Vũ Khí Hình Người

Chương 204: Hàng Hành Khủng Bố (54): Cứ cảm thấy... Quá thuận lợi



Edit: Ry

Phòng điều khiển cài đặt vô số thiết bị tinh vi, từ khi khởi động đã tản ra ánh sáng nhạt như sao trên trời.

Âm thanh nhắc nhở liên tục bảo Nguyên Dục Tuyết phải tiến vào khoang ngủ, để tránh bị thương vì va chạm kịch liệt trong quá trình phi thuyền di chuyển siêu tốc. Tới điểm đến thì hệ thống mới tự động đánh thức người trong khoang. Cả quá trình, phi thuyền vệ tinh sẽ là hình thức điều khiển tự động.

Từ thời còn làm người máy chiến tranh Nguyên Dục Tuyết cũng chưa từng được trải nghiệm loại phi thuyền thoải mái dễ chịu, mọi chức năng đều được cân nhắc vì con người này. Mấy cái phi thuyền chiến đấu trước kia cậu điều khiển đều là phát minh vì chiến tranh, đương nhiên phải tận dụng để chở càng nhiều vũ khí và hệ thống phòng ngự càng tốt, không gian thoải mái dễ chịu gì đó đều bị hi sinh.

Thứ như khoang ngủ đông lại càng là lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết được sử dụng, vì hệ thống lái tự động có xuất sắc cỡ nào thì cũng không thể chuẩn bằng thao tác của người máy chiến đấu.

Cậu nghe theo nhắc nhở, nằm vào trong khoang.

Khoang ngủ nửa khép cảm ứng được người điều khiển đã tiến vào mới hoàn toàn đóng cửa.

Tầm nhìn bị che khuất.

Cậu ngẩng lên, xuyên qua từng lớp kính, nhìn thấy màn sương màu lam mông lung.

Khá là giống bầu trời ngày nhiều sương, nhưng cũng giống trạng thái đặc biệt nào đó dưới biển sâu.

Mặc dù chỉ cần dùng quét hình, Nguyên Dục Tuyết có thể quan sát xuyên lớp vật chất này, nhưng cậu không làm vậy.

Cả người cậu được bao phủ trong chất lỏng lạnh buống, khá là giống cái "kén" cậu được cất vào mỗi lần về phòng thí nghiệm.

Nguyên Dục Tuyết vẫn mở mắt.

Giọng nói ôn hòa nhắc nhở khoang ngủ sắp đóng, người bên trong sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.

Trong chất lỏng này hình như có bao gồm một ít thuốc gây tê.

Nếu là người bình thường, ngay khi khoang ngủ khép lại đã lâm vào mê man. Nhưng Nguyên Dục Tuyết thì còn rảnh rỗi phân tích thành phần và tác dụng của chất lỏng này, tiện thể sắp xếp trong đầu.

Tóm lại là rất tỉnh táo.

Đến khi cửa khoang hoàn toàn khép kín, phi thuyền vệ tinh cũng khởi động.

Thông qua đường bay nội bộ, phi thuyền nhanh chóng phóng vào trong vũ trụ.

Tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, người có thể chất kém sẽ cảm thấy khó chịu, choáng váng và rất đau đớn. Khoang ngủ có thể giảm thiểu những cảm giác này, nhưng không thể hoàn toàn ngăn cách chấn động trong quá trình bay.

Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt lại, thông qua những chấn động nhẹ này, bắt đầu tính toán vận tốc của phi thuyền. Con người không thể phán đoán, và cũng chẳng bao giờ để ý tới số liệu này.

Với Nguyên Dục Tuyết, cái này đã thành thói quen.

Quá trình điều tra có thể nói là nhàm chán và khó hiểu, Nguyên Dục Tuyết ngâm mình trong chất lỏng đột nhiên mở mắt.

Chất dịch sền sệt bao trùm lấy mắt cậu, hàng mi rung rung tạo chút gợn sóng.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết chưa từng tới "Tinh Nguyên". Nhưng trước đó cậu đã từng thử quy hoạch và tính toán tuyến đường giữa nó và tinh hạm, nên lập tức nhận ra con thuyền này đang bay theo một quỹ đạo hoàn toàn khác...

Với tốc độ nhảy vọt của nó, đáng lẽ giờ họ phải tới bãi thiên thạch cỡ nhỏ gần "Tinh Nguyên" rồi mới đúng, nhưng căn cứ vào chấn động mà Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được, bọn họ không hề va chạm với bất cứ thiên thạch nào.

- -- Hệ thống vận hành bị lỗi à?

Đây là ý nghĩ đầu tiên sản sinh trong đầu cậu.

Với tốc độ vận hành của siêu phi thuyền vệ tinh, hiện Nguyên Dục Tuyết đã cách "Tinh Nguyên" một khoảng khá xa.

Cậu chớp mắt, giơ tay lên định mở cửa khoang ngủ. Nhưng bên trong khoang lại không có bất cứ nút lệnh nào để mở, nó sẽ tự động mở sau khi thời gian thiết lập kết thúc.

Trong lúc vội vã, Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống thời gian được thiết lập.

7 ngày sau, khoang ngủ sẽ tự động mở ra.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Chỉ e là cậu đã bay luôn ra khỏi chiều không gian này rồi.

Xét về một mặt nào đó thì Nguyên Dục Tuyết đã vô tình nói toạc ra chân tướng.

Cậu không do dự nữa, lưỡi đao ngưng tụ trong tay, xuất hiện trong chất lỏng sền sệt.

Không gian chật hẹp có dịch dinh dưỡng kì lạ làm vật cản cũng không hề gây ảnh hưởng tới khả năng vung đao chuẩn xác của Nguyên Dục Tuyết. Lưỡi đao phá hủy bộ phận quan trọng giúp đóng cửa khoang, khiến nó nứt ra một cái khe.

Dường như "bầu trời" đầy sao ảo mộng bị phá vỡ, mất đi sắc thái mĩ lệ mà năng lượng cung cấp cho.

Nguyên Dục Tuyết rất dứt khoát cắm đao vào kẽ hở kia, nạy ra, khe hở dần lớn, vô số không khí mới mẻ tràn vào, dịch dinh dưỡng quý giá trong khoang tràn ra.

Nguyên Dục Tuyết đứng trong khoang ngủ.

Tóc đen ướt sũng rủ trên vai, chất dịch trong suốt nhỏ xuống khiến khoang thuyền vốn đã chật hẹp trở nên ẩm ướt.

Nếu khoang ngủ tự động mở ra, dịch dinh dưỡng bên trong đã được hấp thụ gần hết, còn có hệ thống làm khô nên Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ khô ráo, đâu có chật vật như bây giờ. Chẳng qua cậu cưỡng ép mở khoang trước thời hạn, phá hủy một vài bộ phận tinh vi của nó. Nguyên Dục Tuyết kiểm tra rồi, cái này cậu sửa được, nên kệ nó luôn.

Chỉnh lại tuyến đường quan trọng hơn.

Khoang ngủ bị phá hỏng không đổi về ghế lái.

Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể vất vả, ngâm nửa người trong khoang, tay với tới khóa điều khiển trên bàn thao tác.

Cái này khác với hệ thống lái của phi thuyền trước kia cậu sử dụng, nhưng Nguyên Dục Tuyết ở phương diện này luôn là thiên tài trời sinh, nhanh chóng điều ra được tuyến đường bay. Thấy quỹ đạo hiện trên màn hình, Nguyên Dục Tuyết không biết phải nói gì.

Dù có bấm sai thì cũng không thể sai đến mức cài điểm đến nằm ngoài chiều không gian này được... Quá bất hợp lí.

Nhưng giờ cậu không có thời gian theo đuổi mấy vấn đề này.

Nguyên Dục Tuyết thử thay đổi tuyến đường, mới biết mệnh lệnh cao nhất đã được thiết lập, không thể sửa chữa, chỉ có thể tiếp tục chấp hành.

Mới vài phút trôi qua, phi thuyền đã tiến hành nhảy vọt lần thứ hai, đi ngược hướng với "Tinh Nguyên".

Tình huống khó giải quyết này khiến cậu đờ ra vài giây.

Cuối cùng Nguyên Dục Tuyết cũng hiểu, cái "nhiệm vụ điều tra tuyệt mật" kia, hình như không phải thứ A Viêm thật sự muốn cậu đi làm.

Ý định của gã là để cậu rời khỏi đây.

Tại sao phải như vậy?

Khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết hiện lên vẻ hoang mang.

Cậu phải rời đi ư?

Đương nhiên là không thể nào.

Nguyên Dục Tuyết thậm chí chưa từng cân nhắc tới trường hợp này.

Cậu điều chỉnh tư thế của mình, để ngón tay có thể dễ dàng chạm tới những phím ấn tinh vi trên bàn điều khiển, dịch dinh dưỡng trong khoang lại sóng sánh tràn ra thêm một chút.

Nét mặt cậu có phần lạnh lẽo, đôi mắt nhìn xuống không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, chỉ tập trung phản chiếu những nút ấn trên bàn điều khiển.

Tinh thần lực được thả ra, từng chút thẩm thấu vào bàn điều khiển.

Cậu bắt đầu sửa chữa thứ tự ưu tiên của phi thuyền, nỗ lực tiếp cận lõi hệ thống.

Tuy Nguyên Dục Tuyết sở hữu tri thức vượt xa thời đại này, nhưng đứng trước thành quả nghiên cứu khoa học tối cao của loài người, hệ thống phi thuyền có khả năng tự bảo vệ cực mạnh, muốn hoàn toàn xâm nhập tiếp quản, còn phải tránh làm hỏng chức năng của nó, vẫn là một việc rất vất vả.

Ngón tay cậu nhanh chóng hạ xuống rồi giơ lên, không hề chần chừ. Bóng tối trong mắt càng thêm đậm đặc, gần như là hòa tan.

...

Một bên khác, các phi thuyền của quân viễn chinh đã hạ cánh.

Sinh vật trên hành tinh này được nuôi dưỡng để trở thành năng lượng cho Trùng Chúa sau khi thức tỉnh, nên chúng không có tính cảnh giác thường thấy. Nhưng để tránh gặp sự cố, các phi thuyền vẫn đáp xuống một địa điểm rất xa.

Trước khi chạm đất, binh sĩ đều phải mặc vào áo giáp máy, cũng chính là "cơ giáp" trong khái niệm của con người ở thế giới khác, tiến tới lối dẫn xuống lõi tinh cầu.

Đây là lần đầu tiên con người sử dụng cơ giáp quy mô lớn trong chiến tranh, trước đó họ không có nhiều trang bị hoàn hảo như vậy, cũng không có nhiều binh sĩ đạt được tiêu chuẩn để điều khiển cơ giáp.

Thậm chí trong số rất nhiều chiến sĩ được chọn lần này cũng không đủ cấp bậc gen để sử dụng cơ giáp tiêu hao sức lực cực lớn. Chỉ vài ngày điều khiển đã có thể tạo thành tổn thương không thể tưởng tượng nổi với cơ thể họ.

Nhưng đứng trước thời khắc diệt vọng, thậm chí thủ lĩnh của họ cũng không tin là mình có thể sống sót trở về, chút di chứng này cũng trở nên vô nghĩa.

Lúc ra khỏi tinh hạm, A Viêm là tổng chỉ huy, nhìn sang Giới Chu Diễn ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc như pho tượng.

"Cần cơ giáp không?" A Viêm coi như lịch sự hỏi.

Giới Chu Diễn vẫn không để ý đến gã, từ từ nhắm mắt, lạnh lùng vô cùng. Hắn cũng không định xuống dưới hoạt động.

A Viêm cũng chỉ hỏi thử, thấy phản ứng của hắn thì vẫn không khỏi trào phúng cười một tiếng.

"Vậy ở lại đây đi, may mắn thì..."

Chúng ta sẽ không chết, mày sẽ có cơ hội gặp lại Nguyên Dục Tuyết.

Còn xui xẻo...

A Viêm sâu xa nhìn hắn, ra khỏi tinh hạm.

Mặc dù số lượng quân viễn chinh lần này khá đông, nhưng có một phần lớn là lái phi thuyền chiến đấu, đang lơ lửng trên bầu trời tinh cầu này.

Chỉ có đội quân tinh nhuệ nhất mới được đi theo A Viêm đổ bộ xuống mặt đất. Họ điều khiển cơ giáp, đi trên con đường xa xôi buồn tẻ, tới hang động kia, nghe lệnh A Viêm từ bộ đàm, thu hồi cơ giáp của mình, đổi sang trang phục phòng hộ, bước từng bước vào hang động sâu không thấy đáy.

Trong quá trình này, họ không được gây ra bất cứ tiếng động nào.

Công cuộc huấn luyện trước đó có một nội dung huấn luyện là dù nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ tới mức nào cũng tuyệt đối không được phát ra âm thanh.

Còn chưa đi sâu xuống, A Viêm đã nhìn thấy cảnh tượng khủng bố không khác gì lần trước mình tới đây khảo sát.

Vô số Trùng tộc đang ngủ say.

Không, thậm chí còn nhiều hơn, chiếm lĩnh nhiều diện tích hơn, thế nên mới đi được vài bước đã nhìn thấy lĩnh vực của chúng.

Thậm chí trùng thể bên trong những cái kén trong suốt kia đã có trình độ tiến hóa cao hơn lần trước. Mọi thứ đều chứng minh chúng đang thay đổi vì một thời cơ.

Thời cơ đó, đương nhiên là Trùng Chúa.

Chỉ cần Trùng Chúa thức tỉnh, lũ bọ này cũng sẽ mở mắt, sẵn sàng vì nó mà khởi đầu một cuộc chiến cướp đoạt trên diện rộng.

Đội quân viễn chinh được xây dựng trong vài ngày, lúc này cho thấy tố chất tâm lý vượt xa người thường của họ, dù chứng kiến cảnh Địa Ngục như vậy cũng không hề do dự hay sợ hãi. Họ gồng người, theo A Viêm đi sâu vào trong.

Dù có nhìn thấy cảnh này hay không thì tất cả đều hiểu đây là nhiệm vụ có đi không có về. Giết được Trùng Chúa hay không thì họ cũng không thể sống sót ra khỏi hang động này.

Nhưng lỡ để lũ Trùng tộc này thật sự tỉnh lại ---

Họ cắn chặt răng, bầu không khí ngột ngạt tràn lan.

Trên thực tế, kế hoạch chui vào còn dễ dàng hơn A Viêm tưởng tượng.

Càng đi sâu vào trong, trình độ tiến hóa của Trùng tộc càng cao. Điều này chứng tỏ chúng càng phải bổ sung nhiều năng lượng cho Trùng Chúa, đến mức lũ trùng gần trưởng thành này đều đang trong trạng thái yếu ớt, những sợi tơ trong suốt trói chặt lấy cơ thể chúng, mút ra năng lượng như rút máu.

Thỉnh thoảng có vài con đã tỉnh, bị A Viêm nhốt trong lồng phòng hộ, lặng lẽ giết chết.

Để giữ bí mật và tiết kiệm hỏa lực, họ còn không dùng tới cơ giáp, hoàn toàn dựa vào vũ khí cỡ nhỏ và cơ thể của chính mình, cứng rắn săn giết chúng.

A Viêm lạnh tanh đổi sang bộ đồ phòng hộ mới, cái cũ đã dính quá nhiều máu của Trùng tộc, không thể sử dụng nữa. Họ để lại lồng phòng hộ hòng che lấp mùi côn trùng hư thối sau khi chết, nhưng cách này cũng không giấu được lâu.

"Tăng tốc." A Viêm ngắn gọn ra lệnh.

Trùng tộc đã bắt đầu cảnh giác, họ phải giành giật từng giây.

Đi hết con đường chật hẹp ban đầu, họ mới phát hiện hang động khổng lồ đâm sâu xuống lõi tinh cầu này, được xây dựng với quy mô như một thành phố của con người, thậm chí còn hình thành nguyên lí ban đầu của thành thị.

Bọn chúng đang bắt chước công trình kiến trúc của loài người.

Cái này hiển nhiên không phải tin tức tốt, chứng tỏ trí lực của Trùng tộc đã phát triển tới một giai đoạn đầy uy hiếp.

A Viêm càng thêm trầm lặng, khuôn mặt rét lạnh. Ánh mắt gã rơi trên những con trùng đang say ngủ kia, nhuộm đẫm sát ý. Nếu không phải hiện giờ có nhiệm vụ quan trọng hơn, có lẽ gã đã dừng lại, giết từng con một.

Đến khi xâm nhập vào khu vực lõi tinh cầu, căn cứ vào số liệu máy thăm dò truyền lại, phát hiện Trùng Chúa đang ở ngay đằng trước... A Viêm khẽ cau mày.

Cứ cảm thấy... Quá thuận lợi.

Gã nghĩ.

Thậm chí cho tới giờ, bọn họ vẫn chưa có bất cứ thương vong nào.

Đây phải là một chuyện tốt mới đúng.