Vu Sư

Chương 49



Sau khai giảng là kỳ huấn luyện quân sự, đợt huấn luyện này của đại học Hải Thành kéo dài hai tuần, trong lúc đó cũng không có ngày nghỉ. Sau hôm khai giảng, Vu Miểu Miểu liền bị đưa lên xe trường đi một quân doanh ở vùng ngoại thành.

Ba ngày đầu của kỳ huấn luyện quân sự là khó chịu nhất, các tân sinh viên bị tra tấn đến quỷ khóc sói gào, một số người thân thể hơi yếu đuối thì đầu óc quay cuồng, đi đứng ngã trái ngã phải, bộ dáng thê thảm đến cực điểm. Nhưng ba người phòng ký túc xá của Vu Miểu Miểu thì hình như sức khỏe cũng không tồi, trước mắt không có ai cảm nắng ngất xỉu cả.

"Aaa, trời ơi mặt mình đã đen đi hai tone rồi, kiểu này phải mất bao nhiêu tiền kem dưỡng mới trắng trở lại đây." Ngũ Nhạc Tâm nhìn gương hét thảm.

"Còn hơn một tuần nữa mới có thể kết thúc cuộc sống địa ngủ nơi này, sao mình không té xỉu một lần nào hết vậy nhỉ." Mạc Tịnh lúc này ngay cả sức soi gương cũng không có, thả người nằm dài ra trên giường.

"Buổi sáng bạn ăn cơm ít chút đi, phỏng chừng có thể diễn được một màn tuột huyết áp." Ngũ Nhạc Tâm ra chủ ý nói.

"Sinh hoạt đã gian khổ như vậy, nếu còn không thể ăn cơm no, không bằng chết đi cho rồi." Mạc Tịnh than khóc.

Lúc này Vu Miểu Miểu bưng thau rửa mặt từ nhà tắm đã trở lại, một thân thoải mái thanh tân, sức sống mười phần, trạng thái tinh thần không chút nào dính líu đến hai người kia.

"Hai người còn chưa đi tắm hả? Lát nữa người ta tắt đèn bây giờ." Vu Miểu Miểu nhắc nhở nói.

"Miểu Miểu bạn không mệt sao?" Ngũ Nhạc Tâm nhíu mày đặt câu hỏi.

"Ban ngày có hơi mệt, nhưng mà nghỉ ngơi một lát là xong rồi." Vu Miểu Miểu nói.

"Sức khôi phục của bạn này cũng quá nghịch thiên rồi." Mạc Tịnh vô cùng hâm mộ, cô cảm thấy mình cho dù nằm trên giường ngủ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc khôi phục hẳn.

"Nhìn nhầm rồi, khi mới vừa gặp mặt, tụi này còn tưởng bạn là cục cưng yếu ớt trong nhà, không nghĩ tới bạn lại là một nữ kim cương vô địch." Ngũ Nhạc Tâm cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới từ ghế trên đứng lên nổi, nhìn Mạc Tịnh nói, "Đi, đi tắm rửa."

Còn không đi, thật sự sẽ đến lúc tắt đèn luôn.

"Miểu Miểu, kéo mình một cái với." Mạc Tịnh nằm ở trên giường duỗi tay về phía Vu Miểu Miểu.

Vẻ mặt Vu Miểu Miểu buồn cười, đi qua đi nhẹ nhàng kéo, Mạc Tịnh liền được cô kéo lên.

"Mỗi lần bạn kéo mình một cái như vậy, mình đều cảm giác bản thân như cái con người giấy, cứ lâng lâng bay lên không trung được nè." Mạc Tịnh cảm thán, lấy chậu rửa mặt khăn lông từ dưới giường ra, cùng Ngũ Nhạc Tâm đi về hướng nhà tắm.

Vu Miểu Miểu chờ hai người đi rồi, cầm lấy Oa Oa trên giường, xoay người liền chạy xuống dưới ký túc xá. Cô chạy ra khỏi ký túc xá, lẻn qua trạm gác tuần tra, chạy qua sân thể dục thao luyện vào ban ngày, đi tới hàng rào sát sân thể dục. Từ rất xa, cô liền thấy một thân ảnh màu đen đang đứng ở góc Đông Nam sân thể dục, vô cùng bắt mắt.

"Tướng công, em mang Oa Oa đến nè." Vu Miểu Miểu tinh chuẩn chạy đến trước mặt Quý Lãng, cách tấm lưới sắt của sân thể dục, nhỏ giọng hưng phấn kêu Quý Lãng.

Vu Miểu Miểu mới vừa tắm xong, tóc ướt trên trán dán vào mặt, một thân đầy hơi nước, sạch sẽ lại thoải mái, thanh tân, cô đang nhồi Oa Oa lại thành một cục, định nhét Oa Oa qua cái song sắt bên dưới tấm rào lưới ra cho Quý Lãng.

Thân thể Oa Oa làm bằng bông, có thể co giãn nhất định, nhưng khe hở dưới mắt lưới sân thể dục quá nhỏ, Vu Miểu Miểu nhét nửa ngày cũng chỉ miễn cưỡng nhét được cái đầu qua, thân mình thì nhét như thế nào cũng nhét không qua được.

Quý Lãng ngồi xổm xuống, Oa Oa vừa lúc quay đầu nhìn Quý Lãng, một tuần không gặp nam chủ nhân, Oa Oa vui vẻ, mặt mày lại bành ra thân thiết chào hỏi cùng nam chủ nhân.

Nó không cười còn đỡ, cười một cái Quý Lãng tức khắc liền không thích ứng, lại nhìn cái thân thể của nó sắp bị Vu Miểu Miểu quấn thành cái bánh quai chèo, chỉ cảm thấy mình đang làm một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

"Không được thì thôi, dù sao còn hơn một tuần nữa là huấn luyện sự kết thúc rồi." Quý Lãng không đành lòng nói.

"Như vậy sao được, một tuần anh chỉ có thể ngủ ngon giấc một ngày, ngủ không tốt anh sẽ đau đầu." Vu Miểu Miểu biết, Quý Lãng mỗi tuần đều ngóng trông ngày này. Trước khi đến trường học báo danh, cô không hề biết huấn luyện quân sự sẽ phải đến quân doanh, làm cho cô và Quý Lãng muốn gặp mặt thôi đã phiền toái như vậy. Nhưng mà cô trước sau vẫn nhớ rõ chuyện giấc ngủ của Quý Lãng, cho nên đêm qua mới thương lượng cùng Quý Lãng, bảo hắn hôm nay vào giờ này, tới quân doanh tìm cô.

"Anh chờ chút, em đưa Oa Oa cho anh, anh mang về là có thể ngủ ngon." Vu Miểu Miểu thấy thật sự không nhét qua nổi, liền nhặt một cục đá trên mặt đất lên, định đào ra một cái hố bên dưới hàng rào.

Chỉ tiếc đất thật sự quá cứng, dựa theo tốc độ này của cô, phỏng chừng đến khi phòng ngủ tắt đèn cô còn chưa nhét qua xong. Biện pháp này không được, Vu Miểu Miểu vứt cục đá đi, đứng lên nhìn nhìn qua lưới sắt cao cao.

Cô bỗng nhiên ngồi xổm xuống, rút đầu Oa Oa trở về, sau đó chỉ vào lưới sắt cao cao kia, hỏi nó: "Oa Oa, bò qua đó được không?"

Oa Oa nhìn chằm chằm lưới sắt kia một lát, sau đó tay nhỏ dùng sức nắm chặt, giơ lên cao cao.

【 Con sẽ nỗ lực hết sức. 】

"Được, chúng ta thử xem." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên lui ra phía sau vài bước, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Lãng, ném Oa Oa trong tay đi ra ngoài.

Thân thể mềm như bông của Oa Oa ở không trung xoay một vòng tròn, sau đó tứ chi mở ra, trong nháy mắt thân thể tiếp xúc đến lưới sắt, nó gắt gao bám vào trên lưới.

Nắm được rồi!

"Oa Oa, làm tốt lắm, bò lên trên đi." Lưới sắt này cao chừng 4 mét, Vu Miểu Miểu chỉ ném Oa Oa lên được hai mét, tự Oa Oa còn phải bò thêm hai mét nữa.

Vì thế trong vài phút kế tiếp, Quý Lãng liền thấy Oa Oa cả tay cả chân, giống như một con thằn lằn, bò loạt xoạt lên phía trên lưới sắt, ngẫu nhiên một trận gió tới, suýt chút bị thổi văng xuống, có thể nói là mạo hiểm đến cực điểm. Thật vất vả bò đến đỉnh, trên lưới sắt còn có có hai sợi dây điện cao thế, Vu Miểu Miểu cũng không biết bên trong có đang mở điện hay không, nhưng Oa Oa rất nhạy bén, thân mình dán chặt vào lưới sắt, cố gắng không đụng vào đường dây cao thế mà chui qua.

Quý Lãng nhìn một màn này, rất muốn nhắc nhở một câu: Thật ra không cần như vậy cẩn thận, dù sao bông không dẫn điện mà.

Nhưng nhìn Oa Oa nỗ lực tránh đi đường dây cao thế như vậy, Quý Lãng thật sự nói không nên lời. Một lát sau, Oa Oa rốt cuộc chui qua khỏi đường dây cao thế, thành ra đến mặt ngoài lưới sắt.

"Làm tốt lắm, Oa Oa, thân thủ của con thật mạnh mẽ." Vu Miểu Miểu nhịn không được khen nói.

"A ha ha ha ha......" Được khích lệ, Oa Oa vui vẻ cười ha hả, tiếng cười kia vẫn sang sảng trước sau như một, trong đêm hè vắng yên lặng vang lên to lớn vang dội.

"Ai đó?"

"Ai ở đằng kia đó?"

Trạm gác tuần tra nghe được tiếng động, có người cầm đèn pin đi tới.

"Không xong rồi, có người tới, Oa Oa mau lên!" Vu Miểu Miểu nóng nảy.

Oa Oa cũng nóng nảy, trực tiếp buông tay, để thán thể mình rơi tự do xuống, Quý Lãng vội vàng tiến lên, duỗi tay bắt được Oa Oa.

"Tướng công anh đi mau, Oa Oa cứ để ở chỗ anh, khi nào em được thả ra em sẽ đến tìm hai người." Nói xong, vì yểm hộ Quý Lãng, Vu Miểu Miểu chủ động đón người bên trạm gác đi qua.

"Đồng chí, tối khuya cô không ở trong ký túc xá, ra sân thể dục làm cái gì?"

"Thực xin lỗi, ban ngày khi huấn luyện quân sự tôi bị rớt đồ, cho nên ra đây tìm."

"Tìm được rồi chưa?"

"Tìm được rồi, tìm được rồi."

Quý Lãng ôm Oa Oa, nhìn theo bóng dáng Vu Miểu Miểu càng đi càng xa, hắn đứng ở tại chỗ, cứ như vậy ngốc ngốc nhìn theo hồi lâu. Mãi đến khi cơn đau đầu do trường kỳ mất ngủ đánh úp lại, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn thoáng qua Oa Oa trong lòng ngực.

Oa Oa biết tiếng cười vừa rồi của mình gây rắc rối, lúc này không dám lên tiếng nữa, chỉ ngoan ngoãn níu cánh tay Quý Lãng, mặt mày cong lên.

"Về nhà thôi." Quý Lãng xoay người, mang theo Oa Oa rời đi.

Một tuần sau.

Vu Miểu Miểu rốt cuộc được thả ra...... Khụ, là huấn luyện quân sự kết thúc. Trở lại trường học cũng không rảnh lo nghỉ ngơi, Vu Miểu Miểu buông đồ liền chạy ra khỏi trường, gọi xe liền đi về hướng phòng làm việc.

"Miểu Miểu sao lại gấp như vậy nhỉ, quần áo dơ cũng không kịp soạn ra giặt này." Mạc Tịnh nói.

"Tiểu biệt thắng tân hôn, bồ cứ xem hai tuần nay nó nhớ tướng công của nó biết bao nhiêu kìa." Trong khoảng thời gian học quân sự này, Vu Miểu Miểu mỗi buổi tối đều phải nhắc đến tướng công một lần. Một tuần trước còn ghê hơn, hai người các cô phát hiện con búp bê vải luôn luôn không rời khỏi Vu Miểu Miểu bỗng nhiên không thấy đâu, liền hỏi cô xem nó ở nơi nào rồi, kết quả Vu Miểu Miểu nói cô để Oa Oa trở về ở với tướng công.

Cái thao tác thần kỳ gì thế này!

Nếu không phải các cô từng gặp bạn trai của Vu Miểu Miểu, biết đối phương khí tràng mạnh mẽ, nếu chỉ nghe từ miệng Vu Miểu Miểu miêu tả, thật cũng dám cho rằng bạn trai cô là loại đàn ông dính người một bước không rời.

"Ô bà chủ, huấn luyện quân sự xong rồi à?" Phòng làm việc, Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu bỗng nhiên xuất hiện, kinh hỉ kêu lên.

"Bà chủ, học quân sự có mệt không "

"Bà chủ học hai tuần mà sao nhìn không đen chút nào hết vậy."

Ba người khác cũng đều sôi nổi vây quanh lại, chào hỏi Vu Miểu Miểu. Suốt kỳ nghỉ hè bọn họ đã quen với việc Vu Miểu Miểu luôn ở đây, đột nhiên thình lình không thấy nữa, bọn họ đều có chút chưa quen nha.

"Bà chủ, trong trường có nhiều nam sinh theo đuổi bà chủ lắm đúng không?" Dịch Quan là người cuối cùng lại đây, thuận miệng trêu chọc một câu.

Không khí tức khắc yên tĩnh, mọi người không tiếng động nhìn hắn.

"Có...... Có thì nói cho chúng ta biết, chúng ta đi đánh hắn một trận, dám cạy góc tường ông chủ chúng ta, đúng là không muốn sống nữa." Dịch Quan cái khó ló cái khôn, hung hăng nói.

Sắc mặt mọi người hơi chút ngưng lại, liền trăm miệng một lời nói: "Không sai."

Dịch Quan lặng lẽ lau mồ hôi một phen, ai nha má ơi, còn may mình còn nhạy bén.

"Không nói với mọi người nữa, tướng công ở trên lầu hở? Tôi đi tìm tướng công." Vu Miểu Miểu vội vã đi gặp Quý Lãng.

"Ở đó chứ đâu." Mọi người gật đầu.

Vu Miểu Miểu trực tiếp đi về hướng trên lầu, khi đi ngang qua bên người Dịch Quan, cô bỗng nhiên 'a' lên một tiếng, ngừng lại.

"Sao...... Sao vậy?" Dịch Quan bỗng nhiên có chút khẩn trương, chẳng lẽ vừa rồi câu nói kia vẫn không bù được, bà chủ vẫn tức giận sao?

"Gần đây có phải anh....à mà thôi, không có gì." Trên người Dịch Quan có quỷ khí quấn quanh, nhưng lại không phải rất nghiêm trọng, cô cũng phải đến gần mới cảm ứng được, hẳn chỉ là trong lúc vô tình chạm phải cái gì thôi, cũng không nguy hiểm lắm. Lát nữa bảo Oa Oa lại đây nuốt là được, nghĩ nghĩ, Vu Miểu Miểu liền không nói ra, sợ làm Dịch Quan sợ.

Khi lên đến lầu hai, vì cho cho Quý Lãng kinh hỉ, Vu Miểu Miểu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa muốn hô to một tiếng chọc cho Quý Lãng một kinh hỉ, lại thấy phương hướng bàn làm việc trống rỗng, Quý Lãng không có ở đó.

Người đâu?

Vu Miểu Miểu tò mò đi vào, sau đó thực mau liền nhìn thấy trên sô pha ở góc văn phòng, Quý Lãng đang nặng nề ngủ, trong lòng ngực hắn còn ôm một con búp bê vải quen mắt.

Oa Oa nhìn thấy Vu Miểu Miểu rất vui vẻ, chỉ là thân mình bị nam chủ nhân ôm chặt, nhúc nhích không được.

"Oa Oa hư, ta đây còn chưa được nằm trong lòng tướng công ngủ lần nào đâu." Vu Miểu Miểu có chút ghen ghét.

Oa Oa là một con búp bê với hồn phách không được đầy đủ, không thể hiểu được chủ nhân đang ghen ghét, nó tiếp tục cười vui vẻ.

Vu Miểu Miểu không nỡ đánh thức Quý Lãng, lại ghen tị với đãi ngộ của Oa Oa lúc này, mắt to xoay chuyển, bỗng nhiên đem hai cái ghế sô pha đơn dịch lại đây, xếp chúng song song bên cạnh Quý Lãng, sau đó tự mình cũng nằm lên.

Hắc hắc, một nhà ba người thì phải chỉnh chỉnh tề tề thế này chứ!

Vì thế chờ Quý Lãng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên lọt vào trong tầm mắt đó là gương mặt ngủ điềm đạm của Vu Miểu Miểu. Cô cách hắn cực gần, gần đến mức hắn có thể nghe được tiếng đối phương hô hấp.

"Phanh!"

Trong lồng ngực như có thứ gì bỗng nhiên nhảy ra một chút.