Vũ Động Càn Khôn

Chương 1210: Ma Hoàng Tỏa



- Đây là…

Lâm Động nhìn Châu Thông, đồng tử lập tức co nhỏ lại, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Đằng sau hắc bào không phải cơ thể có đủ máu thịt mà đó là một bộ xương đen. Lâm Động nhìn thấy trên đó là chằng chịt những đường vân đen, đám ma văn này quấn quanh xương Châu Thông giống như ký sinh ở đó, không thể trừ bỏ.

Bên trong bộ xương vẫn nhìn thấy nội tạng đang hoạt động. Chỉ là số nội tạng này có màu đen, hiển nhiên đã bị ma khí xâm thực đến cực điểm.

Điều khiến Lâm Động chấn kinh nhất đó là ở ngực Châu Thông, một quả tim màu đen đang đập với tốc độ rất chậm. Từ nó tỏa ra thứ khí tức tà ác vô tận.

Không ai có thể ngờ, bên dưới một cái đầu hoàn chỉnh lại là một cảnh tượng kinh hoàng thế này.

Bên trong cơ thể quỷ dị này vẫn có những đường kinh mạch đan xen nhau, bên trong kinh mạch là những đường ngân quang, là sức mạnh của Không Gian Tổ Phù.

Cả thân thể Châu Thông cũng chỉ có những kinh mạch này là chưa bị ma khí xâm thực. Có lẽ đây là lý do mà hắn vẫn dùng được sức mạnh của Không Gian Tổ Phù.

Ma văn màu đen đan xen trong cơ thể Châu Thông dường nhưu hình thành nên một bộ ma tỏa, chính bộ ma tỏa này đã hại Châu Thông thành ra thế này.

- Đó là…Ma Hoàng Tỏa?

Nham kêu lên linh ngạc.

- Ma Hoàng Tỏa? Đó là cái gì?

Lâm Động chau mày vội hỏi.

- Ở thời Viễn Cổ, đó là thủ đoạn tàn khốc mà Dị Ma Hoàng đấu không phân cao thấp với chủ nhân tạo ra. Thứ đó chỉ cần cho lên người là sẽ dần bị xâm thực tâm trí, hơn nữa nguyên thần cũng bị phong tỏa trong cơ thể, mãi mãi không thể thoát thân. Thậm chí cường giả Luân Hồi cũng không thể.

- Thủ đoạn này vô cùng tàn nhẫn, phải xẻo hết thịt đi, dùng ma khí xâm thực lục phủ ngũ tạng vài chục nam để lấy ma thể làm khóa, đoạn tuyệt sinh cơ.

Nham vẻ mặt nặng nề:

- Ma Hoàng Tỏa tuy không còn hoàn chỉnh như thời Viễn Cổ nhưng tuyệt đối không phải Dị Ma Vương bình thường có thể tạo ra. Xem ra Nguyên Môn quả thực đã câu kết với Ma Ngục.

- Lũ súc sinh!

Lâm Động nghe thế thì nộ hỏa xung thiên, chẳng trách mà vừa rồi Châu Thông dùng chút lý trí cuối cùng để xin được chết, hẳn là hắn không thể chịu đựng nổi sự giày vò đó nữa rồi.

- Nham, giờ Châu Thông sư huynh còn cứu được không?

- Phàm ai bị trúng Ma Hoàng Tỏa thì chỉ có chết, thậm chí không thể vào được Luân Hồi. Có điều…

Nham ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Có điều Châu Thông thì hơi khác. Hắn có Không Gian Tổ Phù, nguyên thần có lẽ được tổ phù bảo vệ, không bị ma khí xâm thực triệt để. Nếu hủy ma thể đi thì chưa biết chừng sẽ cứu được nguyên thần của hắn…

Hủy ma thể?

Ánh mắt Lâm Động lóe sáng.

Vút!

Khi Lâm Động và Nham nói chuyện, có vẻ lâu nhưng thật ra trong lòng chớp mắt đã qua, lúc này từ phía sau có tiếng xôn xao vang lên. Châu Thông mặt không chút biểu cảm, một bàn tay đeo găng đen đã có ngân quang lấp lánh, không gian biến dạng, kình phong mạnh mẽ đến cực điểm nhằm thẳng yết hầu của Lâm Động mà lao tới.

Uỳnh!

Lôi quang bạo phát trên tay Lâm Động, hắn lật tay đánh mạnh lên ngân quang, lôi quang chấp chới chặn đứng không gian lực.

Xoẹt!

Thân hình Lâm Động cong lại, xuất hiện phía sau Châu Thông, nguyên lực trào dâng, quyền phong cuồng bạo cùng với vô số đạo long ngâm đánh mạnh lên người Châu Thông.

Keng keng keng!

Đối mặt với công thế cuồng bạo của Lâm Động, bộ xương đen của Châu Thông bắn tóe ra vô số tia lửa, công kích như vậy mà không hề tạo được chút tổn thương nào cho bộ xương.

Binh binh binh!

Châu Thông nhanh chóng quay người, ngân quang bùng phát, chưởng phong mạnh mẽ cũng tung ra đánh thẳng về phía Lâm Động. Vô số chưởng ảnh quyền phong cuồng bạo tung ra, không gian quanh hai người bị chấn động không ngừng vỡ tan.

Binh!

Lại một cú đánh mạnh mẽ nữa, nguyên lực cuộn trào, cả hai thân ảnh đều thoái lui, nhưng rõ ràng cuộc đối đầu này Lâm Động đã chiếm ưu thế.

Dù thế nào thì hai đạo tổ phù cũng mạnh hơn một Không Gian Tổ Phù của Châu Thông.

- Hừ!

Thiên Nguyên Tử ở phía xa thấy Châu Thông bị yếu thế thì hừ lạnh, hắc quang lóe lên trong mắt, thân thể Châu Thông run lên rồi đánh một chưởng xuống mặt đất, một làn sóng năng lượng kỳ lạ nhanh chónge truyền vào đại địa. Mọi người lập tức thấy mặt đất phía dưới trở nên hoang vu với tốc độ kinh người.

- Đại Hoang Vu Kinh?

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu lập tức kêu lên kinh ngạc, thần sắc có phần phức tạp. Không ngờ Châu Thông bị khống chế mà vẫn thi triển được võ học này.

- Nếu đã vậy, Châu Thông sư huynh, chúng ta hãy thử xem Đại Hoang Vu Kinh của ai mạnh hơn!

Hai tay Lâm Động kết ấn, rồi cũng ấn xuống mặt đất, hô lên một tiếng trầm đục:

- Đại Hoang Vu Kinh!

Tốc độ hoang vu của mặt đất càng tăng nhanh, tất cả mọi người có thể thấy khí tức hoang vu lan dần trong mặt đất, chỉ trong mấy giây cả không gian nghìn dặm đã trở thành một vùng hoang vu. Môn võ học bá đạo này khiến không ít người kinh hãi.

Hai người trên bầu trời đứng nhìn nhau từ xa, cả hai đều giữ tư thế hai tay chạm đất, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng ai cũng nhận ra trong luồng không khí một dao động cuồng bạo.

Thứ cuồng bạo đó điên cuồng nhất là ở dưới đất, ai cũng nhận thấy mặt đất đang rung chuyển, trong phạm vi mấy nghìn dặm sức mạnh của đại địa đang hội tụ về đây, và hai luồng ý niệm đang tranh giành nhau.

Ở giữa khoảng đất giữa hai người có cỏ xanh tươi đầy sức sống, nổi bật giữa vùng đất hoang vu.

Ứng Huyền Tử, Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan và những người khác của Đạo Tông đều căng thẳng nhìn cảnh tượng đó. Trong lòng có phần phức tạp, vì họ biết đây là cuộc tỷ thí giữa hai đệ tử kiệt xuất nhất trong mấy trăm năm qua của Đạo Tông.

Trong mắt đệ tử Đạo Tông, một người từng là truyền kỳ, một người là truyền kỳ của hiện tại, hai truyền kỳ lúc này lại phải phân thắng thua.

Uỳnh uỳnh!

Mặt đất hoang vu lúc này không ngừng rung chuyển, thấp thoáng có thể thấy ánh sáng thẩm thấu ra từ mặt đất, năng lượng cuồng bạo phía dưới cũng không kìm được mà bắn ra.

Phù!

Lúc này Lâm Động hít sâu một hơi, nhìn về phía Châu Thông, nở nụ cười:

- Châu Thông sư huynh, cuộc tỷ thí lần này có lẽ ta thắng rồi.

Vừa dứt lời, hắc động hình thành trong mắt hắn, trong lòng bàn tay cũng có hắc quang tràn ra biến thành hai đạo hắc động khổng lồ, bắn ra thôn phệ lực.

Uỳnh!

Cuối cùng mặt đất nổ tung, hàng nghìn cột năng lượng khổng lồ bắn lên như núi lửa phun trào, đến mây trên trời cũng bị đánh tan.

Uỳnh!

Lúc này, mặt đất bên dưới Châu Thông cũng bắn lên quang trụ, chỉ có điều quang trụ năng lượng của hắn nhỏ hơn một nửa so với Lâm Động.

Rõ ràng so về mức hấp thụ năng lượng thì hắn không phải đối thủ của Lâm Động. Đại Hoang Vu Kinh cộng với Thôn Phệ Tổ Phù, sự hấp thụ bá đạo đó đã vượt xa hắn.

Tất cả hiển nhiên đều ồ lên vì cảnh tượng này, mấy người Ứng Tiếu Tiếu nắm chặt tay, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.

Ầm

Quang trụ năng lượng khổng lồ xoay chuyển trên không, rồi xuyên qua hư không lao thẳng về phía Châu Thông.

Lúc ấy, không gian quanh Châu Thông cũng hiện ra hắc động, thôn phệ lực xé tan hưu không khiến hắn không thể sử dụng Không Gian Tổ Phù để tránh né.

Không tránh được, ánh mắt Châu Thông lóe tia sáng xám, bàn chân giậm mạnh, quang trụ năng lượng quanh người hắn cũng hung hăng đâm thẳng lên cột quang trụ lớn hơn vài lần.

Uỳnh!

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cách đó hàng nghìn dặm cũng vẫn nghe được. Sóng năng lượng xung kích khuếch tán khiến đội quân hai bên lật nhào.

Những cường giả chống đỡ được xung kích đều nhìn chăm chăm vào chỗ hai quang trụ giao nhau, không gian ở đó đang không ngừng vỡ tan.

Xoẹt!

Khi họ đang ngưng thần ở đây thì đột nhiên nhìn thấy một quang ảnh bắn ra từ quang trụ, rồi một tiếng gầm vang lên, hắc động lan tỏa bên dưới, hai tay hắn bỗng trực tiếp vặn hai cột quang trụ vào nhau. Trên tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn, Lâm Động dùng toàn lực nhấc quang trụ lên giáng xuống Châu Thông.

Rầm!

Mặt đất phía dưới rung chuyển dữ dội rồi sập xuống liên hoàn.

Thiên Nguyên Tử thấy thanh thế kinh người đó của Lâm Động, ánh mắt hơit hay đổi, thủ ấn biến hóa, định sai khiến Châu Thông toàn lực nghênh đòn, nhưng lại phát hiện thân thể Châu Thông không hề động đậy.

- Đáng chết!

Thiên Nguyên Tử giật mình, chỉ thấy trong ánh mắt vốn đầy ánh sáng xám giờ lại hiện ngân quang, thân thể run lên dường như đang phản kháng sự khống chế.

Tuy sự giãy giụa đó chỉ rất ngắn ngủi nhưng lúc này cũng là đủ, ngân quang trong mắt Châu Thông lại bị xâm chiếm, hắn nhìn thấy quang trụ năng lượng đánh thẳng lên cơ thể, gương mặt không chút biểu cảm để lộ vẻ được giải thoát và mừng rỡ.

Lâm Động sư đệ…ngươi thắng rồi, cảm ơn ngươi.

Hắn thầm nghĩ, quang trụ đáng sợ trước bao ánh mắt chấn kinh đã hoàn toàn nhấn chìm hắn.