Vu Sư

Chương 125



Người hiệp hội bị mang đi uống trà, bên ngoài biệt thự liền trở nên thanh tịnh. Tâm tình Quý Lãng tốt lên một chút, nhìn Hoắc Minh Tri gật gật đầu, dẫn theo Vu Miểu Miểu định lên xe rời đi.

"Từ từ, cậu định đi đâu?" Hoắc Minh Tri thấy hắn sắp đi, vội vàng ngăn lại.

"Về nhà." Quý Lãng trả lời.

"Cậu đợi lát nữa rồi về, nói rõ ràng sự tình trước đã." Hoắc Minh Tri không cho đi.

Quý Lãng nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Sự tình gì?"

"Đương nhiên là sự tình cậu tới cái biệt thự này, cậu tra được cái gì, hoặc là phát hiện được cái gì?" Hoắc Minh Tri hỏi.

Quý Lãng sở dĩ có thể nhanh chóng tìm được căn biệt thự này như vậy, vẫn là nhờ vào đống tư liệu Hoắc Minh Tri gửi cho hắn, mà nếu hắn có thể phát hiện vấn đề từ trong lịch sử tiêu dùng, thì Hoắc Minh Tri đương nhiên cũng có thể phát hiện. Sau khi phát hiện vấn đề, Hoắc Minh Tri cùng phó đội trưởng Dương Minh tới biệt thự. Khi hắn tới biệt thự, từ rất xa đã nhìn thấy hai người Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu, càng làm cho hắn thêm khẳng định phương hướng điều tra này của mình không sai.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu biệt thự không có vấn đề, thì làm sao hơn nửa đêm Quý Lãng lại ở chỗ này làm chi. Hắn thậm chí còn hoài nghi ba người cùng Quý Lãng giằng co kia, chính là người có hiềm nghi mà lần này hắn muốn điều tra, cho nên mới bảo Dương Minh dứt khoát mời người về.

"Tôi đâu có phát hiện ra cái gì." Quý Lãng mặt không đổi sắc trả lời.

"Vậy cậu tới nơi này làm gì?" Hoắc Minh Tri sao có thể tin được.

"Tùy tiện đi dạo một chút."

"Cậu đúng là không thú vị, trời lạnh như thế này, cậu tùy tiện đi dạo mà đi xa đến như vậy? Hơn nữa còn trùng hợp gặp phải kẻ thù?"

"Tôi đi ra ngoài tìm mèo." Quý Lãng miễn cưỡng cho Hoắc Minh Tri một lý do.

"Mèo hở?"

Vu Miểu Miểu vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cả mèo đen lẫn Oa Oa núp sau lưng mình lên, giơ đến trước mặt Hoắc Minh Tri: "Là con này nè, là mèo của nhà của chúng ta, tên Đại Hổ, đáng yêu không?"

Vừa rồi khi Hoắc Minh Tri xuống xe, Vu Miểu Miểu sợ Hoắc Minh Tri thấy một màn quỷ dị búp bê vải ôm mèo, nên đã bước lên trước một bước che khuất Oa Oa. Mà Oa Oa cũng thực ngoan, thấy có người xa lạ xuất hiện liền lập tức liền bất động.

"Con mèo đen này mập dữ, không phải là mèo tai cụt nhuộm màu đó chứ." Hoắc Minh Tri vẫn là lần đầu tiên nhìn đến thấy con mèo đen mập như vậy, theo bản năng cảm thán một câu.

"Méo!" Mèo đen nổi giận, nếu không phải bốn chân nó đều bị gãy, nó khẳng định sẽ hung hăng cào nát mặt người đàn ông trước mắt, dám nói nó mập sao.

"Uây, cái con mèo này cũng khó chịu lắm nha." Hoắc Minh Tri thấy mèo rồi nhưng vẫn không tin, "Tìm mèo gì chứ, mèo nhà cậu chạy lạc mà chạy xa như vậy?"

"Ừ." Lúc này người gật đầu lại là Vu Miểu Miểu, hơn nữa cô cũng xác thật không nói sai, Đại Hổ còn không phải là chạy lạc xa như vậy sao? Chẳng qua,Đại Hổ nhà bọn họ không phải giống mấy con mèo bình thường khác thôi.

Hoắc Minh Tri hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai vợ chồng Quý Lãng đang vũ nhục chỉ số thông minh của hắn: "Ê, vừa rồi cũng coi như tôi giúp cậu rồi. Hơn nữa cậu có thể tìm đến nơi này không phải cũng là từ đống tư liệu tôi chia sẻ cho cậu sao? Mọi người đều là vì tra án, mục tiêu giống nhau, không thể cảnh dân hợp tác một chút sao? Hơn nữa cho dù cậu không nói, tôi muốn tra cũng có thể điều tra ra, nhưng mà nếu cậu phối hợp một chút, tôi có thể tiết kiệm được thời gian, tôi tiết kiệm được một phút, tội phạm mới bớt tiêu dao một phút đó."

Trước kia Quý Lãng xác thật không muốn phối hợp Hoắc Minh Tri phá án, nhưng mà hôm nay, hắn thật sự không thể ngó lơ, cho nên chỉ có thể chống đỡ bằng cách trầm mặc.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói hoảng loạn lại rối rắm của một người đàn ông.

"Tôi không đi, ta không muốn đi địa phủ. Quỷ sai đại ca, tôi bị người mưu sát, thi thể bị chôn ở dưới tán cây tùng bên kia đỉnh núi, đã gần hai năm rồi còn chưa có ai phát hiện thi cốt của tôi. Người giết tôi chính là anh em tốt kia của tôi, hắn giết tôi vì cướp tờ vé số trúng thưởng của tôi, hiện giờ chắc chắn đang sống vô cùng sung sướng. Nếu không thể đưa hắn ra công lý, tôi thật sự là chết không nhắm mắt."

"Hiện tại ngươi đã chết rồi, chuyện người sống không còn quan hệ gì với ngươi nữa, ngươi đi địa phủ đầu thai đi, đi chậm sẽ không còn vị trí tốt đâu." Quỷ sai số một khuyên nhủ.

"Sao lại không có quan hệ chứ, hắn giết tôi mà, địa phủ mấy người mặc kệ sao?"

"Chuyện của người sống thì phải để pháp luật dương gian giải quyết, chờ sau khi hắn chết rồi, địa phủ mới có thể thẩm phán."

"Tôi không đi, vậy không công bằng......"

"Ngươi đừng náo loạn nữa, cẩn thận kẻo oán khí bám vào người, đến lúc đó hóa thành lệ quỷ liền không đầu thai được."

"Nếu mấy người mặc kệ, tôi tình nguyện hóa thành lệ quỷ đi tìm hắn......"

...... ngôn tình hài

Quý Lãng quay đầu lại nhìn thoáng qua, biểu tình như suy tư gì.

"Cậu nhìn cái gì vậy?" Hoắc Minh Tri vẫn luôn quan sát biểu tình của Quý Lãng, với thái độ mới rồi của Quý Lãng, rõ ràng là Quý Lãng nhìn thấy cái gì đó. Nhưng hắn nhìn theo phương hướng đó chỉ thấy bên kia trống không, cái gì cũng không có.

"Nhớ tới một chuyện." Quý Lãng bỗng nhiên nói.

"Chuyện gì?"

"Hôm nay tôi qua đây tìm mèo......"

Hoắc Minh Tri nhịn không được trợn trắng mắt, rốt cuộc Quý Lãng vẫn muốn níu chặt lấy cái cớ này có phải không.

"Mèo chạy loạn trên núi, sau đó liền phát hiện một cái cây tùng phát triển đặc biệt tốt, giống như bên dưới nó có chôn thi thể hay sao ấy."

Hoắc Minh Tri còn đang trợn trắng mắt đột nhiên sửng sốt, vẻ xem thường nhanh chóng biến mất, kích động hỏi: "Cậu nói cái gì, cái gì thi thể? Có người chôn thi thể?"

Thanh âm Hoắc Minh Tri rống lên cực lớn, vong hồn người đàn ông đang cố gắng kì kèo với quỷ sai nghe được, tức khắc cũng kích động, lập tức không để ý tới quỷ sai mà nhanh chóng bay lại đây, muốn vọt tới bên cạnh Quý Lãng, nhưng lại sợ hãi hơi thở phát ra trên người Quý Lãng, cũng chỉ có thể đứng rất xa, gân cổ lên gào về hướng bên này.

"Tôi tên là Trác Hàm, thi thể tôi bị chôn dưới gốc cây tùng trong rừng ngay đỉnh núi, cây tùng đó là cao nhất ở đó, đào xuống chừng một mét là đào đến tôi ngay."

Đối với chi tiết vong hồn người đàn ông bổ sung, Quý Lãng tất nhiên là mắt điếc tai ngơ, mấy thứ chi tiết đến như vậy, ngoại trừ hung thủ, ai có thể biết được chứ.

"Tôi chỉ là cảm thấy giống thôi." Quý Lãng nói ba phải, thế nào cũng được.

"Khi cậu viết truyện cũng nói tất cả chỉ là hư cấu đó thôi." Hoắc Minh Tri quá hiểu biết Quý Lãng, Quý Lãng bình thường lời cũng không muốn nói với hắn, nhưng lần này lại dùng cái từ giống để nói, vậy khẳng định là có.

Hoắc Minh Tri theo bản năng xoay người muốn lấy công cụ từ trên xe cảnh sát xuống đi đào thi thể, chờ xoay người lại, nhìn thấy mặt đường trống không mới nhớ tới xe đã bị Dương Minh lái đi rồi. Hắn chỉ có thể hỏi Quý Lãng: "Có công cụ đào không?"

Tuy hắn cảm thấy chỉ cần Quý Lãng nói có thì khẳng định sẽ có thi thể, nhưng cũng vẫn cần phải xác nhận lại rồi mới điều động đội cảnh sát thì tốt hơn.

Quý Lãng lắc lắc đầu.

"Tôi đi biệt thự mượn một cái." Nói xong, Hoắc Minh Tri liền đi nhanh về hướng biệt thự.

Kỳ thật hắn lần này tới biệt thự Li Sơn biệt thự chính là vì tra được có một người tên là Phạm Bân đang dùng tiền của một phú hào tên la Vương Tuấn đã chết. Ba tháng trước, tên Phạm Bân chi tiền mua biệt thự Li Sơn này xong, sau đó liền không hề rời khỏi biệt thự này cho đến hiện tại. Hoắc Minh Tri cảm thấy kỳ quặc, liền suốt đêm đuổi lại đây. Bất quá hiện giờ phát hiện án chôn giấu thi thể nghiêm trọng như vậy, chuyện điều tra kia chỉ có thể tạm thời ngưng lại.

Mà vong hồn người đàn ông kia vừa nghe Hoắc Minh Tri muốn đi mượn công cụ để đào thi thể của mình, vội vàng đi theo. Hai vị quỷ sai cũng không biết nói gì, đành phải đi theo luôn.

"Ấy!" Quỷ công tử bỗng nhiên a một tiếng, phảng phất như mới nhớ tới cái gì quan trọng.

"Làm sao vậy?" Vu Miểu Miểu kỳ quái nhìn hắn một cái.

"Biệt thự có một người bị quỷ bám vào người." Quỷ công tử nói.

"Hả? Vậy con quỷ kia còn ở đó sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng nhìn thoáng qua Hoắc Minh Tri đang đi về hướng biệt thự.

"Con quỷ thì bị ta đánh tan rồi, nhưng mà cái người bị quỷ bám vào người ấy, dương khí bị hút quá mức, phỏng chừng sống không nổi." Sống không nổi, vậy thì có thể trong biệt thự chỉ còn lại một khối thi thể.

Quý Lãng nghe vậy nhíu mày, bọn họ ai cũng từng bước vào cái biệt thự này: "Chuyện dương khí bị hút khô, ở bệnh viện có thể khám ra cái gì dị thường không?"

"Người mà bị hút khô dương khí, bệnh viện có kiểm tra cũng chỉ có thể xác định người này vì lao lực quá độ mà đột tử thôi." Vu Miểu Miểu đã từng gặp một trường hợp như vậy, lúc ấy bệnh viện đã xác định là lao lực mà chết.

"Vậy thì không có việc gì, chúng ta trở về đi, không phải đói bụng sao." Nói xong, Quý Lãng đi qua kéo cửa xe ra, ý bảo Vu Miểu Miểu lên xe.

Vu Miểu Miểu ôm mèo đen ngồi lên trên ghế phụ, Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu ngồi xong, việc đầu tiên chính là xách con mèo đen trong lồng ngực cô ra, theo bản năng định ném về băng ghế phía sau. Cũng mau cuối cùng chợt nhớ tới mèo đen lúc này một thân thương hoạn, vì thế thu lực, giúp Vu Miểu Miểu đóng cửa bên ghế phụ lại, liền kéo cửa sau, thả mèo đen vào băng ghế sau.

Được"nhẹ nhàng" đặt vào trên ghế sau, trong đôi đồng tử màu vàng đồng của mèo đen tức khắc hiện lên một mạt biểu tình may mắn sống sót sau tai nạn. Tiếp theo, Liễu Mị Nhi cùng Quỷ công tử cũng bay lên xe, an tĩnh ngồi ở ghế sau.

Người đều lên xe, nhưng Quý Lãng cũng không lập tức khởi động xe rời đi, mà sau khi ngồi vào xe, hắn mở hộc chứa đồ, lấy ra một số thứ.

"Đưa tay cho anh." Quý Lãng một tay mở đèn trên trần xe, nhìn Vu Miểu Miểu nói.

"Hả?" Vu Miểu Miểu khó hiểu.

"Tay bị thương." Quý Lãng nhắc nhở.

Tay bị thương? Mình đâu có bị thương nhỉ.

Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nửa ngày không phản ứng, dứt khoát tự mình duỗi tay qua, kéo bàn tay phải của Vu Miểu Miểu lại đây, sau đó đổ thuốc sát trùng từ trong cái bình nhỏ ra, đổ vào trên vết thương trên ngón trỏ để khử trùng.

"Ui, đau." Vu Miểu Miểu nhịn không được hô đau một tiếng.

Động tác của Quý Lãng chợt ngừng lại, nửa đau lòng nửa trách cứ nói: "Biết đau còn cắn, xứng đáng."

Người nào đó trong miệng nói xứng đáng, nhưng là động tác khử trùng lại chậm rãi nhẹ nhàng lại hẳn.

"Lúc ấy em quá sốt ruột mà, về sau không có nữa đâu." Vu Miểu Miểu vội vàng bảo đảm nói.

Về sau, anh cũng sẽ không để em có cơ hội cắn.

Trong lòng Quý Lãng yên lặng thêm một câu, sau đó lại lấy ra một cuộn băng keo cá nhân, băng lại ngón tay Vu Miểu Miểu cẩn thận.

"Cảm ơn tướng công." Vu Miểu Miểu nhìn ngón tay được băng bó chỉnh chu của mình, chỉ cảm thấy một chút vết thương nhỏ như vậy, mình còn quên mất mà tướng công lại nhớ, tức khắc trong lòng như trào ra một dòng nước ấm áp.

"Thắt dây an toàn đi, trở về thôi." Nói xong, Quý Lãng khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Mà liền trong nháy mắt bọn họ rời đi, Hoắc Minh Tri vẻ mặt xanh mét từ trong biệt thự vọt ra, đuổi theo sau xe Quý Lãng kêu: "Quý Lãng cậu trở lại đây cho tôi!! Người trong biệt thự bị cái gì thế này??! Cậu dừng xe ngay cho tôi, có tin tôi bắt cậu hay không??"

Vu Miểu Miểu nhìn bộ dáng Hoắc Minh Tri tức muốn hộc máu qua kính chiếu hậu, có chút lo lắng nói: "Tướng công, chúng ta từng vào biệt thự, đội trưởng Hoắc có khi nào hoài nghi chúng ta hay không?"

"Có chứ." Quý Lãng gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao giải thích đây?" Vu Miểu Miểu có chút hoảng, chuyện tình ngay lý gian như thế này, thật khó giải thích rõ ràng.

"Giải thích cũng không nổi." Quý Lãng nói.

Bọn họ đêm hôm khuya khoắt đến biệt thự Li Sơn vốn dĩ đã rất kỳ quái, tiếp theo lại phát hiện dưới gốc cây tùng có chôn thi thể, sau đó còn có một người đàn ông khỏe mạnh đột tử ngay trong biệt thự, ngẫm lại đều thấy quá sức kỳ quái. Nếu thế này mà còn không nghi ngờ, trí thông minh của Hoắc Minh Tri phỏng chừng có vấn đề.

"Hả?"

"Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, vậy thì không cần giải thích nữa, người cũng không phải chúng ta giết, điểm này khi nào Hoắc Minh Tri điều tra tất nhiên sẽ phát hiện." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Chúng ta ấy, chính là tới tìm mèo, mèo chạy vào biệt thự, sau đó chúng ta đi theo đi vào, cứ như vậy thôi."

"Sao nghe thôi đã thấy giả rồi." Cái giải thích này ngay cả Vu Miểu Miểu đều không thể tin nổi, huống chi Hoắc Minh Tri.

"Cho nên hắn nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta, trừ phi chứng minh cho hắn xem trên thế giới này có quỷ." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Bất quá chứng minh hay không cũng không sao cả, dù sao hắn nghi ngờ anh cũng không phải một ngày hai ngày, để chính hắn đi tìm chứng cứ đi."

Thân là một cảnh sát, phát hiện điểm đáng ngờ, dù cho cơ hồ có thể trăm phần trăm xác nhận chuyện này có quan hệ với người nào đó đi nữa, nhưng vẫn tìm không thấy chứng cứ, vậy đúng là chuyện thống khổ đến mức nào chứ. Liễu Mị Nhi cùng Quỷ công tử đang ngồi ghế sau đều nhịn không được muốn bi ai cho vị cảnh sát vừa rồi một phen.

Gặp gỡ Quý Lãng, thật đúng là vất vả.

Đúng vậy, nếu như tình huống thật sự bất lợi, cùng lắm thì chứng minh cho cảnh sát Hoắc xem, cho hắn biết trên thế giới này thực sự có quỷ, chuyện này đối với cô vẫn rất dễ dàng.

Vu Miểu Miểu tức khắc yên tâm lại, nhưng mà...co cũng sẽ không chủ động đi chứng minh làm gì.