Vu Sư

Chương 66



Sáng sớm hôm sau, không, hẳn là từ đêm qua, đề tài về hình trái tim bằng đèn Khổng Minh trên không trung đại học Hải Thành liền xông lên hot search, các loại video, ảnh chụp ở trên mạng điên cuồng truyền đi, làm những ai không thể xem kịp hoạt động thả đèn Khổng Minh, không có thể tận mắt nhìn thấy một màn này tiếc nuối không thôi.

Đối với oanh động do mình tạo thành, Vu Miểu Miểu vừa lòng đến cực điểm, thật là không uổng phí công cô một tuần trước đã bắt đầu chuẩn bị kinh hỉ. Vốn dĩ cô còn muốn cho đám hồn thể chim chóc giúp cô hoạ lên tên của mình cùng tướng công ra, giống hệt như cái hình cô vẽ trên đèn Khổng Minh kia ấy, nhưng như vậy cũng quá phô trương rồi, càng không thể giải thích những cái đèn Khổng Minh đó làm như thế nào bày ra được, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Vu Miểu Miểu đang vui vẻ sung sướng lướt ảnh chụp trên Weibo, thấy chụp đẹp liền lưu vào trong máy. Ngày hôm qua coi chỉ lo hôn, không để ý chụp ảnh. Bất quá, cái này có mấy hình này cũng xem như không mấy đáng tiếc.

Hắc hắc hắc ~~~

Nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua, Vu Miểu Miểu nhịn không được tự mình vui vẻ một, cười cười đến mặt đều đỏ. Ai nha, tướng công ngày hôm qua bị cảm động, thật đúng là nhiệt tình nha.

Đúng lúc này, di động bỗng nhiên bắn ra một cái tin nhắn, là nhóm chat của phòng ký túc xá 318 bọn cô.

Vu Miểu Miểu giơ tay click mở, cứ như vậy một lát sau, trong nhóm đã nhiều thêm vài tin nhắn.

Công Tôn Liên: 【 mọi người nói xem Miểu Miểu thức chưa? 】

Ngũ Nhạc Tâm: 【 bình thường mà nói hẳn là thức rồi, nhưng hôm nay có bình thường hay không cũng không biết. 】

Mạc Tịnh: 【 dù sao đêm qua khẳng định không bình thường. 】

Phía dưới là kèm theo một loạt icon ngượng ngùng đỏ mặt, làm Vu Miểu Miểu hơi ngơ ngác không thể hiểu được.

Vu Miểu Miểu: 【 Mình thức rồi đây. 】

Công Tôn Liên: 【 Ồ vậy mà thức rồi sao?. 】

Ngũ Nhạc Tâm: 【 Ồ vậy mà vẫn rời giường, sinh hoạt như bình thường sao?. 】

Mạc Tịnh: 【 xem ra tối hôm qua cũng thực bình thường. 】

Vu Miểu Miểu lúc này cũng đã nhìn ra ý tứ trong lời nói của bọn họ, nghĩ mình là người có tướng công, tuy rằng còn chưa cưới qua cửa, nhưng tối hôm qua tướng công đã nhiệt tình như vậy, không phải chuyện kia chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?

Vì thế hào phóng đáp lại: 【 ai, mình cũng thấy thật đáng tiếc đây. 】

Tức khắc trong nhóm thoáng hiện một loạt dấu ba chấm.

Ngũ Nhạc Tâm giận dữ hỏi: 【 Vu Miểu Miểu, tiết tháo của bồ đâu mất hết rồi? 】

Vu Miểu Miểu cười hắc hắc trả lời: 【 chúng ta là quan hệ nam nữ đứng đắn, sao lại là không tiết tháo? 】

Tức khắc lại là một loạt dấu ba chấm, ba đứa bạn cẩu độc thân, ở phương diện này chỉ có thể tự than thở không bằng.

Lúc này Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhớ tới mình từng đáp ứng bạn cùng phòng giới thiệu tướng công cho mọi người quen biết, nhưng đêm qua chuyện phát triển vượt quá dự đoán của cô, cô vui vẻ hào hứng nên quên luôn cả đám bạn cùng phòng. Tức khắc có chút ngượng ngùng gửi WeChat nói: 【 Thật ngại quá, ngày hôm qua không giới thiệu tướng công cho mấy bồ quen biết, chờ lần sau có cơ hội mình hỏi lại hỏi hắn. 】

Ngũ Nhạc Tâm: 【 Thôi được rồi, ngày hôm qua thấy hai người như vậy liền biết không có tâm tư nghĩ tới cái gì khác rồi. 】

Mạc Tịnh: 【 đúng vậy, tụi này xem xong đèn liền trực tiếp về ký túc xá, căn bản cũng không hy vọng xa vời. 】

Công Tôn Liên không nói chuyện, mà gửi một tấm ảnh chụp ra, sau đó @ Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu click mở vừa thấy, liếc mắt một cái liền ngơ ngẩn.

Đó là ảnh chụp cô cùng tướng công ôm hôn nhau, dưới đầy trời trôi nổi đèn Khổng Minh, giữa hình trái tim sáng lấp lánh như sao, tướng công hơi hơi cúi người hôn môi cô. Tuy tấm ảnh chụp này không rõ ràng chụp được ngũ quan bọn họ, nhưng bất luận là hình dáng, quần áo, hay là Oa Oa ngồi trên đầu vai tướng công, không một cái gì không cho thấy thân phận bọn họ. Quan trọng nhất là, toàn bộ cảnh nền sau lưng hai người bọn họ đều được làm mờ, có một loại mỹ cảm như giữ chốn trần thế ồn ào náo động, chỉ đôi ta an tĩnh.

Công Tôn Liên: 【 biết bồ lo hôn môi không có thời gian chụp, chị em chụp giúp đó. Thế nào, chụp không tồi đúng không. 】

Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, Vu Miểu Miểu cơ hồ cảm động muốn khóc: 【 Tiểu Liên, mình yêu bồ. 】

Nói xong, cô lại gửi thêm một câu: 【 chờ bồ có bạn trai, mình cũng giúp bồ chụp. 】

Công Tôn Liên trả về một chuỗi dấu ba chấm.

Ngũ Nhạc Tâm cùng Mạc Tịnh cũng chịu không nổi: 【 tú ân ái một vừa hai phải thôi! 】

Công Tôn Liên nhìn cảnh tượng cả đám láo nháo vui vẻ trong nhóm chat, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

"Tiểu Liên đang cùng bạn học nói chuyện phiếm sao?" Cha Công Tôn Liên là Công Tôn Nguyên Minh, vừa lái xe vừa gợi chuyện với con gái đang ngồi bên ghế phụ.

"Dạ." Công Tôn Liên gật đầu.

"Xem ra con ở trường học rất vui vẻ." Vẻ mặt Công Tôn Nguyên Minh vui mừng.

"Bạn cùng phòng con ai cũng tốt hết." Công Tôn Liên vui vẻ gật đầu.

"Tối hôm qua đại học Hải Thành thả đèn Khổng Minh, Tiểu Liên khẳng định chụp rất nhiều ảnh đẹp ảnh đúng không." Công Tôn Nguyên Minh nhìn thoáng qua máy ảnh microless trong tay con gái. Khi con gái còn nhỏ, hắn và vợ chọn lớp tài năng cho con bé là dương cầm, nhưng nó lại cố tình thích nhiếp ảnh, hơn nữa rất có thiên phú, nó thích nhất là những cảnh đẹp thiên nhiên sông núi, nhưng lại vì sức khoẻ suy nhược, không đi được đâu quá xa.

Nghĩ đến sức khoẻ con gái nhi, ý cười trên mặt Công Tôn Nguyên Minh hơi cứng lại.

"Ừm, chụp rất nhiều." Công Tôn Liên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói, "Ủa? Ba, chúng ta không phải về nhà sao?"

"Đi bệnh viện trước." Công Tôn Nguyên Minh nói.

"Ba, gần đây thân thể con khá hơn nhiều rồi, buổi tối giấc ngủ cũng khá hơn nhiều, không cần đi đây." Công Tôn Liên thật chán ngán bệnh viện, khó có khi được chạy ra khỏi đó, thật không muốn quay về chút nào nữa.

"Chính là vì gần đây thân thể con khá hơn nhiều, mới càng phải đi kiểm tra, nhìn xem có chuyển biến tốt đẹp nào hay không."

"Thôi được rồi, ba vui là được." Công Tôn Liên bất đắc dĩ.

Bên kia, Vu Miểu Miểu cùng bạn cùng phòng hàn huyên hai câu xong, liền quyết đoán đăng tấm ảnh Công Tôn Liên gửi cho mình lên status bản thân, cũng thêm vào một câu: Nghe nói tối hôm qua đôi tình lữ nào hôn môi nhau dưới đèn Khổng Minh sẽ được ái thần chúc phúc.

Đăng xong, phía dưới một mảng like, tất cả đều là bạn cùng phòng và tổ bốn người của phòng làm việc. Bạn cùng phòng chỉ là bấm like, nhưng bốn người phòng làm việc còn ân cần để lại bình luận.

Bắc Phồn: Trời sinh một đôi.

Đan Tuấn Nghị: Lương duyên trời ban.

Dịch Quan: Trai tài gái sắc.

Đông Vĩnh Nguyên ước chừng cảm thấy thành ngữ thích hợp đều bị mấy tên ở trên dùng hết, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được cái gì thích hợp, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội vuốt mông ngựa, vì thế trắng trợn hỏi ra một câu: Khi nào kết hôn?

Vu Miểu Miểu nhìn ba dòng bình luận trên chỉ là nhìn thấy vui vẻ, nhưng đối với bình luận này của Đông Vĩnh Nguyên lại tự mình trả lời: Chờ khi tôi hai mươi nha.

Khi Quý Lãng đi tới, vừa lúc thấy Vu Miểu Miểu đang trả lời cho Đông Vĩnh Nguyên, tất nhiên cũng thấy được bức ảnh kia. Quý Lãng vốn tính cách nội liễm, hắn có thể khi động tình cùng Vu Miểu Miểu hôn môi trước công chúng, nhưng tuyệt đối sẽ không khoe khoang lên mạng như Vu Miểu Miểu vậy. Hơn nữa lại là để cho đám nhân viên của hắn thấy, tức khắc hắn liền mặt già nóng lên, lên tiếng nói: "Loại chuyện này em đăng lên làm cái gì."

"Em đăng lên mạng thì sao chứ, em cũng chỉ cho bạn bè xem thôi, người ta còn gửi cả clip lên Weibo kìa, nếu không phải sợ bại lộ, em đều hận không thể nói cho khắp thiên hạ, trái tim kia là em tặng cho anh, mới không phải cái ái thần gì đâu." Khi nói chuyện, trên mặt Vu Miểu Miểu còn có chút tiếc nuối.

Quý Lãng hơi giật mình, biểu tình phức tạp: Em hận không thể nói cho khắp thiên hạ, nhưng anh lại chỉ muốn đem em giấu đi, không cho bất luận kẻ nào thấy em tốt, không cho bọn họ phát hiện em, như vậy sẽ không ai có thể cướp em đi.

"Tướng công, tướng công ~~" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nắm lấy tay Quý Lãng, "Anh làm sao vậy?"

Quý Lãng hoàn hồn, lúc này mới phát giác, năng lượng Mộng Ma trên người mình trên người bỗng nhiên xao động lên, đã tràn đầy cả gian phòng khách. Hắn lập tức thu trở về, khẩn trương nói: "Em không có sao chứ?."

"Em đâu có sao, bất quá Oa Oa lại ăn no." Vu Miểu Miểu chỉ chỉ Oa Oa vốn dĩ đang nằm ở ban công phơi nắng, cảm giác được năng lượng Mộng Ma khuếch tán ra liền bị thu hút chạy về phòng khách.

Quý Lãng nhìn qua, Oa Oa vừa vặn nấc một cái cách, tức khắc ngượng ngùng che miệng.

"Nhưng mà tướng công, vừa rồi anh làm sao vậy? Là nghĩ đến cái gì không tốt sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng hỏi, tuy rằng khi tâm tình tướng công không tốt thì năng lượng Mộng Ma sẽ xao động, nhưng khuếch tán ở phạm vi lớn như vừa rồi thì vẫn là lần đầu tiên.

"Không có, anh chỉ là......" Quý Lãng không muốn để Vu Miểu Miểu biết ý nghĩ của mình trong nháy mắt vừa rồi. Cô là một cô gái nhiệt tình như ánh sáng mặt trời, không nên bị mình giấu ở trong bóng tối.

"Chỉ là cái gì?"

Quý Lãng trả lời không được, trầm mặc nhắm mắt, bỗng nhiên cúi đầu ép người vào sô pha.

"Ưm ~"

Vu Miểu Miểu đầu tiên là kinh ngạc trừng lớn mắt, sau đó liền...... chủ động hé môi ra. Dùng hành động chứng tỏ cái đầu lưỡi tê dại của cô tối hôm qua, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã khỏi hẳn, có thể tái chiến.

Quý Lãng tất nhiên sẽ không khách khí, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Nhà Hứa đại sư.

Ngày hôm qua Đông Vĩnh Nguyên lại đây cùng sư phụ ăn Tết Trung Thu, buổi tối uống có hơi nhiều, liền ở lại nhà sư phụ nghỉ ngơi. Lúc này vừa mới rời giường, còn có chút say rượu đau đầu, đang uống trà giải rượu. Hắn vừa cầm di động lướt web vừa chat trong nhóm công ty.

Một đám cẩu độc thân không có đối tượng, được nghỉ cũng chỉ ngồi xổm trong nhà, ngoại trừ nói chuyện phiếm chat chít lung tung, cũng không còn lạc thú khác.

Bắc Phồn: 【 cũng đúng, bà chủ mới mười tám, muốn kết hôn còn phải hai năm nữa. 】.

Đan Tuấn Nghị: 【 Mấy người nói xem, với tính cách này của ông chủ, khẳng định không có bạn bè gì, đến lúc đó chúng ta có thể làm rể phụ không? 】

Dịch Quan: 【 chuyện này mà cậu cũng dám nghĩ. 】

Đan Tuấn Nghị: 【 nghĩ thì làm sao? Cái quyển tiểu thuyết cẩu huyết tôi viết bậy, vậy là tình tiết trong đó đều bị cậu thực hiện hết rồi đó. 】

Đông Vĩnh Nguyên nhìn đến chỗ này, nhịn không được hỏi: 【 Dịch Quan, em gái cậu tỉnh chưa? 】

Dịch Quan: 【 tỉnh, đêm qua là tỉnh rồi. 】

Bắc Phồn đang muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên thấy sư phụ hắn cùng nhị sư huynh Hứa Uy đi đến.

"Chuyện đại học Hải Thành thả đèn Khổng Minh, con thấy thế nào?" Hứa đại sư hỏi Hứa Uy.

"Con xem video rồi, hẳn là điểu linh." Hứa Uy nói.

Ngày hôm qua chuyện thả đèn ở đại học Hải Thành bị truyền đi hot như vậy, người hiệp hội tất nhiên cũng thấy. Bọn họ đối với cái trùng hợp gì, ái thần gì, đều nhất định không tin. Video trên mạng bọn họ xem qua, khi đèn Khổng Minh tạo thành hình trái tim, rõ ràng là có dị động, khẳng định không phải con người có thể làm.

"Có thể đồng thời thao túng nhiều điểu linh như vậy, tu vi không thấp a." Biểu tình Hứa đại sư ngưng trọng nói, "Tuy rằng không thương tổn người thường, chỉ là làm cái hình trái tim thôi, nhưng chúng ta vẫn nên điều tra rõ, rốt cuộc người này muốn làm cái gì? Nếu thật sự là quỷ vật đạo hạnh ngàn năm, cần phải cảnh giác."

"Dạ, sư phụ, một lát con liền đến đại học Hải Thành xem cho rõ ngọn ngành." Hứa Uy lập tức nói.

"Cái đó......" Đông Vĩnh Nguyên đang yên lặng ngồi cạnh bên nghe đại khái bỗng nhiên nhấc tay lên, chờ sư phụ cùng sư huynh đều nhìn qua, hắn mới nói, "Con có một suy đoán còn chưa xác định, nhưng có tám phần nắm chắc, mọi người muốn nghe không?"

"Nói đi!" Hứa đại sư hiểu biết tính từ đồ đệ này của mình nhất, nói chuyện với nó chỉ cần ra mệnh lệnh là được, bằng không sẽ bán hũ nút cả ngày.

"Được rồi." Đông Vĩnh Nguyên ngồi thẳng người, cười thần bí, "Ngày hôm qua mấy điểu linh ở đại học Hải Thành, không phải quỷ vật khống chế, mà là hành vi của con người cơ."

"Hành vi con người? Ý cậu là nói có tu sĩ chuyên khống điểu linh bày ra? Cho dù là điểu linh, số lượng đó ít nhất cũng mấy trăm thậm chí đến một ngàn điểu linh, ai có thể có cái tu vi này chứ?." Hứa Uy không tin.

"Con căn cứ vào cái gì đoán được?" Hứa đại sư thấy vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên chắc chắn, nhịn không được hỏi.

"Căn cứ vào cái này." Đông Vĩnh Nguyên đưa tấm hình Vu Miểu Miểu mới vừa đang lên cho hai người xem.

Thầy trò hai người thò lại gần vừa thấy, đồng thời mí mắt run lên. Hứa đại sư càng sắc mặt trầm xuống, hắn đã hơn 60 tuổi, Đông Vĩnh Nguyên này vậy mà còn dám cho hắn xem loại hình ảnh này.

"Là Mộng Ma cùng Vu Miểu Miểu?!" Hứa Uy sau kinh ngạc cảm thán lúc ban đầu, liền nhận ra hai người trong ảnh. Rốt cuộc có bao nhiêu người ăn mặc kiểu dân tộc cùng đứng với một người đàn ông vai mang một con búp bê vải chứ, không một chi tiết nào không cho thấy thân phận Vu sư của Vu Miểu Miểu.

"Cậu là nói những điểu linh đó là Vu Miểu Miểu thao túng, sao cậu xác định được?" Hứa Uy theo sát hỏi.

"Hỏi một chút không phải là biết rồi sao." Đông Vĩnh Nguyên lấy di động lại, nhắn cho Vu Miểu Miểu một tin nhắn WeChat, chờ Vu Miểu Miểu trả lời, lại đưa cho hai người kia xem.

Hai thầy trò Hứa đại sư tiếp tục xem, chỉ thấy khung chat có vài câu đối thoại.

Đông Vĩnh Nguyên: 【 Bà chủ, tối hôm qua cái hình trái tim khổng lồ trên đại học Hải Thành, là cô làm à? 】

Vu Miểu Miểu: 【 không sai, là lễ vật tôi đưa cho tướng công. Không tồi chứ? 】

Đông Vĩnh Nguyên trả lại một icon dựng ngón tay cái: 【 làm như cầu hôn luôn ấy, vô cùng tuyệt vời!. 】

Hai thầy trò Hứa đại sư sắc mặt trầm trọng, nửa ngày không nói nên lời.

"Cho nên sư huynh, anh không cần đi tra xét." Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên như "ta giúp ngươi đại ân".

Hứa Uy sắc mặt tối sầm, nhìn Đông Vĩnh Nguyên liền mắng: "Cầu hôn, cầu cái gì hôn, cậu rất hy vọng hai người bọn họ kết hôn sao?"

"......" Đông Vĩnh Nguyên bị mắng có chút ngơ ngác.

Tôi vì sao không thể hy vọng hai người bọn họ kết hôn?

Lúc này Hứa đại sư bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: "Ai, Vu thuật này thất truyền đã lâu, không nghĩ tới lại cường đại như thế, về sau nếu như hiệp hội muốn cùng Mộng Ma đối lập, phỏng chừng chỉ mỗi Vu Miểu Miểu thôi đã khó đối phó."

"Sư phụ, ngài cũng không cần lo lắng quá mức, có lẽ đến lúc đó bọn họ cũng đã chia tay thì sao?" Hứa Uy nói, "Không nói đến tình cảm nam nữ vốn dĩ đã không ổn định, cũng không ai có thể ở ở bên cạnh Mộng Ma lâu mà. Cho dù có kết hôn, cũng có khả năng sẽ ly hôn."

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong không thoải mái, hắn vẫn rất xem trọng ông chủ và bà chủ mình: "Sư huynh, anh không thể lấy quá khứ của mình đi suy đoán những người khác a."

"Đông Vĩnh Nguyên!!" Hứa Uy giận dữ.