Vu Sư

Chương 69



Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu từ toà nhà đi ra, theo bản năng nhìn thời gian một chút, từ lúc đi lên đến khi ra tới tổng cộng mất mười lăm phút mà thôi, quả nhiên không vượt quá hai mươi phút.

"Tướng công, em kiếm được tiền nè." Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.

"Ừ, giỏi quá, kiếm được bao nhiêu?" Quý Lãng phối hợp hỏi, hắn biết Vu Miểu Miểu thích kiếm tiền.

"Không nhiều lắm, chỉ có mười vạn." Vu Miểu Miểu tâm tình thực tốt nói.

Quý Lãng cười cười, khởi động xe, vừa lái ra ngoài tiểu khu vừa cười nói: "Nói như vậy, anh lại có thêm mười vạn đồng tiền tiêu vặt nhỉ."

Quý Lãng kỳ thật mỗi tháng cũng không có chi tiêu gì lớn, nhà ở, xe, đều đã sớm mua đứt. Ngay cả tiền thuế cầu đường hay tiền bảo dưỡng xe, cũng đã giao phó hết cho công ty mua bán ngay từ đầu hết. Hắn cũng không có sở thích nào cần tiêu tiền, không thích ra cửa, cho nên cũng không cần quá nhiều quần áo, mỗi tháng chi tiêu chỉ là ăn cơm mà thôi. Hắn kiếm tiền chỉ là vì không để cho mình nhàm chán, tiền để dành nhiều, ngẫu nhiên nhớ tới liền tìm chỗ tiêu bớt.

Vu Miểu Miểu cho hắn tiền tiêu vặt, vẫn luôn nằm trong tài khoản hắn không nhúc nhích, hắn không tiêu, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt không thu.

"Hôm nay không cho anh làm tiền tiêu vặt đâu nha!". Vu Miểu Miểu nói.

Quý Lãng liếc Vu Miểu Miểu liếc mắt một cái, thấy đôi mắt to lấp lánh tỏa ánh sáng của cô, liền biết cô có chuyện muốn làm, vì thế phối hợp hỏi: "Vậy em định xài như thế nào?"

"Em muốn mang anh đi SHOPING." Vu Miểu Miểu giơ di động, đưa ra số dư mười vạn đồng mới vừa thu vào, học theo ngữ khí tổng tài bá đạo nói, "Tướng công, chiều nay, anh mua đồ vật, em trả tiền, phải tiêu hết toàn bộ cho em."

Quý Lãng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phụt một tiếng bật cười, cái cô nhóc này ở trường học xem cái phim truyền hình kỳ quái gì rồi sao?

"Anh cười cái gì?" Vu Miểu Miểu khẩn trương nói, chẳng lẽ là tướng công chê tiền ít?.

"Anh vui thôi." Quý Lãng nghiêm trang nói.

Vu Miểu Miểu vừa nghe tướng công vui vẻ, tức khắc liền thỏa mãn, quả nhiên TV là nơi phản ánh sinh hoạt nha.

Quý Lãng vừa lái xe, vừa tự hỏi mười vạn đồng thì phải tiêu như thế nào, hắn chưa từng có kinh nghiệm tính toán mấy cái này. Hắn cùng cha mẹ quan hệ không tốt, trước nay cũng chứ từng thiếu tiền. Hơn nữa, bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã xa cách đối với hắn, vì đền bù, mỗi năm hai người đó đều sẽ cho hắn một khoản tiền tiêu vặt kếch xù. Sau đó hắn từ trong nhà dọn ra ngoài, cha hắn càng trực tiếp chia cho hắn một phần cổ phần công ty, tuy rằng hắn mặc kệ, nhưng mỗi năm tiền chia hoa hồng đều sẽ đúng hạn chuyển vào tài khoản hắn.

Ngoại trừ căn hộ hiện tại là do chính hắn bỏ tiền mua, tất cả các bất động sản khác đều là trong nhà giúp hắn chuẩn bị, căn biệt thự mà quỷ đồng tử Hạng Ninh hiện tại đang ở cũng chính là căn nhà mẫu hai năm trước khi khu vực đó xây dựng đã để lại cho hắn.

Mười vạn đồng nếu đem đi nua đồng hồ, một cái đồng hồ thôi là có thể giải quyết. Nhưng giá cả đồng hồ chênh lệch quá lớn, muốn đắt thì có thể lên đến hàng trăm hàng ngàn vạn, nếu Miểu Miểu thấy nhiều tiền như vậy, không chừng sẽ càng trầm mê với chuyện kiếm tiền, không được, không thể mua đồng hồ.

Vậy còn có thể mua gì?

Quý Lãng thật sự không nghĩ ra được, thừa dịp đèn đỏ, Vu Miểu Miểu không chú ý, hắn cầm di động gửi tin nhắn vào nhóm chat công ty trên WeChat.

Quý Lãng: 【 mười vạn đồng phải tiêu như thế nào, một lần tiêu vừa vặn. 】

Những lời này vừa ra, trong nhóm tức khắc liền im lặng, vấn đề này phải trả lời như thế nào? Cái gì kêu là tiêu vừa vặn?

Bắc Phồn lên tiếng trước: 【 Ông chủ, cái tiêu chuẩn gì gọi là tiêu vừa vặn? 】

Đan Tuấn Nghị: 【 đúng vậy, cái gì kêu là tiêu vừa vặn. 】

Dịch Quan: 【 mười vạn đồng em có thể tiêu một năm. 】

Quý Lãng nhìn đến ba chữ tiêu một năm này, tức khắc đầu tê rần, bổ sung nói: 【 chiều nay xài hết, một món thôi. 】

Lời này của hắn vừa ra, tổ bốn người phòng làm việc đều không khỏi nhướng mắt bĩu môi, đây là khoe khoang nha, khoe khoang trần trụi nha.

Bắc Phồn: 【 Có phải ông chủ đang muốn mua quà cho bà chủ không? Mười vạn đồng, một cái túi là có thể xài hết. 】

Quý Lãng nhíu mày đang muốn tiếp tục nói chuyện, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên kêu một tiếng: "Tướng công, đèn xanh."

Quý Lãng không có cách nào, chỉ có thể buông di động, tiếp tục lái xe.

"Tướng công, phía trước có cái trung tâm thương mại kìa, nhìn cũng có vẻ lớn lắm đó, chúng ta đi cái đó đi." Vu Miểu Miểu nói.

"Ừm," Quý Lãng tất nhiên không có ý kiến, lái xe đi vào bãi giữ xe trung tâm thương mại.

Khi Quý Lãng lái xe đi trung tâm thương mại, Đông Vĩnh Nguyên tựa hồ thu phục được thằng bạn Thang Dương Thành rồi, nên lúc này cũng bắt đầu online. Là người duy nhất biết được kế hoạch của Vu Miểu Miểu, Đông Vĩnh Nguyên liếc mắt một cái liền nhìn ra tinh tuý trong câu hỏi của ông chủ. Đây là bà chủ cho hắn tiền tiêu, nhưng hắn lại không muốn làm bà chủ cảm thấy mười vạn quá ít.

Đông Vĩnh Nguyên: 【Ông chủ đi cửa hàng thời trang nam MJ đi, đây là một nhãn hàng tầm trung, âu phục trong tiệm giá cả đâu đó năm sáu vạn, đắt nhất cũng chỉ tám chín vạn. Bảo đảm mười vạn đồng, mua được món sang quý nhất. Cửa hàng này, trong mấy trung tâm thương mại hơi to to một chút của Hải Thành đều có quầy, rất dễ tìm. 】

Một lát sau, Đông Vĩnh Nguyên còn gửi qua hình search trên bản đồ, chỉ các nơi phân bố của các cửa hàng thời trang MJ.

Loạt thao tác này của Đông Vĩnh Nguyên, có thể thấy là kiến thức cơ bản của trợ lý chuyên nghiệp.

Quý Lãng đậu xe xong, nhìn thoáng qua bản đồ trong nhóm chat, phát hiện trong trung tâm thương mại này cũng có một cửa hàng thời trang MJ, tức khắc vô cùng hài lòng, trả về trong nhóm chat bốn chữ: 【 tiền thưởng gấp đôi. 】

Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ: 【 cảm ơn ông chủ. 】 . Truyện Dị Giới

Trong nhóm chat, ba người khác thấy mà vẻ mặt bội phục, là một trong những nhân viên ít ỏi trong phòng làm việc của Tử Hòa đại thần, Đông Tử tuy rằng văn học tu dưỡng không cao, thành ngữ cũng không biết nhiều lắm, kịch bản cũng không viết được, nhưng hắn tồn tại không phải không có lý do nha.

Cửa hàng thời trang MJ ở vào lầu hai của khu thương mại, nên vừa vào thang máy, Quý Lãng liền trực tiếp ấn lầu hai.

Vu Miểu Miểu thấy cũng không có phản ứng gì, chỉ lại cúi đầu nhìn thoáng qua Oa Oa trong lòng ngực.

Quý Lãng lúc này cũng nhìn lướt qua Oa Oa, sau đó mày nhăn lại, nhận thấy có gì không đúng, Oa Oa tựa như không còn linh động như lúc trước.

"Oa Oa làm sao vậy?" Quý Lãng hỏi.

"Đang ngẩn người." Vu Miểu Miểu nói.

Hôm nay cắn nuốt oán niệm là một tia tình niệm vô cùng nồng đậm, đây là loại cảm xúc Oa Oa trước nay chưa từng tiếp xúc, cho nên cần một khoảng thời gian để tiêu hóa. Mà mỗi lần tiêu hóa, Oa Oa đều sẽ đắm chìm trong mớ bòng bong cảm xúc của chính mình, biểu hiện ra ngoài chính là ngẩn người như thế.

Oa Oa cũng sẽ ngẩn người? Quý Lãng có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ Oa Oa mỗi ngày đều phơi nắng, khả năng lúc ấy cũng đang ngẩn người.

Xác định Oa Oa không có việc gì, Quý Lãng liền không chú ý nữa, thang máy thực mau chóng tới lầu hai.

"Tướng công, anh muốn mua cái gì?" Vừa ra khỏi thang máy, Vu Miểu Miểu liền gấp không chờ nổi hỏi, phảng phất như không muốn nắm cái số tiền một vạn đồng kia thêm một giây nào nữa.

Quý Lãng đã thấy bảng hiệu tiệm MJ cách đó không xa MJ, giơ tay chỉ chỉ: "Mua bộ âu phục."

Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: "Ô, em còn chưa thấy tướng công mặc âu phục lần nào nha, chúng ta đi mua đi."

Quý Lãng bản thân đã là ông chủ, ngày thường tất nhiên là mặc như thế nào thoải mái thì mặc như thế ấy, âu phục hắn cũng có, chẳng qua Vu Miểu Miểu chưa từng thấy thôi. Còn mua xong có dùng hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của Quý Lãng. Dù sao nếu đi hẹn hò, còn không phải là cùng người mình thích ở bên nhau cho hết thời gian sao.

Hai người cùng nhau đi về hướng quầy hàng, vừa vào cửa liền có một nhân viên bán hàng ăn mặc đồng phục nghiêm túc niềm nở đón chào. Nơi này là cửa hàng bán đồ nam, ánh mắt nhân viên bán hàng tất nhiên dừng ở trên người Quý Lãng. Tuy Quý Lãng thoạt nhìn có chút không dễ tiếp cận, nhưng là một người bán hàng chuyên nghiệp, dù cho khách hàng có như thế nào cũng phải căng da đầu bước lên chào đón.

"Tiên sinh, muốn mua quần áo sao?" Nhân viên bán hàng là một chị gái xinh đẹp tầm hơn hai mươi tuổi, lúc này giọng nói vẫn có chút phát run.

Quý Lãng nỗ lực làm cho năng lượng Mộng Ma của mình vững vàng ổn định lại, đợi một lát sau mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nhân viên bán hàng kia thở ra nhẹ nhõm một hơi, lại lần nữa lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, phát hiện vị khách nam này hình như đã ôn hoà hơn trước một ít, không còn bộ dáng khủng bố nữa. Tức khắc trên mặt hiện ra nụ cười chuyên nghiệp, thần thái nhẹ nhàng đi không ít: "Vậy xin hỏi, ngài muốn mua áo sơmi, giày, hay là bộ âu phục?"

Quý Lãng không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu tức khắc vượt trước một bước, nói: "Để tôi đi chọn."

"Anh đến phòng thử đồ chờ." Quý Lãng không nói gì, lập tức đi hướng vào trong tiệm.

Vu Miểu Miểu chờ Quý Lãng đi xa, lúc này mới nhỏ giọng hỏi chị gái bán hàng: "Quần áo chỗ này của cô, đắt nhất khoảng bao nhiêu tiền?"

Vu Miểu Miểu muốn mua cho tướng công nguyên một bộ, nhưng mà lại sợ mười vạn đồng không đủ. Tuy trong thẻ cô vẫn còn tiền, nhưng đó là tướng công cho coi, nếu dùng tiền của tướng công, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa cả.

Cô gái nhân viên bán hàng dẫn tuy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn giải đáp nói: "Chỗ chúng tôi áo sơmi đại khái 5000 đồng một cái, âu phục thì nhiều giá, đắt cũng khoảng tám chín vạn, rẻ cũng cỡ hai ba vạn."

Vu Miểu Miểu vừa nghe, tức khắc yên tâm, đủ tiền rồi.

"Vậy đem mấy loại quần áo đắt nhất ở chỗ này của cô ra đây, dựa theo dáng người tướng công tôi, phối vài bộ cho chúng tôi chọn đi." Vu Miểu Miểu làm gì biết chọn âu phục, loại chuyện này đương nhiên là để cho người chuyên nghiệp đến làm rồi.

"Được ạ." Nhân viên bán hàng hai mắt sáng lên, cô ta là người có kinh nghiệm, cô gái trước mắt này nếu đã hỏi trước giá cả, rồi lại yên tâm nhắc đến chuyện mặc thử, vậy khẳng định sẽ mua.

Chỉ chốc lát sau, cô gái nhân viên bán hàng liền hoả tốc phối ba bộ âu phục, phong cách thoải mái nhàn nhã, phong cách nghiêm túc chuyên nghiệp, phong cách tinh anh thành đạt, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tất cả đều phối rất phù hợp.

Quý Lãng vốn định tùy tiện mua một bộ, làm Vu Miểu Miểu tiêu tiền vui vẻ rồi đi, chờ đến khi nhìn thấy Vu Miểu Miểu kêu người phối ba bộ quần áo ra, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp thay từng bộ một. Phong cách thoải mái thì trông vô cùng đẹp trai, phong cách chuyên nghiệp thì nhìn nhã nhặn lễ độ, phong cách tinh anh thì khí tràng quá mạnh mẽ, cuối cùng Vu Miểu Miểu cứ băn khoăn chọn qua chọn lại giữa phong cách thoải mái và phong cách nghiêm túc.

Quý Lãng cũng không gấp, cứ để Vu Miểu Miểu rối rắm ở đó.

"A nha, hai bộ đều muốn, mình quả nhiên vẫn kiếm tiền quá ít mà." Nếu có thêm chút tiền, liền có thể mua cả hai bộ.

Quý Lãng nghe xong, trong lòng cứng lại, xem ra ý tưởng kiếm tiền của Vu Miểu Miểu như thế nào cũng không ngăn chặn được.

"Hay là mua bộ phong cách chuyên nghiệp này đi, bộ này có chương trình khuyến mãi đó, mua một bộ được tặng một đôi nút tay áo trị giá 6 ngàn." Nhân viên cửa hàng thấy Vu Miểu Miểu rối rắm, lên tiếng đề nghị nói, "Nếu như ngài mua, trong tiệm chúng tôi có sẵn thợ, có thể giúp ngài may lên luôn bây giờ."

Sau khi quan sát nãy giờ, bọn họ đã nhìn ra, là nữ sinh đáng yêu trước mắt này đang tiêu tiền mua quần áo cho người đàn ông khí tràng cường kia. Rõ ràng nhìn bộ dáng thì người đàn ông kia có vẻ rất có tiền, không nghĩ tới là cái miệng cọp gan thỏ, ăn cơm mềm. Hơn nữa nữ sinh này thoạt nhìn tuổi rất nhỏ, không phải là bị lừa chứ.

Trong đầu nhân viên bán hàng nháy mắt tưởng ra một đoạn cẩu huyết, thiên kim nhà giàu ngây thơ vô tội bị phượng hoàng nam ( Editor: chỉ đàn ông ăn bám váy vợ) tâm cơ thâm trầm phượng lừa hôn.

Vở tuồng trong đầu người bán hàng càng ngày càng cường liệt, thế cho nên kinh động Quý Lãng, hắn nhìn lướt qua người bán hàng, trong tai cũng nghe xong đại khái.

"Được, vậy bộ này đi." Vu Miểu Miểu lập tức quyết định.

"Được, mời đi bên này tính tiền." Nhân viên bán hàng bị Quý Lãng liếc mắt một cái nhìn quét qua, trong lòng hoảng hốt, vừa nghe Vu Miểu Miểu quyết định mua, vội vàng xoay người liền đi.

"Tướng công, em đi tính tiền." Vu Miểu Miểu giao Oa Oa cho Quý Lãng, sau đó tự mình đi tính tiền.

Quý Lãng nhận Oa Oa, thấy nó còn đang ngẩn người, một bộ ngây ngốc, nhịn không được nói: "Sao lại còn ngẩn người ra thế, là vì hôm nay không phơi nắng đủ sao?"

Oa Oa mắt điếc tai ngơ, vẫn ngẩn ra như cũ.

Lại một lát sau, Vu Miểu Miểu xách theo ba cái túi mua hàng lớn chạy tới, vui vẻ nói: "Tướng công, mua xong rồi."

"Ừm."

Một màn này ai không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng là nam mua quà cho nữ thôi.