Vũ Khí Hình Người

Chương 138: Sống Thử Ở Nhà Ma (45): Nguyên Dục Tuyết, anh sẽ chọn như thế nào?



Edit: Ry

Tâm trạng vốn đang tồi tệ căng thẳng của chị Đỏ vì một câu của lão Vương mà tiêu tan đi nhiều, lại thêm thấy vẻ mặt của Nguyên Dục Tuyết, sợi dây cung vốn đang căng cứng dường như cũng thả lỏng.

- -- Có Nguyên Dục Tuyết ở đây, sẽ không sao đâu nhỉ?

Chị hơi nhíu mày, khôi phục chút sức lực, không chút khách khí mỉa mai: "Lão Vương, chú nhìn cho kĩ đi, xem hiện giờ người nguy hiểm hơn là ai?"

Lão Vương vừa chui từ dưới lên, lối vào chật hẹp khiến ông đầu váng mắt hoa. Khó khăn lắm mới leo được lên, ấn tượng đầu tiên đập vào trong mắt đều được hình thành trên "kí ức rập khuôn" của ông với mọi người.

Ông vốn cảm thấy chủ nhà chẳng phải hạng tốt đẹp gì, mà Tiểu La là đồng đội trong phó bản, còn là một cô bé yếu đuối, đương nhiên sẽ cho rằng tình cảnh của Tiểu La nguy hiểm hơn, thành ra mới có sự lúng túng này.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, kinh nghiệm vượt phó bản cũng không phải để trưng. Lão Vương nhanh chóng ý thức được trạng thái của Tiểu La có phần kì lạ --- Thậm chí vẻ mặt còn rất âm u khủng khiếp.

Đây không phải là vẻ mặt một đứa bé nên có.

Lão Vương do dự.

Ông ý thức được mình đã phán đoán sai với tình huống của Tiểu La.

Sau một loạt chuyện bất ngờ, sắc mặt Tiểu La cũng tối sầm, mãi mới tìm lại được trạng thái vốn có của mình, miễn cưỡng duy trì tính nghiêm túc của chủ đề hiện tại và sắc mặt tối tăm. Cô bé mở miệng nói tiếp: "Chủ nhà, hay ông Từ đây. Là... Con người còn đáng sợ hơn quỷ quái."

Nói đến chữ con người, cô bé châm chọc nở nụ cười.

(Lão Vương nhỏ giọng hỏi mọi người: "Trước đó con bé nói cái gì vậy, có ai tóm tắt một chút được không?")

Tiểu La làm như không nghe thấy mấy lời thì thầm kia, bình thản nói tiếp: "Bao gồm cả những tên chủ nhà trước đó, có lẽ có thể dùng một từ để hình dung tất cả bọn họ --- Loài người đúng là rất biết phát minh ra những từ ngữ thích hợp."

Cô bé nhếch môi, lạnh lùng phun ra một cụm từ:

"Rác rưởi."

Lúc nhận nhiệm vụ phó bản, thật ra người chơi sẽ hiếm khi bắt bẻ tính logic của thiết lập hay bối cảnh phó bản. Dù sao ở một thế giới khủng bố không theo logic thông thường, quỷ quái tàn sát khắp nơi thì chính sự tồn tại của nó đã đủ vô lý, thế nên mới dễ dàng rơi vào một loại điểm mù.

Mà Nguyên Dục Tuyết, mặc dù cậu không có điểm mù này, lại thuộc về kiểu gần như không có thường thức đời sống... Cũng không thể yêu cầu một người máy chiến tranh đi tìm hiểu ân tình quy tắc của xã hội loài người.

Thế nên cũng không chú ý tới một vấn đề:

Là một căn biệt thự có ma, còn nổi tiếng đến mức khiến bất cứ ai sở hữu nó đều gặp phải bất hạnh, nhẹ thì gặp xui, nặng thì mất mạng. Dù giá của nó có thấp tới cỡ nào thì chắc chắn cũng không ở mức người bình thường có thể gồng gánh.

Mà những người có khả năng mua căn biệt thự này, hầu hết đều sẽ kiêng kị phong thủy khí vận, ai để ý chút hạ giá chiết khấu vô nghĩa đó, chỉ e chẳng có người muốn tốn tiền mua một căn nhà nổi tiếng ma quỷ, chứ đừng nói là chuyển vào ở.

Vậy tại sao vẫn có vô số đời chủ nhà, người trước vừa gặp nạn, người sau đã tre già măng mọc tiếp nhận chuyển vào?

Bọn họ ghét bỏ danh tiếng nhà ma, nhưng chủ nhà chết ở đây lại vô số kể.

Thậm chí dẫn đến việc biệt thự ở thời kì bán ra cũng hết sức ngắn.

Từ miệng Tiểu La, đây hiển nhiên là một âm mưu khác.

"Có lẽ các người đều cho rằng bọn họ vào biệt thự mới chịu xui rủi, bị nguyền rủa, thậm chí chết ở đây."

"Nhưng không phải." Cô bé nói.

"Thậm chí là ngược lại." Cô nhỏ nở nụ cười quỷ dị, sợi dây xích trong tay càng thêm siết chặt, khiến con "chó" dưới chân khe khẽ kêu rên. Trong lời nói có sự máu lạnh khó tả, lại như phẫn nộ: "Là bọn chúng dẫn bất hạnh tới nơi này."

Một suy đoán hoàn toàn không hợp thường quy. Vậy là trên thực tế, những người này dù không chuyển vào "nhà ma", cũng sẽ chết.

Bởi vì làm bậy nên nhiễm phải quá nhiều oán khí, dù có tổ tiên phù hộ thì cũng không sống được bao lâu.

Có lẽ cũng có thể nói là...

Quả báo tới muộn.

Kẻ buôn bán chất độc nhiễm bệnh nặng, dần gầy trơ xương. Soi gương cũng thấy được máu thịt của mình bị hút khô, lớp da rộng thùng thình dán trên đám xương trắng, hốc mắt hay bất cứ bộ phận nào cũng đều lõm sâu xuống, trông như cái thây khô vừa đào ra từ hầm mộ... Hay đúng hơn là một tên nghiện rời khỏi mấy thứ độc hại dần không sống nổi.

Nhưng không có bất cứ ai chú ý tới cơ thể ngày một khô quắt co lại, chú ý tới bề ngoài gầy ốm có thể dùng khủng bố để hình dung. Như thể tất cả đều hết sức ăn ý bỏ qua điểm lạ thường này.

Ngay cả người vợ đầu gối tay kề, mỗi sáng chờ gã thức dậy cũng chỉ mỉm cười nói chào buổi sáng ông xã, mà không phải lo âu nhìn gã dạo này anh có vẻ tiều tụy.

Phú thương lập nghiệp từ lừa bán nhân khẩu, trong cơ thể dần chứa đựng thêm các linh hồn ngoại lai. Chúng sẽ tranh chấp cơ thể gã, tận dụng từng giây từng phút của đêm tối để ra ngoài hoạt động, cứ thế khiến gã thường xuyên cư xử hoàn toàn khác biệt với bình thường.

Thỉnh thoảng trang điểm, mặc váy, thỉnh thoảng lại như đứa trẻ đòi mua đồ chơi, khóc ầm ĩ, lăn lộn trên mặt đất, vòi vĩnh muốn uống sữa.

Dường như những linh hồn rời rạc đó đều tiến vào trong cơ thể gã. Ban đầu chỉ có vài cái, đến mười mấy cái, mấy trăm, rồi mấy ngàn... Vô số linh hồn chiếm lấy cơ thể. Cảm giác ngột ngạt bị chèn ép đến từ linh hồn của chính mình gần như có thể khiến tinh thần của bất cứ ai sụp đổ.

Gã vô cùng tỉnh táo ý thức được chuyện này, nhưng người bên cạnh lại làm như không thấy trước những hành vi quái dị của gã. Cứ như thể cả thế giới chỉ có mình gã biết mình đang lên cơn điên.

Có tên tội phạm cưỡng gian làm vô số việc ác lại trốn thoát khỏi vòng vây của luật pháp, có thương nhân vì lấp đầy túi riêng dẫn tới nhà lầu sụp đổ chết người vô số... Tất cả những kẻ này ở một trình độ nào đó là lũ xấu xa chết chưa hết tội, nhưng sau khi cơ thể bắt đầu "biến dị", đối mặt với cái chết, chúng lại trở nên vô cùng nhu nhược, cố gắng cầu nguyện bằng mọi giá để đổi về cơ hội sống sót.

Mà ý thức chưởng quản phó bản, cũng chính là "thần" xuất hiện, đồng thời đưa ra một giao dịch tương đối có lợi cho lũ ác nhân này.

Biệt thự được thành lập.

Đây vốn là một không gian kì quái, không chịu sự quản lý của quy tắc, từ giây phút nó tồn tại đã mang một sức mạnh con người không thể nào tưởng tượng.

Mà giờ, trong không gian đó lại có một tòa nhà sừng sững, cũng trở thành mái che mới cho bọn chúng.

Những kẻ này mua lại biệt thự, trở thành chủ nhân của nó chuyển vào ở là có thể tránh cơ thể bị dị hóa. Chúng lại vui sướng, giống như trước kia thoát khỏi sự trừng trị của số phận, thậm chí còn có thể rời khỏi đây trong thời gian dài, chỉ cần kịp thời trở lại.

Oán khí và ác ý tràn ngập trong mảnh không gian này, trong biệt thự cũng sản sinh vô số quỷ quái. Nhưng vì chúng phụ thuộc vào biệt thự nên không thể làm tổn thương những vị chủ nhân có quyền sở hữu.

Theo thời gian trôi, tác dụng đẩy lùi dị hóa của biệt thự cũng dần suy giảm, mà "thần" lại báo cho chủ nhà cách giải quyết.

Vô cùng đơn giản --- Chỉ cần "hiến tế" một người là có thể tăng sức mạnh chống cự dị hóa, tuy chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, cũng đã đủ dùng.

Về phần phương pháp "hiến tế", đương nhiên rất dễ nghĩ ra, chỉ cần không phải thủ đoạn hiền lành khéo léo gì là được.

Nhưng cách làm như vậy đã để lại di chứng mắt trần cũng có thể thấy.

- -- Bọn chúng bị tế phẩm trả thù.

Lũ chủ nhà sợ hãi phát hiện, không cần đợi phương pháp dị hóa uyển chuyển này ăn mòn sinh mạng, những người bị chúng hại chết trong biệt thự thế mà trở thành quỷ quái!

Còn là loại quỷ quái có thể tìm tới tận cửa trả thù bọn chúng!

Vậy những hi sinh trước đó của chúng, lại trốn vào trong biệt thự là vì cái gì?

Mà những quỷ quái này sinh ra trong biệt thự, lại không thuận theo không thuộc về biệt thự, chúng không bị sức mạnh của biệt thự bài xích, còn không bị biệt thự quản lý, nhanh chóng triển khai trả thù.

Cũng vào lúc này, "thần" lại xuất hiện, định ra nội dung giao dịch lần thứ hai với chủ nhà.

Một nhóm người ngoại lai đến từ một thế giới khác sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ chủ nhà, chủ nhà chỉ cần phục tùng nghe mệnh lệnh của "thần", ra lệnh cho đám ngoại lai, để họ bảo vệ mình là được.

Cho đến khi tất cả kẻ ngoại lai tử vong, nhiệm vụ thất bại mới thôi.

Đây chỉ là một thử thách "thần" giao cho người chơi. Với người chơi mà nói, đây cũng chỉ là một nhiệm vụ.

Nhưng với chính thế giới này, với những linh hồn chịu bất công, đây là một cơn ác mộng, là đao phủ cầm đao.

"Tôi biết các người, cũng biết nhiệm vụ của các người. Kẻ ngoại lai, hay đúng hơn là... Người chơi." Tiểu La kết thúc câu chuyện mà trừ người trong cuộc ra, những người khác không thể biết được. Cô bé nhìn về phía người chơi, cặp mắt kia như khám phá ra được tất cả ác ý trên đời, lạnh lẽo nhìn thẳng vào họ: "Gã ta đã bắt đầu dị hóa."

Tiểu La nói.

"Các người có thể đoán xem, tại sao sự dị hóa của gã lại đặc biệt như vậy."

Cô gái nhỏ rủ mắt, nhìn xuống "con chó" đang sợ hãi nằm sấp, miệng nói: "Vì gã thích biểu diễn."

"Biểu diễn dưới lòng đất, biến con người thành các loại quái vật có bề ngoài đặc thù, hoặc tẩy não thành động vật, mang ra thu hút ánh mắt của người khác. Bản thân gã cũng rất thích." Tiểu La nói: "Trình độ dị hóa của gã đã rất nghiêm trọng, cũng... Sắp chết rồi."

Cô bé ngẩng lên, thản nhiên nhìn người chơi: "Cơ thể hiện tại của tôi vẫn là cơ thể con người, có thể dùng làm vật hiến tế."

"Các người muốn làm vậy không?"

Giọng em rất bình thản, đôi mắt tròn mở to, như con búp bê xinh đẹp nhìn về phía họ, không mang theo bất cứ xúc cảm nào nói ra: "Giết tôi, để bảo vệ một thứ rác rưởi như vậy sao?"

Chỉ bảo vệ tên "cố chủ" như vậy đã đủ khiến người ta khó chịu, huống hồ là giết người vì gã.

Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, A Kiếm tỉnh táo mở miệng: "Nhưng đây chỉ là lời nói một phía của cô, làm sao để chúng tôi biết đó là sự thật. Cái gọi là dị hóa, ai biết được có phải do cô biến ông ta thành như vậy không?"

Đương nhiên họ biết tay chủ nhà kia không tốt đẹp gì, những con quỷ bị hại chết trước đó đã đủ làm bằng chứng. Nhưng vẫn ôm hi vọng biết đâu gã ta là cá lọt lưới, gần bùn mà không tanh mùi bùn.

Chí ít họ vẫn chưa gặp người bị gã hại chết.

Nhưng nếu như Tiểu La nói...

Tiểu La mỉm cười, đáy mắt lại không hề có ý cười, bình tĩnh không lay động.

Cô bé không nói gì thêm, chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, hàng mi rung rung, như đang suy tư điều gì.

Nhìn từ góc độ này, cậu toát lên vẻ nho nhã yếu đuối lại rất điềm tĩnh, ung dung thản nhiên.

Nguyên Dục Tuyết, tôi muốn biết anh sẽ chọn như thế nào. Tiểu La nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi: Mẹ nó, chơi đến cuối nhân vật phản diện lại thành bọn này!

______________________

Phó bản trước thì người chơi là phản diện ẩn, phó bản này là phản diện lù lù luôn =))))))))))))

Sắp hết phó bản 3 ràu, cũng nhiều hint và thuyết âm mưu về "thần", quy tắc rồi thế giới cũng như thân thế của Giới Chu Diễn được đưa ra phết, bà Tật thì im re chả đáp lại gì nên không biết đâu mà lần =))))))))))) Tui cũng có 1 thuyết nhờ đọc mấy phó bản sau nhưng sợ lỡ đoán đúng lại thành spoil thật nên thôi đợi edit đến đó đi vậy =)))))))))