Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 509: Thanh danh tái chấn, diệu kế



Sở Nam nhìn hoa thảo thụ lâm đầy khắp lưng núi Vạn Độc Môn, thầm nhủ:

- Tất cả nơi này đều không nên tồn tại, những độc dược này hẳn cũng có sinh mệnh lực.

Đường kinh mạch thứ mười của Sở Nam liền hoạt động, đem các loại độc thảo độc thụ xung quanh Vạn Độc Môn hút kiệt, khiến cây khô lá úa, vài trăm đệ tử Vạn Độc Môn đại kinh, liền bỏ chạy tự tán.

Bọn hắn có thể trốn đi đâu được, lúc Sở Nam hấp thụ hết sinh mệnh lực xung quanh liền vẫy tay một cái, kích phát ra Hỏa nguyên lực, lập tức một mảnh chìm trong biển lửa, khắp nơi truyền đến tiếng kêu rên thê lương, Sở Nam không chút thương xót đám người này, những người này không biết đã vấy lên người bao nhiêu máu tươi rồi, hắn làm như vậy cũng xem như báo thù cho Nam Cung Linh Vân ở Thập Vạn Đại Sơn.

Sở Nam từ trong ngọn lửa, từng bước từng bước hạ sơn, rời khỏi Vạn Độc Môn, tiếp tục đến môn phái tiếp theo.

o0o

Cũng ngay trong ngày đó, hai khối mệnh bài ở Thiên Nhất Tông vỡ nát, ở trong một bí thất, bốn khối mệnh bài cũng vỡ tan tành…

Thiên Nhất Tông nhìn thấy mệnh bài của hai tên trưởng lão đi giải quyết kẻ mượn danh đệ tử Thiên Nhất Tông vỡ vụn, vô cùng giật mình, cả đám giận tím mặt, lúc đang thương lượng đối sách thì lại nghe tin tức truyền đến, kẻ mạo danh kia đang điên cuồng cướp đoạt, tất cả môn phái cả khu vực phía Nam đều ăn bữa nay lo bữa mai, hơn nữa còn có xu hướng tràn ra xung quanh khu vực phía Nam, nhiều môn phái đã trở thành cung giương hết cỡ.

Đối mặt với thế cục như vậy, trưởng lão Thiên Nhất Tông quyết định phái một Võ Vương đỉnh phong dẫn đội, mang theo năm tên Võ Vương cao cấp, dùng thế trận cường đại để bắt sống tên đệ tử kia.

o0o

Bên trong một bí thất, thế lực thần bí cũng choáng váng, bọn hắn nghĩ mười phần chắc chín là sự tình đã được định đoạt, kết quả là không chỉ Tuyệt Độc đang tiềm ẩn mà ngay cả ba tên Võ Vương trung cấp cũng không còn.

Ngoài chấn kinh còn có sự tức tối, bọn hắn lập tức phái người đến Vạn Độc Môn xem xét, có thể sẽ thu được tin tức gì đó, nhưng xung quanh phương viên mười dặm của Vạn Độc Môn đều trở thành một mảnh tro bụi, không còn gì sót lại.

Nhất thời, cỗ thế lực thần bí này liền ngây ra, bọn hắn cho rằng là do Thiên Nhất Tông làm ra sự tình tâm ngoan thủ lạt này, bởi vậy lập tức phái ra một vài người giả mạo đệ tử Thiên Nhất Tông, không ngừng tàn sát bừa bãi, những người này không chỉ cướp đoạt mà còn đồ sát, bọn hắn đem toàn bộ hận thù trong lòng phát tiết lên người những môn phái khác.

Đây cũng là nguyên nhân Thiên Nhất Tông nhận được tin tức cướp đoạt tràn lan.

o0o

Lại nói, người tiêu diệt Vạn Độc Môn là Sở Nam mà thế lực thần bí cho rằng là Thiên Nhất Tông đang trên đường đến một môn phái, lại nhận được tin tức phía Tây Bắc Tề Quốc có chuyện quái điểu bắt trẻ sơ sinh.

Lập tức, Sở Nam liền hướng về phía Tây.

Cũng bởi vậy, cho nên đã tạo thành một hiểu lầm mỹ diệu đối với Sở Nam.

Đối với việc hủy diệt Vạn Độc Môn, trong lòng Sở Nam một mực cảm thấy môn chủ Vạn Độc Môn và ba tên Võ Vương trung cấp kia rất có thể là miếng ghép để hắn mò ra tung tích cỗ thế lực thần bí kia, bắt đầu là Huyền Cửu ở Hóa Phương tộc, đến Địa Thập Bát ở Thiên Nhất Tông, những người này bất kể tu vi cao hay thấp đều có chung một đặc thù, đó chính là chết bất khuất!

Cho nên, Sở Nam căn bản không moi được tin tức gì từ miệng bọn chúng, chỉ có thể thi triển một thủ đoạn, đó là: sát!

Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu.

Sẽ có một lúc, giết đến mức khiến cỗ thế lực kia đau lòng.

Sau khi hành tầu vài chục ngày, Sở Nam đã tới những thôn trang nhỏ bị cướp đoạt hài nhi, mặc dù ngày đêm không ngừng hành tẩu, thế nhưng Sở Nam lại không chút mệt mỏi, tinh thần sung mãn, Sở Nam đến không lâu liền nghe thấy Hỏa Bình trại gặp hắc sắc quái điểu xâm nhập.

Sở Nam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên không trung ở phía xa, một mảnh đen kịt, sau khi xà xuống lại bay lên, bên trong mơ hồ có tiếng ngao ngao truyền ra, Sở Nam lập tức phóng đến.

Không lâu sau, Sở Nam đã đến nơi phát sinh sự tình, khuôn mặt đã biến ảo thành sư phụ Ma Đạo Tử, khí tức cũng thu liễm toàn bộ, hắn không chú ý đến những cái thôn trại khác, chỉ thấy bên trong trại có không ít người cầm vũ tiễn xạ kích quái điểu hắc sắc. Trên vũ tiễn hỏa quang, thoạt nhìn vô cùng uy lực, đáng tiếc tốc độ của đám quái điểu hắc sắc kia quá nhanh, khi vỗ cánh còn phát ra một trận gió lớn, không chỉ có thể dập lửa mà còn có thể làm lệch hướng vũ tiễn, cho nên, không có bao nhiêu vũ tiễn có thể bắn trúng quái điểu hắc sắc, hiệu quả quá thấp.

Sở Nam nhìn thấy quái điểu hắc sắc này, không biết tại sao nhớ đến con quái điểu đã gặp trong cấm địa của Thiên Nhất Tông, trong đầu nghĩ đến một suy nghĩ hoang đường:

- Chẳng lẽ đám quái điều này cũng là từ trong đó bay ra sao? Bọn chúng đoạt hài nhi để làm gì?

Lúc suy nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Nam cũng không tiếp tục chậm trễ nữa, hắn còn nhớ đến năm cái túi tơ đen trôi nổi trên hắc hà, đó là năm Ngũ Hành đồng tử, suy nghĩ như vậy tất nhiên không có được đáp án, Sở Nam áp chế suy nghĩ trong lòng xuống, đi đến giữa đám thôn dân đang bắn tên, có thôn dân nói:

- Nơi này nguy hiểm, ngươi nhanh rời khỏi đây, móng vuốt của đám quái điểu này đặc biệt sắc bén, có thể bóp nát đầu người trong nháy mắt.

- Giao tất cả các vũ tiễn mà các ngươi có cho ta!

- Hả? Ngươi nói cái gì? Giao vũ tiễn cho ngươi thì chúng ta làm sao?

- Muốn giết đám quái điểu này thì giao toàn bộ vũ tiễn cho ta.

Sở Nam nhắc lại một lần nữa, cũng không lớn tiếng quát, chỉ nhẹ nhàng dẫm chân một cái, mặt đất liền chấn động kịch liệt.

Người hỏi là người đứng đầu đám thôn dân, đánh giá Sở Nam từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn đám quái điểu trên không trung muốn xà xuống, liền quát lớn:

- Giao toàn bộ vũ tiễn ra đây.

Những thôn dân khác đều khó hiểu, nhưng khi ngươi kia quát đến lần thứ ba thì tất cả thôn dân đều lĩnh mệnh hành sự, tốc độ cực nhanh.

Sau đó, người cầm đầu hỏi:

- Ngươi dùng cung gì?

- Ta không cần cung.

- Không cần cung thì bắn tên kiểu gì?

Sở Nam không trả lời, hai tay vung lên, thuần lực lượng bị kích phát ra, dòng xoáy xoay tròn giữa hai tay, những mũi tên trên mặt đất liền bị hút vào dòng xoáy, chỉ vài nhịp hô hấp thì hơn ngàn mũi tên đã trở thành một bộ phận của dòng xoáy, không ngừng xoay tròn giữa hai tay Sở Nam.

Chúng thôn dân tất nhiên là chấn kinh đến ngây ngẩn, cho rằng đây là người trời.

Quái điểu hắc sắc phô thiên cái địa xà xuống, tốc độ xoay tròn giữa hai bàn tay Sở Nam càng nhanh hơn, lúc quái điểu còn cách mặt đất chừng trăm mét, song thủ liền đẩy ra.

Ngay lập tức, hơn ngàn mũi tên mang theo lực lượng cực kỳ khổng lồ bắn ra, tiếng phá không “vút vút” vang lên, ngàn tiễn tề phát, như bạo vũ (mưa) chảy ngược, một trận mưa tên bắn loạn trên không, nhằm thẳng về phía quái điểu hắc sắc.

Trên không trung không có bất kỳ quang mang gì, nhưng lại toát ra khí tức cực kỳ khủng bố.

Đám quái điểu hắc sắc cũng cảm thấy sự lợi hịa của đám tên này, tiếng ngao ngao phát ra không ngừng, hai cái cánh cực lớn đập mạnh, phát ra từng trận cuồng phong, muốn đánh văng những vũ tiễn này.

Thế nhưng, những vũ tiễn này ẩn hàm lực lượng cực lớn, bọn chúng có thể đánh văng được sao?

Vũ tiễn trong nháy mắt ập đến, xuyên qua đầu, ngực, cánh của quái điều…

Trong sát na đó, tiếng kêu thảm vang lên khắp bầu trời, quái điểu hắc sắc kêu quang quác không ngừng, những cái cánh lớn bị vũ tiễn bắn trúng liền lập tức nát bấy, huyết vũ phun đầy trời, đoạn vũ tàn nhục bắn khắp bốn phía, như lưỡi đao sắc bén, cắm lên tường, cây, mặt đất trong thôn trại.

Quần điểu liền tan rã, huyết nhục bay đầy trời, thế nhưng bọn chúng không hề thối lui, có một số ngửi thấy mùi máu tươi càng bộc phát cuồng tính, hung hãn hơn vài phần, phát ra tiếng kêu bi thương xà xuống, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, đám quái điều quả là không muốn sống nữa.

Một phần quái điểu hắc sắc ngậm túi thì vội vàng bay lên không, tránh xa, nhưng nhưng vũ tiễn của Sở Nam giống như có mắt, đuổi theo bọn chúng, bọn chúng liền há miệng kêu gào, những cái túi từ trên không lập tức rơi xuống…

Thôn dân lúc này mới hồi thần lại, lớn tiếng hô:

- Con của ta, con của ta ở trong cái túi kia…

Sở Nam nghe vậy, thân hình lập tức lướt đi như gió, đem những cái túi rơi từ trên không xuống thu lại.

Sau vài hô hấp, bây trời đã không còn một con quái điểu, trên mặt đất thì chồng chất đầy thi thể quái điểu, Sở Nam đem đám hài nhi giao cho thôn dân, sau đó ngồi xổm xuống, xem xét đám quái điểu hắc sắc này một phen, phát hiện bọn chúng không có bốn chân giống đám quái điểu hung hãn ở cấm địa, nhưng đôi cánh, đầu,… thì có vài phần tương tự.

- Chẳng lẽ quái điểu này thật sự xuất hiện cấm địa của Thiên Nhất Tông?

Nghi hoặc của Sở Nam càng lúc càng dày.

Còn những thôn dân kia thì vô cùng hoan hỉ, không ngừng ôm hôn những hài nhi của mình, cao hứng đến mức lệ chảy đầy mặt, người cầm đầu dẫn bảy tám trăm thôn dân quỳ xuống, khấu tạ đại ơn cứu mạng.

Sở Nam cũng không dừng lại, sau khi lưu lại cái tên “Ma Đạo Tử” liền rời đi.

Không đến năm ngày sau, tin tức Ma Đạo Tử xuất hiện ở phía tây, trảm sát hơn ngàn quái điểu lan truyền khắp nơi, trong khoảng thời gian này, Sở Nam cũng làm một số chuyện có lợi cho dân chúng, như trảm tham quan, diệt ác bá…

Nhất thời, thanh danh của Ma Đạo Tử giống như cỏ dại mùa xuân, điên cuồng sinh sôi.

Kỳ Liên Thắng đã đến Ly Lan giang, vô cùng hiểu rõ chuyện phát sinh ngày đó, Kỳ Liên Thắng nói:

- Tất Chính, ngươi có thể làm được như thế không?

Tất Chính tự tin đáp:

- Ta làm còn nhẹ nhàng hơn tên Ma Đạo Tử kia, một chiêu chém ác mãng kia thành hai đoạn, sau đó rời khỏi Ly Lan giang.

Kỳ Liên Thắng gật đầu nói:

- Biết nói lên điều gì không?

Tất Chính lắc đầu.

Kỳ Liên Thắng đáp:

- Điều này nói rõ, thứ nhất, Ma Đạo Tử này rất có thể không phải là thật, thứ hai, nếu là thật, vậy tu vi của Ma Đạo Tử đã giảm xuống không ít, so với ba trăm năm thì trước không biết kém hơn bao nhiêu lần, có lẽ ngay cả tư cách là đối thủ của ngươi cũng không có.

Sau khi có được kết luận này, Kỳ Liên Thắng và Tất Chính đều yên tâm, cẩn thận truy tìm tung tích Ma Đạo Tử, thế nhưng tìm một khoảng thời gian vẫn không tìm ra, đúng lúc đó, tin tức Ma Đạo Tử xuất hiện ở phía Tây đã truyền đến tai bọn hắn.

Kỳ Liên Thắng tức tối mắng:

- Ma Đạo Tử này chạy cái gì mà chạy, ngoan ngoãn để chúng ta bắt không tốt hơn sao? Việc gì phải chạy đến phía Tây chứ? Chúng ta ở phía Đông, nếu đuổi đến nơi thì không biết hắn đã lại chạy đến đâu, thế nhưng, không đi thì không được…

- Sư thúc, ta có một chủ ý, có thể đệ Ma Đạo Tử tự dộng dẫn xác đến.

Đầu óc Tất Chính linh hoạt, tự tin nói, Kỳ Liên Thắng vội hỏi:

- Ngươi nói thật sao?

- Đương nhiên là thật.

- Chủ ý gì?

- Không biết sư thúc có chú ý không, lúc Ma Đạo Tử xuất hiện đều có gì đặc biệt?

Tất Chính cười nói, Kỳ Liên Thắng nhíu mày suy nghĩ, lập tức quát:

- Đừng vòng vo với lão tử nữa, nói nhanh.

Tất Chính vội vàng trả lời:

- Chỉ cần là nơi phát sinh sự kiện thê thảm thì Ma Đạo Tử sẽ xuất hiện!

- Quả thật là như vậy.

- Như thế thì chúng ta có thể tạo ra một sự kiện thê thảm, để Ma Đạo Tử rơi vào thiên la địa võng!

- Diệu kế, diệu kế, ngươi lập tức đi làm đi.

Kỳ Liên Thắng hưng phấn ra lệnh, còn khẽ lẩm bẩm:

- Ma Đạo Tử, ta xem lần này ngươi còn có thể trốn đi đâu?

Mà lúc này, gần Ly Lan giang còn có một lão phụ xấu xí đứng ở đó, bên cạnh bà ta là một tiểu cô nương khả ái…

- Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?

Tiểu cô nương hỏi, tiểu cô nương mặc dù còn nhỏ tuổi, chỉ khoảng mười hai, nhưng trong mắt lộ vẻ thông tuệ, nàng cảm giác sư phụ có gì đó khác ngày thường.

Lão phụ xấu xí sau nửa ngày mới trả lời một câu:

- Ta đang ngửi khí tức của hắn.

- Hắn? Sư phụ, hắn là ai?

Tiểu cô nương lại hỏi, lão phụ xấu xí không trả lời, chỉ nhìn Ly Lan giang, khóe mặt lão lệ tung hoành, thật lâu sau thì lão phụ xấu xí mới nói với tiểu cô nương:

- Đi thôi, chúng ta đến phía Tây.

Lập tức, một già một trẻ lên đường, chậm rãi biến mất trước mắt mọi người, bên bờ Ly Lan giang phát ra tiếng động lớn, là dân chúng Ly Lan giang khắc xong một bức tượng, đang dùng đại nghi thức, đem bức tượng “Ma Đạo Tử” cao hơn năm trượng đặt bên bờ Ly Lan giang, để biểu thị ân đức.

Lúc này, Mạc lão dẫn theo Thiết Thương Hùng đến Ly Lan giang, đứng bên dưới pho tượng Ma Đạo Tử, nhìn…

o0o

Một nơi khác, đám nhân thủ mà cỗ thế lực thần bí phái ra đã va chạm với một Võ Vương đỉnh phong và năm tên Võ Vương cao cấp của Thiên Nhất Tông, không thể nghi ngờ, đám người giả mạo liền bị diệt sạch, thân thể của bọn chúng cũng bạo vong.

Cỗ thế lực thần bí tức giận, sau khi hiểu rõ tình huống, chuẩn bị một mẻ lưới bắt sạch sáu tên Võ Vương này, đang hướng bên trên thỉnh cầu viện trợ, đồng thời bọn hắn vẫn không dừng việc cướp đoạt những môn phái khác, chỉ có điều càng ẩn tàng kỹ hơn, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn…