Vu Sư

Chương 113



Cầm vé xong, mọi người cùng nhau tiến vào công viên trò chơi. Bởi vì trước đó đã bàn kỹ là sau khi vào công viên trò chơi sẽ tự ai nấy đi chơi, cho nên ba tổ hợp hai người nhanh chóng liền tách ra.

Cặp đầu tiên tránh ra chính là Ngũ Nhạc Tâm cùng bạn trai, sau đó là Mạc Tịnh cùng Công Tôn Liên, khi hai người rời đi, ánh mắt đảo qua Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu, ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm đến làm cho Quý Lãng da đầu tê dại, lại không dám tỏ ra bất cứ biểu tình gì.

"12 giờ vòng quay sẽ quay đó, đừng quên." Mạc Tịnh nhắc nhở nói.

"Ừm." Vu Miểu Miểu vội vàng gật đầu.

"Vậy sang năm gặp ở trường nha." Phất phất tay, hai người cũng rời đi.

【 thấy chúng ta đi rồi, tướng công Miểu Miểu khẳng định vui muốn chết. 】

Quý Lãng giật giật khóe miệng, đồng thời trong lòng xác thật có chút vui vẻ, tiếng lòng của mấy cô gái bạn cùng phòng Miểu Miểu nàycũng quá sinh động rồi, làm hắn có chút không thích ứng kịp, bất quá cũng may hình như không ai bất mãn hắn.

Lúc này tự Quý Lãng còn chưa ý thức được, hắn đã vì Vu Miểu Miểu mà để ý đến thái độ của người khác đối với hắn.

"Tướng công, anh được một trăm điểm nha." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên giơ điện thoại lên trước mắt Quý Lãng.

Quý Lãng nhìn lướt qua màn hình di động, phía trên là một nhóm chat WeChat, trong nhóm có mấy dòng tin nhắn, rõ ràng là mới vừa gửi.

Mạc Tịnh: 【 trải qua đánh giá tổng hợp của chúng ta, tướng công của bồ được một trăm điểm. 】

Công Tôn Liên: 【 tán thành. 】

Ngũ Nhạc Tâm: 【 tán thành. 】

"Em còn cùng bạn cùng phòng chấm điểm cho bạn trai nữa hả?" Quý Lãng nhướng mày.

"Thì...... thì len lén chấm thôi, chấm cho vui." Vu Miểu Miểu có chút chột dạ, hành động chấm điểm sau lưng người như thế này hình như có chút không tôn trọng người khác.

"Vậy nam sinh vừa rồi các em đánh được bao nhiêu điểm?" Quý Lãng hỏi.

"Bạn trai Nhạc Tâm sao? Chúng em chấm 80 điểm, nhưng mà Nhạc Tâm tự mình cho có 60 điểm à, nói là như vậy hắn mới có không gian tiến bộ nhiều, bạn ấy muốn tiếp tục khảo nghiệm hắn." Vu Miểu Miểu nói.

Không gian tiến bộ lớn? Trách không được vừa rồi khi ngồi ăn cơm hắn cứ chăm chỉ học mình, xem ra đúng là nỗ lực tiến bộ.

"Vậy anh thì sao?" Quý Lãng hỏi.

"Anh được một trăm điểm á." Vu Miểu Miểu cười, lại lặp lại một lần.

"Anh hỏi em đó, em chấm cho anh mấy điểm?" Quý Lãng không thèm để ý người khác chấm mình mấy điểm, nhưng hắn để ý Vu Miểu Miểu cho bao nhiêu.

"Em...... Em nào dám chấm điểm anh đâu." Vu Miểu Miểu có chút không được tự nhiên cúi đầu.

Không dám? Quý Lãng khó hiểu, tức khắc càng thêm tò mò: "Vì sao?"

"Bởi vì...... Là em thích anh trước, cái chuyện chấm điểm này ấy, là quyền lợi của người được theo đuổi mờ." Vu Miểu Miểu trả lời.

Quý Lãng không nghĩ tới chính sẽ nghe được một đáp án như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, cô gái nhỏ trước mắt này tựa hồ thời thời khắc khắc đều suy nghĩ hết tất cả biện pháp biểu lộ cô ấy thích mình. Trước Vu Miểu Miểu, hắn cũng chưa từng được ai theo đuổi, cũng chưa từng theo đuổi ai, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua một đoạn tình cảm nào. Nhưng vô luận là ai, nếu có thể được người ta thích như vậy, hẳn là đều không thể cưỡng lại nhỉ. Quý Lãng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vu Miểu Miểu sẽ dùng cách đó mà đi theo đuổi một người khác, tức khắc cả người đều không tốt.

May mắn, may mắn cô ấy thích mình.

"Tướng công." Vu Miểu Miểu nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Quý Lãng.

"Hở?" Quý Lãng còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ánh mắt nhìn Vu Miểu Miểu phức tạp lại ôn nhu.

"Vậy anh...... Anh chấm mấy điểm cho em vậy?" Vu Miểu Miểu giống như đứa trẻ nhỏ, khẩn trương nhìn hắn chờ đáp án.

Đánh mấy điểm?

"Chấm điểm thì phải có gì đó để so sánh, mà trong lòng anh, không có bất kỳ ai có thể sánh được với em." Quý Lãng vô cùng nghiêm túc nói.

"Tướng công." Vu Miểu Miểu che ngực lại, ngơ ngẩn nhìn Quý Lãng, chỉ cảm thấy một niềm vui khó tả chợt trào ra, phảng phất làm trái tim cô muốn nổ tung, "Ta...... Ta......"

"Em làm sao vậy?" Quý Lãng thấy biểu tình Vu Miểu Miểu thay đổi, liền khẩn trương hỏi.

"Em vui vẻ nha." Ngoại trừ vui vẻ, Vu Miểu Miểu thật không biết nên hình dung tâm tình của chính mình lúc này như thế nào. Cái sự vui vẻ này thậm chí còn vượt qua cả niềm vui vào đêm mà mục tiêu thứ hai của cô được thực hiện.

Hóa ra ở trong lòng tướng công, không ai có thể so sánh được với mình.

"Tướng công, anh cũng vậy, trong lòng ta, cũng không có ai có thể so sánh được với anh." Vu Miểu Miểu không muốn chịu thua, liền thổ lộ.

Quý Lãng cười nhẹ, dùng sức xoa xoa đầu Vu Miểu Miểu: "Ngốc không chứ."

Vào đêm giao thừa, công viên trò chơi kín người hết chỗ, nơi nơi đều là những bóng dáng rộn ràng sung sướng, mỗi một trò chơi đều phải xếp một hàng dài, phỏng chừng không xếp hàng ít nhất nửa tiếng thì căn bản không chơi được, nhưng trên mặt mỗi người vẫn đều là ý cười. Trong đám người, một thân ảnh ăn mặc Hán phục, khoác áo choàng lông nhung màu đỏ rực vô cùng nổi bật, khiến cho mọi người đều xôn xao.

Cô gái nhỏ mặc Hán phục kia hết sức đẹp, bộ dáng ước chừng sáu bảy tuổi, búi tóc cổ đại tiêu chuẩn, giữa mày còn vẽ một cái hoa lan, tinh mỹ lại lịch sự tao nhã, đôi mắt to tròn như trái nho đen tò mò nhìn xung quanh, tư thái hành tẩu ưu nhã, không hề có có chút vụng về nào vì mặc váy áo phức tạp. Cô bé cầm một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt, nhẹ nhàng cắn một ngụm, bộ dáng đáng yêu đến không được.

Nếu không phải người đàn ông trung niên đi bên cạnh cô bé thoạt nhìn bộ dáng thực hung, người chung quanh đều hận không thể nhào lên nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của cô bé.

"Xùy, dở quá." Tiểu nữ hài bỗng nhiên ghét bỏ phun một tiếng, sau đó hung hăng vứt cây kẹo bông gòn mới vừa cắn một ngụm xuống mặt đất, tiếp theo còn chưa hết giận mà đi lên dẫm mấy cái, mãi cho đến khi cây kẹo bông gòn hình đóa hồng bị nó dẫm đến tan mới thôi.

Bộ dáng hung hãn kiêu căng đó cùng bề ngoài xinh đẹp của cô bé thật tạo thành sự tương phản vô cùng rõ rệt.

Đám người chung quanh thấy dáng vẻ này, tức khắc nhăn mày lại, cũng thu lại ý cười.

Cô bé xinh đẹp như vậy, nhưng hình như giáo dưỡng không được tốt, ba cô bé cũng mặc kệ sao?

Tầm mắt mọi người lại dừng trên người người đàn ông trung niên bên cạnh cô bé, nhưng người đàn ông kia hình như đã quen với hành vi hung hăng như vậy của cô bé rồi, chẳng những không hề ngăn cản, còn tiếp tục hỏi: "Tiểu thư, còn muốn ăn gì khác không?"

"Không cần, cái gì cũng khó ăn, hương vị kỳ cục quá." Cô bé thở phì phì nói.

Hóa ra lai không phải cha con, xem ra lại là gia đình giàu có chỉ biết kiếm tiền mặc kệ con cái, cũng không biết phụ huynh đứa nhỏ này nghĩ như thế nào, cứ để như vậy, cho dù có kiếm nhiều tiền, con cái không nên thân, cũng vô dụng thôi.

Mọi người tiếc nuối nghĩ, nhưng cũng không quản nhiều, lại lo chuyện của chính mình.

"Ta có thể nói bọn họ bỏ đường gấp đôi." Người đàn ông trung niên nói.

"Có bỏ nhiều đường thì có ích lợi gì, ăn đến trong miệng ta hương vị đều kỳ cục." Cô bé nhỏ bực bội nói.

Người đàn ông trung niên cụp mi rũ mắt, không dám nói nữa.

"Thân thể này mới dùng bao lâu, ba tháng đúng không? Mới có ba tháng, vị giác liền thoái hóa." Cô bé nhỏ ghét bỏ nhìn thân thể của mình.

"Máu đồng tử sắp tích tụ đủ rồi, đến lúc đó ngài lại có thể luyện hóa một khối thân thể nữa." Người đàn ông trung niên nói.

"Thì tính sao? Còn không phải chỉ có ba tháng, ba tháng sau liền lại thối rữa." Khi nói chuyện, ánh mắt cô bé hướng về phía Tây Bắc của công viên trò chơi, trong ánh mắt lộ ra ánh mắt nhất định phải được, "Nơi đó, có thân thể mới của ta."

"Tiểu thư, vẫn nên chờ tướng quân tỉnh lại rồi hẵng động thủ." Người đàn ông trung niên kiến nghị nói.

"Một Vu sư không có pháp khí, một tên Mộng Ma còn chưa thức tỉnh, làm gì cần phụ thân tự mình động thủ." Cô bé nói.

"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên lại lần nữa cung kính khoanh tay, không dám phản bác.

"Vu cổ oa oa bên kia như thế nào?" Cô bé hỏi tiếp.

"Kết giới bên ngoài biệt thự có chút phiền phức, bên trong còn có một con lệ quỷ tu vi gần đến quỷ tướng......"

"Gần đến? Mỗi một tên Vạn Phu Trưởng đều có tu vi gần quỷ tướng, nhưng trong số các ngươi, có ai thật sự thành quỷ tướng?" Cô bé khinh thường nói, "Gần đến quỷ tướng và quỷ tướng chân chính, khác nhau như lạch với trời."

"Dạ, nhưng vì có thể một kích tất thắng, cần phải chờ đến khi năm vị Vạn Phu Trưởng tề tựu mới được." Người đàn ông trung niên nói.

"Bảo bọn họ nhanh lên, ta chờ không kịp." Cô bé nhỏ không kiên nhẫn nói, cô ta cần một khối thân thể không thối rữa cơ.

- ----------

Biệt thự.

Hôm nay là đêm giao thừa, Quỷ công tử đặc biệt bảo Liễu Mị Nhi gọi một đống ăn, sau đó phí công phu mang từng cái lên trên mái biệt thự, mấy cái phi nhân loại rất hứng thú ngồi trên mái nhà ngắm trăng.

Oa Oa cùng Quỷ công tử đang dùng cờ vây để đánh cờ năm quân, Liễu Mị Nhi ngồi một bên dùng đèn cồn pha trà, mèo đen ghé vào bên cạnh ấm trà ngửi mùi trà thơm phức, thỉnh thoảng lại đưa móng chụp một con cá khô trong dĩa.

"Trời cao, trăng sáng,gió mát hiu hiu, công tử, giai nhân, còn có trà hương." Liễu Mị Nhi vừa pha trà, vừa hoài niệm nói, "Tình cảnh này thật là làm người hoài niệm quá."

Quỷ công tử liếc nàng ta một cái, vô tình nói: "Hoài niệm ngày tháng cô nương hầu rượu?"

"Không biết nói chuyện thì đừng nói." Liễu Mị Nhi trực tiếp nổi giận, không khí thật tốt như vậy, phá hư không còn gì.

"Cẩn thận đốt lửa, ngươi không có năng lực thoát ra khỏi búp bê vải đâu." Quỷ công tử nhắc nhở nói.

Vu Miểu Miểu dùng một cấm chế không tính quá mạnh mẽ để phong ấn quỷ hồn bên trong con búp bê vải, cấm chế này sẽ giam cầm quỷ hồn vào trong con búp bê, không thể ra vào. Vốn dĩ trong thân thể Quỷ công tử cũng có cấm chế, như tu vi của bản thân hắn vượt xa cái cấm chế mà Vu Miểu Miểu hạ, cho nên có thể bằng năng lực của mình tự do ra vào thân thể mô hình. Nhưng mà Liễu Mị Nhi lại không có sức mạnh đến như vậy, hồn thể của nàng ta liên kết chặt chẽ cùng búp bê vải, cho nên nếu búp bê vải cháy, linh hồn lại ra không được, kết cục tất nhiên sẽ không quá tốt.

Quả nhiên, Liễu Mị Nhi nghe vậy, sắc mặt lập tức liền thay đổi, thân thể nhích nhíc ra sau, cách cái đèn cồn xa một chút.

"A a, a a." Lúc này Oa Oa bỗng nhiên chỉ vào bàn cờ kêu lên.

Quỷ công tử nghe tiếng nhìn lại, sau đó liền cười, năm quân cờ màu trắng trên bàn cờ đã liền thành một chuỗi, Oa Oa thắng cờ: "Oa Oa giỏi quá, trận này muội thắng."

"A ha ha ha......" Oa Oa vui vẻ quơ chân múa tay, sau đó cần mẫn tẩy sạch bàn cờ, lại cầm một viên cờ màu trắng lên, hạ xuống, rồi ngẩn đầu nhìn Quỷ công tử hô: "Ca ca, ca ca."

Quỷ công tử cười cười, cũng cầm lấy một viên cờ đen, đặt ở bên cạnh cờ trắng: "Được, lại thêm một bàn, nhưng bàn này ca ca không nhường muội đâu nha."

Oa Oa gần đây rất thích cái trò chơi mới này, gấp không chờ nổi lại đưa tay đi nhặt quân cờ.

"Ủa, sao đột nhiên thấy có hơi lạnh nhỉ?" Liễu Mị Nhi bỗng nhiên cảm giác được một luồng lạnh giá, ngay sau đó liền lại cảm thấy không đúng, "Kỳ quái, hiện tại ta là hồn thể, hẳn phải không cảm giác được lạnh mới đúng, ta ảo giác sao?"

"Không phải." Quỷ công tử nhìn về phía phía chân trời, "Là âm khí bốc lên."

"Sao bỗng nhiên có âm khí nặng như vậy, là có người tạo ra, hay là có đại quỷ xuất thế?" Liễu Mị Nhi kinh ngạc nói.

Quỷ công tử nhíu mày, nhìn nơi xa không ngừng bốc lên âm khí, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an: "Nhắn WeChat cho Đông Vĩnh Nguyên, nói hắn phía Tây Nam biệt thự bốc lên âm khí, có đại quỷ xuất thế, bảo hiệp hội phái người đi xem."

"À, được." Liễu Mị Nhi nhanh chóng lấy di động ra nhắn tin cho Đông Vĩnh Nguyên.

Thực mau, Đông Vĩnh Nguyên liền gọi điện thoại lại: "Chuyện này hiệp hội đang tra xét, kỳ thật gần đây các tỉnh thành đều có chuyện kỳ quái xảy ra, tựa như có thứ gì đó đang thao túng bọn lệ quỷ lấy máu đồng tử ấy. Con lệ quỷ lần trước các ngươi bắt được kia, là nó đang đi lấy máu, rất nhiều trẻ em đều bị lấy một giọt máu, cho nên tạm thời không thấy bọn nhỏ có vấn đề gì. Hiệp hội gần đây vẫn luôn điều tra, nhưng còn chưa rõ ràng lắm mục đích đối phương."

"Con lệ quỷ lần trước ta bắt được đâu? Ngươi không hỏi nó sao?" Quỷ công tử kinh ngạc nói.

"Con lệ quỷ kia tự bạo luôn rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Tự bạo?"

"Đúng vậy. Tóm lại gần đây bên ngoài tương đối loạn, hiệp hội cũng đã hạ mệnh lệnh tra xét nghiêm ngặt, người hiệp hội đều đi ra ngoài quét sạch cô hồn dã quỷ, các ngươi gần đây cũng đừng đi ra ngoài, cẩn thận bị ngộ thương." Đông Vĩnh Nguyên dặn dò nói.

"Ngươi sợ ta ngộ thương bọn họ chứ gì." Quỷ công tử cười.

"Ai nha, trong lòng hiểu rõ là được, đừng có nói ra chứ, một hai phải bóc trần như vậy, ta còn có việc, cúp máy đây."

Công viên trò chơi, 11 giờ rưỡi.

Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu xếp hàng chờ lên vòng quay, bọn họ tính rồi, chờ đến khi bọn họ được lên trò chơi thì cũng khoảng 12 giờ đêm, như vậy bọn họ có thể đón thời khắc giao thừa ngay trên vòng quay, xem pháo bông luôn nha.

Mà phía sau cách bọn họ đại khái 100 mét, một cô bé gái đang âm lãnh nhìn chăm chú vào phương hướng bọn họ.

"Sắp 12 giờ rồi, dự báo thời tiết không phải nói đêm nay có tuyết sao, sao chưa thấy rơi nhỉ." Phía sau cô bé nhỏ, một nữ sinh đang nói chuyện cùng với bạn trai mình.

"Dự báo thời tiết mỗi ngày đều nói có thể sẽ có tuyết, nhưng có ngày nào rơi đâu." Nam sinh cười nói.

"Đáng tiếc, nếu có rơi chút tuyết, thì thời điểm giao thừa càng lãng mạn hơn nha."

"Đi thôi, đi mua trà sữa xong liền đi giành chỗ trước, em không không phải muốn xem pháo hoa sao." Nói xong, hai người cùng nhau rời đi.

Cô bé nhỏ chọc chọc ống hút vào cái ly, ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, thân thể hiện giờ của nó đã không còn có nhiều cảm quan đối với chung quanh, cũng không cảm thấy có gì rét lạnh.

Cho nên nhiệt độ không khí hôm nay, nên là rơi tuyết sao?

Một khi đã như vậy, vậy rơi đi.

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn trời, một tia sáng vàng kim từ đáy mắt cô bé lướt qua, ngay sau đó một luồng khí đen nồng đậm đến mức tận cùng phóng lên cao, hoàn toàn đi vào trong mâu. Tất cả đều xảy ra rất nhanh, chỉ trong vòng một hơi thở.

"Tiểu thư." Người đàn ông trung niên hoảng sợ.

"Ngươi xem, tuyết rơi kìa." Tiểu nữ hài chỉ vào không trung, bỗng nhiên cười khanh khách lên.

Lúc này có người nghe được lời cô bé nói, tò mò ngẩng đầu lên, sau đó quả nhiên thấy từng tảng bông tuyết lớn đang từ không trung rơi xuống, lưu loát lại rất xinh đẹp.

"Tuyết rơi?"

"Thật sự tuyết rơi rồi."

Đám người bỗng nhiên xôn xao lên, vì trận tuyết đột ngột cảm thấy hưng phấn.

Nơi xa, Vu Miểu Miểu lại mẫn cảm nhìn thoáng qua về phương hướng cô bé nhỏ, nhưng ngoại trừ đám người đang xôn xao vì tuyết rơi, cô không còn thấy gì lạ nữa.

Chẳng lẽ là cảm ứng sai rồi?

"Làm sao vậy?" Quý Lãng chú ý tới Vu Miểu Miểu hơi lạ thường.

"Không có gì." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu, thu tầm mắt. Nếu thật sự có quỷ khí mạnh mẽ như vậy, không có khả năng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liền biến mất không còn một mảnh, có thể là cảm ứng sai rồi.

"Tuyết rơi." Quý Lãng nâng nâng tay, đón được một mảnh bông tuyết, đưa tới trước mắt Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu đang có chút hâm mộ nhìn một cô gái trẻ đứng kế bên được bạn trai dùng áo choàng bao lại, đáng thương nói: "Tướng công, em lạnh."

Quý Lãng theo tầm mắt Vu Miểu Miểu nhìn qua, đôi mắt khẽ tràn ra ý cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Vào đi."

Nói xong liền mở rộng vòng tay cùng áo khoác trên người, lộ ra lồng ngực dày rộng.

Vu Miểu Miểu đắc ý cười, cả người liền dựa sát vào. Quý Lãng buông tay ra, dùng áo khoác từ bên ngoài khóa Vu Miểu Miểu vào trong lồng ngực mình.

Tuyết lưu loát rơi xuống, chỉ chốc lát sau liền rơi xuống đầy người hai người, nhưng lại một chút cũng không cảm thấy lạnh.