Vu Sư

Chương 72



Ngày thứ ba sau khi Oa Oa vào ở biệt thự, Vu Miễu Miễu đang đi học chợt nhận được một tin nhắn WeChat đến từ Hàn Mộng, là khách hàng đầu tiên sau khi cô đi vào Hải Thị này.

Hàn Mộng: 【 Vu sư, cảm ơn ngài, ba tháng này tôi đã sống rất vui vẻ. 】

Vu Miểu Miểu ngẩn ra, ánh mắt dừng lại trên câu đầu trong trong lịch sử trò chuyện của cô cùng Hàn Mộng, dựa theo mốc thời gian trên đó, chính xác là đã trôi qua được đúng ba tháng rồi.

Hạn chót của ba tháng, tới rồi.

Cô click mở xem thông tin của Hàn Mộng, nhanh chóng thấy được Hàn Mộng ba tháng này đã đăng rất nhiều status trên mạng kèm theo rất nhiều ảnh chụp. Hàn Mộng cùng cha mẹ đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều mỹ thực, ngắm rất nhiều cảnh đẹp, cũng làm một ít chuyện điên cuồng.

Nhảy bungi từ trên đỉnh núi cao nhất, nhảy dù qua thung lũng xanh giữa trời, lặn biển ở vùng biển rộng lớn trong xanh nhất, đi Châu Phi thám hiểm động vật hoang dã, đi Nam Cực ngắm cực quang,...

Vu Miểu Miểu nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Hàn Mộng trên ảnh chụp, biết ba tháng này cô ấy sống hẳn là không có gì tiếc nuối, liền mỉm cười xóa bỏ Wechat của Hàn Mộng.

Khế ước hoàn thành.

Cơ hồ là trong cùng nháy mắt, Hạng Ninh ở biệt thự cũng cảm giác được, tựa hồ có thứ gì về lại trong cơ thể nó.

"Meo?" Mèo đen một bên bị kinh động, kinh ngạc nhìn qua.

"Đã đến lúc rồi." Một lát sau, Hạng Ninh hiểu được, thứ trở lại trong thân thể nó chính là hồn lực đầy lệ khí mà lúc trước đã trao đổi ra ngoài. Chẳng qua hiện giờ nó đã không còn là thân lệ quỷ, nên một thân lệ khí kia không trở lại trên người nó, mà chỉ có một bộ phận nhỏ hồn lực quay trở về trong thân thể nó mà thôi.

Nhưng mà, nếu lệ khí không trở lại trên người mình, thì đi nơi nào?

Đang lúc Hạng Ninh nghi hoặc, tiếng cười sang sảng của Oa Oa từ cách vách truyền tới, nó lộc cộc nhanh chóng chạy từ bên cách vách đến trước mặt Hạng Ninh, trong tay đang nắm lấy một cụm sương đen. Khi màn sương đen kia kề sát vào, Hạng Ninh liền cảm thấy quen thuộc.

"Oa Oa, đó là lệ khí thuộc về ta sao?" Hạng Ninh hỏi.

"Đi chết đi, đi chết đi......" Oa Oa vừa nói đi chết đi, vừa đem lệ khí trong tay ném vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt.

Lúc trước Vu Miểu Miểu đem thể chất lệ quỷ trên người Hạng Ninh mạnh mẽ hoán đổi với Hồng viện trưởng, cho nên sau ba tháng khế ước, khi lệ khí quay trở về, đúng lý nó sẽ trở về trong cơ thể Hồng viện trưởng, nhưng mà Hồng viện trưởng đã bị Oa Oa nuốt, cho nên lệ khí liền dừng lại trong tay Oa Oa.

Nuốt xong, Oa Oa tựa hồ nhìn thấy hình ảnh gì đó, nó lặng im một lát, sau đó chợt giơ tay vỗ vỗ trên đầu Hạng Ninh, phảng phất như đang an ủi.

Thân thể Hạng Ninh là Oa Oa mộng đẹp, chỉ lớn bằng bàn tay, hình thể kém hơn Oa Oa mấy lần, lúc này Oa Oa một tát chụp xuống, nó tự cảm thấy là an ủi, nhưng là đối với Hạng Ninh mà nói, không khác là thái sơn áp đỉnh, ngay lập tức liền bị đè bẹp.

"...... Oa Oa, ngươi làm cái gì vậy?" Hạng Ninh bị bàn tay Oa Oa ấn nằm sấp, rất ngơ ngác.

Oa Oa há miệng thở dốc, tựa như muốn nói chuyện, lại không có phát ra âm thanh. Nó thu bàn tay đang ấn Hạng Ninh, rối rắm ôm đầu mình, sốt ruột đảo quanh tại chỗ.

"Oa Oa, ngươi làm sao vậy?" Hạng Ninh có chút lo lắng.

Oa Oa không để ý tới, chỉ sốt ruột xoay vòng quanh, theo đó, có từng đợt sương đen từ trong thân thể Oa Oa phát tán ra tới, tựa hồ như nó lại phun ra luồng lệ khí vừa mới ăn vào.

"Oa Oa, ngươi làm sao vậy? Lệ khí sao lại chạy ra rồi?" Hạng Ninh tức khắc nóng nảy, nhanh chóng bò đến đầu kia sô pha đang để di động, muốn đi gọi điện thoại cho Vu Miểu Miểu, nói cho cô biết Oa Oa hình như bị tẩu hỏa nhập ma.

"Ba Hồng, con lạnh quá."

Bỗng nhiên, Oa Oa phát ra tiếng, không phải tiếng cười sang sảng, cũng không phải mấy lời thoại kỳ quái gần đây, mà là một câu Hạng Ninh vô cùng quen thuộc.

Tay Hạng Ninh định gọi điện thoại liền cứng đờ, không thể tin tưởng quay đầu lại.

"Ba Hồng, con lạnh quá." Oa Oa đi đến bên cạnh Hạng Ninh, vươn tay, lại vỗ vỗ Hạng Ninh một chút.

Lúc này, Hạng Ninh vẫn bị Oa Oa một cái tát ấn ngã sấp, nhưng lúc này nó đã biết, Oa Oa cũng không phải muốn chơi đùa hay là muốn đánh nó, Oa Oa đây là đang an ủi nó.

Hạng Ninh bỗng nhiên có chút muốn khóc, nhưng lúc này thân thể búp bê vải không có nước mắt, chỉ có thanh âm nghẹn ngào: "Oa Oa, ngươi thấy được sao."

Hạng Ninh đã từng thấy Oa Oa hai lần bị nhân vật bám vào người, một lần là khi nó cắn nuốt oán khí của con lệ quỷ trăm năm, một lần là nuốt vào một tia tình niệm không biết nơi nào tới, mỗi lần cắn nuốt xong Oa Oa đều sẽ học được lời thoại mới. Những lời thoại đó ở đâu mà ra? Tất nhiên là từ ký ức của những oan hồn lệ quỷ lưu lại trong oán khí. Vừa rồi kia cụm lệ khí là thuộc về nó, Oa Oa cắn nuốt xong, cũng thấy được ký ức nó. Câu lời thoại này, chính là đang nói cho nó, Oa Oa thấy được rồi.

Oa Oa thấy được, cho nên đang an ủi nó.

"A ha ha ha......" Oa Oa cười gật đầu.

"Cảm ơn ngươi nha, sau khi ta chết rồi, ngươi là người đầu tiên an ủi ta." Nó bị Hồng viện trưởng hại chết, sau khi chết ba năm, tất cả mọi người cho rằng nó phát bệnh mà chết, cho nên không ai bất bình vì cái chết của nó, cũng không ai an ủi vong linh nó. Nó phiêu đãng ở nhân gian ba năm, không ngừng hấp thu lệ khí, làm bản thân mình lớn mạnh, muốn báo thù. Cứ như vậy, đối với người thường không nhìn thấy nó mà nói, nó không tồn tại, mà đối với người huyền học có thể thấy nó, nó chính là một con ác quỷ phải bị đánh tan.

Cho dù sau này gương mặt thật của Hồng viện trưởng bị bóc trần, tất cả mọi người biết nó là bị Hồng viện trưởng hại chết, nhưng nó là một cô nhi, đã chết ba năm rồi, ngoại trừ lưu lại một dòng trong ký lục phạm tội của Hồng viện trưởng, đã không có ai nhớ rõ nó.

Mãi cho đến hiện tại, không có ai nói với nó một câu, Hạng Ninh, con không đang chết, con thật đáng thương.

"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi......" Oa Oa bỗng nhiên nắm tay, sau đó hung hăng liền nói ba lần đi chết đi.

"

Ý ngươi là nói Hồng viện trưởng đã chết sao?" Hạng Ninh suy đoán ý Oa Oa.

"A ha ha ha......" Oa Oa cười lớn gật đầu.

"Ta biết, là Oa Oa giúp ta báo thù, nuốt hắn luôn." Hạng Ninh cũng cười.

"Meo!" Lúc này, linh miêu một bên an tĩnh ngồi nghe bỗng nhiên nâng móng vuốt chọc chọc Oa Oa.

Oa Oa khó hiểu nhìn về phía miêu miêu, cái con mèo này tuy rằng không thường phản ứng nó, nhưng chúng nó là bạn mỗi ngày cùng nhau phơi nắng, cho nên Oa Oa cũng không chán ghét nó.

"Meoo!" Linh miêu lại há mồm kêu một tiếng, lệ khí khuếch tán trong phòng bỗng nhiên phiên động lên.

"Oa Oa, lệ khí muốn tràn ra ngoài rồi." Hạng Ninh lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng nhắc nhở nói.

Oa Oa vội vàng vung tay nhỏ lên, lệ khí đã khuếch tán ra nửa căn phòng lại lần nữa tụ lại, một lần nữa biến trở về thành một trái cầu đen, nằm gọn trong tay Oa Oa, Oa Oa há mồm lại lần nữa nuốt vào.

"Không được nhổ ra nữa đâu, nếu không cẩn thận xảy ra vấn đề, Quý tiên sinh phát hỏa rất dọa người." Hạng Ninh dặn dò Oa Oa nói.

Oa Oa nghĩ đến cảnh tượng mình bị Quý Lãng khóa lại trong chăn, nhét vào tủ quần áo, rất sợ hãi liên tục gật đầu.

Hai con búp bê vải một lớn một nhỏ đang nói chuyện, di động đặt một bên bỗng nhiên reo lên. Mèo đen đôi mắt đột nhiên sáng ngời, thân thể từ trên sô pha nhảy lên, nhảy vèo đi qua, đệm thịt lót dưới móng vuốt trượt qua, vô cùng nhuần nhuyễn nhận cuộc gọi.

"Hạng Ninh hở?" Giọng Vu Miểu Miểu từ trong điện thoại truyền ra.

Đôi mắt sáng lấp lánh của mèo đen nháy mắt liền ảm đạm đi, biểu tình kinh hỉ biến thành ghét bỏ, nó rướn thân mình nhảy trở về chỗ đang nằm bò ban nãy. Không phải là cá khô, là cái nữ ghét bỏ nó.

"A ha ha ha ha......" Oa Oa nghe được giọng chủ nhân, vui vẻ thò qua tới.

"Oa Oa, ngày mai ta tới xem con." Vu Miểu Miểu nghe được tiếng cười của Oa Oa, biết Oa Oa đang ở bên cạnh điện thoại, lên tiếng chào hỏi Oa Oa.

Oa Oa lập tức vui vẻ gật đầu.

Lúc này Hạng Ninh cũng đi tới, nó ghé vào điện thoại, báo cho Vu Miểu Miểu biết phản ứng của Oa Oa: "Vu sư, Oa Oa nó gật đầu."

"Ừm." Vu Miểu Miểu cười cười lại nói, "Hạng Ninh, khế ước hoàn thành rồi, ngươi hẳn cũng biết đúng không."

"Em đã biết." Hạng Ninh giật mình, tựa hồ biết Vu Miểu Miểu muốn nói gì tiếp theo, ngữ khí có chút níu kéo không nỡ.

"Ngày mai tan học ta sẽ đi qua, sau đó đưa ngươi đi địa phủ." Vu Miểu Miểu gọi điện thoại lại đây là muốn thông báo trước cho Hạng Ninh chuyện này.

"Ừm, em biết rồi." Hạng Ninh tuy rằng không nỡ, nhưng cũng biết chỗ dừng chân tốt nhất của một con quỷ hồn chính là địa phủ.

"Vậy ta cúp máy đây, ngày mai gặp." Vu Miểu Miểu cúp điện thoại.

Hạng Ninh nhìn điện thoại đã ngắt máy, im im một lát mới quay đầu lại cười nói: "Ngày mai ta phải đi rồi."

Oa Oa không rõ cảm xúc của Hạng Ninh, nhưng nó biết ngày mai chủ nhân sẽ tới đưa Hạng Ninh rời đi, cho nên nơi Hạng Ninh đi hẳn là một nơi rất tốt, vì thế nó nhếch miệng cười cười, tỏ vẻ mình đã biết.

Hạng Ninh lại đi thăm mèo đen.

Mèo đen nâng nâng đôi mắt híp lại, nhìn lướt qua Hạng Ninh liền lại nhắm mắt, bên trong không có quá nhiều cảm xúc. Đối với một con linh miêu chuyên bắt quỷ mà nói, nó có thể cho phép một con tiểu quỷ như Hạng Ninh vậy tự do hoạt động trước mặt nó cũng đã là nhượng bộ không tồi. Còn cái nơi mà Hạng Ninh muốn đi, nơi đó vốn dĩ chính là nơi quỷ hồn nên đi.

Hạng Ninh thấy Oa Oa và mèo đen tựa hồ đều không có ý luyến tiếc mình, trong lòng hơi chua xót, xem ra mọi người đều cảm thấy mình nên đi đầu thai nhỉ.

"Đại Hổ, sau khi ta đi rồi, cũng không biết có ai đến giúp ngươi mua cá khô nữa không, thừa dịp ta hiện tại còn chưa đi, ta lại mua thêm cho ngươi nhiều một chút đi." Hạng Ninh mở app ra, vừa hí hoáy hoạt động tay vừa nói, "Hoặc là ngươi còn có cái gì muốn mua không, ta cũng giúp ngươi mua về luôn. Ta sẽ ghi chú để chú chuyển phát nhanh đưa đến cửa biệt thự, ngươi không cần nhận điện thoại, chờ bọn họ đưa lại đây, tự ngươi đi ra cửa lấy là được."

"Mẻo?" Mèo đen vẫn luôn không có phản ứng gì bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.

Cái gì, cái con tiểu quỷ này đi rồi, sẽ không còn con quỷ nào mua cá khô cho bổn miêu đây sao? Vậy bổn miêu phải làm sao bây giờ? Bổn miêu lại không quen biết mặt chữ, không thể tự mình mua đồ được.

Hạng Ninh sống cùng mèo đen hơn một tháng, đối với mèo đen ít nhiều cũng có chút hiểu biết, lúc này tựa hồ như nhìn cũng hiểu mèo đen đang lo lắng gì: "Vu sư khẳng định sẽ còn bắt mấy con quỷ khác, chỉ là không biết lúc nào thôi. Hay là ta mua trước cho ngươi một tháng lương thực, đến lúc đó Vu sư khẳng định lại bắt thêm quỷ mới tới, hoặc là tự ngươi cũng có thể mua, ta dạy cho ngươi nha. Chỗ này là có lịch sử mua sắm này, ngươi chỉ cần click vào, sau đó bấm nút mua là được. Địa chỉ thì đã lưu sẵn ở đây, phương thức chi trả cũng dựa trên thông tin đã lưu sẵn."

"Mẻo?!" Mèo đen xem một trận hoa mắt, phẫn nộ quay đầu đi.

Bổn miêu mới không cần học mấy thứ của nhân loại.

"Nhưng mà ngày mai ta đi rồi, ngươi học không được cũng chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo thôi." Khi mèo đen vừa tới đây, Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng mang theo vài bao thức ăn mèo, hiện giờ còn ném ở một góc kia, mèo đen một ngụm cũng chưa ăn.

Mèo đen dừng một chút, nhìn về phía Oa Oa đứng một bên đang lặp đi lặp lại tổ hợp lời thoại.

"Oa Oa cũng không biết dùng di động, hơn nữa chờ nó đỡ bệnh, Vu sư sẽ đón nó đi rồi." Hạng Ninh lại nói.

"Méo??" Mèo đen nôn nón, móng vuốt bén nhọn lộ ra tới, gắt gao bắt lấy sô pha.

"Ê, sô pha hỏng rồi, Quý tiên sinh sẽ tức giận đó." Hạng Ninh hoảng sợ, nhanh chóng ngăn cản mèo đen.

Mèo đen nghĩ đến gương mặt âm trầm kia của Quý Lãng, móng vuốt đột nhiên cứng đờ, móng nhọn đang bắt lấy sô pha cũng lỏng dần ra.

Mèo đen bực bội không thể phát tiết, tức khắc nội tâm càng khó chịu, đôi đồng tử mèo dựng thẳng lên, trong cổ họng phát ra lộc cộc lộc cộc đe dọa.

Vu sư đáng giận kia, nhận mình rồi lại không hầu hạ mình cho cẩn thận, thật sự đáng giận.

"Hay là ngày mai ta nói với Vu Sư một chút, để chị ấy mau chóng giúp ngươi tìm một con quỷ mới?" Hạng Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình có thể đề nghị một câu, như vậy Đại Hổ sẽ có người chăm sóc.

Am thanh lộc cộc lộc cộc trong họng mèo đen chợt dừng lại, ánh sáng loé lên trong đôi mắt màu đồng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn Hạng Ninh rồi meo meo meo lên một tràng.

Hạng Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tuy rằng đại đa số thời điểm ta có thể hiểu ý ngươi, nhưng ta cũng không thể hiểu tiếng mèo đâu."

Hạng Ninh tâm tư nhanh nhạy, lại thực thông tuệ, cho nên kết hợp tiền căn hậu quả, còn cả phản ứng của mèo đen, đại đa số thời điểm đều có thể đoán ra tâm tư của mèo đen. Nhưng mà một tràng tiếng mèo này của mèo đen quá mức dày đặc, cảm xúc cũng quá mức phấn khởi, nó thật sự đoán không ra được.

"Meo meo meo ~~" mèo đen lại chuyển hướng về Oa Oa ở một bên, lại kêu lên một tràng.

Oa Oa nghiêng nghiêng đầu, trả về một chuỗi tiếng cười sang sảng, hiển nhiên cũng nghe không hiểu.

Mèo đen cũng không tức giận, sau khi lại meo meo méo méo lên một tràng nữa xong, tự mình ngậm một bao cá khô, chạy tới trong bát mèo mà ăn. Cái bát mèo ăn này cũng là Hạng Ninh mua, nó sợ mèo đen ăn cá khô sẽ làm dơ sàn nhà, vì thế mua xong, mỗi lần đều đổ cá khô vào trong bát mèo. Mèo đen vốn thông minh, rất mau đã biết ý Hạng Ninh, hơn nữa chuyện ăn uống trên mặt đất chỉ có mấy con mèo hoang mới làm, nó mới không thấp kém như vậy đâu.

Hạng Ninh tuy không biết mèo đen có ý tứ gì, nhưng thấy nó an tĩnh lại, nghĩ là nó đã tiếp nhận ý kiến của mình rồi.

Hai búp bê một mèo, cứ như vậy an tĩnh hồi lâu, sau khi Hạng Ninh ăn đến thùng cánh gà thứ ba, bình Coca thứ hai, lại thêm một chén lẩu cay, thời gian đã gần rạng sáng. Hạng Ninh đang chuẩn bị lại kêu một bữa ăn khuya, xem thêm một bộ phim điện ảnh để kết thúc tháng ngày mình ở nhân gian này, thì mèo đen luôn an tĩnh ghé vào trong một góc bỗng nhiên đứng lên.

"Meo!" Mèo đen đè lại di động dưới tay Hạng Ninh đang định gọi cơm một phen, hai mắt lấp lánh ánh sáng trong đêm tối.

"Đại Hổ, làm sao vậy?" Hạng Ninh ngẩn ra, "Ngươi cũng muốn ăn cái gì sao?"

Mèo đen không để ý, mà là bỗng nhiên dùng miệng ngậm Hạng Ninh, tiếp theo đầu hất lên, đem Hạng Ninh ném tới trên lưng mình.

Hạng Ninh kêu a một tiếng, phản xạ có điều kiện bắt lấy lông mèo đen.

Mèo đen làm xong hết thảy, chợt lại chạy lòng vòng quanh Oa Oa trong phòng chính.

Oa Oa nhìn mèo đen bỗng nhiên xuất hiện, hơi nghiêng nghiêng đầu có chút tò mò, đang muốn phát ra một chuỗi tiếng cười tỏ vẻ mình nghi hoặc, mèo đen bỗng nhiên nhào tới, một ngụm cắn trên cổ Oa Oa.

Oa Oa chớp chớp mắt, không nhận thấy địch ý nào, liền không thèm phản kháng, mà chỉ kỳ quái nhìn về phía mèo đen.

Mèo đen thấy Oa Oa không phản kháng, tức khắc đôi mắt càng sáng, xoay người liền chạy đến chỗ thang lầu. Mèo đen tuy rằng béo lên không ít, nhưng động tác vẫn nhanh nhạy, hai ba bước liền bò lên trên thang lầu, nó liên tiếp bò hai tầng thang lầu, từ tầng hầm ngầm một đường chạy tới ban công lầu hai mà bình thường nó vẫn phơi nắng, sau đó thân thể len qua kẽ hở lan can ban công lách ra, nhảy xuống.

"A!!!" Hạng Ninh sợ đến quên mất thân phận quỷ hồn của mình, sợ hãi kêu tiếng.

"A ha ha ha......" Oa Oa lại bị cái màn bay lượn trên không nhanh như điện chớp này làm cho vô cùng kinh hỉ, phát ra tiếng cười sảng khoái.

Mèo đen linh hoạt rơi xuống đất, thân thể nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ, từ trong viện nhảy ra, đảo mắt liền biến mất trong đêm tối.