Vũ Cơ Đông Cung

Chương 4



5.

Thời điểm thái tử phái người nói muốn gặp ta.

Chính là lúc chạng vạng.

Những vũ cơ ở cùng phòng với ta lộ ra ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, họ nháo nhào nói:

"Vừa rồi có cung nữ nhìn thấy thái tử nắm tay thái tử phi trở về Đông Cung, có vẻ hai người bọn họ làm lành rồi."

"Thái tử phi rất hay đố kị, đây chính là điều mà tất cả mọi người đều biết."

"Thẩm Khuynh Dung, ngươi nói xem ngươi gặp thái tử vào lúc này là phúc hay là họa?"

"..."

Tất cả mọi người đều cảm thấy Chu Mục sẽ xử lý ta vì Cố Khanh Tuyết.

Không phải là không có tiền lệ như vậy.

Dù sao Chu Mục cũng là thái tử, quả thực cung nữ muốn bò lên giường hắn rất nhiều. Hơn nữa, đương kim hoàng hậu hi vọng sớm ngày ôm cháu cho nên đã tặng không biết bao nhiêu mỹ nữ vào Đông Cung.

Mỹ nhân có ý định trêu ghẹo, Chu Mục lại là thái tử.

Cố đôi khi ngươi tình ta nguyện, chuyện đó cứ vậy mà nước chảy thành sông, cùng nhau trải qua một đêm xuân.

Chỉ là sau khi Cố Khanh Tuyết biết chuyện thì nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như bị phản bội khiến Chu Mục tự trách vô cùng.

Còn về cung nữ đã bò lên giường thành công kia, cuối cùng cũng biến mất tăm mất tích.

Có người nói là bị đuổi ra khỏi Kinh Thành.

Cũng có người nói là bị ném vào giếng trong lãnh cung.

Tóm lại là không có tung tích, đợi cho tới lúc hoàng hậu biết được chuyện này, bà muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Bây giờ đến phiên ta nên mọi người nhao nhao suy đoán kết cục của ta.

Là biến mất một cách quái lạ như vị cung nữ kia...

Hay là xoay người trở thành chủ tử đây?

Nhưng ta hiểu được, các nàng hi vọng là vế trước hơn.

Bởi vì tình người ấy à...

Là thứ bạc bẽo nhất.

6.

Ta vừa mới đến tẩm điện thì Cố Khanh Tuyết đã cho người giữ chặt ta rồi ép ta quỳ xuống đất, đầu ngửa lên nhìn nàng:

"Thấp hèn ti tiện! Phụ mẫu ngươi sinh ngươi ra, chúng chỉ biết dạy ngươi vô liêm sỉ đi quyến rũ nam nhân thế à?"

Trước khi tới, ta nghĩ ta sẽ nhịn.

Bất kể Cố Khanh Tuyết làm khó ta tới mức nào thì ta cũng sẽ ngoan ngoãn chịu đựng.

Nhưng mà nàng cứ...

Cứ nhắc tới phụ mẫu của ta.

Ta đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, gằn từng chữ: "Ta không tốt số như thái tử phi người, phụ mẫu ta bị kẻ xấu hãm hại, ta không nơi nương tựa. Đương nhiên, cũng không ai dạy ta đối nhân xử thế."

Nếu phụ mẫu ta còn sống, phụ thân sẽ che chở cho ta, mẫu thân sẽ dạy ta đọc sách viết chữ.

Ta sẽ không trở thành nữ tử không ai dạy dỗ trong miệng nàng.

Nhưng toàn bộ chuyện này không phải do chính tay nàng ta hủy hoại sao?

Vậy thì đừng có trách ta, chớ trách ta trở thành người mà nàng hận nhất trên đời này.

Cố Khanh Tuyết không ngờ rằng ta sẽ cãi lại, nàng ta sửng sốt trong phút chốc, rồi lại lấy một con d.a.o g.ă.m trong ngực ra, ném tới bên chân ta:

"Ta gọi ngươi đến vốn muốn đuổi ngươi ra khỏi Kinh Thành mà thôi, ai ngờ ngươi lại không biết hối cải. Nhưng ta vẫn không muốn lấy mạng ngươi, thôi cứ tính trên gương mặt này đi, xong rồi thì đến lãnh cung ở đi."

Nàng nói với giọng điệu hiên ngang lẫm liệt, tựa như đang ban cho ta một ân huệ thật lớn.

Người đã từng nói mọi người trong Đông Cung đều ngang hàng nhau, không phân biệt chủ tớ, nô tỳ hay thái tử phi. Lúc này đây, nàng đang thể hiện phong thái của kẻ bề trên, bắt đầu xét xử ta.

Ta nhặt con d.a.o g.ă.m trên mặt đất lên, nhìn người vẫn chưa nói lời nào - Chu Mục.

Trong mắt hắn có chút phức tạp.

Như thể là không đành lòng, hắn vừa tính mở miệng thì Cố Khanh Tuyết lập tức rơi nước mắt, giọng nói nàng mang theo chút khiển trách: "Chu Mục, chẳng lẽ chàng còn muốn tiếp tục phụ ta chỉ vì một nữ nhân vô liêm sỉ sao?"

Nàng vừa thốt ra lời này, Chu Mục lập tức nhìn chỗ khác, không ngó ngàng gì ta nữa: "Thẩm Khuynh Dung, ngươi mạo phạm thái tử phi, có sai thì phải nhận."

Hay cho câu có sai phải nhận!

"Thẩm Khuynh Dung, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ban thưởng cho ngươi t.ự v.ẫ.n sao!"

Cố Khanh Tuyết thúc giục một tiếng.

Ánh mắt nàng nhìn về phía ta mang theo hận ý lộ liễu, tựa như muốn r.ạ.ch thẳng vào mặt ta, hận đến thế mà lại cứ muốn duy trì hình tượng thái tử phi, cảm xúc của nàng phức tạp quá rồi.

"Nếu ngươi đã không muốn r.ạ.c.h mặt mình, vậy thì bản cung không ngại giúp ngươi đâu."

Có lẽ là do bực bội nên nàng ta trực tiếp đoạt d.a.o g.ă.m trên tay ta, có ý muốn r.ạ.ch mặt ta.

Ta bị người khác đè xuống đất, vốn không thể nhúc nhích được.

Nhưng mà nàng vẫn chưa kịp đông thủ thì hoàng hậu đã vội vàng lao tới, bà cho người hất văng d.a.o g.ă.m trong tay nàng ra:

"Thân là nữ nhi dòng chính của thái phó đương triều, vậy mà ghen tị đến mức như thế này, thật đúng là khiến bản cung mở mang tầm mắt!"

Từ trước đến nay, hoàng hậu không thích Cố Khanh Tuyết, nàng không dịu dàng hiền lương như đích nữ ở những thế gia khác, trên miệng luôn treo câu một đời một kiếp một tình yêu, câu nói đó tựa như một câu truyện cười tại hoàng gia này.

Nếu không phải do Chu Mục cứ cố chấp, hoàng hậu vốn vừa ý nữ nhi của thừa tướng làm thái tử phi.

Không bàn tới việc nàng không cho Chu Mục nạp thiếp, chỉ mỗi việc hai năm nay nàng không sinh con. Chuyện này đối với hoàng gia mà nói thì là cản trở hương khói, là tội tày trời.

Hiện giờ, rốt cuộc thái tử cũng thị tẩm nữ tử khác, cho dù thân phận ta là vũ cơ ti tiện nhưng một khi ta có thai thì có thể mẫu bằng tử quý*.

*mẹ vinh nhờ con.

Ít nhất là khiến Cố Khanh Tuyết không còn là duy nhất ở nơi Đông Cung quạnh quẽ này.

"Mẫu hậu, sao người lại đến đây?"

Chu Mục lập tức đứng dậy hành lễ với hoàng hậu.

Đại Chu dùng hiếu đạo để trị vì thiên hạ, dù cho trong lòng hắn có thiên vị Cố Khanh Tuyết tới cỡ nào nhưng lúc này đối mặt với hoàng hậu, hắn tất nhiên phải cung kính nghe lời răn dạy của bà.

"Nếu không phải lần này bản cung tới kịp thì chắc các người đã xử lý nàng ấy xong rồi, đúng không?"

Hoàng hậu che chở ta ở sau lưng.

Bà lạnh lùng liếc Cố Khanh Tuyết một cái, không chờ nàng mở miệng phản bác thì bà đã giơ tay về phía cửa điện, một mỹ nhân có dáng vẻ hệt như Cố Khanh Tuyết cúi đầu đi vào.

"Nếu như đã thị tẩm thì thái tử nên cho nàng một danh phận. Thân phận là vũ cơ ti tiện nên không thể đảm đương được chức vị lương đệ, vậy thì phong nàng là bảo lâm đi."

Hoàng hậu lại chỉ chỉ mỹ nhân có dáng vẻ thướt tha mềm mại ở phía cửa kia:

"Nếu đã phong rồi vậy tiện thể phong một đôi luôn đi, phong cho nàng ấy là hứa tài tử."