Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 220: Nước mắt của vivian



--------------

Nói xong lời nói tùy tiện, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng ý cười kia lại lộ ra vẻ đáng sợ, ngay cả bụi bậm dường như cũng dừng lượn lờ trong không khí, đây quả thật là đe dọa, con dao trong tay của Vu Duy Thiển không thể nào tiếp tục đâm xuống.

Cũng may vết thương trên cánh tay không sâu, nhưng rất dài, hắn trừng mắt nhìn Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt cũng trừng mắt nhìn hắn.

Hiện tại bọn họ đều biết vì sao hiện tượng biến chất của hắn càng ngày càng rõ ràng, lúc trước hắn bị đạn xước chảy máu ở lễ trao giải, kể từ lúc đó thời gian của hắn không ngừng trôi qua.

Mỗi một lần bị thương, mỗi một lần vận dụng sức lực thì đều tiêu hao sinh mệnh tiềm tàng của hắn, năng lượng mà Vivian cho hắn có thể cam đoan người bình thường sống cả đời, nhưng có người căn bản lại không đủ xài.

“Chỉ là một chút máu, vẫn chưa đến mức sẽ chết, ngươi có cần kinh ngạc như vậy hay không?” Ngữ khí của hắn trở nên cứng ngắt, chậm rãi buông dao xuống, Lê Khải Liệt nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ hiện tại Vu Duy Thiển nói cái gì, chỉ cần không cầm hung khí nguy hiểm là được rồi.

“Ngươi cầm dao ở trước mặt ta, ngươi bảo ta có cần lo lắng hay không?” Lê Khải Liệt nhanh chóng đá con dao nhỏ xuống dưới gầm giường, chiếc khăn tay đã sớm dính máu lại được lấy ra, định buộc lại vết thương trên tay của Vu Duy Thiển thì lại bị hắn cự tuyệt, “Nếu đã bị thương thì cũng đừng lãng phí.”

Vivian cần chúng nó, lực lượng của Davila sản sinh từ máu, mà lúc này chỉ có máu của hắn mới có thể cứu được nàng, kích thích nguyên tố sinh mệnh của nàng, làm cho nàng có thể tự động khôi phục, nếu không thì nàng sẽ tiếp tục ngủ say, không biết cần bao nhiêu năm mới có thể tỉnh lại.

Đi đến đầu giường, vết thương trên cánh tay của hắn vẫn chưa khép miệng, Lê Khải Liệt trơ mắt nhìn những giọt máu nhiễu xuống bờ môi của Vivian, tóc của Vu Duy Thiển đã xuất hiện một mảnh bạc trắng, còn đôi môi héo úa của Vivian giống như xuất hiện kỳ tích mà dần dần trở nên mềm mại, giống như một thửa ruộng khô cằn lại được cày xới vun bón một lần nữa.

Một giọt, hai giọt theo cánh tay chảy xuống rất chậm nhưng ở trong mắt của Lê Khải Liệt thì lại nhanh vô cùng, cơ hồ là vô số giọt máu, hắn đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng để nắm lấy tay của Vu Duy Thiển rồi băng bó vết thương, “Đủ chưa?” Hắn ở bên cạnh thúc giục.

“Mới có một chút thì làm sao mà đủ, ngươi chịu không nổi thì đừng nhìn nữa.” Dường như đã quen với chuyện như vậy, Vu Duy Thiển trả lời rất xác định, nhưng ánh mắt của Lê Khải Liệt vẫn không hề nhúc nhích, “Không nhìn ngươi thì ai biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì, không nhìn thì ta mới là chịu không nổi.” Nói mấy câu, cơ hồ có thể nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Những lời này hình như đã từng nghe qua, mà hiện tại không chỉ trao đổi lập trường, ngay cả lời thoại cũng bị hoán đổi, Vu Duy Thiển nhịn không được mà mỉm cười, tiếng cười phát ra từ cổ họng, “Lúc đó chẳng phải ta đã cứu ngươi như vậy hay sao, đáng tiếc hiện tại không còn tác dụng đối với ngươi, ngươi cũng không còn cần ta cứu chữa.”

Tiếng cười thâm trầm bên trong lời nói, không biết đang cất giấu tư vị như thế nào, cũng như mang theo tâm tình gì để nói ra những lời này, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển thật sâu, không để ý hiện tại đang là tình huống nào, hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Vu Duy Thiển.

Đầu tiên là hôn lên hai má của đối phương, không đợi Vu Duy Thiển trách cứ hắn hành động bừa bãi thì hắn đã tự động lui ra, lúc này hắn cũng nâng tay lên, “Ta biết nói cái gì cũng không thể ngăn cản được ngươi, không bằng như vậy, dù sao nàng cần chính là máu, máu của ngươi là điều kiện nhất thiết, có thêm một phần máu của ta cũng không sao.”

Dễ dàng búng một cái, móng tay sắc bén hơn cả lưỡi dao, hắn nhếch lên nụ cười đặc trưng của Miracle Leo, dùng chính móng tay của mình để cào rách da, tuy rằng hắn không có năng lực tự chữa lành vết thương, nhưng so với người bình thường thì hơn rất nhiều, có nghĩa tốc độ khép miệng vết thương sẽ rất nhanh, máu sẽ nhanh chóng đông lại, vì đề phòng điểm này mà hắn cào xuống rất sâu.

“Như vậy mới công bằng, đúng không?” Hắn giơ lên cổ tay, quay đầu nói một câu như vậy, Vu Duy Thiển ở ngay bên cạnh hắn, ánh mắt mãnh liệt nhìn hắn giống như muốn sôi trào.

Hai người sóng vai, bầu không khí lại trở nên yên lặng, có thể nghe thấy tiếng máu tươi chảy trong mạch máu, không biết kể từ khi nào thì hai người dường như đã hòa thành một.

Vu Duy Thiển tựa hồ không còn lời nào để nói, khóe miệng luôn mím chặt thành một đường thẳng tắp làm lộ ra cảm giác uy nghiêm thì giờ phút này lại thả lỏng, dịu dàng và nhu hòa, mặc dù chính hắn cũng có thể cảm giác được sự biến hóa trên người, làn da chậm rãi hóa lỏng, ngay cả thị lực cũng bắt đầu giảm sút, nhưng như vậy vẫn chưa ngăn cản hắn nhìn rõ Lê Khải Liệt.

Bởi vì Lê Khải Liệt đang ở ngay bên cạnh hắn, gần trong gang tấc.

“Đủ chưa? Chắc là đủ rồi?” Những giọt máu chảy xuống đã thấm vào làn da của Vivian, làm cho người ta không thể phán đoán đã mất bao nhiêu máu, lần này Lê Khải Liệt hoàn toàn không muốn mạo hiểm, hắn thúc giục người bên cạnh nhanh chóng thu tay về, “Ta thì không sao nhưng còn ngươi–”

Âm điệu lại thay đổi, hắn trầm giọng gầm nhẹ, “Duy, đừng tàn nhẫn như vậy, ngươi có biết hiện tại ngươi như thế nào hay không?”

“Già đến mức khiến ngươi nhìn không ra?” Không biết vì sao Vu Duy Thiển đối đãi với chính mình mà cũng có thể hà khắc như vậy, hắn rất trấn tĩnh, thậm chí còn có thể nói đùa, “Bị người ta nhìn thấy ngươi đứng cạnh một ông lão có lẽ sẽ ảnh hưởng hình tượng đại minh tinh của ngươi, đến lúc đó chắc ta phải hóa trang thôi.”

“Hóa trang cái quái gì! Ta muốn ngươi dừng tay!” Lê Khải Liệt mặc kệ Vu Duy Thiển nói nhăng nói cụi, hắn dùng khăn tay đè lại vết thương của đối phương, lần này Vu Duy Thiển không tiếp tục phản đối, “Ta vẫn chưa chết nhanh như vậy đâu, ngươi yên tâm.”

Hắn thử trấn an Lê Khải Liệt. Lê Khải Liệt ấn chặt mạch máu, ngăn cản không cho máu di chuyển, dùng khăn tay dính máu buộc chặt cổ tay cho hắn. Hoàn toàn tương phản với Lê Khải Liệt, tốc độ trao đổi chất của hắn đã chậm lại, tựa như ở thời kỳ quá độ từ thanh niên đến trung niên, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân mình lão hóa rõ ràng như vậy.

“Hiện tại ta cảm nhận được mình còn sống.” Đây là sự sống, là sinh mệnh, giống như nước sẽ không ngừng chảy xuôi cho đến khi cạn kiệt, trong lòng của Vu Duy Thiển đầy cảm khái, còn vẻ mặt của Lê Khải Liệt lại âm trầm, mỗi một lần nhìn Vu Duy Thiển thì trong mắt dường như đều mang theo trách móc.

“Hiện tại tốt nhất ngươi đừng nói gì nữa, miễn cho ta nổi nóng với ngươi.” Lê Khải Liệt lạnh giọng lên tiếng, động tác trong tay bởi vì kiềm chế tức giận mà trở nên run rẩy.

Khăn tay dính máu của hai người chỉ đủ để buộc lại miệng vết thương, “Ngươi làm chuyện này ở trước mặt ta, ta đã cùng với ngươi, vậy mà ngươi còn nói như vậy, bây giờ ngươi muốn thế nào?” Lời nói khàn đặc nghẹn ở cổ họng dường như muốn bị xé toang. Nguồn:

“Ta muốn ngươi khống chế chính mình, hiện tại ta không có sức lực để ngăn cản ngươi bùng nổ, cho nên đừng nóng giận.” Biết Lê Khải Liệt có đầy đủ lý do cho nên Vu Duy Thiển chỉ nói chậm rãi, ôm lấy Lê Khải Liệt với toàn thân tràn đầy sát khí.

“Các ngươi muốn ân ái thì có thể không cần ở trước giường của ta có được hay không?”

Giọng nói mềm mại hơi mang theo oán trách, vô cùng suy nhược, không biết Vivian đã tỉnh lại từ lúc nào, nàng mở mắt, vẫn rất suy yếu, lộ ra bộ dáng vô cùng bất mãn.

“Vivian!” Buông Lê Khải Liệt ra, Vu Duy Thiển tiến lên, Vivian ở trên giường thoạt nhìn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ít ra nàng không còn giống một cái xác khô, mà hiện tại chỉ là một cô bé ốm yếu tái nhợt.

“Không cần chú thuật? Nàng như vậy đã ổn hay chưa?” Dường như bất mãn vì nàng phá đám, mặc dù mới một phút trước Lê Khải Liệt còn dùng máu của mình để cứu nàng, nhưng thái độ hiện tại hoàn toàn khác với ban nãy.

“Ngay cả ta tỉnh lại lúc nào mà cũng không biết, các ngươi thật quá vô lương tâm.” Ngữ khí chua xót, vẫn chưa thích ứng với ánh sáng trước mắt, Vivian ngủ say đã lâu, nàng xoa mắt rồi chậm rãi ngồi dậy.

Từ lúc nàng cảm nhận được giọt máu đầu tiên thì đã khôi phục ý niệm, đạt đến cấp bậc của nàng thì chú thuật cũng không nhất định phải niệm ra từ miệng, chỉ là hai người ở bên giường quá chăm chú cho đối phương mà không lưu ý đến ánh sáng mông lung tỏa ra phía dưới giường.

“Cảm giác thế nào?” Cũng giống như trước kia, Vu Duy Thiển sờ lên mái tóc của nàng.

Vivian ghét nhất bị người khác làm như vậy, bởi vì trông nàng có vẻ giống một đứa con nít, nhất là ở trước mặt hắn, nàng ghét bị đối xử như vậy, “Wirth, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù là ngươi–” Nhấc đầu lên, lúc này nàng mới nhìn thấy hắn rõ ràng.

Sắc mặt vừa khôi phục liền trở nên tái nhợt, màu lam tím hội tụ trong đồng tử, “Vì sao? Wirth, vì sao ngươi lại trở thành như vậy? Rốt cục ngươi đã làm cái gì với chính mình–” Lại một lần nữa tạm dừng, nàng ngửi được mùi máu tươi trong không khí, bởi vì ngủ say mà đầu óc mơ hồ rốt cục cũng bắt đầu vận hành trở lại.

Nàng muốn nhào lên, “Là Woodley? Là Woodley làm cho ngươi đến? Hắn dám cả gan vi phạm mệnh lệnh của ta!” Tiếng kêu the thé xuyên thấu toàn bộ căn phòng, càng làm tăng thêm vẻ thê lương trong bóng đêm.

“Có phải hắn nói cho ngươi biết cho nên ngươi mới–” Vivian lảo đảo bước đôi chân trần xuống giường, nàng ngẩng đầu rồi kêu to, “Không – ta không cần ngươi làm như vậy–”

Nước mắt từ trong đôi mắt màu lam tím trào ra, nàng nhào vào lòng của Vu Duy Thiển rồi khóc nức nở như một đứa nhỏ, còn hắn thì không nói gì, nàng cảm giác được bàn tay to lớn của hắn đang vuốt ve trên đầu của mình, rốt cục nhịn không được mà thất thanh òa khóc.

Lê Khải Liệt đứng một bên, giữa Vu Duy Thiển và Vivian vẫn luôn có một thứ gì đó mà hắn không thể thay thế được. Cho dù lúc này có ghen tị muốn chết thì cũng không còn cách nào.

“Ta cũng không muốn ngươi làm như vậy, Vivian, ta không cần ngươi phải trả giá đắt như thế để cứu ta.” Giọng nói từ trên đỉnh đầu vẫn dễ nghe như trước, nhưng sự vô tình trong lời nói lại khiến nàng không thể kiềm chế nước mắt.

“Ngươi vừa mới tìm được hạnh phúc của mình, ta làm sao có thể không cứu ngươi? Ngươi là Wirth, là Wirth của ta, ta muốn ngươi sống hạnh phúc.” Nhiều năm qua Vivian đôi khi giống như con của hắn, đôi khi lại giống một người mẹ, nàng nói như vậy, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của Vu Duy Thiển.

“Nhìn xem ngươi đi, ngươi làm cho mọi cố gắng của ta đều uổng phí, Wirth của ta không phải như vậy.” Nàng nghẹn ngào, ánh mắt đang nhìn nàng vẫn thâm thúy như xưa, cơ thể vẫn cường tràng nhưng nếp nhăn trên mặt, mái tóc bạc…..

“Ta muốn ngươi khôi phục thành bộ dáng như trước! Ngươi không thể làm cho mọi cố gắng của ta bị uổng phí!” Bỗng nhiên lui ra sau, Vivian cắn nát ngón tay của mình, trong miệng niệm chú thuật của Davila, vừa nghe thấy những từ Latinh, không đợi Vu Duy Thiển ra tay thì Lê Khải Liệt đã bụm miệng của nàng lại.

Hắn kéo tay của nàng xuống, nhấc toàn thân của nàng lên, nàng giãy dụa chửi bới, “Leo! Cái tên khốn nạn vô liêm sỉ này! Ngươi yêu hắn như vậy hay sao? Ngươi dám ngăn cản ta cứu hắn?”

Cho dù Vivian có lực lượng mạnh như thế nào thì hiện tại nàng vẫn chỉ là một nữ phù thủy đang có bệnh, vẫn là một nữ phù thủy với thân thể mười hai tuổi, Lê Khải Liệt nắm lấy sau cổ của nàng, “Tin ta đi, hiện tại ta cũng đau lòng giống như ngươi, thậm chí còn đau hơn ngươi rất nhiều.” Tiếng nói của Lê Khải Liệt trở nên lạnh lẽo.

“Ta không muốn ủng hộ hắn, nhưng nếu hắn đã làm như vậy thì tốt nhất ngươi đừng uổng phí máu mà hắn đã cho ngươi.” Ném Vivian trở lại trên giường, không màng bàn tay của mình vẫn còn nhày nhụa máu tươi, hắn nheo mắt nhìn nàng, “Ngươi đã ổn rồi, hiện tại nhanh chóng bảo người mở cửa, ta muốn băng bó vết thương cho hắn!”

Chỉ có ma quỷ mới biết hiện tại hắn có tâm tình gì, kéo Vu Duy Thiển ngồi xuống ghế dựa, khi dư âm trong giọng nói nôn nóng vẫn còn phiêu tán trong không khí thì cánh cửa bất ngờ được mở ra.