Vũ Khí Hình Người

Chương 127: Sống Thử Ở Nhà Ma (34): Trâu bò ha? Bỏ cái kiểu câng câng đó đi!



Edit: Ry

Mặt sưng vù, mũi lệch sang một bên, vì tiếp xúc thân mật với mặt đất mà máu còn chảy ròng ròng, trét đầy người, cộng thêm sắc mặt âm u của gã, thật sự khiến người ta khiếp vía. A Kiếm kinh ngạc nhìn gã, sau đó yên lặng dời mắt ---

Ban nãy chủ nhà mà dùng bản mặt này xuất hiện trước mặt họ thì đúng là không dám thả gã vào.

Giống quỷ hơn cả quỷ.

Thế này thật khó để nhận ra gã là người sống... Mặc dù chưa chắc gã đã là người. Bị đánh như thế mà mới chỉ hỏng mặt, sức chịu đựng cũng tốt thật.

Chủ nhà lúc này vô cùng kích động, gã rút mặt ra khỏi sàn, còn kiêng kị dịch ra xa một chút. Có lẽ là cảm thấy khoảng cách hiện tại đã an toàn, có thể nổi giận, sự hung ác trên mặt càng thêm rõ rệt. Tóc trên đầu gã gần như dựng lên, dùng cái miệng rách vẫn còn chảy máu ròng ròng gào thét: "Mày! Chúng mày định làm gì! Dám ra tay với tao ---- Thằng vừa đánh tao kia, cút ra khỏi nhà tao!"

Gã phẫn nộ kêu gào, cũng chứng minh suy đoán của người chơi.

Đúng là chủ nhà có quyền lực rất lớn, không chỉ giở trò trong nhiệm vụ, thậm chí còn có thể cưỡng chế đuổi người chơi ra khỏi biệt thự.

Làm trái với nhiệm vụ như vậy, với người chơi mà nói, thật sự là trí mạng.

Có điều lúc này họ lại không lo lắng, chỉ hơi khó hiểu nghĩ, hạn chế này có áp dụng với Giới Chu Diễn không? Hình như hắn... Đâu phải nhân viên ở thử?

Mà hắn thật sự chịu hạn chế của nhiệm vụ à?

Lúc bọn họ còn đang nghĩ như vậy, Giới Chu Diễn cũng ngừng chột dạ, có phản ứng tiếp theo. Hắn giương cặp mắt chỉ rủ xuống vô tội với Nguyên Dục Tuyết, rút tầm mắt khỏi người cậu, lạnh nhạt rơi trên mặt chủ nhà. Đứng trước lời kêu gào của gã, Giới Chu Diễn vẫn hờ hững ngang ngược như trước, không thể giấu hết sát ý trong đó.

"Ông bảo ai cút ra ngoài?" Giọng Giới Chu Diễn vẫn giá lạnh như cũ. Không nói tới chủ nhà bị uy hiếp trực tiếp, ngay cả những người chơi khác cũng sửng sốt.

Cảm giác uy hiếp lạnh gáy quen thuộc đó lại trở về. Giống như họ đang tiếp xúc với thứ tà ác tăm tối nhất của thế giới, khiến xúc giác cảnh báo nguy hiểm lập tức bùng lên... Nỗi sợ giống lần đầu nhìn thấy Giới Chu Diễn lại bao trùm lấy họ.

Lần này không phải là do có ý kiến với Giới Chu Diễn. Trên thực tế có Nguyên Dục Tuyết ở đây, lại so sánh với chủ nhà, ấn tượng của họ về Giới Chu Diễn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc, cảm giác xa lánh và chán ghét khó có thể khống chế ấy như thể đã thành bản năng. Đương nhiên xếp trước sự xa lánh này còn có sợ hãi thuần túy với sức mạnh áp đảo.

Người chơi còn có cảm giác mãnh liệt như thế, huống hồ chủ nhà vừa rồi còn phẫn nộ. Gã đối diện với ác ý không buồn che giấu từ Giới Chu Diễn cũng sững sờ, có vẻ như bộ não đã ngừng hoạt động, ngã ngồi xuống đất.

Gã nên ngửa đầu nhìn Giới Chu Diễn mới đúng, nhưng lúc này cơ thể hoàn toàn không làm được phản ứng vốn có, đầu cứ gục xuống như thể cái cổ chịu áp lực cực lớn, không thể nào nâng lên, còn không ngừng kéo xuống thấp.

Răng cũng đánh vào nhau lập cập, mắt dần nhòe nhìn chằm chằm vào mặt sàn phía trước, hoàn toàn không đưa ra được bất cứ phản hồi nào.

Đáng sợ, đáng sợ...

Thật đáng sợ!

Đương nhiên điều đáng sợ hơn cả là trước lúc này, không biết tại sao, gã thậm chí còn không nhận ra có sự tồn tại khủng bố như vậy. Như thể nhận thức bị che đậy nên hoàn toàn bỏ qua đối phương, cho đến khi hơi thở tà ác tột cùng đó không còn che giấu thả ra ngoài.

Rõ ràng gã đang tự do, có thể hành động, chủ nhà lại càng thêm sợ hãi co lại thành một cục. Nếu không phải hình thể của gã khiến động tác này trở nên khó khăn, thậm chí gã còn muốn gập chân ôm đầu gối của mình.

Sự khủng bố đè nặng xuống, người duy nhất không bị ảnh hưởng cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết. Cậu đo lường thấy nhịp tim của mọi người xung quanh đều tăng vọt, tốc độ máu lưu thông cũng trở nên kì lạ. Thậm chí cậu còn đa nghi, kiên nhẫn tốn thêm chút năng lượng cẩn thận rà quét xung quanh, xác nhận không có bất cứ quỷ quái nào tấn công, mọi người chỉ tự dưng trở nên căng thẳng, mới đành khó hiểu thu hồi tầm mắt.

Giới Chu Diễn nhìn chủ nhà, lại nhanh chóng lia sang chỗ khác, đang suy tính xem quanh đây có chỗ nào tương đối rắn chắc, đập một chút cũng sẽ không hư hao. Cuối cùng rất tiếc nuối ra kết luận... Hình như không có chỗ cho mình ra tay. Thế là hờ hững nhìn lại tồn tại nhỏ yếu đang run rẩy trước mặt, giọng điệu không mấy kiên nhẫn.

"Nói đi."

"..."

Đối đầu với sự khủng bố này, chủ nhà còn chậm mất vài giây, thật sự không nhớ được vừa rồi Giới Chu Diễn hỏi mình cái gì, cũng không nghĩ ra được nên trả lời sao. Cánh môi mấp máy mãi mới run rẩy phát ra âm thanh: "Tôi, là tôi ạ... Là tôi nên cút ra ngoài!"

Đương nhiên dù có mặt dày thừa nhận như vậy, chủ nhà cũng không muốn cút ra... Cũng không có quyền này.

Sự tàn ác phun trào trong lòng Giới Chu Diễn gần như trong nháy mắt đã khiến hắn mất kiểm soát, muốn nuốt chửng cái thứ trước mặt. Có điều hắn vẫn còn chút lí trí ít ỏi, mơ hồ hiểu được nếu nuốt gã thì cũng sẽ có một kẻ khác tới thay thế.

Mà hiện giờ Nguyên Dục Tuyết còn đang nhìn hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết, ác ý không ngừng sôi trào trong lòng Giới Chu Diễn dần lắng xuống. Mặt mày hắn vẫn rét lạnh, chỉ là loại khí thế nào đó bị dằn xuống xong, đã không còn khiến người ta sợ hãi như vậy. Chí ít chủ nhà hiện giờ đang mất kiểm soát co rúm lại, bắt đầu run rẩy ngẩng lên, rất có ý lấy lòng nhìn Giới Chu Diễn: "Ngài? Xin hỏi ngài là?"

Chủ nhà mơ hồ cảm thấy sự tồn tại đáng sợ như vậy, không thuộc về thế giới của mình.

Trên thực tế, câu trả lời gã nhận được cũng mang ý tương tự.

A Kiếm nhanh chóng tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái đổ mồ hôi lạnh.

Đầu ngón tay bị y nặn ra máu tươi, mơ hồ vẽ xong một lá bùa mới có thể giữ bình tĩnh. A Kiếm cực kỳ thờ ơ nhìn Giới Chu Diễn, trả lời thay hắn: "Ngài Giới là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào. Ngài Từ, có lẽ trước kia hai người đã gặp nhau rồi."

Thân phận của Giới Chu Diễn là do chính miệng hắn nói, A Kiếm nói vậy là có ý thử.

Chủ nhà hiển nhiên sửng sốt mất một lúc.

Nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào, cũng là người xây dựng nên biệt thự này. Nếu về sau gã có muốn bán biệt thự cũng phải qua tay đối phương... Chẳng hiểu sao sắc mặt chủ nhà trở nên vô cùng quái dị, mặt mũi gã thậm chí vặn vẹo. Vết thương trên người rõ ràng vẫn đau nhức, mà nỗi sợ với Giới Chu Diễn còn được thể hiện hết sức rõ ràng, nhưng gã vẫn phải nở nụ cười lấy lòng, nói với Giới Chu Diễn: "Hóa ra, hóa ra là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào, thật là... Nghe danh không bằng gặp mặt! Quả nhiên là rồng phượng trong biển người! Ngài họ Giới sao? Ngài Giới, vừa rồi là tôi vô lễ, mong ngài không để ý. Tôi cũng đã hiểu được lời răn dạy của ngài, ngài dạy chí phải!"

Gã không ngừng nói xin lỗi, răm rắp nghe lời với bản mặt sưng tím, trông thê thảm lại khiến người ta thấy buồn cười.

Những lời này chủ nhà nói hết sức chân thành tha thiết, không có chút miễn cưỡng nào, so với vẻ phẫn nộ hách dịch trước đó phải nói là kì tài trở mặt, nịnh nọt tới mức A Kiếm cũng câm nín, không biết phải nói gì.

Bọn họ làm người chơi, đúng là không có cảm giác gì với thân phận kia, nhưng cần phải... Như thế sao?

Giới Chu Diễn lại như thể chuyện đương nhiên, đã quen được đối xử như vậy, nhàn nhạt dời mắt.

Có điều hắn vẫn rất để ý một chuyện, hay nói thẳng ra là cực kì để ý việc chủ nhà phách lối sai bảo Nguyên Dục Tuyết, bình tĩnh cảnh cáo gã: "Nhớ kĩ một điều, cấm..."

Giới Chu Diễn vốn định nói cấm ra lệnh cho Nguyên Dục Tuyết làm những chuyện kia. Nhưng lời đến miệng rồi lại không thốt ra được, đành ậm ờ một chút đổi thành: "Bớt ra lệnh cho người khác."

Người chơi khác: "..."

Bọn họ rất kinh ngạc, từ khi nào mà Giới Chu Diễn lại săn sóc như thế, còn quan tâm sống chết của họ.

Chủ nhà đần mặt ra, đoán nửa ngày cũng không cảm thấy Giới Chu Diễn là kiểu sẽ ra mặt thay người chơi, cho là có thể hắn không quen nhìn người khác hống hách phách lối hơn mình. Thế là khúm núm dạ vâng, lại ấp úng nửa ngày mới bất chấp nói: "Nhưng có vài chuyện nhất định phải để họ làm ạ..."

Đây là mệnh lệnh "nó" giao cho chủ nhà, dù là bản thân gã cũng không thể sửa đổi.

Tiếng chủ nhà lí nhí như muỗi kêu, cẩn thận nói ra: "Trong thời gian tôi ở biệt thự... Tất cả nhân viên sống thử phải bảo vệ tôi được an toàn. Nếu tôi xảy ra chuyện, tất cả bọn họ sẽ bị trục xuất."

Tình huống này đặt trong trường hợp thuê mướn bình thường là hết sức kì quái.

Có điều áp dụng với căn nhà ma kì lạ này lại hết sức hợp lí.

Những người khác không biết phải nói gì nhìn chủ nhà: "..." Biết mình đáng ghét, biết mình có thể sẽ gặp chuyện ở đây còn cứ nhất quyết phải vác xác đến, thế rốt cuộc là muốn chết hay không đây.

Tuy họ giễu cợt nghĩ như vậy, bản thân vẫn hết sức rõ ràng, cái này... Nằm trong chuỗi nhiệm vụ. Xem ra mấu chốt đã xuất hiện, chăm sóc chủ nhà chỉ là thứ yếu, dù có phải chăm gã thì nhờ Giới Chu Diễn "thân thiện trao đổi", đối phương sẽ không cố gắng gây chuyện cho họ giải quyết. Nhưng có vài thứ không thể tránh khỏi, đó là phải bảo vệ sự an toàn cho gã.

Nếu để đối phương tử vong, người chơi sẽ bị đuổi ra --- Đây chắc là quy tắc của phó bản. Bọn họ rời khỏi căn biệt thự này cũng đồng nghĩa với tử vong.

Ngoài sống sót của bản thân thì đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất, cũng khó giải quyết nhất, chỉ có thể hi vọng tay chủ nhà này không thích tìm đường chết, xong việc thì mau cút đi.

Chủ nhà nhìn đám nhân viên mặt mày lạnh tanh, rất là hậm hực. Ban đầu gã còn muốn hành họ một phen.

Sau đó lại nhìn Giới Chu Diễn... Được rồi, không dám hậm hực nữa.

Do chủ nhà đã biết điều, chị Đỏ nghe được tiếng động lớn nên ra ngoài quan sát tình huống, thưởng thức xong vở kịch khiến người ta rúng động, lại nghe được đối thoại của họ. Ngẫm nghĩ một lát, chị vui vẻ đi vào bếp thu dọn đống nguyên liệu nấu ăn, bọc màng thực phẩm cẩn thận bỏ vào tủ lạnh, giữ lại mai nấu canh uống. Còn mấy món chủ nhà chọn --- Chị Đỏ vẫn không tới nỗi quá đáng, mặc dù cho thằng cha đó đói bụng cũng hả hê, nhưng chị sợ gã chó cùng rứt giậu, dứt khoát xé một gói mì ăn liền mang ra.

Thứ này nấu rất nhanh, ba phút là chín, ngay cả gia vị cũng không bỏ, chị Đỏ còn rất tâm lý đợi một lúc rồi mới mang ra đặt trước mặt chủ nhà.

"Nhanh mà đúng không." Chị Đỏ bình tĩnh nói: "Ngài Từ, ngài chưa cần về phòng tắm tôi đã nấu xong rồi."

Chủ nhà: "..."

Cái này, cái này, đãi ngộ xuống cấp hơi bị nhanh rồi đó!

Ánh mắt chủ nhà u ám, căm hận lườm chị Đỏ, rất khó nói liệu có chứa đựng hàm ý trả thù nào không. Lại thấy chị mỉm cười với gã, làm khẩu hình.

"Thích thì ăn, không ăn thì cút."

Chủ nhà: "..."

Gã liếc Giới Chu Diễn một cái, muốn nổi giận, lại không biết mình có thể dùng thái độ gì, dù sao thì Giới Chu Diễn cũng không thích gã hống hách.

Đang định hỏi ý kiến, lại thấy bộ mặt tỏa khí lạnh kia, gã lập tức rùng mình, không dám hó hé, bưng bát mì lên ăn đại vài miếng cho có.

Gã vốn dĩ không đói, cái thứ này còn nhạt như nước ốc, ăn hai miếng đã đặt xuống bảo: "Tôi không..."

Nguyên Dục Tuyết vẫn đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn chủ nhà một cái, thấy bát mì còn hơn một nửa kia thì cụp mắt.

Toàn bộ ấn tượng của chủ nhà với Nguyên Dục Tuyết dừng ở bị Giới Chu Diễn đánh cho ngu người, hoàn toàn không ý thức được người chân chính không thể trêu vào ở đây là ai. Lại vì thiếu sợi dây thần kinh trong đầu, không dám nhìn Giới Chu Diễn, càng không chú ý tới việc quần áo của Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn... Giống nhau.

Mà Nguyên Dục Tuyết chỉ bình thường nhìn gã, chưa mở miệng đã có một sức mạnh vô hình đặt lên gáy chủ nhà, hung hăng đập đầu gã xuống bàn --- Có điều lần này, sức mạnh ngoại lai kia đã che trước mặt chủ nhà, thế nên chỉ có tiếng động là nghe ghê người, mặt bàn lại không sây sát gì.

Đây cũng là biện pháp Giới Chu Diễn vừa mới nghĩ ra, hắn điều khiển sức mạnh của mình như người ta dùng tay, nên mới có thể hoàn thành thao tác chuẩn xác mà lãng phí công sức như vậy. Có điều lần này đúng là không làm hỏng đồ nữa.

Chủ nhà bị đập cho đầu choáng mắt hoa mới nghe được mệnh lệnh rất khủng bố của Giới Chu Diễn.

"Đừng có lãng phí đồ ăn."

Đầu còn chưa hết choáng, người đã vội bưng bát lên.

Xét thấy sinh hoạt sau khi tới biệt thự hoàn toàn trái ngược với những gì mình tưởng tượng, chủ nhà vừa chảy nước mắt vừa hung hăng húp một ngụm nước mì, đau khổ nghĩ: Trước khi ra tay ngài có thể nói với tôi một câu được không? Tôi sẽ nghe mà. Có thể đừng đánh rồi mới nói được không?

Tác giả có lời muốn nói:

Trâu bò ha? Bỏ cái kiểu câng câng đó đi!