Vu Sư

Chương 28



Khi Quý Lãng cùng Đông Vĩnh Nguyên đuổi tới đồn công an thôn Tây Duyên đã là một tiếng rưỡi sau.

Quý Lãng biết mình cũng không được cảnh sát thích, cho nên sau khi tiến vào đồn công an, đều là Đông Vĩnh Nguyên giao tiếp với mấy cảnh sát trong đồn công an.

"Đồng chí cảnh sát à, chúng tôi là người nhà của Vu Miểu Miểu, xin hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Đông Vĩnh Nguyên tìm được cảnh sát phụ trách liền dò hỏi.

"Trong điện thoại không đã nói rồi sao? Vào nhà trộm đồ còn thêm đả thương người." Cảnh sát trả lời nói.

"Có phải có cái gì hiểu lầm hay không, bà chủ chúng tôi...... Không phải, Vu Miểu Miểu sẽ không trộm đồ đâu." Đông Vĩnh Nguyên không chút nghĩ ngợi phủ nhận nói.

Bà chủ làm gì có chuyện đi trộm đồ? Không nói đến bản lĩnh tự cô kiếm tiền, chỉ nói đến gia tài của ông chủ, cô cả đời cũng xài không hết.

"Bắt ngay tại hiện trường, cả người lẫn tang vật, còn không phải gì nữa." Cảnh sát lạnh mặt nói, "Mới 18 tuổi, còn nhỏ mà không lo học, dám giả mạo người tình nguyện đi cô nhi viện trộm đồ."

"Không phải, đồng chí cảnh sát, nhất định có hiểu lầm, gia cảnh Vu Miểu Miểu rất tốt, không có lý nào lại ra ngoài trộm đồ......"

"Gia cảnh tốt không có nghĩa là nhân phẩm tốt." Cảnh sát nói.

"Cô ấy trộm thứ gì?" Quý Lãng nãy giờ luôn không nói chuyện bỗng nhiên lên tiếng.

Cảnh sát nhìn về phía Quý Lãng, đôi mày theo bản năng liền nhíu lại, khi cái người tên Quý Lãng này vừa vào cửa, hắn nhìn đã thấy rất không thoải mái, hơn nữa người này giống như mới đúng là người nhà của Vu Miểu Miểu. Một người ăn cắp đả thương người, một người vừa thấy liền không phải người tốt, thật đúng là...... Nói như thế nào nhỉ, không hổ là người một nhà?

"Hiện tại đã không còn là vấn đề trộm đồ, Vu Miểu Miểu khi bị người phát hiện trộm đồ, vậy mà trực tiếp động thủ đẩy người xuống lầu, người ta hiện tại còn ở bệnh viện cứu chữa kìa." Cảnh sát nói.

"Cứu chữa?!" Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, vạn nhất nếu liên quan đến mạng người sẽ lớn chuyện đây.

Quý Lãng cũng sắc mặt hơi trầm xuống: "Tôi có thể gặp Vu Miểu Miểu không?"

"Không được, trước khi tuyên án, các người chỉ có thể tìm luật sư tới gặp." Cảnh sát nói.

Tuyên án?! Đông Vĩnh Nguyên bị dọa đến tay run lên, bà chủ vậy mà phải có tiền án sao.

"Cô ấy không trộm đồ, cũng không có thương tổn người." Quý Lãng trầm giọng nói.

Cảnh sát thấy nhiều loại người nhà kiểu này rồi, sau khi bị bắt liền kêu oan, không kiên nhẫn nói: "Các người đi tìm luật sư, có cái gì thì bảo luật sư nói chuyện với thẩm phán, đừng ở ta chỗ tôi kêu gào."

"Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu." Quý Lãng nói thẳng.

"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Không thể gặp." Cảnh sát bị phiền đến không được, ngữ khí cũng không khách khí.

"Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu!" Khí tràng Quý Lãng đột nhiên biến đổi, như một núi lệ khí phiêu tán ra, viên cảnh sát hắn đang đối diện hắn chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, bỗng nhiên chân mềm nhũn, bang một tiếng ngã trở về trên ghế, trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Không xong!

Đông Vĩnh Nguyên than thầm một tiếng không tốt, hắn nhanh chóng kéo Quý Lãng đang đứng trước mặt cảnh sát ra: "Ông chủ, bình tĩnh, bình tĩnh đi. Nơi này là đồn công an, đừng có nổi giận, nổi giận càng bất lợi hơn cho bà chủ thôi."

Quý Lãng giật mình, lúc này mới dời ánh mắt ra khỏi người viên cảnh sát, hít sâu một hơi ổn định cảm xúc.

Nháy mắt, áp lực không khí trong đồn công an thả lỏng lại, Đông Vĩnh Nguyên lặng lẽ lau mồ hôi một phen, ơi má ơi, vừa rồi hù chết hắn.

"Anh...... Anh mới rồi làm cái gì? Uy hiếp cảnh sát sao?" Viên cảnh sát mới bị khí thế của Quý Lãng khí dọa ngã ngồi trên ghế phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng lại nỗi sợ hãi trong tận nội tâm của mình ban nãy, theo bản năng cảm thấy khuất nhục cùng không cam lòng.

Nơi này chính là đồn công an, người này lại dám ở đồn công an uy hiếp cảnh sát.

Quý Lãng quay đầu nhìn lại, cười lạnh một tiếng, nụ cười lạnh kia quả thực là khiêu khích trần trụi.

Ông chủ à, ông đang làm cái gì vậy chứ? Muốn chết sao! Chẳng lẽ bản thân ngài không biết thể chất của ngài đã rất kéo thù hận rồi sao? Ngài vậy mà còn dám cười trào phúng? Ngài không muốn cứu bà chủ sao?

"Anh dám......"

Đông Vĩnh Nguyên thấy viên cảnh sát kia sắp bị tức đến điên rồi, nhanh chóng quyết định trực tiếp kéo ông chủ nhà mình đi ra ngoài, kéo luôn cho đến ra khỏi cửa lớn đồn công an, căn bản không để đồng chí cảnh sát bị thêm khiêu khích mà có cơ hội phát hỏa nữa.

"Ông chủ, em thấy thôi ông chủ cứ đi về trước đi, việc này em sẽ xử lý. Em có quen luật sư, ta liên hệ ngay đây." Đông Vĩnh Nguyên thật sự sợ đến run tay, mấy chuyện như lui tới đồn công an này sao có thể dẫn theo ông chủ nhà mình chứ, đây không phải là đổ xăng vào chậu than sao.

"Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu." Quý Lãng vẫn lặp lại những lời này.

"Vừa rồi đồng chí cảnh sát đã nói, bà chủ bị tạm giữ, chỉ có thể gặp luật sư thôi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Quý Lãng liếc hắn một cái, xoay người lại muốn vào đồn công an.

"Chờ, chờ chút...... Em nghĩ cách, ông chủ để em nghĩ cách đã." Đông Vĩnh Nguyên chết sống ngăn ông chủ nhà mình lại, nếu hắn để cho ông chủ đi vào, thật sự trong chốc lát không chừng ngay cả ông chủ cũng bị tạm giữ.

Đợi chút, ông chủ đừng nói là cũng tính toán như vậy chứ.

Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy trái tim mình quá mệt, sau khi thật vất vả trấn an Quý Lãng xong, sau đó hắn lại đi đến một bên gọi hai cuộc điện thoại, khi trở về thì nói: "Em đã gọi điện thoại rồi, người đang trên đường đến, một giờ là có thể đến rồi. Ông chủ, hay là anh về trong xe nghỉ ngơi một lát trước đi?"

Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy chỉ cần ông chủ nhà mình đứng ở trước cửa đồn công an thôi cũng đã rất nguy hiểm, không thấy mấy viên cảnh sát lui tới đều gắt gao nhìn chằm chằm ông chủ hồi lâu rồi sao?

Quý Lãng gật gật đầu, đi bãi đỗ xe.

Đông Vĩnh Nguyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi vào trong đồn công an xin lỗi đồng chí cảnh sát kia. Tuy nói vừa rồi ông chủ nhà hắn không phải cố ý, nhưng bị một thân lệ khí kia áp chế, ngay cả hắn là người của Huyền Môn còn nổi da gà khắp người. Nếu không phải nơi này là đồn công an, có chính khí ngăn trở, thì một màn uy áp một chọi một mới vừa rồi, người thường thế nào cũng phải dọa đến tiểu ra quần.

Nhưng mà, ông chủ đã có thể điều động năng lực Mộng Ma ngay cả khi còn thanh tỉnh rồi sao?

Đại khái một giờ sau, một chiếc xe jeep chạy vào bãi đổ xe đồn công an thôn Tây Duyên, Hoắc Minh Tri từ trên xe bước xuống, liếc mắt một cái liền thấy được hai người Quý Lãng và Đông Vĩnh Nguyên đang chờ trước cửa đồn công an.

"Đội trưởng Hoắc." Đông Vĩnh Nguyên thấy Hoắc Minh Tri, kích động phất phất tay.

"Trợ lý Đông." Hoắc Minh Tri cười chào Đông Vĩnh Nguyên, sau đó lại nhìn phía Quý Lãng, "Nghe nói cậu gặp phiền toái."

Quý Lãng nhíu mày: "Liên quan gì đến anh?"

"Ông chủ, đội trưởng Hoắc là tới giúp chúng ta." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng giải thích nói.

Quý Lãng nghi hoặc nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên.

"Không phải ông chủ muốn gặp bà chủ sao? Ngoại trừ đội trưởng Hoắc, không ai có thể giúp chúng ta mà. Đội trưởng Hoắc là người của đội hình cảnh thành phố, ở chỗ này vẫn là có vài phần mặt mũi." Đông Vĩnh Nguyên giải thích nói.

Hoắc Minh Tri nghe vậy cười nhạt, chờ xem phản ứng kế tiếp của Quý Lãng.

"Không cần anh giúp." Bảo hắn nhờ Hoắc Minh Tri hỗ trợ, căn bản không có khả năng.

"Ông chủ......"

"Được rồi, là tôi tự mình chủ động muốn giúp, cậu không cần nợ nần gì tôi." Hoắc Minh Tri chú ý Quý Lãng rất nhiều năm, vô cùng hiểu biết tính tình hắn, biết muốn nghe từ trong miệng hắn được một câu cảm ơn, hơn nữa lại là cảm tạ mình, phỏng chừng so với giết hắn còn khó hơn, "Đi, tôi đã điện thoại cho đồn trưởng của bọn họ, có thể dẫn cậu đi vào gặp cô vợ nhỏ của cậu rồi."

Khi Đông Vĩnh Nguyên gọi điện thoại nhờ hắn hỗ trợ có giới thiệu Vu Miểu Miểu, nói cô ấy là vị hôn thê của Quý Lãng.

"Ông chủ?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn về phía Quý Lãng vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt Quý Lãng không phải quá tốt, nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi theo sau Hoắc Minh Tri, cùng nhau vào đồn công an.

Bởi vì có Hoắc Minh Tri trợ giúp, chuyện kế tiếp liền phi thường thuận lợi, cơ hồ không gặp bất luận trở ngại gì, Quý Lãng liền được gặp Vu Miễu Miễu đang bị nhốt trong khu tạm giữ.

Khi Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu đang ngồi xổm một góc trong phòng tạm giữ, tay chọc chọc sàn nhà.

"Vu Miểu Miểu." Quý Lãng đen mặt kêu.

Vu Miểu Miểu đang chọc chọc sàn nhà nghe được giọng nói quen thuộc, kinh hỉ ngẩng đầu, sau đó ngẩn ra một chút liền chạy đến chỗ Quý Lãng, tựa hồ hận không thể trực tiếp nhào vào trong lòng ngực đối phương, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ngừng lại trước song sắt lạnh băng.

"Tướng công." Vu Miểu Miểu hai tay nắm lấy song sắt, vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt to ngập nước, khi nhìn đến Quý Lãng cơ hồ muốn rơi lệ, hôm nay cô đã phải chịu oan uổng quá lớn.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Quý Lãng liền trực tiếp hỏi.

"Hôm nay em đi tìm......" Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua Hoắc Minh Tri đứng sau lưng Quý Lãng, nuốt ba chữ "quỷ đồng tử" đi xuống, sau đó nói thẳng sự tình đã trải qua, "Oa Oa của em rớt trên gác mái, sau đó em liền đi vào tìm, tiếp theo Hồng viện trưởng bỗng nhiên xuất hiện, lại nói Oa Oa của em là của hắn. Sau đó...... Sau đó hắn bỗng nhiên bảo người báo cảnh sát, nói em trộm đồ, còn tự bản thân cố ý làm như hụt chân, từ trên lầu lăn xuống."

Vu Miểu Miểu lớn như vậy vẫn chưa từng gặp người âm hiểm như thế, chỉ cảm thấy vừa buồn bực lại nghẹn khuất, còn ghê tởm.

"Người này sao lại có thể xấu xa như vậy, hắn cố ý hãm hại em, rõ ràng tự hắn ngã xuống, còn nói với cảnh sát là em đẩy. Rõ ràng là hắn lấy Oa Oa của em, còn nói em trộm đồ, tức chết em rồi."

"Cô đáng lắm!" Quý Lãng không thèm quan tâm an ủi gì, trực tiếp mắng, "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài nhìn người thì phải thận trọng một chút, đừng mãi nhìn mặt ngoài. Cô như vậy nói dễ nghe một chút thì là đơn thuần, nói trắng ra chính là ngu, là thiếu đòn của xã hội."

Vu Miểu Miểu tức khắc càng ủy khuất: "Sao lại thành em sai rồi."

"Chẳng lẽ cô không sai sao?" Quý Lãng hỏi lại.

"Em không sai." Vu Miểu Miểu quật cường nói, "Rõ ràng là người xấu vu hãm em, em sai chỗ nào chứ? Anh nói vậy chính là điển hình của việc trách người bị hại đó."

"Cô còn cãi? Hiện tại bị nhốt ở nơi này là ai vậy?" Quý Lãng hỏi.

Vu Miểu Miểu vốn đã vô cùng ủy khuất, bị Quý Lãng quở trách một hồi, tức khắc oa một tiếng liền ngồi xổm trên mặt đất, thương tâm khóc lên: "Anh còn mắng em, em đã như vậy rồi mà anh còn mắng em. Hu hu hu ~~~ em thực sự không có sai, rõ ràng là hắn vu hãm em mà. Hu hu hu ~~ trên thế giới sao lại có người xấu xa đến như vậy. Anh còn nói em ngu, nói em thiếu đòn xã hội, hu hu hu ~~ không ăn đòn của xã hội cũng là em sai sao? Chẳng lẽ người khác ai cũng thích ăn đòn xã hội sao?"

"Phụt ~~" Hoắc Minh Tri đứng một bên thật sự không nhịn nổi, phụt một tiếng bật cười.

Quý Lãng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, Hoắc Minh Tri lập tức xấu hổ xoay đầu đi, chỉ là bả vai đang không ngừng rung rung liền tố cáo hắn vẫn đang cười khùng khục như cũ.

"Đừng khóc nữa." Quý Lãng vừa mới mắng thực hăng say, lúc này thấy Vu Miểu Miểu khóc, trong lòng lại cảm thấy phiền, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

"Hu hu hu ~~~" Lúc Vu Miểu Miểu bị Hồng viện trưởng hãm hại chỉ cảm thấy tức giận, bị cảnh sát bắt đi chỉ cảm thấy nghẹn khuất, bị nhốt trong nơi tạm cũng chỉ càng cảm thấy ủy khuất. Nhưng cô vẫn luôn không khóc, mãi đến nhìn thấy Quý Lãng, trong mắt mới có chút rưng rưng. Kết quả Quý Lãng tới rồi nhưng chẳng những không thèm an ủi cô, trái lại còn mắng cô, Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy mười tám năm cuộc đời của mình chưa bao giờ có khó chịu như hôm nay vậy, nước mắt căn bản không dừng được.

"Đã nói đừng khóc." Quý Lãng có chút khẩn trương.

"Ai, cậu đây là an ủi người ta hả, vẫn là ra lệnh cho người ta?" Hoắc Minh Tri nhìn không được, nếu vừa rồi chuyện cô gái nhỏ này nói là sự thật, vậy tâm cơ của Hồng viện trưởng này chẳng những thâm trầm, còn vô cùng âm hiểm, loại người đa mưu túc trí thế này, một cô gái chỉ vừa mới tốt nghiệp cao trung thì làm sao đối phó.

Con gái người ta bị oan uổng lớn như vậy, Quý Lãng chẳng những không an ủi còn hung dữ như vậy, không khóc mới kỳ quái đó. Cũng không biết loại người thiếu EQ như Quý Lãng thế này làm thế nào mà được con gái thích nhỉ.

Quý Lãng cứng đờ, hít sâu một hơi rồi nỗ lực làm ngữ khí của mình nhu hòa lại: "Đừng khóc."

"Vẫn là hai chữ đó, cậu tốt xấu cũng là một nhà văn, từ ngữ sao lại bần cùng như vậy chứ." Hoắc Minh Tri châm chọc.

Quý Lãng không thể nhịn được nữa, đôi mắt hình viên đạn bay qua.

Hoắc Minh Tri cả đời phá án vô số, trên người có lượng chính khí khổng lồ, đối với lệ khí trên người Quý Lãng cũng có sức chống cự nhất định, cho nên đôi mắt hình viên đạn của Quý Lãng cũng không thể làm hắn sợ. Hắn vẫn ý cười doanh doanh xem diễn.

"Hu hu hu ~~~" Vu Miểu Miểu còn đang khóc.

Quý Lãng bị cô khóc đến tâm phiền ý loạn, hắn bực bội đi qua, ngồi xổm xuống trước hàng rào, tay với qua khe hở của song sắt, ngượng ngùng một lát, nhẹ nhàng dừng lại trên đầu Vu Miểu Miểu, ôn nhu vỗ vỗ: "Đừng khóc, tôi sẽ mau chóng cứu cô ra ngoài."

Tiếng nức nở dần dần ngừng lại, Vu Miểu Miểu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lúc này đỏ rực còn ngập nước mắt: "Em không có ngu, không phải em sai."

Nói xong, Vu Miểu Miểu còn nấc lên một cái.

Quý Lãng giật giật khóe miệng: "Được rồi, là tôi sai được chưa, tôi không nên để cô đi một mình ra ngoài."

Quý Lãng thật cảm thấy vô lực, ừm, đơn thuần thì đơn thuần đi, đơn thuần tức là có cuộc sống bình an trôi chảy, sao không thể tính là một loại hạnh phúc chứ? Cũng không thể tất cả mọi người đều giống hắn, vĩnh viễn trầm luân trong bóng đêm. Cùng lắm thì, về sau hắn trông kỹ một chút là được rồi.

"Em cũng có sai, là em không có xem chừng Oa Oa." Nếu ngay từ đầu cô hạn chế hành động của quỷ đồng tử, làm gì xảy ra mấy chuyện rắc rối này.

"Rút kinh nghiệm là được." Quý Lãng thở dài, "Oa Oa đâu?"

Quý Lãng biết Vu Miểu Miểu đi tìm quỷ đồng tử, mà cái viện trưởng cô nhi viện kia không có lý do nào vì một con búp bê vải mà bỗng nhiên vu hãm Vu Miểu Miểu, khẳng định là có liên quan đến quỷ đồng tử, hắn muốn tìm quỷ đồng tử hỏi một chút.

"Ở trong túi em, bị cảnh sát giữ rồi." Vu Miểu Miểu ngay khi Hồng viện trưởng ngã xuống đã cướp được quỷ đồng tử, lập tức liền lấy phật châu bên trong ra, nhưng vì hồn thể của quỷ đồng tử đã bị thương, cô sợ bên giao dịch còn lại là Hàn Mộng sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng, liền trực tiếp chuyển linh hồn quỷ đồng tử dời đến trên người Oa Oa nguyền rủa.

Bên trong Oa Oa nguyền rủa có một nửa vu lực của cô, chỉ cần dưỡng ở bên trong, quỷ đồng tử sẽ khôi phục nhanh thôi.

"Được, chuyện còn lại giao cho tôi." Quý Lãng nói.

"Vậy em khi nào mới có thể ra ngoài?" Vu Miểu Miểu hỏi.

Quý Lãng ngẩn ra, cơ hồ theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri ngầm hiểu, đáp: "Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu được đương sự thông cảm, đạt được hoà giải......"

"Tôi không cần." Hoắc Minh Tri còn chưa nói xong, Vu Miểu Miểu liền không vui, "Tôi không cần hoà giải."

Mình rõ ràng mới là người bị hãm hại, vậy mà ngược lại còn phải cầu kẻ xấu kia hoà giải, Vu Miểu Miểu cảm thấy cục tức đó nếu mình phải nuốt xuống, chắc phải ói hết mấy ngày.

"Trước khi tới đây tôi đã tìm hiểu tình huống một chút rồi, cho dù chuyện cô nói chính là sự thật, nhưng cô một chút chứng cứ cũng không có, ngược lại cô còn lén đi vào gác mái, Hồng viện trưởng từ trên lầu rơi xuống, hai việc này đều có camera theo dõi và nhân chứng rõ ràng, cho nên tôi đề nghị cô hoà giải." Hoắc Minh Tri từ góc độ một cảnh sát kiến nghị nói, "Cho dù hơi ủy khuất chút, nhưng cũng còn đỡ hơn so với... ngồi tù."

Hoắc Minh Tri không tiếp tục nói, bởi vì hắn đã nhìn được tam quan cùng niềm tin vào công lý đang sụp đổ trong đôi mắt Vu Miểu Miểu.

Ai, Hoắc Minh Tri âm thầm thở dài, tuy hắn là cảnh sát, nỗ lực duy trì công chính trên thế giới này, nhưng hắn lại hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào khác, thế giới này không có khả năng mọi chuyện đều công bằng. Mỗi người đều sẽ ăn chút mệt, chịu chút thương tổn, đây ước chừng chính là trưởng thành.

"Tướng công......" Vu Miểu Miểu không tin lời Hoắc Minh Tri nói, nàng chỉ tin tưởng Quý Lãng lời nói.

Quý Lãng cũng biết, chuyện này biện pháp giải quyết tốt nhất chính là đạt được hoà giải, sau khi hòa giải, nếu muốn trả thù hay gì đó, thì cũng còn rất nhiều cơ hội. Nhưng đối diện với ánh mắt mê mang của Vu Miểu Miểu mê, Quý Lãng bỗng nhiên nói không nên lời.

Thôi được rồi, vừa rồi không phải mới hạ quyết tâm, về sau phải trông chừng cô nhiều chút sao?

"Chỉ cần không phải là cô sai, tôi sẽ không để cho cô nhận lỗi." Quý Lãng bảo đảm nói.

"Ừm." Ánh mắt mê mang của Vu Miểu Miểu trong phút chốc nhảy ra ánh sáng lóa mắt, như mặt trời chiếu tia sáng phá vỡ mây mù, ấm áp chọc người.

Hai người đàn ông từ trong phòng tạm giữ cùng nhau đi ra ngoài.

Hoắc Minh Tri quay đầu nhìn thoáng qua Quý Lãng, chợt cười khẽ một tiếng.

"Anh cười cái gì?" Quý Lãng mẫn cảm hỏi.

"Không có gì, chỉ cảm thấy hiện tại cậu ôn hoà hơn lúc vừa rồi đi vào nhiều." Hoắc Minh Tri nói.

"Nhảm nhí." Quý Lãng trợn trắng mắt.

"Kế tiếp cậu tính toán làm sao bây giờ? Thật sự không hòa giải?" Hoắc Minh Tri hỏi.

Quý Lãng không trả lời, tiếp tục đi ra ngoài.

Hoắc Minh Tri cũng không tức giận, đi mau vài bước đuổi theo Quý Lãng, tiếp tục nói: "Cô vợ nhỏ nhà cậu là phạm tội hình sự đó, nếu theo trình tự thì sẽ nộp hồ sơ lên toà án, phải dời đi đến trại tạm giam."

Bước chân Quý Lãng chợt ngừng lại.

Hoắc Minh Tri hiểu rõ cười: "Cậu đi tìm luật sư đi, tôi giúp cậu đi chào hỏi một lần, cho dù không hoà giải, hẳn là cũng có thể tranh thủ tìm người bảo lãnh cho đến khi hội thẩm. Ở trong đó lâu, cô gái nhỏ sẽ sợ hãi."

"Cô ấy không ở lâu đâu." Quý Lãng chém đinh chặt sắt nói.

"Ngữ khí này của cậu, thật làm tôi hoài nghi cậu muốn làm cái gì đó." Trực giác cảnh sát của Hoắc Minh Tri bỗng nhiên khởi động.

"Thế nào, lại muốn cảnh cáo tôi?" Quý Lãng nhướng mày.

"Cậu thật là, sao lại mang thù như vậy chứ, cậu nể tình tôi hôm nay từ thật xa chạy tới giúp cậu, chuyện này chúng ta có thể bỏ qua được chưa?" Hoắc Minh Tri hết chỗ nói rồi.

Còn không phải là mấy năm trước tìm cậu nói một lần thôi sao? Mình cũng đã nói xin lỗi hai lần rồi. Bản thân hắn đường đường là cảnh sát nhân dân, mời người tới cục cảnh sát uống trà chính là chuyện thường ngày, hắn làm gì phải xin lỗi vì chuyện đó với ai.

Quý Lãng không thèm trả lời, tiếp tục đi ra ngoài.

Hoắc Minh Tri lại biết, tuy Quý Lãng không nói nữa, nhưng lặng im thế này chứng minh hôm nay chuyện mình lại đây hắn vẫn ghi nhớ, chỉ là mạnh miệng, không muốn thừa nhận mà thôi.

Thật là cái người kỳ lạ.

Hoắc Minh Tri cười cười, tự giác cảm thấy quan hệ của mình cùng Quý Lãng lại gần thêm một bước, rất tự nhiên bước sát lại, "Kỳ thật tôi cảm thấy cô vợ nhỏ nhà cậu vừa rồi nói rất đúng, nếu có thể chọn, ai lại muốn ăn đòn của xã hội chứ? Đơn thuần không có gì không tốt, ai không muốn đơn thuần cả đời, thế còn hạnh phúc biết chừng nào ấy chứ."

Chỉ là, hắn vốn tưởng rằng lấy tính cách của Quý Lãng, hẳn là rất chán ghét loại người đơn thuần thế này. Thật không nghĩ đến, Quý Lãng chẳng những không chán ghét, ngược lại còn rất để ý nha.

Quý Lãng từ đồn công an ra tới, một khắc không ngừng đi bệnh viện, khi hắn cùng Hoắc Minh Tri đi vào thăm Vu Miểu Miểu, Đông Vĩnh Nguyên đã hỏi thăm tình huống của Hồng Chấn Thanh rõ ràng rồi.

"Ông chủ, chúng ta mua chút đồ đi." Đông Vĩnh Nguyên ngừng xe trước một cửa hàng bán trái cây cạnh bệnh viện.

"Không cần, cứ đi vào thôi." Quý Lãng nói.

"Ông chủ, chúng ta là tới đây để hoà giải, mua chút đồ cũng có thể tỏ vẻ chúng ta ý thức được hành động của mình không phải. Hơn nữa em đã hỏi thăm rồi, cái ông Hồng viện trưởng này là đại thiện nhân nổi tiếng xa gần, còn bà chủ chúng ta cũng là một người tốt bụng, cho nên trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm. Chúng ta mua chút đồ, đi vào nói chuyện tỉ mỉ một chút, thanh toán hết tiền thuốc men, có lẽ việc này sẽ được giải quyết thôi." Đông Vĩnh Nguyên lạc quan nói.

"Cho nên cậu cũng cảm thấy là Vu Miểu Miểu đẩy hắn?" Ánh mắt tử vong của Quý Lãng chăm chú nhìn qua.

"Ách......" Đông Vĩnh Nguyên rùng mình một cái, quyết đoán nói, "Hiểu lầm, khẳng định là hiểu lầm, bà chủ chúng ta sao có thể đẩy người chứ."

"Vậy cậu mua đồ làm cái gì?" Quý Lãng nói.

"Không mua, chúng ta đi tay không đi vào." Đông Vĩnh Nguyên quyết đoán giẫm chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tiệm trái cây.

Vào khu nằm viện, Đông Vĩnh Nguyên đi đến chỗ quầy tiếp tân bệnh viện hỏi số phòng bệnh của Hồng Chấn Thanh, sau đó dẫn theo Quý Lãng đi về hướng phòng bệnh: "Cái ông Hồng viện trưởng này ngã gãy chân, đã nối lại rồi, cũng băng thạch cao xong, còn những cái khác không có gì nghiêm trọng."

"Chỉ gãy một chân?" Quý Lãng hỏi.

"Ừ, đúng vậy."

Ê ê, ông chủ, cái gì gọi là "chỉ" chứ, chẳng lẽ ngài hy vọng hắn ngã càng nghiêm trọng thêm một chút?

"Ồ, vậy mà không ngã chết sao, thật đúng là không may rồi." Quý Lãng cười lạnh nói.

Ê ê, ông chủ, nếu như ngã chết, người không gặp may chính là bà chủ đó chứ, đến lúc đó bà chủ phải làm sao bây giờ, cô ấy mới 18 tuổi, chẳng lẽ phải ngồi tù đến sông cạn đá mòn sao?

Thực mau, hai người tới cửa phòng bệnh, Đông Vĩnh Nguyên bước lên trước một bước gõ cửa.

"Chào mọi người, Hồng viện trưởng đỡ hơn chút nào chưa?" Đông Vĩnh Nguyên cười chào hỏi với người trong phòng.

Phòng bệnh lúc này có bốn người, ngoại trừ Hồng viện trưởng trên giường bệnh còn có hai nam một nữ, bộ dáng đều khoảng hai mươi mấy, hẳn là người tình nguyện ở cô nhi viện.

"Chào các anh, các anh là?" Hồng viện trưởng nhìn hai người lạ mặt bỗng nhiên tiến vào, trên mặt treo nụ cười ôn hòa.

"Chúng tôi là......"

"Tôi đến vì chuyện của Vu Miểu Miểu." Quý Lãng nói tiếp nói.

"Các người chính là người nhà của con nhỏ đến cô nhi viện trộm đồ kia?" Hồng viện trưởng còn không phản ứng gì, hai nam một nữ kia đã kích động trước, một nam thanh niên mặc đồ đen trong đó lớn tiếng quát, "Các người còn có mặt mũi tới? Đến cô nhi viện trộm đồ, có còn là người không?"

"Cậu nói không sai." Quý Lãng nhìn về phía thanh niên kia, "Cô nhi viện vốn là dựa vào quyên góp xã hội mà vận hành, có cái gì để trộm. Nếu cô ấy thích, hai ba cái cô nhi viện tôi cũng mua nổi, vì sao lại đi trộm. Trong kho của cô nhi viện nhà các người, chẳng lẽ có chứa thứ gì không có chỗ nào có nổi?"

"Mày...... Có tiền ghê gớm lắm sao." Nam thanh niên không cãi được, vô cùng buồn bực.

"Cô ta tựa hồ là thích Phật châu của tôi." Hồng viện trưởng nói, "Cái cô Vu Miểu Miểu kia trộm giấu phật châu của tôi trong con búp bê vải của cô ta."

"À, hoá ra là thích chuỗi Phật châu, cái chuỗi phật châu đó là viện trưởng chúng ta được một cao tăng đắc đạo tặng, không phải thứ có tiền là có thể mua được." Nam thanh niên hung hăng nói.

Quý Lãng nhìn nam thanh niên kia liếc mắt một cái, rồi sau đó xẹt qua hắn, dừng lại trên khuôn mặt thần sắc hơi yếu của Hồng viện trưởng: "Chúng ta nói chuyện riêng?"

Hồng viện trưởng ngẩn ra, còn chưa mở miệng, nam thanh niên kia lại bắt đầu ồn ào: "Mày muốn làm gì? Uy hiếp viện trưởng sao?"

Đông Vĩnh Nguyên thật sự nhìn không được, đi qua kéo cánh nam thanh niên kia lôi ra bên ngoài: "Cậu này, đi, đi ra ngoài đi, tôi mời cậu uống cà phê. Cậu đâu phải đương sự, kích động như vậy làm gì."

Người anh em à, tôi đây đang ở cứu cậu đó, cậu còn dám nói hai chữ nữa, cẩn thận ông chủ tôi đến trong mộng tìm cậu. Uống nhiều chút cà phê, buổi tối bớt ngủ.

Hồng viện trưởng lúc này cũng quay đầu đối mặt với hai người tình nguyện khác lại đây thăm hắn, nói: "Mọi người cũng đi ra ngoài đi, để tôi nói chuyện riêng chút."

Hai người kia nhìn nhau liếc mắt một cái, không yên tâm nhưng cũng không có cách nào, nói một tiếng "chúng em ở ngay ngoài cửa", xong liền cùng nhau đi ra ngoài.

"Xin hỏi phải xưng hô như thế nào?" Hồng viện trưởng lễ phép hỏi, Quý Lãng từ khi tiến vào còn chưa tự giới thiệu.

"Vu Miểu Miểu nói, là ông chủ động cố tình ngã xuống, vì cướp con búp bê vải của cô ấy." Quý Lãng không có hứng thú giao lưu làm quen gì với loại người này.

Hồng viện trưởng biểu tình không thay đổi: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, cô ta trộm Phật châu của tôi. Nhưng mà cô ta tuổi còn nhỏ, tôi cũng không bị thương quá nặng, khi nào về xuất viện tôi sẽ nói chuyện với

cảnh sát."

Hồng viện trưởng chỉ là nói hắn sẽ nói chuyện với cảnh sát, còn nói cái gì, nói như thế nào, có phải hoà giải hay không, hoàn toàn không nói chắc.

"Phật châu, búp bê vải, tiểu quỷ." Quý Lãng cười lạnh nói, "Ông muốn dùng Phật châu, giết con quỷ bám trên người búp bê vải đúng không?"

Nụ cười trên mặt Hồng viện trưởng rốt cuộc cũng giữ không được.

"Đây mới gương mặt thật của ông? Ừm, nhìn dễ coi hơn vừa rồi nhiều." Quý Lãng bình luận.

Hồng viện trưởng lúc này cũng không giả vờ nữa, nói thẳng: "Nếu như vậy, chúng ta trực tiếp nói điều kiện."

"Nói."

"Giết con lệ quỷ kia, chúng ta hoà giải." Hồng viện trưởng nói.

Quý Lãng chợt cười ra tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn: "Hôm nay ông cố tình ngã một cú như vậy, sao không cố ngã cho chết luôn đi nhỉ?"

"Miệng lưỡi có độc cũng không cứu được Vu Miểu Miểu." Hồng viện trưởng nhắc nhở nói.

"Được, tôi suy xét một đêm, ngày mai trả lời ông." Quý Lãng xoay người đi đến cửa phòng bệnh, chợt lại dừng lại, quay đầu bồi thêm một câu.

"Đêm nay đi ngủ sớm một chút, Hồng viện trưởng."