Vũ Khí Hình Người

Chương 136: Sống Thử Ở Nhà Ma (43): Nuôi chó



Edit: Ry

"... Không thấy cô bé đâu." A Kiếm lấy lại tinh thần, bình tĩnh đáp.

Vừa rồi y đã lục soát căn phòng cũng như các phòng xung quanh, không thấy bất cứ dấu vết gì. Nếu Tiểu La đã gặp bất trắc... Vậy cũng nên nhìn thấy dấu vết giãy giụa, thậm chí là vết máu.

Nhưng không có.

Cái gì cũng không có.

Tóm lại đây cũng không phải dấu hiệu tốt. Ở thời gian này, sự kiện ma quái liên tục xảy ra, mất tích và tử vong về cơ bản móc nối với nhau.

Chị Đỏ cũng nhăn mày theo. Kinh nghiệm dư thừa và sức tưởng tượng của chị đủ để suy đoán ra mọi tình huống đáng sợ.

Chị bước vào phòng với vẻ mặt khó coi, đúng như A Kiếm nói, không có bất kì dấu vết nào đáng chú ý.

Đồ dùng trong phòng vẫn chỉnh tề, ghế sô pha, ghế dựa mềm đều ngay ngắn sạch sẽ, gần như không có dấu hiệu được sử dụng. Nếu như phải tìm ra điểm không bình thường thì ---

TV đang chiếu một đoạn phim.

Tiếng phim bị tắt, còn được cài chiếu đi chiếu lại, ánh sáng mờ tối kì dị từ màn hình hắt lên vách tường.

Đề tài bộ phim này khá đặc biệt, là phim kinh dị. Lúc đi vào, chị Đỏ cũng liếc nhìn một cái, đúng đoạn tình tiết quỷ quái đang cưỡng ép con người.

Dưới sự uy hiếp của "nhân vật chính", quỷ quái không những không hối cải mà còn cắn đứt đầu con người, há cái miệng đỏ lòm đựng đầy máu.

Mà con tin bị mất đầu, phần cổ điên cuồng phun máu, cực kì khủng bố.

Hình ảnh vô cùng trực diện, quay chụp cũng máu me, đến mức chị Đỏ nhìn thấy cũng phải vô thức nhíu mày.

Đề tài này... Không phải chị có ý kiến với phim kinh dị, là người chơi của Thế Giới Vô Hạn, khả năng tiếp nhận của chị cao hơn người thường rất nhiều.

Chỉ là khi ở hoàn cảnh đặc biệt như ở trong phó bản, họ sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc với những thể loại phim ma quỷ, để tránh dẫn tới phiền toái. Nhất là hôm trước Nguyên Dục Tuyết còn đụng độ với độc quỷ.

Nhưng giờ trong phòng của Tiểu La, đêm khuya TV lại chiếu một bộ phim như vậy.

Chị Đỏ dằn xuống chút kì lạ nổi lên trong lòng, im lặng một hồi, quay người lại, bình tĩnh nói: "... Trước hết tìm Nguyên Dục Tuyết đi."

Nguyên Dục Tuyết thật sự là một người dễ dàng mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

Có lẽ là sau khi cậu thể hiện sức mạnh siêu việt của mình, cũng có lẽ chỉ là do tính cách. Tóm lại là trải qua những chuyện kia, địa vị của cậu trong lòng nhóm người chơi này hết sức vi diệu, đến mức trong tình huống hoang mang như thế này, người đầu tiên chị Đỏ nhớ tới... Là Nguyên Dục Tuyết.

Chị cũng không cần Nguyên Dục Tuyết làm gì.

Nhưng giây phút cái tên này hiện lên trong đầu, chị như được uống một viên thuốc an thần, không hiểu sao được vỗ về, trong mắt hiện những suy nghĩ trĩu nặng.

Sẽ có biện pháp giải quyết.

Chị vô cùng bình tĩnh nghĩ.

Mà A Kiếm vào lúc này cũng nhẹ nhàng mở miệng, biểu thị ban nãy y đã gặp Nguyên Dục Tuyết.

"Cậu ấy với Giới..." Rốt cuộc vẫn có chút bóng ma tâm lý, A Kiếm lướt qua cái tên đó, tiếp tục như không có việc gì nói: "Đi tìm chủ nhà. Rất có thể chủ nhà đã bị tấn công."

Dĩ nhiên họ không quan tâm tới sống chết của gã, chỉ là do sinh mệnh của đối phương cùng chung nhịp thở với nhiệm vụ, nên mới không thể không rút sức lực ra để ý. Chị Đỏ hơi gật đầu, không ở lại nữa, nhanh chóng quay đi, áo khoác bay lên thậm chí còn có tiếng gió.

Tiểu Minh đứng ngoài cửa không dám vào. Cậu ta nghe bọn họ bàn với nhau trong phòng, sợ sệt nhô đầu ra, quan sát phòng của Tiểu La.

Ánh mắt không bị thứ gì che chắn, nhìn thấy được TV.

Thưởng thức xong đoạn phim kinh dị kia, Tiểu Minh hơi nheo mắt.

Một bên khác, Nguyên Dục Tuyết đã xuống tới lầu một.

Trình độ uy hiếp của mấy con quỷ bắt chước không cao lắm, quỷ khí của chúng vô cùng yếu, thậm chí năng lực cũng không thể nói là mạnh. Kể cả quỷ quái có tìm được cửa phòng chủ nhà --- Chỉ cần gã không ngu tới mức thật sự ra ngoài mở cửa cho chúng, hẳn là sẽ không bị thương nặng hay chết.

Nguyên Dục Tuyết tới thì thấy cửa phòng đóng chặt, nhìn từ ngoài vẫn hoàn chỉnh, không có bất cứ hư hao nào.

Cũng không có bất kỳ luồng khí lạ thường nào.

- -- Nhưng bên trong quá yên tĩnh.

Nguyên Dục Tuyết tiến hành rà quét.

... Không có tác dụng.

Tin tức phản hồi lại đã bị thứ gì đó ngăn cản, không thu hoạch được gì.

Thật ra cũng không phải không có thu hoạch, tình huống này đã đủ chứng minh bên trong xuất hiện chút phiền phức.

Một lần nữa nhận lại phản hồi, Nguyên Dục Tuyết dứt khoát chọn phương pháp quả quyết nhất, tuy là sẽ tạo thành chút phiền toái về sau.

Khóa cửa cứ thế bị phá, cánh cửa rộng mở.

Trong phòng không có bất cứ âm thanh khả nghi nào, lúc Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn bước vào, bản năng đối phó với tình huống ma quái khiến họ không hề mất thời gian tìm kiếm vô nghĩa, chuẩn xác bắt được vị trí hiện tại của chủ nhà.

- -- Trong bóng tối, họ thấy một cặp mắt đỏ tươi, nó chớp một cái.

Người chơi khác chắc sẽ bị cảnh tượng này kích thích, vô thức ra tay chống cự. Nhưng người đứng ở đây là Nguyên Dục Tuyết, cậu thậm chí còn không ý thức được hình ảnh này hãi hùng tới mức nào, chỉ lẳng lặng nhìn.

Là chủ nhà.

Đương nhiên không phải chủ nhà với hình thái bình thường.

Trạng thái của gã lúc này vô cùng kì quái, như một con thằn lằn dán lên đường giao nhau giữa vách tường và trần nhà.

Là một người đàn ông trung niên có vóc dáng bình thường, cơ thể gã không tính là cồng kềnh, càng không mảnh khảnh hay cường tráng. Chí ít hai cánh tay ngắn ngủi và phần đùi với những thớ cơ lỏng lẻo chắc chắn không giữ được cơ thể gã trên không trung.

Nhưng chủ nhà dính chặt vào tường, ngón tay móc vào trong vách, cong người lên, trông vô cùng kì dị, như một loại côn trùng không xương, dị hợm mà nhạy bén.

Gã như con thằn lằn dán trên tường, nghe được động tĩnh ngoài cửa thì nhìn sang. Sau khi phát hiện Nguyên Dục Tuyết đang nhìn lại thì không chút chần chừ vặn vẹo cơ thể, dùng một phương thức nhanh nhẹn không hề phù hợp với hình thể, bay nhảy trên vách tường.

Mục tiêu to lớn, cũng rất linh hoạt.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết có cách cản gã lại, nhưng là một người máy chiến đấu, các phương pháp ngăn cản của cậu hiển nhiên quá thô bạo, không thích hợp dùng cho con người yếu ớt cần được bảo vệ.

Sau khi Nguyên Dục Tuyết tiến lại gần, bọn họ chứng kiến chủ nhà chui vào trong một đường ống nhỏ hẹp --- Da gã như bị hòa tan, xương cốt cũng rút lại, như con bạch tuộc chui vào miệng ống nhỏ hơn hình thể của mình vô số lần.

Cảnh tượng hết sức quái dị, nhưng chủ nhà thật sự đã dùng cách thức khó tin này chui vào trong, đồng thời nhanh chóng chạy trốn.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Gã như vậy thực sự rất khó để người ta xác định rốt cuộc gã còn sống hay đã chết.

Có điều ngay khi phát hiện ra chủ nhà, Nguyên Dục Tuyết đã tiến hành quét hình một lần, chủ yếu là để xác nhận thân phận.

Tóm lại mặc dù cơ thể có chút biến đổi, nhưng sóng phát ra từ cơ thể sống vẫn tương xứng. Chắc vẫn miễn cưỡng được coi là... Còn sống.

Thế nên Nguyên Dục Tuyết không dừng ở đó, cậu nhanh chóng xác định phương hướng chạy trốn của chủ nhà ---

Đối phương đang trườn trong đường ống với tốc độ cực nhanh, vượt quá tốc độ phản ứng bình thường của con người.

Có điều tốc độ điều tra của Nguyên Dục Tuyết cũng nhanh không kém, cậu không chỉ quét hình, căn cứ vào những tiếng động bé nhỏ đó đã có thể xác nhận phương hướng và vị trí chính xác.

Chủ nhà đang bò lên ---

Tầng hai, tầng ba, tầng bốn... Không hề dừng lại.

Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng đuổi theo. Tốc độ của cậu rất nhanh, Giới Chu Diễn cũng theo sau, không chịu ở lại. Khi bọn họ từ những nơi khó có thể tưởng tượng được và góc độ xảo trá nhảy lên tầng sáu, cũng nhìn thấy chủ nhà leo ra khỏi đường ống.

Gã sử dụng tứ chi linh hoạt như một loài động vật kì lạ, sau khi chạy ra khỏi đường ống lại nhanh chóng leo lên cái thang dẫn tới lối vào nhỏ hẹp nào đó.

Nguyên Dục Tuyết nhận ra chỗ này.

Trong cả biệt thự chỉ có cậu, Tiểu Minh và A Kiếm từng tới đây. Nơi này là căn gác mái Tiểu Minh phải tới tìm búp bê vải trong nhiệm vụ lần trước.

Nguyên Dục Tuyết không có biểu cảm gì, đi theo.

Chỉ có một cái thang chật hẹp dẫn lên gác mái, leo cũng không tiện. Có điều với thân thủ của Nguyên Dục Tuyết thì đây không tính là gì.

Nhưng khi đặt chân lên bậc thang, cậu mới như nhớ ra, thoáng ngừng lại, im lặng nhìn Giới Chu Diễn đằng sau.

Tiếp theo đây có thể sẽ rất phiền phức, chỉ một người đi lên là được.

Cậu định hỏi Giới Chu Diễn có muốn theo sau không, lại thấy hắn bỗng giơ tay ra, đỡ dưới đầu gối của Nguyên Dục Tuyết, không ngại đối phương giẫm lên tay mình --- Không biết Giới Chu Diễn lí giải như thế nào, hắn còn tưởng Nguyên Dục Tuyết dừng lại là vì cái cầu thang kia thiếu hai bậc, không tiện leo lên, dứt khoát giơ tay ra cho cậu giẫm mượn lực.

Dù biết Nguyên Dục Tuyết có thân thủ rất xuất sắc, nhưng trong khái niệm của Giới Chu Diễn, hắn luôn cảm thấy cậu cần mình giúp.

"..." Nguyên Dục Tuyết sửng sốt, đoán chừng còn chưa kịp hiểu hành động của Giới Chu Diễn, mất một lúc mới nhận ra, bèn giải thích: "Không cần, tôi có thể trèo lên."

Cũng quên mất câu định hỏi Giới Chu Diễn.

Khi Nguyên Dục Tuyết trèo cầu thang lên, tiến vào cánh cửa gác mái chật hẹp --- Lần này hiển nhiên không còn thuận lợi như trước.

Chí ít lúc đó họ không đụng phải bất cứ trở ngại nào, còn lúc này phải đối mặt với chủ nhà tinh thần rõ ràng không bình thường.

Nguyên Dục Tuyết vừa trèo lên, khoảnh khắc thò đầu vào gác mái đã có một khuôn mặt dí sát tới. Chính là mặt của chủ nhà.

Gã nằm rạp trên đất, thế nên khuôn mặt vừa hay đối diện với Nguyên Dục Tuyết. Gã âm u nhìn cậu chằm chằm, sau đó vươn tay đẩy cậu.

Đúng lúc này bên cạnh vang lên một tiếng quát nhỏ.

"Đi về!"

Nguyên Dục Tuyết khựng lại.

Lối vào chật hẹp rất hạn chế hành động, nhưng Nguyên Dục Tuyết cũng không thiếu nhạy bén đến mức để bị ám hại ở thời điểm này. Cậu hơi nghiêng người, né hành vi tấn công của chủ nhà, nhanh chóng nhảy vào gác mái, cũng không để ý tới gã mà nhìn xuống người vừa lên tiếng.

Mà Giới Chu Diễn theo sau, còn lâu mới kiên nhẫn được như cậu.

Hắn nhìn thấy chủ nhà đẩy Nguyên Dục Tuyết.

Thật ra hắn đã học cách kiềm chế bản thân, so với trạng thái hỗn độn quỷ dị lúc mới chào đời thì Giới Chu Diễn lúc này lí trí hơn rất nhiều.

Ví dụ như đối mặt với "vật phẩm nhiệm vụ" của nhóm Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn biết mình không thể ra tay cắn nuốt.

Nhưng sắc mặt hắn trở nên âm u khủng khiếp, hung hăng lườm đối phương, sau đó tự nhận là ra tay rất nhẹ, lập tức vặn gãy cái tay dám đẩy Nguyên Dục Tuyết của chủ nhà.

Trong bóng tối vang lên một tiếng rắc trong trẻo.

Đại khái là do đang ở trạng thái biến dị, chủ nhà thế mà không hét lên, càng không bị dọa tới mức run chân như trước đó. Ngược lại, sau khi tay bị bẻ gãy, gã cảm nhận được uy hiếp, tứ chi nhanh chóng chuyển động sang bên, bỏ chạy. Về một mặt nào đó thì biểu hiện không hề kém so với trước.

Nguyên Dục Tuyết bình thản nhìn quanh, thu hết vật phẩm trong gác mái vào tầm mắt.

Lần trước họ tới đây, gác mái vô cùng cũ kĩ, tích đầy bụi bặm, mạng nhện giăng bốn phía, không khí cũng sặc sụa khó thở.

Nhưng giờ, quả thật là thay đổi rõ rệt.

Những ngóc ngách cổ xưa trước đó rực rỡ hẳn lên, trở lại dáng vẻ sạch sẽ như hồi mới xây.

Thậm chí còn có các loại đồ nội thất, tuy là chiều cao hạn chế của gác mái khiến nơi này trở nên vô cùng chật chội, nhưng vì những món đồ nội thất này đều là cỡ nhỏ, lại bỗng có vẻ thật phù hợp. Từ phong cách trang trí có thể thấy nó giống như... Phòng của một bé gái.

Ở vị trí chính giữa thậm chí còn có một cái ghế sô pha và ghế xoay, cả hai chiếc ghế được kê đối diện với màn hình TV to nặng.

Chủ nhà bị Giới Chu Diễn vặn gãy tay như con chó bị người ta ức hiếp, tứ chi chạm đất vội vã bò tới, miệng không ngừng rên "ư ử" đầy tủi thân. Gã vờn quanh chủ nhân, bò đi bò lại, hận không thể vẫy đuôi.

Biểu hiện của chủ nhà khiến cảnh tượng này có vẻ buồn cười, nhưng thực tế thì trông thấy một người biến thành "chó", chẳng ai lại cảm thấy buồn cười, chỉ có một loại khó chịu dị dạng.

Chủ nhân hơi đẩy ghế xoay, hình như muốn xoay lại ---

Ghế xoay không nhúc nhích.

Chân ngắn quá không với tới.

"..."

Màn này khiến bầu không khí hơi lúng túng, nhưng cô bé nhanh chóng điều chỉnh lại, đứng dậy khỏi ghế, chủ động xoay người qua.

Là Tiểu La.