Vu Sư

Chương 60



Trở về nhà, cảm xúc Vu Miểu Miểu đã ổn định lại nhiều, nhưng vẫn không vui vẻ thế nào, ngồi trên sô pha dẩu miệng.

Oa Oa nhận thấy được không khí không đúng, cũng không dám phát ra tiếng cười sang sảng nữa, nó nằm yên trong lồng chủ nhân không nhúc nhích, an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Quý Lãng rót ly nước nhét vào tay Vu Miểu Miểu: "Uống nước đi."

"Cảm ơn tướng công." Giọng Vu Miểu Miểu lúc này còn mang theo chút giọng mũi, cúi đầu uống một ngụm.

Quý Lãng không thích ứng hơi nhíu mày một chút, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của Vu Miểu Miểu, hắn cảm thấy thực khó hiểu, chỉ là làm ăn lỗ vốn một lần thôi mà, hơn nữa cũng đâu đến mức táng gia bại sản gì, như thế nào phản ứng lại lớn như thế?

"Tiền của Dịch Quan đều là tiền lương anh phát cho hắn, cho nên cho dù em có lấy được nhiều đi chăng nữa, từ một góc độ nào đó mà nói, đó kỳ thật cũng là tiền của chúng ta." Quý Lãng hy vọng mình nói như vậy, Vu Miểu Miểu có thể cảm giác được an ủi chút.

Vu Miểu Miểu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Quý Lãng, nói: "Nhưng mà tướng công, hắn cũng quá nghèo, có phải anh hay trừ tiền lương của hắn hay không vậy?"

Quý Lãng giật giật khóe miệng, hắn đương nhiên không có trừ tiền lương của Dịch Quan bao giờ, nhưng mà sau này thì không chắc.

"Em có muốn định ra một mức độ thấp nhất cho phí giao dịch của em hay không." Quý Lãng đề nghị nói.

Mặt Vu Miểu Miểu lộ vẻ nghi hoặc.

"Mỗi lần em thu phí đều là dựa theo 10% toàn bộ gia tài của đối phương mà thu, đó là thu phí theo tỷ lệ. Nếu như gặp được khách hàng giàu đó, em tất nhiên kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu gặp người nào nghèo như Dịch Quan vậy, em sẽ lấy không được bao nhiêu. Cho nên không bằng định ra một cái giá thấp nhất, tỷ như mười vạn là thấp nhất. Nếu toàn bộ gia sản bằng hoặc thấp hơn một trăm vạn, đều thu là mười vạn, còn cao hơn thì sẽ thu theo tỉ lệ." Quý Lãng phân tích tỉ mỉ nói.

Có cái giá thu phí thấp nhất này rồi, Vu Miểu Miểu hẳn là không đến mức lại làm ăn lỗ vốn đi.

"Không được." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Quy củ của Vu tộc chính là ấn một phần mười để thu phí, vô luận khách hàng nghèo hèn hay phú quý, thống nhất một tiêu chuẩn, từ xưa đến nay đều là như thế, không thể dễ dàng sửa đổi."

"Vậy trước kia em chưa từng nghĩ tới khả năng em sẽ giống hôm nay, làm ăn lỗ vốn sao?" Quý Lãng hỏi.

Nếu tiêu chuẩn của Vu tộc từ xưa chính là như thế, vậy không có khả năng mỗi lần đều gặp được người giàu có chứ, cho nên lỗ vốn cũng phải nên chuẩn bị tâm lý mới đúng.

"Nghĩ tới chứ." Vu Miểu Miểu gật đầu.

Quý Lãng ngoài ý muốn: "Nếu nghĩ tới, vậy hôm nay sao em lại......"

Vu Miểu Miểu biết Quý Lãng đang nói chuyện vừa rồi cô khóc, tức khắc ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ dùng ngón chân moi moi thảm dưới bàn trà.

Quý Lãng thấy bộ dáng này của cô, có chút không đành lòng hỏi lại, chỉ cho là tâm lý Vu Miểu Miểu chưa thể thừa nhận được, nghĩ tới là một chuyện, nhưng thật sự gặp phải đôi khi cũng không tiếp thu được.

"Hôm nay em khóc không phải vì lỗ vốn." Sau một lúc lâu, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên mở miệng.

Quý Lãng nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vu Miểu Miểu vẫn cúi đầu, hai tay nắm lấy cái tay ngắn nhỏ của Oa Oa, không tự giác nhéo nhéo nó như để giảm bớt xấu hổ.

"Tuy rằng ngay từ đầu em thật sự không nghĩ tới Dịch Quan sẽ nghèo như vậy, nhưng cho dù lúc đầu em đã biết Dịch Quan nghèo như vậy, em cũng sẽ nhận vụ làm ăn này." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Việc làm ăn của Vu tộc không xem trọng tài sản của đối phương bao nhiêu, chỉ quan trọng người đó mình có thích hay không. Nếu chúng em đã đồng ý nhận làm, thì cũng sẽ không đi hỏi toàn bộ tài sản của đối phương là bao nhiêu trước. Một phần mười tài sản, chính là một con số để đảm bảo khách hàng có thể gánh nặng được. Nếu ngay từ đầu đã định giá mười vạn, một trăm vạn, như vậy rất nhiều người sẽ không thể mời nổi Vu Sư rồi."

Quý Lãng càng nghe, lòng nghi hoặc liền càng sâu.

"Em sở dĩ khóc, là bởi vì tướng công thôi." Vu Miểu Miểu nhanh chóng liếc liếc một cái nhìn Quý Lãng.

Quý Lãng ngẩn ra, hoàn toàn ngốc: "Anh?"

"Ừm." Vu Miểu Miểu gật gật đầu, giọng mang oán giận nói, "Bởi vì tướng công kiếm được nhiều tiền quá."

Quý Lãng chấn kinh rồi, đây là cái logic gì?

"Tháng trước, anh nói Đông Đông đem tiền anh kiếm được gửi hết cho em, sau đó em nhận được rất nhiều rất nhiều tiền. Tiểu thuyết của anh viết, mỗi tháng người ta đặt mua trên mạng và tiền lì xì thôi cũng đến mấy trăm vạn, cho dù anh không viết sách mới, ngồi ở nhà chơi thì tiền cũng ào ào đổ về tay. Nếu bán bản quyền, còn có thể lập tức kiếm ngay được mấy ngàn vạn. Nếu bản quyền được quay thành phim, còn sẽ mang đến một loạt phản ứng dây chuyền, đến lúc đó kiếm càng nhiều tiền. Cho nên so với anh, vậy mà một vụ làm ăn của em chỉ kiếm được có 500 đồng." 500 đồng cùng mấy ngàn vạn là đối lập thảm thiết cỡ nào chứ, Vu Miểu Miểu nghĩ, nhịn không được lại có chút muốn khóc, "So với anh, em thật sự là quá vô dụng."

Quý Lãng đã không biết nên nói gì.

"Trước kia em không cảm thấy mình kiếm tiền ít đâu, cũng không nghĩ tới chuyện bắt bẻ khách hàng, nhận mấy vụ làm ăn đều là do mình thích làm mà thôi, nhưng mà hiện tại...... Nếu thêm mấy người giống như Dịch Quan vậy, em sẽ không nuôi nổi anh mất." Vu Miểu Miểu uể oải nói, "Lúc trước em cũng đã cảm thấy mình kiếm tiền không bằng anh, hiện tại lại như vậy, cho nên tâm lý chênh lệch có hơi lớn, nhất thời không nhịn lại được."

Lúc trước khi Quý Lãng bảo Đông Vĩnh Nguyên đem tất cả khoản thu vào của hắn toàn bộ chuyển cho Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu bị kích thích đến muốn hăng hái kiếm tiền, cũng nhờ Đông Vĩnh Nguyên thật vất vả trấn an. Nhưng ý tưởng muốn kiếm tiền của Vu Miểu Miểu vẫn không thay đổi, trong lòng nghĩ cho dù mình kiếm không bằng tướng công, nhưng cũng không thể quá ít.

Thế mà lại là 500 đồng, thật sự là quá ít rồi. Đây giống như trong người tràn đầy hưng phấn muốn đi tham gia chạy một trăm mét, thề sẽ đoạt được giải Quán quân mang về, kết quả mới vừa ra cửa, chân liền bị trặc.

Thật là vừa buồn bực lại nghẹn khuất.

"Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?" Quý Lãng thật sự nghe không nổi nữa, thậm chí cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

"Nhưng mà tướng công cứ yên tâm đi, em đã nghĩ thông suốt rồi, trên thế giới này cũng đâu phải nhiều người nghèo như Dịch Quan, hơn nữa không thể nào cứ ai nghèo như vậy em đều gặp phải được." Vu Miểu Miểu tỏ vẻ nói.

"Im!" Quý Lãng không thể nhịn được nữa.

Vu Miểu Miểu đột nhiên im miệng, Oa Oa cũng có chút khẩn trương quay đầu nhìn nam chủ nhân đột nhiên phát hỏa.

"Lời này anh chỉ nói một lần, em nhớ cho kỹ." Quý Lãng trầm giọng nói, "Cho dù về sau tất cả khách hàng em gặp đều nghèo như Dịch Quan đi nữa, anh cũng sẽ không ghét bỏ em."

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nhưng mà trong đáy mắt lại không toát ra chút cảm động hoặc là yên tâm nào, ngược lại vẻ mặt rối rắm, thậm chí mang theo chút không tình nguyện nói: "Tướng công, tuy rằng anh nói như vậy em thực cảm động. Nhưng anh nói em như vậy có phải cũng không tốt lắm hay không, lỡ như về sau thật sự khách hàng nào cũng nghèo như Dịch Quan thì làm sao bây giờ?"

Mặt Quý Lãng hơi run rẩy, cho nên so với chuyện anh ghét bỏ em, em càng để ý đến chuyện có thể kiếm nhiều tiền hơn, có đúng không.

"Tướng công?" Vu Miểu Miểu thấy biểu tình Quý Lãng không đúng, cẩn thận gọi một tiếng.

Quý Lãng trừng mắt nhìn cô gái nào đó không biết tốt xấu, thở phì phì trở về phòng, khi bước vào vào hung hăng đóng cửa rầm lại một cái, cánh cửa phòng còn rung lên mấy chặp.

"!!"Vu Miểu Miểu vẻ mặt kinh ngạc, cùng Oa Oa mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết mình nói sai chỗ nàorồi.

Đảo mắt lại là mấy ngày qua đi, sắp vào thu.

Không khí mùa thu trong thành phố càng ngày càng nồng đậm, từ trạm chờ xe buýt cho đến các quảng cáo to tướng đính trên tòa nhà cao tầng, tất cả đều đổi thành thiết kế có liên quan đến mùa thu. Mà đại học Hải Thành, theo mùa thu đến gần, thì tiệc tối mừng tân sinh viên cũng sắp bắt đầu rồi.

Trong ký túc xá, phòng 318, Công Tôn Liên đăng ký một tiết mục độc tấu dương cầm, mọi người trong phòng đều hẹn nhau đến nơi cổ vũ.

"Tiểu Liên, chờ tiệc tối biểu diễn xong, bồ phải về nhà sao?" Ngũ Nhạc Tâm hỏi Công Tôn Liên.

Bốn người lúc này mới vừa kết thúc chương trình học buổi sáng, đang cùng nhau đi về hướng ký túc xá.

"Không trở về, năm nay ăn Tết cùng mấy bồ luôn, qua hôm sau mới về nhà nha." Công Tôn Liên cười nói.

"Vậy Miểu Miểu thì sao?" Ngũ Nhạc Tâm quay đầu hỏi Vu Miểu Miểu, phòng ngủ bốn người, chỉ có Công Tôn Liên là người địa phương Hải Thị, nhưng Vu Miểu Miểu vừa đến cuối tuần liền về nhà bạn trai, cho nên tết Trung Thu cũng rất có thể sẽ về.

"Đương nhiên là ăn tết cùng tướng công mình." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi nói.

"Bồ đúng là trọng sắc khinh bạn." Ngũ Nhạc Tâm cười mắng, hai người khác cũng cười theo.

"Nhưng mình sẽ chờ Tiểu Liên biểu diễn xong, còn đi bên hồ thả đèn Khổng Minh nữa." Vu Miểu Miểu lại nói.

"Một lát ăn cơm xong chúng ta đi mua đèn Khổng Minh đi, mua thêm ấy cái ấy, lwox như một cái đốt hoài nó không bay lên thì thật xấu hổ." Mạc Tịnh đề nghị nói.

Bốn người cũng không có ý kiến, vì thế hoạt động sau khi ăn xong cứ như vậy được định ra.

"Đúng rồi Miểu Miểu, tướng công bồ tết Trung thu này hẳn là sẽ đến đón bồ đi." Công Tôn Liên đột nhiên hỏi nói.

"Ừ, anh ấy sẽ tới cùng mình thả đèn Khổng Minh." Quý Lãng không thích đi chỗ nào nhiều người, càng đừng nói đến cái hoạt động chúc mừng sôi nổi đầy nghịt người này của đại học Hải Thành. Cuối tuần Vu Miểu Miểu phải tung hết chiêu năn nỉ đến nhõng nhẽo cả hai ngày mới dỗ được Quý Lãng đồng ý cùng cô đến trường học thả đèn Khổng Minh.

"Vậy đến lúc đó giới thiệu cho tụi này biết hả?" Công Tôn Liên đối với bạn trai của Vu Miểu Miểu vẫn luôn rất tò mò, đặc biệt là Ngũ Nhạc Tâm nói cho cô, bạn trai Vu Miểu Miểu khí tràng cường đại nhiếp người, đứng cùng hắn một chỗ, Vu Miểu Miểu chẳng khác gì cô vợ nhỏ của đại lão vai ác vậy.

Ngũ Nhạc Tâm và Mạc Tịnh cũng có chút chờ mong nhìn về phía Vu Miểu Miểu. Cảm giác sợ hãi khi ngày hôm đó liếc mắt một cái nhìn thấy bạn trai Vu Miểu Miểu đã bị phai nhạt, hai cô thậm chí cảm thấy là do mình lúc ấy phản ứng có chút thái quá. Hơn nữa khi đó bạn trai của Vu Miểu Miểu cũng không biết mình là bạn cùng phòng của bạn gái anh ta, cho nên mới hung dữ như vậy, lúc này gặp mặt lại hẳn sẽ biểu hiện hiền lành hơn chút nhỉ.

Vu Miểu Miểu chần chờ một chút, nói: "Đến lúc đó tui hỏi ý anh ấy một chút, nếu anh ấy đồng ý, tui liền giới thiệu cho mấy bồ quen biết. Nếu anh ấy không muốn, mấy bồ cũng đừng giận nga."

Ba người ngẩn ra, nghĩ đây cũng không phải chuyện đại sự gì, vì sao lại không muốn chứ. Nhưng Vu Miểu Miểu đã nói như vậy, ba người các cô tất nhiên cũng không dám nói gì.

Phòng làm việc.

Hôm nay là ngày phát lương, sáng sớm bốn người liền hỉ khí dương dương chờ nhận tiền lương, đặc biệt là khi Đông Vĩnh Nguyên cầm bảng lương đi lên tìm ông chủ ký tên, mọi người đều nhịn không được tạm dừng công việc trong tay, bắt đầu chờ mong tiền thưởng của mình.

Tuy tiền lương thế nào thì Đông Vĩnh Nguyên đã tính trước, chờ ông chủ ký tên xong, cũng là Đông Vĩnh Nguyên gửi tiền lương.

Nhưng vì không ảnh hưởng đến kinh hỉ của mọi người khi nhận được tiền lương, Đông Vĩnh Nguyên chưa bao giờ lộ ra tiền lương của bọn họ trước cả, dần dà bọn họ cũng không hỏi nữa.

"Tháng này ngoại trừ tiền thưởng tháng, còn có tiền thưởng quý ba tháng một lần, quý này phòng làm việc khá ăn nên làm ra nha, mấy người nói xem, có khi nào tiền thưởng là hai vạn không?" Đan Tuấn Nghị suy đoán theo mức tiền thưởng như trong quá khứ.

"Em cảm thấy có khả năng lắm, tháng trước có một khoản tiền bản quyền phí trả về đây đó." Bắc Phồn phụ họa nói, "Ông chủ không phải là người keo kiệt, tiền thưởng khẳng định sẽ không ít."

"Đúng đúng đúng, hơn nữa sắp tới Trung thu rồi nha, sẽ có một ngàn đồng tiền mừng Trung thu nhỉ." Dịch Quan vui vẻ nói.

Lời này của hắn vừa rơi xuống, Đan Tuấn Nghị cùng Bắc Phồn liền đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

"Anh hiện tại đã là đại thiếu gia hào môn, còn để ý một ngàn đồng tiền thưởng này?"

"Đúng rồi đó, đến hôm nào cậu đi tiệm cơm ăn một bữa, boa cho người phục vụ thấp hơn một ngàn đồng người ta sẽ khinh thường cậu cho xem."

"......" Dịch Quan không nói nên lời, "Tôi đây không phải còn chưa được nhận về sao."

Không đợi hắn nói tiếp, Đông Vĩnh Nguyên từ trên lầu đi xuống, mắt ba người lập tức lộ ra ánh sáng, cùng kêu lên nói: "Đi nhanh lên đi, chờ phát tiền lương đây này."

"Lần này tôi đi nhanh cũng vô dụng, bởi vì tiền lương không phải tôi phát." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Mọi người nghi hoặc.

"Ông chủ nói hôm nay tâm tình ông chủ tốt, sẽ tự tay phát lương cho chúng ta." Đông Vĩnh Nguyên chậm rì rì đi xuống, "Những gì tôi có thể làm, chính là nhanh chóng gửi số tài khoản của mọi người qua cho ông chủ thôi." . đam mỹ hài

Đúng lúc này, di động Bắc Phồn bỗng nhiên vang lên một tiếng, hắn nghi hoặc nhìn lướt qua, sau đó cao giọng nói: "

Không cần, ông chủ trực tiếp phát qua Wechat cho chúng ta rồi này."

Mọi người sửng sốt, sau đó đồng thời lấy di động ra, chờ tiền lương đến. Đông Vĩnh Nguyên càng bay nhanh chạy về vị trí của mình, cầm lấy di động.

Tiếp theo lại là vài tiếng keng keng keng, ba người lục tục thu được tiền lương.

"Của tôi cũng tới rồi, tiền thưởng quý tới ba vạn luôn nga, nhiều hơn tôi nghĩ đến một vạn lận." Đan Tuấn Nghị kinh hỉ nói.

Đan Tuấn Nghị đang vui vẻ, sau đó ngẩng đầu muốn cùng mọi người ăn mừng, lại phát hiện thái độ của Dịch Quan đứng bên cạnh hắn cùng Đông Vĩnh Nguyên đứng gần cầu thang có chút không đúng, tựa hồ có chút sa sút tinh thần.

"Các người làm sao vậy, nhận tiền lương không vui hả?" Đan Tuấn Nghị nghi hoặc hỏi.

Dịch Quan vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu, hỏi: "Anh được nhận ba vạn tiền thưởng?"

"Đúng vậy, ông chủ còn ghi chú riêng nha, tiền thưởng quý ba vạn." Đan Tuấn Nghị cũng không tị hiềm, trực tiếp cho Dịch Quan nhìn qua nội dung nhận chuyển khoản của mình.

Biểu tình Dịch Quan tức khắc càng khổ, hắn nước mắt lưng tròng giơ di động của chính mình lên: "Tiền thưởng của tôi bị trừ rồi."

"Hả?" Đan Tuấn Nghị cùng Bắc Phồn đều sửng sốt, hai người đồng thời đi tới, nhìn về di động của Dịch Quan, chỉ thấy trên đó có một khoản chuyển khoản 0 đồng màu đỏ, mặt trên có một hàng ghi chú, chữ nào chữ nấy đều mang lực sát thương cực lớn.

Tiền thưởng quý bị trừ hết.

Đúng lúc này, giọng Đông Vĩnh Nguyên cũng vang lên, run rẩy mang theo nức nở: "Tôi...... tôi ngay cả tiền thưởng hàng tháng cũng bị trừ đây."

Ba người đồng thời tiến qua, chỉ thấy trên danh sách chuyển khoản của Đông Vĩnh Nguyên có hàng ghi chú là: Hai loại tiền thưởng đều trừ hết.

Chỉ có bảy chữ, nhưng lực sát thương lớn hơn nữa.

"Các người......" Bắc Phồn sắc mặt cổ quái, vừa muốn nói chuyện, di động bốn người đồng thời lại chấn động, tiếp theo là vài tiếng keng keng keng liên tục vang lên.

Mọi người vội vã xem, chỉ thấy trong diễn đàn công ty, Quý Lãng đang phát tiền thưởng Trung Thu, liên tiếp phát bốn cái bao lì xì, đều ghi chú tên bốn người.

【 Bắc Phồn, 1999 đồng 】

【 Đan Tuấn Nghị, 1999 đồng 】

【 Dịch Quan, 1 đồng 】

【 Đông Vĩnh Nguyên, 1 đồng 】

"......" Mọi người đều im lặng.

Thật lâu sau, Bắc Phồn mới yếu ớt hỏi: "Hai người, làm chuyện gì đắc tội ông chủ sao?"

Đông Vĩnh Nguyên cùng Dịch Quan liếc nhau, mặt lộ vẻ chua xót.

Đan Tuấn Nghị vừa thấy biểu tình này liền biết, khẳng định là đắc tội, nghĩ đến mình được nhiều tiền lương như vậy, cũng không tiện quá vui sướng khi người gặp họa, vì thế an ủi nói: "Kỳ thật cũng không tính là tệ nhất mà, cũng có mặt tốt đó chứ."

Hai người quay đầu nhìn phía Đông Tuấn Nghị, phảng phất đang hỏi tốt chỗ nào.

"Lần này phát tiền thưởng qua WeChat, không bị trừ thuế nha." Đan Tuấn Nghị vui vẻ nói.