Vu Sư

Chương 76



Thứ hai.

Vu Miểu Miểu mang theo Oa O đã thay quần áo mới về trường học, lập tức liền khiến cho trong phòng ngủ oanh động một trận, đơn giản là vì bộ váy của Oa Oa thật sự quá tinh xảo.

"Quần áo của nó bồ mua ở chỗ nào vậy, quá xinh đẹp rồi, thủ công còn tinh xảo hơn rất nhiều thương hiệu lớn nữa." Ngũ Nhạc Tâm vuốt lớp vải dệt mềm mại trên người Oa Oa, nhịn không được tán thưởng, "Hiện tại quần áo của búp bê mà còn làm tinh xảo hơn cả đồ cho người nữa sao?"

"Cái váy phong cách Gothic này thật sự là quá ngầu, giống y chang như mấy mẫu thiết kế trong truyện tranh luôn." Mạc Tịnh là em gái đam mê thế giới giả tưởng, thấy loại váy này liền nhịn không được muốn thét chói tai, "Bồ tìm mua được ở cửa hàng nhà ai vậy?"

"Không phải mua, là đặt làm á." Vu Miểu Miểu lần đầu tiên thấy váy mới của Oa Oa cũng thích đến không được, cho nên rất hiểu được phản ứng của đám bạn cùng phòng.

"Đặt làm? Vậy bọn họ có nhận làm quần áo cho người lớn không? Mình muốn đặt làm một bộ giống y hệt Oa Oa vậy, lần sau tham gia cosplay mới được." Mạc Tịnh lập tức nói.

"Ách, chắc không được quá, đây là bạn của mình tặng, hắn đặt làm riêng cho mỗi Oa Oa thôi, hình như không nhận đơn đặt hàng bên ngoài thì phải." Vu Miểu Miểu lắc đầu.

"Vậy sao." Mạc Tịnh mặt đầy đáng tiếc, "Oa Oa thật quá hạnh phúc, có thể mặc váy đẹp như vậy."

Lúc này Oa Oa tuy không thể động, nhưng không trở ngại nó nghe được những lời ca ngợi chung quanh, hơn nữa Oa Oa vốn dĩ chính là một bé búp bê thực dễ thỏa mãn nha, được khen liền đặc biệt vui vẻ. Lúc này bị Mạc Tịnh cùng Ngũ Nhạc Tâm vây quanh khen nửa ngày, làm cho tàn hồn của búp bê vải đều vui đến run rẩy lên, đôi mắt cũng chợt lóe. Nếu không phải còn nhớ rõ mình hiện tại không thể động, nó hận không thể cười lớn rồi xoay xoay vài vòng, nói cho các cô rằng váy của mình xoay tròn lên càng đẹp mắt.

Vu Miểu Miểu vừa thấy Oa Oa như vậy, liền biết không thể để bạn cùng phòng tiếp tục khen, bằng không trong chốc lát Oa Oa khẳng định sẽ không nhịn được. Cô đang muốn tìm cớ lấy Oa Oa về, Mạc Tịnh chợt hoảng thần một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Oa Oa.

"Ủa, đôi mắt con con búp bê này......" Mạc Tịnh cầm lòng không đậu giơ tay liền muốn đi sờ mắt Oa Oa, vừa rồi hình như cô trong thấy đôi mắt nó lóe lên một chút.

Vu Miểu Miểu nghĩ thầm một tiếng không xong, vội vàng vươn tay qua lấy Oa Oa về, ôm vào trong ngực. Động tác giành lại của cô có hơi quá lớn, quá mức đột ngột, hai người Ngũ Nhạc Tâm cùng Mạc Tịnh đều có chút kỳ quái nhìn cô.

"Ờ...... thì là, quê của mình có một truyền thuyết, mắt Oa Oa là không thể sờ, nếu không buổi tối sẽ thấy ác mộng." Vu Miểu Miểu vội vàng bịa ra một cái cớ.

"Đó đều là phong kiến mê tín, gạt người thôi." Ngũ Nhạc Tâm thật không còn gì để nói.

"Thì dù sao cũng đều là phong tục tập quán ở quê nhà mình, cho nên mình có chút kiêng kị, thật ngại quá." Vu Miểu Miểu vừa xin lỗi, vừa nghĩ về sau Oa Oa đại là không thích hợp mang đến trường học nữa rồi.

Tình cảm của Oa Oa càng ngày càng đầy đủ, cảm xúc dao động cũng càng lúc càng lớn, một lúc không chú ý rất có thể sẽ bị lộ, không thể tuỳ tiện đem nó đi đến chỗ đông người giống như trước kia nữa.

Mạc Tịnh cùng Ngũ Nhạc Tâm vừa nghe Vu Miểu Miểu có kiêng kỵ với chuyện sờ lên đôi mắt Oa Oa, tức khắc cũng có chút ngượng ngùng.

"Nên nói xin lỗi chính là tụi này nè, là tụi này không biết phong tục quê của bồ." Mạc Tịnh xin lỗi.

Tuy rằng đều nói là phong kiến mê tín, nhưng cho dù nó có không khoa học đến mấy, đó cũng là một loại phong tục. Phong tục các nơi vốn bất đồng, người ngoài có thể không tin, nhưng hẳn nên tôn trọng.

"Không có việc gì, không có việc gì, là tại mình không nói rõ ràng với mấy bồ trước mà." Thấy bạn cùng phòng xin lỗi, Vu Miểu Miểu tức khắc càng chột dạ.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Lúc này cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, Công Tôn Liên ôm một cái bình giữ ấm đi đến.

"Không có gì, Tiểu Liên, trong tay bồ ôm cái gì vậy?" Vu Miểu Miểu vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

"À, đây là canh gà mẹ mình nấu, mấy bồ có muốn nếm thử hay không?" Công Tôn Liên lập tức cười giơ giơ bình giữ ấm trong tay lên, "Mẹ mình nấu cả một nồi to."

Ba người vừa nghe có canh gà tình yêu uống, đều rất nể tình vây quanh lại, một bình canh như vậy, mỗi người được một chén, rất mau liền uống hết.

"Tay nghề này của dì quả thật không tầm thường nha, hương vị còn ngon hơn so với một quán bán canh gà nổi tiếng lâu đời lúc trước mình từng ăn nữa." Ngũ Nhạc Tâm nhịn không được khen nói.

"Đúng đúng đúng, ngon hơn mẹ mình nấu nhiều." Mạc Tịnh cũng phụ họa nói.

Vu Miểu Miểu cũng gật đầu theo, một chén canh gà này uống, cô còn thấy có hơi đói bụng.

"Khi mình còn nhỏ có rất nhiều thứ không thể ăn, lại phải bồi bổ cơ thể, cho nên mẹ mình mới đặc biệt đi học nấu ăn." Công Tôn Liên thấy bạn cùng phòng thích, cũng thật vui vẻ, "Nếu như mấy bồ thích, mình nói mẹ ngày mai nhiều hơn nữa."

"Ui, đừng phiền dì mà." Mạc Tịnh vừa nghe Công Tôn Liên nói như vậy, còn tưởng rằng Công Tôn Liên muốn mẹ của cô ấy nấu cơm cho cả bọn, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.

"Đúng rồi, đúng rồi, sao có thể bảo dì vất vả làm đồ ăn đưa lại đây cho cả bọn chứ, chờ về sau có rảnh, tụi này đến nhà bạn làm khách, đến lúc đó lại nếm thử tay nghề của dì vậy." Ngũ Nhạc Tâm cũng nói.

"Mấy bồ đừng tưởng bở, làm gì có chuyện mình nói mẹ làm riêng cho mấy bồ chứ, mình mới không nỡ nha." Công Tôn Liên nghịch ngợm liếc một cái, nói, "Mẹ mình là phải làm đồ ăn cho mình, cho nên mới nói thuận tiện làm thêm nhiều chút chia cho mấy bồ, chỉ sợ mấy bồ ăn liên tục hai ngày sẽ ngán thôi."

Ba người nghe xong cười.

"Nghe ý này của bồ, chẳng lẽ về sau dì đều phải đến đưa cơm cho bồ hả?" Ngũ Nhạc Tâm thuận miệng hỏi.

"Cũng không đến nỗi mỗi ngày, đại khái một tuần hai ba lần, mẹ mình sẽ nấu chút canh lại đây, cho mình bồi bổ sức khoẻ." Công Tôn Liên cười nói.

"Bồi bổ sức khoẻ? Sức khoẻ bồ làm sao vậy? Bệnh tình chuyển biến xấu sao?" Ba người vừa nghe tất cả đều khẩn trương nhìn qua.

"Không có, không phải, là mẹ mình quá khẩn trương thôi."

"Dì làm sao đột nhiên lại đi khẩn trương chứ, trước kia không phải bồ đều cùng chúng ta ăn căn tin sao? Trước kia dì cũng không như vậy. Tiểu Liên, thân thể bồ có phải xảy ra cái trạng huống gì không, bồ nói với tụi này trước đi, tụi này mới tiện chú ý chứ." Mạc Tịnh thấy không đúng, khẩn trương hỏi.

"Ai nha, thật sự không phải mà." Công Tôn Liên thấy ba người bạn cùng phòng khẩn trương như thế, cũng không tiện giấu diếm nữa, nghĩ cũng không phải cái gì chuyện xấu, nói cho mọi người cũng không có gì, "Mấy bồ cũng biết, bệnh của mình phải làm giải phẫu thay tim mới có thể khỏi hẳn. Vốn dĩ mình xếp hàng tít đằng sau cơ, nghĩ không phải chờ hai ba năm thì khẳng định không có trái tim thích hợp, nhưng mà hai ngày trước bệnh viện bỗng nhiên gửi tin, nói mình bỗng nhiên được đẩy lên tới vị trí thứ hai rồi, cho nên trong nửa năm đến một năm tới, mình rất có thể sẽ chờ được trái tim phù hợp."

"Mẹ mình biết tin tức này lúc xong quá mức lạc quan, cứ cảm thấy giống như mình có thể làm phẫu thuật bất cứ lúc nào vậy, cho nên mới định bồi bổ gấp cho mình. Vốn dĩ mẹ còn muốn mình về nhà ở, nhưng mà mình nói ở ký túc xá thì chất lượng giấc ngủ mình tốt hơn trong nhà, lúc này mẹ mới chịu thỏa hiệp." Từ nhỏ đến lớn, thực đơn ăn uống của Công Tôn Liên đều do mẹ mình cẩn thận định ra, có nhiều món ăn phổ biến thông thường cô còn chưa bao giờ được ăn. Sau khi bệnh tình chuyển biến xấu, Công Tôn Liên cho rằng mình sống không quá một năm liền nói chuyện đến trường với cha mẹ một lần, muốn năm cuối cùng này cô muốn được sống như tất cả người bình thường, cho nên mới cùng bạn cùng phòng thường ăn ở căn tin.

Hiện giờ sự tình có chuyển biến, mẹ Công Tôn tất nhiên sẽ không tùy ý con gái phóng túng chính mình, bắt đầu khống chế chế độ ăn uống của con gái một lần nữa.

"Vậy đúng là chuyện tốt rồi, bệnh của bồ sẽ nhanh chóng bình phục thôi." Ngũ Nhạc Tâm vui vẻ nói.

Mạc Tịnh cùng Vu Miểu Miểu cũng vẻ mặt hưng phấn.

"Ừ, cho nên mình định buổi chiều tan học, đi ký giấy tự nguyện hiến tạng." Công Tôn Liên nói.

"Tự nguyện hiến tạng?" Ba người lại ngẩn ra.

"Đúng rồi, trái tim mà mình chờ cũng là người tình nguyện hiến cho, cho nên mình cũng muốn trở thành người tình nguyện. Về sau nếu như mình chết, nội tạng của mình cũng có thể giúp cho những người bệnh giống như mình." Công Tôn Liên nói nói, lại rút một tờ giấy từ giữa sách giáo khoa ra, "Xem nè, mình điền xong rồi, chờ buổi chiều ba mình sẽ cùng mình đi hội Chữ Thập Đỏ ký tên, chính thức đăng ký luôn."

Ba người nghe xong lại kinh ngạc một trận.

"Chú cũng đồng ý à?" Mạc Tịnh kinh ngạc nói.

"Ừ." Công Tôn Liên gật đầu.

"Hay là, bồ vẫn nên đợi làm xong giải phẫu thì mới ký cái đơn hiến tạng này đi, mình cứ cảm thấy có điểm không may mắn." Ngũ Nhạc Tâm nhìn đơn hiến tạng trong tay Công Tôn Liên, chần chờ nói.

"Mình cũng cảm thấy chúng ta đang sống yên lành, bỗng nhiên ký cái này, cứ cảm giác có chút nổi da gà, như kiểu đang nguyền rủa chính mình vậy." Mạc Tịnh cũng có chút không thích ứng.

"Ngược lại mình thì cảm thấy không có gì." Vu Miểu Miểu người bình tĩnh nhất trong ba người. Chỉ cần không có ngoại lực can thiệp, sinh tử con người đều đã được ghi trong Sổ Sinh Tử, cho nên ký hay không ký đều không có gì ảnh hưởng.

"Mình cũng cảm thấy không có gì." Công Tôn Liên tán đồng nhìn thoáng qua Vu Miểu Miểu, "Hơn nữa, lỡ như trong khi giải phẫu mà mình vượt qua không được, thì nội tạng của mình cũng có thể cứu những người khác, vậy cũng khá tốt."

Tâm thái Công Tôn Liên khá thoải mái, bị bệnh ngần ấy năm, cô đối với chuyện sinh tử cũng đã sớm lạnh nhạt, bằng không lấy tình huống trái tim của cô, căn bản sống không đến hiện tại.

"Chiều mình có thể đi theo bồ xem không?" Vu Miểu Miểu một bộ rất có hứng thú.

"Được chứ, buổi chiều chúng ta cùng đi đi." Công Tôn Liên không định thuyết phục ba người bạn cùng phòng đều cùng nhau điền đơn hiến tạng, nhưng Vu Miểu Miểu biểu hiện ra cảm thấy hứng thú, cô vẫn có chút cảm động.

Người có thân thể khỏe mạnh sẽ không cảm giác được tâm trạng của những người bệnh phải ngồi chờ đợi cơ quan nội tạng được hiến mới có thể sống sót như bọn họ, thật vô cùng tôn kính cùng cảm kích những người tình nguyện như thế này.

Buổi chiều ba giờ, Công Tôn Nguyên Minh đúng giờ xuất hiện trước cổng trường học, đón con gái cùng Vu Miểu Miểu đi tới hội Chữ Thập Đỏ.

"Miểu Miểu à, con cũng cảm thấy hứng thú với chuyện hiến tạng sao?" Công Tôn Nguyên Minh thấy Vu Miểu Miểu cũng muốn cùng đi, nhịn không được hỏi.

"Dạ, con đi xem, nếu thích hợp con cũng sẽ ký đơn đăng ký, có yêu cầu gì không nhỉ?" Vu Miểu Miểu thuận miệng hỏi.

Cô đi theo đến hội Chữ Thập Đỏ cũng không phải để ký cái đơn hiến tạng này, cũng không phải thật sự cảm thấy hứng thú với chuyện hiến tạng, mà là đi tìm khách hàng tiếp theo. Gần đây Oa Oa trưởng thành rất nhiều, nhưng trong số những cảm xúc Oa Oa cắn nuốt, phần nhiều đều là oán niệm của lệ quỷ. Người phải có thiện có ác, không thể chỉ để Oa Oa cắn nuốt cảm xúc không tốt, cô cần phải làm cho Oa Oa thu hoạch được cảm xúc thiện nữa mới được.

Mà cảm xúc thiện thật rất khó thu hoạch từ oán niệm của lệ quỷ, rốt cuộc thì làm gì có quỷ hồn nào vì thiện niệm mà hóa thành lệ quỷ chứ. Cho nên phương thức thu hoạch chủ yếu liền gắn liền với bí thuật Vu tộc, mỗi một lần khế ước trận hoàn thành, Oa Oa đều có thể lấy được một ít tình cảm trong đó.

Giữa trưa nghe Công Tôn Liên nhắc tới hội Chữ Thập Đỏ cùng người tình nguyện, Vu Miểu Miểu liền nghĩ, người có thể ký loại đơn tình nguyện này hẳn phần lớn đều là người tốt. Nếu có thể gặp được khách hàng thích hợp, liền có thể bổ sung thiện niệm cho Oa Oa, cho nên lúc này cô mới đi theo đến đó.

"Con có ý tưởng này tuy rằng thật tốt, nhưng loại chuyện này vẫn phải suy xét thận trọng, con vẫn nên thương lượng cùng người trong nhà trước rồi hẵng ký thì tốt hơn." Công Tôn Nguyên Minh hảo tâm nhắc nhở.

"Dạ được, vậy hôm nay con đi trước xem tình huống, quay về lại cùng người trong nhà thương lượng." Vu Miểu Miểu gật đầu đồng ý.

Khi nói chuyện, xe một đường đi nhanh, đại khái nửa giờ sau, ba người tới trước cửa hội Chữ Thập Đỏ Hải Thị.

Xuống xe, ba người hướng về bên trong hội Chữ Thập Đỏ mà đi. Tới phía trước, Công Tôn Liên cũng đã gọi điện thoại liên hệ trước rồi, cho nên ba người đi vào liền có nhân viên công tác tiếp đãi bọn họ. Phảng phất như vì đề phòng bọn họ xúc động nhất thời mà đến, nhân viên công tác vô cùng kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu một lần những chuyện có quan hệ đến hiến tạng, cũng thường xuyên nhấn mạnh là đơn hiến tạng này có thể huỷ bỏ bất cứ lúc nào, cùng với những lợi ích sau khi ký đơn.

Vu Miểu Miểu ngồi một bên nghe, lại quan sát đám người lui tới bên trong. Sau khi cô tiến vào, chỉ có bốn năm người đến nộp đơn đăng ký hiến tạng. Vu Miểu Miểu cẩn thận quan sát, phát hiện những người này cả đám đều khí sắc cực tốt, cả người tràn ngập năng lượng chính khí, căn bản là không có một ai cần trợ giúp.

Đây đại khái chính là người tốt có phúc báo trong truyền thuyết?

Vu Miểu Miểu đang cảm thán hôm nay có thể không tìm được khách hàng thích hợp cho Oa Oa bổ sung thiện niệm, bỗng nhiên một luồng âm khí nồng đậm âm khí từ phương hướng cửa bay lại đây.

Vu Miểu Miểu ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một con ác quỷ ăn mặc cổ trang, cả người lệ khí, đang từ cửa tiến vào.

Xác thực mà nó, là nó đi theo sau một người đàn ông trung niên tiến vào.

Khi Vu Miểu Miểu trông thấy con ác quỷ kia, thì ác quỷ cũng phát hiện Vu Miểu Miểu, đầu tiên hắn có chút kinh ngạc liếc mắt đánh giá Vu Miểu Miểu một cái, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Oa Oa.

Ác quỷ tức khắc ngẩn ra, lệ khí đang quay chung quanh thân đều vì hắn ngẩn ra mà dừng lại, bỗng nhiên, ác quỷ kia cong mi cười, nhìn với Vu Miểu Miểu không tiếng động làm khẩu hình:

【 Vu sư. 】

Tuy ác quỷ kia đầy người hung thần lệ khí, nhưng tướng mạo lại rất tốt, lúc này nhoẻn miệng cười, một thân ác khí hung thần đều nhạt đi rất nhiều, lộ ra một phần khí chất thanh nhã cao quý, từ dáng vẻ không khó coi này mà nói, con ác quỷ này khi còn sống hẳn là một quý công tử xuất thân không tồi.

Vu Miểu Miểu nhíu mày, đang muốn mở miệng, liền thấy Quỷ công tử kia bỗng nhiên dựng thẳng lên một ngón tay, đặt dưới mũi làm động tác "suỵt".

Vu Miểu Miểu đang buồn bực, liền thấy người đàn ông trung niên đi phía trước quỷ công tử bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Quỷ công tử, sau đó ngón tay kháp một cái pháp quyết, thân ảnh Quỷ công tử liền tiêu tán.

Là người đàn ông này nuôi ác quỷ?

Người đàn ông trung niên xoay người, thấy Vu Miểu Miểu đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn, liền nhìn Vu Miểu Miểu mỉm cười gật gật đầu, lập tức đi về hướng lầu hai.

"Kỳ quái? Đông Đông không phải nói, hiệp hội Huyền Học không cho nuôi quỷ sao? Một con ác quỷ hung hãn như vậy cũng có thể tùy tiện nuôi?" Vu Miểu Miểu kỳ quái lẩm bẩm hai câu.

Thôi được rồi, dù sao cũng không liên quan đến mình.