Vũ Khí Hình Người

Chương 130: Sống Thử Ở Nhà Ma (37): Ai hi sinh rồi?



Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết sửng sốt.

Giới Chu Diễn cũng đơ tại chỗ.

Xúc cảm trên môi hết sức mềm mại, thậm chí còn có chút ướt át, khiến người ta không khống chế được mà muốn đòi hỏi càng nhiều. Hơi thở của họ giao hòa trong giây lát, Giới Chu Diễn có thể ngửi được mùi hương rất nhạt trên người Nguyên Dục Tuyết, không biết tỏa ra từ đâu.

Nhưng hắn đã hoàn toàn chết đứng.

Nếu không nhờ kinh nghiệm ở thế giới trước, có lẽ hắn còn không ý thức được đây là hôn.

Khi đó hắn hồi hộp, ôm thứ tâm tình phức tạp không thể hiểu được cúi xuống, lại lệch một bước rồi bị quấy rầy... Hôn không thành.

Thật ra động tác này để nói là hôn thì cũng hơi miễn cưỡng, vì hai bờ môi chỉ chạm vào nhau thôi, không có bất cứ động tác nào. Nguyên Dục Tuyết nhận ra thì muốn lùi lại, tạo một khoảng cách phù hợp.

Nhưng Giới Chu Diễn lại đột ngột nắm cổ tay cậu.

Dường như hắn tới gần hơn, khoảnh khắc cánh môi tách ra, hơi thở nóng rực rơi trên môi Nguyên Dục Tuyết, dùng tốc độ cực nhanh một lần nữa bao trùm, trằn trọc cọ xát, cảm xúc kì quái khó tả như con sóng dữ ập tới. Hàng mi cong dài nhè nhẹ run.

Cái hôn này quá nhanh, gần như chỉ hơi tách ra chút đã lại mềm mại dán vào. Khiến cả hai hoảng hốt không phân rõ... Đây là một nụ hôn, hay là hai?

Trước đó là bất ngờ trời xui đất khiến, lần này cũng là vô tình sao?

Nguyên Dục Tuyết hơi tròn mắt, có chút mờ mịt. Trái tim cậu ở khoảnh khắc vừa rồi như chếnh choáng nhảy lên, nhưng cảm xúc kì quái nhỏ xíu đó với một người máy thật sự quá phức tạp, cũng dễ dàng bị bỏ qua. Đúng lúc này cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt cũng ngừng, thang máy đang rơi như bị sức mạnh nào đó túm lại giữa không trung, cảnh tượng bi thảm trong tưởng tượng cũng không xảy ra.

Nguyên Dục Tuyết sực tỉnh, bình tĩnh vu sự khác lạ vừa rồi cho di chứng mất thăng bằng, muốn lùi lại.

Giới Chu Diễn có chút ngẩn ngơ, đến mức bàn tay đang nắm cổ tay cậu cũng trở nên mềm nhẹ. Đầu ngón tay nóng lên, từ từ nhắm hai mắt làm diện tích răng môi đan xen càng sâu, in lên cánh môi mềm mại một màu đỏ thắm nóng bỏng.

Thang máy dừng lại, có người cũng chú ý tới động tĩnh bên này, mà động tác lùi lại của Nguyên Dục Tuyết cũng chậm một bước.

Kiếm gỗ đào rơi xuống, A Kiếm chấn động, sốc vô cùng nhìn động tác của Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết.

Từ góc của y có thể thấy rất rõ, thị lực còn quá tốt, thậm chí thấy cả bờ môi bị hôn tới đỏ thắm của Nguyên Dục Tuyết. Dù A Kiếm có tỉnh táo biết kiểm soát bản thân tới mức nào thì rốt cuộc cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, căn bản không thể giữ được bình tĩnh, phẫn nộ quát lên: "Đừng---!! Bỏ ra!"

Dùng cảm xúc kích động không thể nào khái quát được, thật sự là tức nổ phổi.

Lão Vương thì dựa vào tường thang máy, mặt mày như sắp chết.

Tuy không bị thương, nhưng cảm giác rơi tự do như vậy thật sự quá kinh khủng, sắp làm bộ xương già vỡ vụn rồi. Vì thế mà ông cũng đầu váng mắt hoa không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Thấy A Kiếm hét lên còn tưởng có quỷ quái lọt lưới, muốn tấn công ai đó.

Khỏi cần nói tới lão Vương, chủ nhà vốn đứng dậy cũng vội ngồi thụp xuống, vô cùng trân trọng sinh mạng.

Lão Vương vội cắn ngón tay, chuẩn bị chiến đấu, lại thấy A Kiếm đứng sừng sững ở đó, khóe mắt hơi đỏ. Ông bỗng cảm thấy chẳng lành, hoảng hốt run rẩy nói: "Ai, ai hi sinh rồi?"

Ba người biết chuyện ở đây: "..."

Lúc A Kiếm mở miệng Nguyên Dục Tuyết đã tách ra khỏi Giới Chu Diễn, hai người trông không có gì lạ, dù lão Vương có nghi hoặc nhìn sang thì cũng không thấy được vấn đề gì.

Lão Vương kiểm tra một vòng, không ai xảy ra chuyện, ngay cả chủ nhà cũng không chết (chủ nhà:...). Ông nghĩ mãi không rõ chuyện gì lại khiến A Kiếm mất bình tĩnh như vậy, thậm chí còn phẫn nộ quát to, sợ sệt nhìn y: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

A Kiếm: "..."

Lão Vương còn muốn hỏi tiếp, lại thấy mắt A Kiếm đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ đáp: "Không, có, gì." Vừa nói vừa rét lạnh lườm Giới Chu Diễn.

Thang máy đã hoàn toàn dừng lại, màn hình hiện lên con số 1, trở về vị trí xuất phát.

Hệ thống chiếu sáng trong thang máy cũng hoạt động bình thường, ánh đèn rơi trên mặt mỗi người.

Nguyên Dục Tuyết trông vẫn bình thản, chỉ là bờ môi hơi đỏ tiết lộ những chuyện vừa xảy ra. Giới Chu Diễn càng kín đáo một giọt nước cũng không lọt, nhưng hắn rủ mắt, khí chất tà ma lạnh lẽo chợt tan rã, ngay cả chủ nhà cũng dám nhìn trộm hắn, cảm giác chưa từng thấy hắn --- Dễ gần như vậy.

Những gì xảy ra trong phút hỗn loạn vừa rồi, thật ra Nguyên Dục Tuyết cũng muốn hỏi tại sao Giới Chu Diễn lại làm vậy, nhưng nhìn sang lại thấy... Giới Chu Diễn có vẻ rất căng thẳng.

Giới Chu Diễn trong mắt người khác vẫn là vẻ lạnh lẽo không cảm xúc, trong mắt Nguyên Dục Tuyết lại thành do dự đến nỗi tay cũng khe khẽ run.

Kiểu run vô cùng yếu ớt, ngoài Nguyên Dục Tuyết ra, ngay cả A Kiếm đang hung tợn trừng hắn cũng không phát hiện.

Đúng là Giới Chu Diễn đang rất căng thẳng.

Hắn cảm giác cơ thể này còn tệ hơn cái cũ, cơ quan trong lồng ngực có vẻ như sắp nổ. Không chỉ có buồng tim là dị thường, máu của hắn đang điên cuồng vận chuyển, kích động đến mức tay cũng run. Trong đầu như có từng chùm pháo hoa mĩ lệ nở rộ, nhưng hắn nhìn lên những sắc thái rực rỡ xinh đẹp đó, lại thấy tất cả đều là... Tất cả đều là gương mặt kia.

Giới Chu Diễn hơi nhắm mắt.

Giây phút ấy, hắn như không khống chế được cơ thể --- Chuyện này với hắn là biểu hiện rất gay go, nhưng Giới Chu Diễn lại không hối hận.

Thế là hắn càng thấy mình làm hỏng mọi việc rồi.

Hình như hắn đã làm một chuyện vô cùng xúc phạm Nguyên Dục Tuyết, nhưng giờ lại vẫn cứ không biết hối cải, còn ---

Còn mặt dày nhấm nháp dư vị vô tận.

Cặp mắt vì áy náy chột dạ mà rủ xuống, một lần nữa giương lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, cảm xúc bên trong lẻ tẻ phức tạp lại đầy tính xâm lược. Có điều Nguyên Dục Tuyết ngẩn người một lát, nhanh chóng lục soát ra thông tin phù hợp từ kho dữ liệu, sau đó cảm thấy mình đã get được ý của Giới Chu Diễn.

Vừa rồi hắn quá sợ hãi.

Trong tư liệu có ghi, con người khi sợ hãi sẽ làm ra vào hành động khó tin để đảm bảo độ an toàn. Chỉ là thói quen của Giới Chu Diễn tương đối đặc thù, hắn phải duy trì động tác thân mật với người bên cạnh mới có thể giữ được bình tĩnh, ví dụ như nắm tay, ôm, mấy hành động tiếp xúc tứ chi này đều có tác dụng trấn an. Có điều Giới Chu Diễn muốn đặc biệt hơn nữa.

Hôn thì vẫn hơi quá. Tư liệu biểu hiện hành vi này vô cùng hiếm.

Bầu không khí duy trì sự bình tĩnh vi diệu, chủ nhà lại có chút suy sụp. Giờ gã chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái thang máy khủng bố này, nhưng rõ ràng thang máy ngừng rồi, lại không ai nhấn nút mở cửa.

Mấy người không sợ à? Gã sụp đổ nghĩ.

Sau đó gã buộc phải tự ra tay, mãnh liệt nhấn nút. Cửa thang máy đang đóng chầm chậm mở ra.

Cũng may bên ngoài không phải cảnh Địa Ngục, mà đã trở lại bình thường. Trong phòng khách, chị Đỏ, Tiểu Minh và Tiểu La đều đang đứng trước thang máy. Chị Đỏ mặt mày khó nén vẻ lo lắng, thấy gã thì hơi sầm mặt.

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết vội vã xông vào thang máy như vậy, người ở lầu một đều biết thang máy có quỷ. Càng khỏi phải nói kí hiệu kì lạ trên màn hình, và con số -18.

Nhưng họ đều ở bên ngoài, thật sự không giúp được gì. Sốt ruột mãi mới thấy con số kì lạ trên thang máy khôi phục như thường, lại nghe được tiếng quát đầy phẫn nộ của A Kiếm, đủ thấy được tình thế bên trong nguy hiểm đến mức nào.

Đáy lòng không ngừng chìm xuống, chị Đỏ gần như không khống chế được nghĩ theo chiều hướng xấu nhất. Cửa vừa mở, chị đã lập tức hỏi: "Sao vậy? Là ai, ai..."

Chị run rẩy nói: "Ai bị thương vậy?"

A Kiếm: "..."

Có điều chị nhìn nhanh một vòng, thấy mọi người trong thang máy đều nguyên vẹn, Nguyên Dục Tuyết chị quan tâm nhất cũng không có vết thương gì rõ rệt, thế là vừa thở phào nhẹ nhõm vừa ngạc nhiên. Chị hơi xấu hổ nhìn A Kiếm: "Bọn tôi ở ngoài nghe thấy tiếng cậu hét, còn tưởng xảy ra chuyện gì, đúng là... Biến nguy thành an cũng tốt."

Ban đầu là hơi phàn nàn, đến cuối chỉ còn một câu cảm thán.

A Kiếm: "..."

Mặc dù thang máy không còn vấn đề, nhưng họ cũng không muốn dùng nữa, cùng ra ngoài.

Giới Chu Diễn đi chậm một bước, theo sau Nguyên Dục Tuyết, môi hơi mím lại, có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Câu xin lỗi này mặc dù vô cùng thành khẩn, nhưng thực tế Giới Chu Diễn không có ý hối cải.

Nguyên Dục Tuyết lại nghĩ: Giới Chu Diễn đang xin lỗi chuyện lúc hoảng sợ sẽ đi hôn lung tung sao?

Thật ra chuyện này cũng không gây phiền phức gì cho cậu.

Cậu rất tự nhiên tìm lí do cho Giới Chu Diễn, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Không sao."

Tim Giới Chu Diễn lại loạn thêm mấy nhịp. Hắn thấy điềm báo cơ thể này bị hủy hoại càng thêm rõ ràng.

Bên cạnh vang lên một tiếng va chạm trầm đục, A Kiếm cứ nhìn Giới Chu Diễn chòng chọc, không biết va vào đâu mà kiếm gỗ đào trong tay cũng rơi mất.

Chị Đỏ thấy dáng vẻ chật vật sơ ý của y, vốn không có phản ứng gì. Nhưng nghĩ vừa rồi A Kiếm "dọa" mình như thế, cộng thêm mấy chuyện trước đó khiến chị không có nhiều thiện cảm với thanh niên này, thế là rất không nể mặt, thoải mái cười nhạo y.

A Kiếm: "..."

Y bình tĩnh quay lại nhìn chị, ánh mắt phức tạp khó có thể phân biệt.

Tác giả có lời muốn nói:

A Kiếm: Là tôi hi sinh, tôi bị thương, đừng cue nữa.

Để tụi tôi nói cho, cảm ơn A Kiếm nhớ (thất đức.jpg)

____________________________

Chỉ tranh thủ là nhanh =)))))))))))))))