Vũ Động Càn Khôn

Chương 770: Huynh muội tương ngộ



Rồi ngay sau đó không lâu, hai đoàn người ấy bắt đầu đứng dậy và tiến về phía đệ tử Đạo Tông với vẻ dường như không chút thiện ý.

- Mượn đao giết người sao?

Lâm Động hơi cụp mắt xuống, trong đó ngập tràn hàn ý.

- Đó là Quỷ Đao Môn và Hỏa Vân Tông! Hai Tông phái này danh khí trên Đông Huyền Vực đều không nhỏ, nhưng rất thân cận với Nguyên Môn. Tuy không phải thuộc loại bám đuôi, nhưng rất nhiều việc đều coi Nguyên Môn là thủ lĩnh.

Ứng Tiếu Tiếu nhìn cục thế trước mắt, ánh mắt tối lại, nói với Lâm Động.

Lâm Động khẽ gật, rồi nhìn hai đoàn người đang tiến lại gần, cuối cùng đứng tại chỗ cách bọn họ không xa.

Phía trước đệ tử Quỷ Đao Môn, một nam tử hắc y bước ra, một luồng năng lượng âm hàn mạnh mẽ tỏa ra từ hắn, rõ ràng cũng là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Khi nam tử hắc y đó bước ra, trong số các đệ tử Hỏa Vân Tông cũng có nam tử hồng bào nheo mắt bước ra, bàn tay có một luồng năng lượng nóng rực tỏa ra.

- Tại hạ Quỷ Đao Môn, Mãnh Đoạn!

- Hỏa Vân Tông, Dương Hỏa!

Hai người đó bước ra rồi ôm quyền với mấy người Lâm Động, nụ cười chẳng có chút thiện ý nào.

- Có chuyện gì không?

Vẻ mặt Lâm Động bình tĩnh hỏi.

- Ha ha, thật ra chắc các ngươi cũng biết rõ mục đích của bọn ta.

Dương Hỏa của Hỏa Vân Tông cười, cũng không vòng vo, nói thẳng luôn:

- Nguyên Thương huynh bọn họ không muốn nhìn thấy các ngươi ở đây nên bảo bọn ta đến thông báo!

- Có vấn đề gì thì hãy giải quyết ở chỗ cuối cùng, Nguyên Thương huynh bọn họ coi như cũng có lòng tốt không ra tay quá sớm. Ta nghĩ nếu các ngươi rơi khỏi đây, đến địa điểm cuối cùng sớm có lẽ còn có thể thuận lợi rời khỏi Dị Ma Vực, tránh tổn thất quá nhiều.

Mãnh Đoạn cười nhạt.

- Như thế có lẽ cũng là chuyện tốt với các ngươi, cố tránh sự việc như lần trước thì hơn!

Nghe hai kẻ này nói, sắc mặt các đệ tử Đạo Tông đều tối sầm. Nguyên Môn thật quá ngông cuồng, thậm chí không thèm trực tiếp nói mà còn bảo kẻ khác chuyển lời.

Ngay cả Ứng Tiếu Tiếu, vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ, còn Vương Diêm, trong ánh mắt tràn ngập sự bạo nộ, nếu không phải hắn gắng kìm chế thì có lẽ đã bùng nổ rồi.

- Đa tạ hai vị đã chuyển lời!

Khi sắc mặt rất nhiều đệ tử đã tối sầm, Lâm Động lại chẳng thể hiện chút giận dữ nào, ngược lại còn cười nói.

Nghe thế, hai người Dương Hỏa cũng nhếch mép cười, xem ra hắn cũng biết điều. Còn những người xung quanh đều ngạc nhiên rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt khinh bỉ.

- Có điều…

Thế nhưng khi bọn Dương Hỏa tưởng các đệ tử Đạo Tông sẽ biết điều thì ngữ khí Lâm Động bỗng nhiên thay đổi, trên gương mặt vẫn là nụ cười ấy nhưng lại tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

- Lẽ nào bọn chúng không có chân không có miệng sao?

Giọng nói lạnh tanh vang ra không chỉ khiến nụ cười trên gương mặt Dương Hỏa đông cứng mà còn gây nên sự xao động ở xung quanh.

- Tiểu tử, đừng vì nói cho sướng miệng mà phải trả cái giá các ngươi không trả nổi!

Sắc mặt bọn Dương Hỏa lúc này cũng tối sầm lại, chắc hẳn đã bị Lâm Động chọc giận.

- Dựa vào loại như các ngươi không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt Đạo Tông ta!

Ánh mắt Lâm Động sắc lạnh như dao.

- Cút!

- Ngươi to gan lắm!

Bọn Dương Hỏa nổi điên, bước lên trước một bước, nguyên lực hùng hồn ập về phía Lâm Động.

Lâm Động thấy thế, ánh mắt lạnh đi nhưng không hề có động tác gì để phòng ngự. Tâm thần khẽ động, giữa các đệ tử Đạo Tông, một đạo hắc quang bỗng bắn ra, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bọn Dương Hỏa.

- Muốn chết hả?

Bọn Dương Hỏa thấy đòn đột kích đó thì cười khảy, nguyên lực bùng phát, chưởng phong hùng hồn không chút khách khí tung về phía hắc quang.

Đối mặt với công kích hung hăng của bọn chúng, bên dưới hắc quang, hai bàn tay khô quắt giơ ra đón chưởng phong.

Bùm bùm!

- Phụt!

Tiếng chưởng phong va chạm vang lên, ngay sau đó nụ cười của bọn Dương Hỏa đông cứng lại, rồi gương mặt trở nên đỏ ửng, một ngụm máu phụt ra, bọn chúng bay ngược ra sau một cách thảm hại, vạch lên trên mặt đất một cãi rãnh sâu dài ngoằng.

Không gian vốn ồn ào bỗng lặng như tờ, rồi vô số tiếng xì xào vang lên. Mọi ánh mắt nhìn về hắc quang kia. Một chưởng đánh bay hai cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, trình độ này ngay đệ tử đỉnh cấp của các Tông phái khác cũng khó lòng đạt được!

Khi tất cả nhìn thấy dung mạo khô quắt của hắc ảnh kia thì rất nhiều tiếng kêu chấn kinh nhanh chóng vang lên.

- Đó là Ma thi?

- Sao Đạo Tông lại có được Ma thi? Lẽ nào Ma thi bị bọn họ khống chế rồi?

- Sao có thể? Thứ Ma thi này ngay cả Vạn Khôi Môn còn khó lòng chế ngự, Đạo Tông lại không có sở trường về lĩnh vực này, sao có thể?

- …

Những tiếng ồn ào nhanh chóng vang khắp không gian, không ít người đều nhìn Ma thi với vẻ chấn kinh, rõ ràng bọn họ không lạ gì với nó.

- Ma thi?

Đệ tử Kiếm Tông nhìn thấy cỗ Ma thi kia thì sững người, đặc biệt là Tiết Lăng, vẻ mặt đáng tiếc vì Đạo Tông không chịu rời đi đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Hắn nhìn chằm chằm cỗ Ma thi, một lúc sau hít vào một hơi sâu. Xem ra Ma thi đuổi theo Đạo Tông không chỉ bị giải quyết mà còn bị bọn họ dùng thủ đoạn nào đó khống chế rồi!

- Là do Lâm Động làm sao?

Tiết Lăng nhìn thân ảnh cách đó không xa, đồng tử thu nhỏ lại, dường như hắn mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất, chẳng trách mà có lúc Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm cũng nghe lời hắn.

- Là Ma thi…

Chỗ đệ tử Vạn Khôi Môn, những người sở trường về dùng Khôi lỗi đều kinh ngạc nhìn cỗ Ma thi kia. Thanh niên áo xám tên Quỷ Lịch, ánh mắt khẽ ngưng trọng, nhìn Lâm Động với chút dè chừng, hắn hiểu loại Ma thi này khó khống chế đến mức nào.

- Không cút, thì chết!

Lâm Động hơi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn đệ tử Quỷ Đao Môn và Hỏa Vân Tông đang đầy kinh hoàng, khẽ nói.

Đệ tử hai Tông phái này kinh hãi nhìn hai người Dương Hỏa bị trọng thương, cuối cùng không dám chậm trễ, vội vàng dìu hai tên đó cuống cuồng rút lui.

Nhìn hai toán người thê thảm tháo chạy, cả không gian lại trở nên yên tĩnh, sự việc đã phát triển ngoài mức tưởng tượng của mọi người.

- Có gì muốn nói thì cút ra đây nói!

Trong không khí tĩnh lặng đó, Lâm Động ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về chỗ đệ tử Nguyên Môn, giọng nói lạnh băng vang lên.

Hắn vừa dứt lời thì đệ tử Nguyên Môn xôn xao, ánh mắt không ít kẻ tràn ngập hung quang.

Rầm!

Một lúc sau, một thân hình to lớn mang đầy sát khí cuối cùng đứng dậy, gương mặt lạnh lùng đó quay lại, chính là Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!

- Bọn ta giữ thể diện cho mà không muốn! Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi thỏa nguyện. Đồ không biết tốt xấu!

Lôi Thiên gằn giọng.

Hắn vừa dứt lời, hai thân ảnh khác cũng đứng dậy từ bên cạnh.

- Một cỗ Ma thi đã cho các ngươi nhiều tự tin thế sao?

Tiểu Nguyên Vương Nguyên Thương nhìn Lâm Động cười nhạt.

- Nếu vậy thì ta sẽ hủy nó!

Xoẹt!

Vừa dứt lời, một thanh thiết kiếm bỗng chui ra từ tay hắn rồi chém xuống.

Nguyên lực thiên địa dường như sôi sục, một đạo kiếm quang xé tan thiên địa chém xuống Ma thi với tốc độ mắt thường không thể thấy được. Xung quanh kiếm quang còn bao phủ cả Lâm Động!

Lâm Động nheo mắt nhìn đạo kiếm quang đang lớn dần trong mắt, đang định có hành động thì trong lòng bỗng run lên, chỉ thấy nơi chân trời có một đạo ánh sáng xám lao vút tới đâm sầm vào kiếm quang, một tiếng nổ trầm đục vang lên.

- Thần Khôi, đây là ân oán giữa Nguyên Môn và Đạo Tông, tại sao ngươi lại nhúng tay vào?

Năng lượng bùng phát, trong ánh mắt Tiểu Nguyên Vương Nguyên Thương lần đầu tiên xuất hiện sự dao động, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Thần Khôi? Là tên đứng đầu trong Tông Phái Thông Tập Bảng?

- Sao hắn lại giúp Đạo Tông?

Nguyên Thương vừa dứt lời thì xung quanh lập tức rộ lên, không ít người vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Vút!

Từ phía xa hồng quang bay tới, cuối cùng hóa thành hai thân ảnh xuất hiện trên bầu trời.

Lâm Động cũng nghi hoặc nhìn hai thân ảnh đó. Nhưng khi hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đồng tử trong mắt nhất thời co rút lại, một vẻ ngạc nhiên mà bọn Ứng Tiếu Tiếu chưa từng thấy trên gương mặt hắn dần dần hiện ra.

- Hì hì, Lâm Động ca ca!

Trong lúc đó, thân ảnh kia cũng quay người lại, trên gương mặt xinh đẹp ấy hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Nhưng nụ cười ấy vừa xuất hiện thì vội vàng thu ngay lại, vì nàng nhận thấy, sự kinh ngạc trên mặt Lâm Động đã bị thay thế, không phải niềm vui khi huynh muội gặp nhau mà là sự giận dữ khi kinh ngạc quá độ!

- Thanh Đàn, sao muội lại ở đây?