng phải biết giữ cho đại nhân một chút. Dù như thế thì sẽ hơi khó vì em Ba hãy còn trẻ, nhưng em Ba biết mà cả cái nhà này đều trông vào sự lèo lái của đại nhân thôi.

Vậy sao? Hay bà đang ghen tị với người ta? Thật nếu mà Diệp Thảo là bà Ba chắc chắn nàng sẽ không ngần ngại mà mắng ngay vào mặt của bà Hai những lời lẽ như thế. Nhưng không, người đàn bà chỉ mới hơn băm một chút kia sau khi nghe những câu chữ vô lí đó thì lại ngoan ngoãn cúi đầu. Bà Ba đáp lại bà Hai bằng một giọng ngọt ngào.

- Dạ, chị Hai dạy phải. Em đúng là trẻ người non dạ nên không thấu hiểu được những đạo lí kia. Giờ được chị dạy thì từ rầy em sẽ chú ý hơn để đảm bảo sức khỏe cho đại nhân.

Là nhịn một bước để êm nhà êm cửa, hay là người đàn bà kia nghĩ những lời nói đó là thật lòng. Nếu vậy thì phải xem lại trí tuệ của bà Ba Miên. Là một người đàn bà nhu thuận, biết điều như thiên hạ truyền tai nhau hay là một người đàn bà ngốc.

Gian phòng ăn lại lần nữa chìm vào trong im lặng. Hai người đàn bà và là hai người vợ của Nguyễn đại nhân lại lần nữa không nói gì với nhau. Nhưng nếu tinh ý thì người ta vẫn thấy vẻ đắc thắng của bà Hai. Có lẽ bà ấy nghĩ bản thân mình đã giáo huấn được bà Ba một trận chăng.

Hẳn là vậy rồi. Cầm lấy cái mâm bước ra ngoài cửa phòng ăn chờ đợi, Diệp Thảo ngẩng đầu nhìn vầng sáng đỏ rực đang dần hiện rõ ở khoảnh trời phía đông.

Một ngày nữa lại bắt đầu rồi! Nếu hôm qua vào giờ này Diệp Thảo đang còn mơ tưởng về một Nguyễn gia biết trọng dụng người, thì bây giờ nàng đang đứng đây, ở trước cửa phòng ăn để chực chủ nhân sai bảo. Không, đúng hơn là nàng đang chờ để chào Nguyễn đại nhân một tiếng.

Ờ thì chịu thôi. Ai bảo nàng là người làm kia chứ. Đôi chân vì đứng quá lâu mà tê rần. Và bên khoảnh trời phía đông vầng thái dương đã lộ quá nửa, nhưng Nguyễn đại nhân tại sao chưa xuất hiện.

Hay đúng như lời đoán của bà Ba, Nguyễn đại nhân đã xảy chuyện. Bởi tối qua đại nhân cũng không chịu ra khỏi phòng, và bữa tối thì được bà Ba và tỷ Nhân bưng lên mà đưa vào bên trong ở cửa. Rồi thì tối qua đại nhân cũng không sang buồng bà Ba ngủ như chuyện thường ngày vẫn làm.

Nhưng tiếng két lớn cửa hành động kéo ghế đồng loạt vang lên làm ngắt ngang dòng suy ngẫm của Diệp Thảo. Và cũng làm cô gái trẻ phải tò mò mà ngó đầu vào trong xem chừng. Cả hai bà Hai và Ba đã đồng loạt đứng dậy. Bà Ba chụp lấy tay của bà hai mà van nài:

- Chị Hai mau đi xem đại nhân đi chị! Đã quá giờ Mão rồi! Đại nhân chưa bao giờ dạy trễ như thế này.

- Tôi biết.

Có lẽ vì đã biết.. đã nhận thấy điểm kì lạ nên bà Hai cũng đã đẩy ghế đứng dậy như người em cùng chồng của mình. Có điều trên mặt bà không có thế hiện sự lo lắng, bởi bà đang sợ hãi. Bên này thấy bà Hai cứ đứng nguyên một chỗ thì bà Ba không còn kiên nhẫn được nữa. Bà mặc kệ người đàn bà mình gọi bằng chị mà sấn sả đi về phía cửa phòng.

- Em cần đến buồng của đại nhân một chuyến.

- Đến buồng của cha con để làm gì?

Cậu Ba Phong từ ngoài đi vào đã ra rả tiếp lời bà Ba.

- Mà lạ thật giờ này mà cha con, Nguyễn đại nhân cao cao tại thượng vẫn chưa rời giường sao? Không phải tối qua cha đã làm gì quá sức chứ.

Trước những câu chữ mang ý cợt nhả của con trai, bà Ba Miên không khỏi cau mày tức giận. Bà chỉ thẳng mặt con trai, mà mắng:

- Ba Phong, bây nói gì vậy hả? Cha bây khi tối không khỏe để ra dùng bữa rồi. Đêm còn ngủ một mình đó mà giờ bây lại buông lời trêu đùa như vậy sao?

- Mẹ! Là mẹ lo lắng thái quá thôi. Chứ cha con dạo này vẫn khỏe mạnh mà. Đúng không Bá Thông?

- Chuyện này..

Gã đàn ông có vóc người cao lớn từ nãy giờ vẫn tựa lưng vào khuôn cửa mà im lặng, chợt lên tiếng. Có điều hình như gã Lê Bá Thông ấy vẫn chưa chuẩn bị câu chữ nên sau khi thốt ra được hai chữ "chuyện này", hắn lại im bặt.

Bên kia bà Ba thấy Lê Bá Thông đang nói rồi chợt ngừng lại thì lại càng lo lắng. Người đàn bà ấy quên béng đi những lễ nghi phép tắc mà kéo tay Lê Bá Thông van nài:

- Bá Thông con, con nói gì đi chứ? Đại nhân..

- Con.. Chuyện này con cũng không chắc nữa cô mẫu à. Nhưng con hỏi thế này? Mong cô mẫu có gì bỏ qua cho con.

Bá Thông vòng vo lựa lời, rồi sau khi nhận được cái gật đầu của bà Ba, anh chàng mới tiếp.

- Thật tối qua cô phụ chỉ ở trong buồng một mình thôi sao? Rồi từ tối giờ cô mẫu có gọi buồng của cô phụ không?

(Hết chương 7)